Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dung luôn để ý tới bạn thân của mình, nên lập tức nhận ra bình nước kia là lạ, tranh thủ thầy không nhìn mà sáp lại kế bên rồi hỏi:
“Ủa ở đâu ra bình nước vậy mày?”
“Hả? Có người đưa cho á.” Tâm ngại không muốn nói tên người đưa.
Dung trợn mắt nhìn:
“Úi trời, mày phản bội lớp trưởng rồi à?”
“Câm, đi ra chỗ khác, cái này là bạn bè bình thường cho tao thôi. Lo mà tập, thầy nhìn kìa.”
Hai đứa xì xầm được vài ba câu đã bị thầy trừng mắt, vội vàng tách ra rồi vừa khởi động vừa đá lông mày nheo mắt trao đổi với nhau.
Thầy giáo dạy thể dục rất to con, người vừa cao vừa hơi béo một chút, nên là lúc vận động thì hay đổ mồ hôi.
Buổi trưa trời nắng nóng, thầy đứng ở một góc nhìn đám học sinh, xui sao chọn ngay chỗ ngược gió…
Tâm ngửi được một cái mùi chua chua tựa cứt mèo, mặt mũi nhăn nhúm quay sang nhìn Dung, dùng khẩu hình miệng hỏi:
“Mày có ngửi được mùi gì không?”
“Có! Đm chết tao! Tụi kia nói thầy hôi nách mà giờ tao mới tin!” Dung đáp.
Không chỉ hai người họ, mà đám học sinh đứng gần thầy đều có một vẻ mặt y chang nhau. Cái mùi chuột chết kết hợp cứt mèo này thật sự là quá kinh dị, từng giây từng phút trôi qua đều phải chiến đấu với mùi hương “quyến rũ” như vậy, đám học sinh thật muốn xách dép chạy.
Trí thân làm lớp trưởng, đứng đầu hàng là hứng trọn luôn cái mùi đó. Cậu rất cố gắng khống chế biểu cảm của mình, nhưng mà hôm nay trời nắng, mùi trên người thầy… đặc biệt thúi.
Không phải bọn học sinh không tôn trọng thầy, nhưng cái này có vẻ là bệnh viêm nách rồi. Thậm chí có đứa nghĩ, về nhà chắc phải lên confession của trường nhắc khéo thầy thôi…
Sống chết với cái mùi thum thủm trong không khí xong, cuối cùng thầy cũng chịu đi vòng xuống dưới gió mà đứng, sau đó kêu đám học sinh nam đi khiêng mấy tấm đệm dày và xà ngang ra.
“Trí với Dũng đi đi, Thắng, Huy nữa. Mấy bạn còn lại nghỉ chút, chuẩn bị kiểm tra.”
Bốn thanh niên bị điểm danh, vội vàng đi khiêng đồ. Bốn tên này cao nhất trong lớp, có Trí và Dũng 1m82, hai tên còn lại 1m78 và 1m76, bảo sao lúc nào cũng dính chưởng, lao động toàn bị bắt khiêng đồ nặng.
Trong lúc đó, đám nữ sinh ngồi dưới bóng cây nghỉ ngơi, uống miếng nước chống nắng.
Tâm cầm bình nước lên, vừa mở ra thì thấy có mấy quả táo đỏ nổi lềnh bềnh.
“Ù uây, ai mà tinh tế vậy ta?” Dung đẩy đẩy vai Tâm mà trêu.
“Có tâm thật…” Tâm cũng phải công nhận.
“Nó thích mày hay sao mà đưa nước vậy?”
“Không rõ, bình thường ít nói chuyện, cũng ít tiếp xúc lắm.” Tâm lắc đầu.
Cầm bình nước lên uống một ngụm, cảm giác ngòn ngọt âm ấm khá là dễ chịu. Dù trời nắng mà uống nước ấm hơi kỳ cục chút, nhưng nó tốt cho cổ họng của Tâm hơn là nước đá.
Chừng năm phút sau, đám con trai đã mang đủ nệm dày và dụng cụ nhảy cao ra, lắp ghép sẵn để đó. Nhìn tụi nó làm xà mà bọn con gái sợ toát hết cả mồ hôi, không chỉ riêng Tâm mới sợ môn nhảy cao.
Thầy ra kiểm tra lại độ cao của xà ngang, rồi kiểm tra xung quanh xem có an toàn chưa, sau đó mới cầm danh sách lên và kêu tên theo thứ tự.
An rất không may trở thành đối tượng đầu tiên thi, bình thường cô cũng nhảy cái được cái không, rất là hên xui, bây giờ còn thành vật hy sinh nữa.
“Nguyễn Thị Mỹ An, muốn nhảy ba hay năm bước tùy em.”
“Dạ!”
An đứng lên rồi lo lắng đi ra đo bước chân, chuẩn bị cho bài thi của mình.
Nắng nóng chiếu xuống sân trường làm hơi nước âm ẩm bốc lên, thời tiết này rất dễ bị say nắng, không hiểu sao vẫn bắt học sinh ra sân tập thể dục nữa.
An hít sâu một hơi rồi lấy đà mà chạy, năm bước. Khi chạy đến sát xà ngang, tâm lý của cô nàng không vững nên tông thẳng vào cây xà làm nó ngã lăn, mà chính cô cũng phịch một tiếng ngồi trên nệm dày.
“Không qua, còn lần nữa.” Thầy nghiêm nghị nhìn An, nói.
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng lớp này con gái rất ít người nhảy qua được độ cao 70cm, trong khi An lại còn cao có 1m5.
Lần thứ hai nhảy, An càng cẳng thẳng và lo lắng hơn nên tiếp tục tông vào xà ngang, kết quả không qua.
Tiết học thể dục là tiết giúp rèn luyện, tăng cường sức khỏe, xả stress, hết căng thẳng sau nhiều giờ học các môn chính khác, do đó nên tạo tâm lý thoải mái cho học sinh. Nhưng nhiều thầy cô lại đặt nặng thành tích, khiến học sinh cảm thấy rất sợ học thể dục.
An vừa lên đã không qua, làm đám nữ sinh càng lo lắng bất an, sợ bản thân phát huy không tốt rồi gặp trường hợp giống vậy.
Cuối cùng, trong lớp có năm bạn nữ không qua môn. Mà Tâm, người cũng sợ thể dục đến toát mồ hôi lại ỷ vào chân mình dài, chạy năm bước xong thì bước thứ sáu... gần như là bước qua xà chứ không phải nhảy.
Biểu cảm của Dung và Trí lúc đó hết sức buồn cười, hai người ngồi gần nhau đều kiểu khó hiểu gần chết. Nhưng thôi, cô nàng qua được cũng mừng rồi.
Tâm nhảy xong về chỗ ngồi, cười toe toét vì cuối cùng cái môn chết tiệt này cũng kết thúc.
Lúc thầy công bố kết quả mấy bạn không đạt, An đột nhiên giơ tay lên, nói:
“Thưa thầy, sao bạn Tâm nhảy không đúng kỹ thuật mà vẫn đạt ạ?”
Lời này vừa ra, trong lớp im thin thít. Dung thì chửi thề:
“Cái đm nữa hả…”