Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thời điểm bọn họ xuất phát là chín giờ sáng, sau khi tìm kiếm một hồi thì rốt cuộc họ đã tìm được đủ số phiếu cơm cần dùng cho buổi trưa. Tuy vậy số phiếu vẫn hơn hẳn dự định của Đường Ca một phiếu. Là do thời điểm cuối cả hai người họ đều đồng thời tìm được phiếu ăn thứ bốn và thứ năm.
Bởi vì quá trình tìm kiếm không khó, đến lúc này hắn mới thôi mắng chửi tổ chương trình thất đức.
Sau đó giải quyết vấn đề ăn uống, hai người quyết định đi đến địa điểm chỉ định gần nơi họ đứng nhất, tranh thủ trước khi người khác tìm được đủ phiếu cơm sẽ chạy đến đối đầu với họ. Cách nghĩ này thật ra không sai, mà mục đích của tổ chương trình khiến cho họ tìm phiếu cơm trước cũng chính là vì để phân tán thời gian đụng độ của họ ra. Như vậy chỉ cần đội nào chưa tìm xong đủ phiếu thì sẽ khó có chuyện đối đầu với nhau vì không đủ địa điểm chỉ định. Còn lỡ mà họ cứ nhất định muốn cùng đi một chỗ thì... Chịu thôi.
Bạch Thụy và Đường Ca hai người hai tấm ván trượt phong cách điệu nghệ khiến người qua đường nhìn đến mỏi mắt. Khi họ nhìn thấy phía sau hai người còn có hai anh nhân viên quay phim đi theo thì hai mắt không khỏi sáng lên. Nhưng ở lúc họ định bám tới thì một vài người bên tổ chương trình không biết từ đâu chui ra lập tức cản họ lại, còn tận tình khuyên nhủ. Tuy họ đã chịu từ bỏ không đuổi theo nhưng vẫn thật kích động mà ngồi tụm đầu nhớ xem người họ mới thấy là ai.
Thật ra việc nhìn thấy minh tinh ở bên ngoài thật ra không hiếm lạ, quan trọng là bạn có may mắn đó không.
Phốc!
Bạch Thụy từ trên bậc tam cấp nhảy xuống đồng thời cầm ván trượt lên.
Thân hình cậu thon thẳng quần áo còn rất hợp với phong cách đường phố, lúc này trông chẳng khác gì một cậu trai mười tám hai mươi tâm hồn tràn ngập nhiệt tình thiếu niên. Mà chẳng, trong mắt người khác Bạch Thụy chính là cái tuổi này. Cậu như vầy lại có cảm giác thanh xuân trẻ tuổi hơn là bộ dạng lạnh nhạt bình thường hay thể hiện ra. Khuôn mặt có hơi ửng hồng vì nắng nóng cùng ánh mắt trong veo thấu triệt, trông lại càng tươi mát, thu hút ánh mắt người khác.
Địa điểm họ đang đến nằm ở phía Tây thành phố. Nơi này có một ngôi chùa thật lớn. May sao hôm nay là thứ hai cho nên trong chùa không có nhiều người qua lại. Địa điểm ẩn chứa vật phẩm chỉ nói là nằm ở trong chùa chứ không biểu đạt rõ ràng là ở gian nhà nào. Trong lúc nhất thời muốn tìm được là rất khó chứ còn chưa nói họ vẫn chưa biết được tổ chương trình sẽ làm sao giấu. Phải biết rằng vì để dày vò bọn họ, tổ chương trình thường sẽ nghĩ ra rất nhiều thứ khó mà tưởng tượng nổi, khó đỡ nổi. Cho nên khó khăn của họ càng nhiều hơn.
Họ lại không chỉ phải tìm vật phẩm chỉ định mà còn phải tìm tấm thẻ đại biểu cho chiến thắng. Nhưng như vậy không phải đang nói phạm vi rộng thể hiện cho việc không chỉ có một tấm thẻ ở trong một nơi. Có điều như thế thật ra không sai, giống như tập đầu tiên họ chơi, đủ kích thích, đủ dày vò. Phù hợp với cách làm người của tổ chương trình.
"Có cần chia nhau ra?"
Bạch Thụy nhìn ngôi chùa so ra khác nhiều với chùa triền ở tu chân giới nhưng thật ra chỉ là khang trang hơn lại rộng đến thái quá. Cậu không khỏi không đưa ra cách giải quyết như vậy.
