Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đi trễ là điều tối kỵ khi ở trong một tập thể, trừ phi có lý do chính đáng, nhưng khi Trí dừng lại chờ và hỏi tại sao lại đến trễ còn không nghe máy, An chỉ nói:
“Do tui ngủ quên…”
Chỉ vậy, không có lời xin lỗi hay cảm giác hối lỗi nào.
Trí thở dài, cũng không thể trách được, đành bảo:
“Được rồi, đi thôi.”
Cậu nhấn ga đuổi theo đám bạn, áo sơ mi khoác ngoài bay bay theo gió, một khuôn mặt trắng trẻo xinh trai, ngũ quan sắc nét, đi trên đường không ít bạn nữ ngoái đầu lại nhìn.
Mỹ theo sát phía sau, nhìn An rồi bảo:
“An đi trễ thế sẽ có người không vui đâu.”
“Ai? Mắc mớ gì không vui?” An hỏi.
“Thì…” Mỹ muốn nói rồi lại thôi.
Nhưng thái độ này lại làm An hiểu ngay, trong lớp làm gì còn ai hay gây chuyện với cô ngoài Tâm và Dung chứ? Hai cái đứa chảnh chọe lúc nào cũng nghĩ mình hơn người kia, học thì chỉ tầm trung, ngoài cái tài lẻ ra thì còn được gì nữa đâu?
“Lúc nào cũng bám bám vào người Trí rồi kêu lớp trưởng ơi lớp trưởng à, nghe mắc ói.” An bực bội lẩm bẩm.
Trí chạy trước nhất nên không nghe được, nhưng Mỹ và Vy ở gần nên nghe rất rõ ràng.
Mỹ thả chậm tốc độ lại rồi hỏi:
“Bình thường thấy Tâm cứ dính dính Trí, hình như Tâm thích Trí phải không?”
“Chứ gì nữa, mẹ nó con này, giả tạo vãi ra.” An không nhịn được mà khẩu nghiệp.
Vy ngồi sau xe không nói gì, chỉ im lặng cắm tai nghe vào rồi mở nhạc lên, không muốn bản thân dính vào vũng bùn này nữa. Mặc dù chơi với An từ lâu, nhưng có những lúc cô cảm giác mình không được An xem là bạn, mà chỉ là con nhỏ thích đeo bám, như món đồ chơi của An vậy, thích thì gọi, không thích thì đá đi chỗ khác.
Nhưng mà bạn thân nhiều năm, thật sự… khó để tách ra lắm. Bản thân cô cũng không biết tương lai phải làm gì, còn tiếp tục làm bạn với An được nữa hay không.
Bốn người ở phía sau đuổi theo, trong khi đám phía trước đã đi được nửa đường.
Chạy xe một lúc lâu, Dung hơi mỏi mắt, cho nên đổi sang cho Tâm lái. Những đứa khác cũng liên tục thay nhau cho đỡ mệt, đứa sau ngồi bóp vai cho đứa trước, nói cười trông rất vui vẻ.
Trên con đường nhựa đầy ổ gà, đám trẻ vừa chạy vừa hô hào nhau cẩn thận.
Một cậu bạn chạy vội không để ý mà phi vào ổ gà, xe tưng lên một cái ê cả mông rồi gào:
“Đù mé ổ gà nhiều quá, mấy đứa chạy đằng sau coi chừng đấy!”
Cả đám cười ngất, cũng nghe lời mà thả chậm tốc độ lại.
Trên đường, nhà cửa thưa thớt, hàng loạt cây thân cao nghiêng mình ra đón nắng, phía dưới toàn là bóng mát, việc di chuyển dưới thời tiết nóng nực cũng trở nên dễ chịu hơn nhiều.
Dung ngồi sau xe, vừa ôm thùng rau câu lên đùi là nhích lại gần rồi ôm eo Tâm liền.
Bình thường hai đứa đi chung thì vẫn ôm nhau như thế, nên Tâm chỉ cười bảo:
“Buồn ngủ rồi hả mày?”
“Hơi hơi á.” Dung đáp, mắt nhìn mấy lọn tóc đang bay của Tâm.
Phía xa xa dần xuất hiện nhiều cây cối hơn, gió mang theo hơi mát vuốt ve da thịt của Tâm, cô nàng hít sâu một hơi, cảm giác lâu lắm rồi mới được đi chơi kiểu này, có hơi kích động.
“Đằng trước có tiệm nước mía kìa, ghé vào mua đi bây.” Dũng đột nhiên kêu lên.
Cậu chàng chở theo một thanh niên gầy gầy, hai thằng con trai hớn hở tấp vào lề đường, một số đứa tuy không mua cũng dừng lại, tìm bóng cây để đứng nghỉ ngơi, sẵn tiện chờ người phía sau.
Một số thèm nước mía thì chạy như bay xuống, xếp hàng mua.
Tiệm nước mía hôm nay đột nhiên trúng mánh lớn, bán được hơn hai mươi bịch.
Dũng xếp hàng mua ba bịch nước mía, sau đó chạy ra chỗ Tâm rồi đưa cho bọn họ, nói:
“Nè hai đứa uống đi.”
Dung không khách sáo cầm lấy rồi bảo: “Ga lăng nhờ.”
Tâm cũng nhận: “Cảm ơn nhá.”
Dũng vuốt quả đầu đinh của mình, cười nghe răng:
“Ôi xời, ga lăng đó giờ rồi mà do mấy người không biết thôi.”
“Ừ, trước cứ tưởng thằng dở hơi cơ.” Dung liếc mắt.
Dũng khổ sở nói:
“Đúng là đồ độc miệng số một trong lớp, người ta mua cho còn không thèm cảm ơn nữa.”
“Rồi, cảm ơn ông. Khổ ghê cơ. Sao hôm trước tôi cho ông bánh tráng ông không cảm ơn tôi?” Dung xì một tiếng rồi nói.
Tâm cũng nhướng mày:
“Đúng rồi, hôm ở căn tin cũng ăn ké snack của tui nữa.”
“Thôi, sợ hai bà quá mà. Uống đi cho mát, tui đi đây.” Dũng phủi mông chạy mất.
Đám bọn họ chạy chậm để chờ Trí và đám bạn đi sau, còn dừng lại mua nước mía, nên lúc này cuối cùng Trí cũng đuổi kịp.
Cậu và ba cô gái vừa dừng xe liền thấy cảnh Dũng đưa nước cho Tâm, An trong lòng vô cùng khó chịu, quay sang nhìn Mỹ một cái.
Mỹ chỉ cười cười không nói, mà An thì cáu kỉnh:
“Tưởng thế nào, ỷ mình chân dài rồi suốt ngày đong trai, sau này cũng chỉ vậy.”
Vy nghe vào trong tai, cảm thấy An càng ngày càng quá đáng. Dù trước kia cũng hay đi nói xấu người khác, nhưng gần đây… Cô thở dài một hơi, tốt nhất sau hôm nay, không nên chơi với người như thế này nữa.
Vật hợp theo loài. Cô không muốn bản thân tiếp tục biến thành kẻ không biết lý lẽ như An nữa.