"Chia nhau ra cũng được. Cậu tìm bên trái, anh tìm bên phải. Mặc kệ có tìm được hay không, vào lúc mười một giờ kém mười lăm chúng ta sẽ hội hộp ở chính điện kia. Chính điện là nơi quan trọng, khó nói không có bí mật giấu ở đó."
Đường Ca vừa nói vừa chỉ vào vị trí trung tâm của ngôi chùa.
Bạch Thụy gật đầu, sau đó không nói gì chạy đi.
Ở trong chùa họ không thể di chuyển bằng ván trượt nữa, họ phải ôm nó trên tay. Lúc này đây việc lựa chọn phương tiện đi lại gọn nhẹ tiện ích đã lộ ra triệt để. Tuy Bạch Thụy không có lòng thành kính tín ngưỡng thì cậu vẫn biết phải nhập gia tùy tục. Người xung quanh thế nào thì cậu bắt chước thế đấy. Hơn nữa lúc này còn có một anh quay phim phía sau, cậu không ngốc đến mức quên mất lúc này là lúc nào mà tự dưng phá hủy hình tượng của mình.
Dù chính cậu còn không biết hình tượng của mình là gì. Bản thân càng chưa từng có ý thức bảo vệ tính ngưỡng.
Bạch Thụy một đường nhắm thẳng bên trái, trên đường đi cậu còn không quên dò xét đoạn đường mình đi. Chỉ cần là có chướng ngại vật thì cậu đều ngừng lại tìm xem có gì hay không. Đối với những bức tượng được thờ cúng trong điện phụ, cậu cảm thấy tổ chương trình sẽ không đem thẻ giấu vào đó đâu. Cái này là vấn đề tâm linh, dù họ không tin vẫn phải tỏ ra kính sợ. Cho nên cậu bắt đầu lật tìm ở những chật hoa, những đồ vật trang trí bên ngoài điện phụ. Đến cả những chiếc chuông hay cả cột chống đỡ điện phụ cậu đều tìm.
Bởi vì cậu quá chăm chú cho nên không phát hiện ra anh nhân viên theo sau đã nhịn cười đến mức còng cả lưng. Mà bên phía Lộc Đàm lại càng khoe trương, hắn mất hình tượng mà ôm bụng cười như bị quỷ nhập. Sùng Minh dù cũng buồn cười nhưng thật ra cảm thấy muốn đỡ trán nhiều hơn. Này thì hình tượng lạnh lùng quý công tử đi tông rồi, hiện tại chỉ thấy ngáo đá thôi. Nhưng thật ra rất thân thiện gần gũi nhỉ.
Đến cả ai đó không biết vì sao rõ ràng đang ở khách sạn lại xuất hiện bên trong ngôi chùa nơi Bạch Thụy đang ghi hình, tay cầm điện thoại xem trực tiếp đều là một bộ nhếch môi nhưng ánh mắt lại đầy cưng chiều nhìn người thanh niên đang chăm chỉ như ong tìm mật kia.
Nhưng trời không phụ công sức của Bạch Thụy, thật sự để cho cậu lật ngói hai điện phụ bên trái lên tìm được một tấm thẻ bên dưới một cái bồ đoàn. Đó là một tấm thẻ tinh hà. Bạch Thụy cầm tấm thẻ hướng về phía anh nhân viên lạnh lùng nhưng lại ngây thơ hỏi: "Mấy tấm thẻ đều giống nhau hết ư?"
Anh nhân viên cười gật đầu.
Bạch Thụy vừa lòng, chuẩn bị tiến sâu vào bên trong khu vực điện phụ bên trái này hơn. Khu vực này hình như đã muốn đến gần nơi phật tử nghỉ ngơi rồi. Có thể nói nó là khu nội bộ không cho du khách đi vào. Tính ra tốc độ tìm kiếm của Bạch Thụy rất nhanh, người đang xem cậu tìm cảm thấy có khả năng cậu sẽ tìm được hết tất cả khu vực bên trái này trước khi đến giờ hẹn với Đường Ca. Mà với trình độ cẩn thận và chăm chỉ của cậu, khó nói tất cả thẻ bên này sẽ trốn được ánh mắt của cậu.
Chuyện này Bạch Thụy không biết, nhưng nếu cậu biết cũng sẽ không dám nhận đồng. Cậu cảm thấy bản thân là một tu luyện giả không có đường cong ngỏ quẹo như người ở đây, sợ rằng cậu đã tìm kỹ như thế rồi vẫn chưa chắc tìm được. Ít nhất cậu sẽ cố gắng không bỏ sót nơi nào.
Nhưng thời điểm cậu quẹo qua một con đường lát sỏi dẫn đến khu nội viện, khóe mắt cậu vô tình lệch qua bên trái một chút. Sau đó...
Sau đó đôi mắt cậu trợn to lên nhìn khuôn mặt cậu ngày nhớ đêm nhìn cách một cái màn hình, có chút không tin tưởng được. Anh nhân viên theo sau cũng bị biểu tình của cậu làm cho bất ngờ, theo bản năng quay qua nhìn. Nhưng thời điểm anh ta định lia cả máy quay tới thì đụng phải một cái ánh mắt ra lệnh lạnh như băng đao sắc bén, trực tiếp khiến hành động của hắn gần như cứng lại tại chỗ.
Khương Sầm giải quyết xong anh nhân viên tội nghiệp rồi mới quay qua nhìn tiểu minh tinh của mình. Hắn cho con tiểu ngốc bức kia một cái nhếch môi ẩn ý còn không quên đưa điện thoại đang ghi hình cậu lên. Nhìn cậu chớp chớp mắt một cách ngây ngô hắn không khỏi buồn cười lại tiếp tục cho cậu một cái ra hiệu bằng cách chống hai ngón tay xuống làm thành động tác đi tới.
Bạch Thụy lại chớp chớp mắt lần nữa, sau đó thật sự theo hiệu lệnh của hắn tiếp tục đi. Dù bước chân cậu có chút chần chừ, cứng ngắt. Đi một chút cậu còn quay lại nhìn xem có phải cậu bị ảo giác không. Nhưng mà khuôn mặt kia vẫn còn ở đó, vẫn đang dõi theo từng bước chân cậu.
Bên trong máy quay của Bạch Thụy bất chợp hiện lên một hình ảnh cực độ khiến người choáng váng lại mê mang khó hiểu. Đó là Bạch Thụy nhìn nơi nào đó cười đến là gió xuân phơi phớt chói mù mắt người ta. Sau đó cậu mới gần như là tung tăng chạy đi, tiếp tục hành trình của mình. Nhìn bóng lưng kia xem, hạnh phúc đến muốn bay lên trời luôn rồi.
"Gì vậy?"
Lộc Đàm ngồi trước máy ghi hình theo bản năng hỏi một câu. Nhưng chính là cái anh nhân viên nhà họ bị ai đó dọa không dám lia máy tới cho nên không ai biết được Bạch Thụy đã nhìn thấy cái gì. Ngược lại Sùng Minh có điều suy nghĩ mà cầm điện thoại lên bí mật bấm vài cái.
Khương tổng ở đây?
Ở chùa.
Sùng Minh lập tức được khai sáng.
Có thể khiến Bạch Thụy để lộ biểu tình chân thật của mình chỉ có thể là người nào đó mà thôi. Nhưng hắn không nghĩ người kia lại không nhịn được chạy đến tận nơi ghi hình của minh tinh nhà hắn. Ngẫm lại thì Khương tổng ta có ái ngại gì đâu mà không dám.
Có điều cái tiểu ngốc bức nào đó có thể đừng OCC hình tương của mình nữa được hay không!?
Sùng Minh nhìn ai đó đã muốn đánh vỡ hình tượng, miệng luôn treo nụ cười ngốc nghếch từ khi nhìn thấy ai đó mà không khỏi cười khổ.
"Rốt cuộc cậu ấy đã nhìn thấy cái gì? Nụ cười này khiến tôi cũng muốn tan chảy luôn rồi."
Lộc Đàm đầy mặt tò mò, cuối cùng tự mình cầm bộ đàm lên kết nối với anh nhân viên đang theo đuôi Bạch Thụy "làm việc không đến nơi đến chốn kia".
"Cậu trốn việc phải không!?"
"Làm gì có!"
"Chứ sao Bạch Thụy nhìn cái gì cậu cũng không quay?"