Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thật ra cũng không tính lâu. Sau khi Bạch Thụy bị gọi đến phía sau tượng phật thì hắn đã hiểu được sơ sơ mọi chuyện nên rời đi trước, ở nơi này đợi cậu.
Quán ăn tổ chương trình an bài cho bọn họ không hề giống nhau. Nó thường sẽ dựa vào nơi họ tìm thấy phiếu ăn mà tọa lạc. Bởi vì tổ chương trình nghĩ họ sẽ tìm ở địa điểm gần đó trước, như vậy buổi trưa lúc đi ra họ có thể tìm được điểm ăn trưa nhanh hơn. Phía Tây của Bạch Thụy chỉ có một nhóm họ cho nên lúc vào quán họ không có đụng độ ai. Vì vậy cũng chỉ có Đường Ca và hai anh nhân viên tổ chương trình chứng kiến vẻ mặt khác biệt của Bạch Thụy khi nhìn đến ai đó đang ngồi ở một góc trong quán. Thời điểm nhìn thấy Khương Sầm, anh nhân viên nhanh như chớp lia máy quay đi, giả bộ ghi lại tình huống trong quán, không hề để Bạch Thụy lọt vào khung hình một chút nào. Nếu để cho Lộc Đàm bên kia phát hiện ra thì cái cớ hắn bịa ra lúc trước sẽ nát bét hết.
Trong lòng hắn nghĩ may sao mà ở đây chỉ cần quay một chút, khó mà bại lộ. Hơn nữa...
Quán an họ đến theo kiểu bình dân nhưng lại có điểm đặc biệt riêng. Chính là cái kiểu vừa bình dân mà vẫn không mất sự quý phái ấy. Menu giá tiền nhìn rất thông thả, bình dân thật sự có thể ăn. Nhưng phong cách bài trí cùng bày biện món ăn lại theo một đẳng cấp khác. Bản thân quán ăn nhìn càng không giống bình dân... Có lẽ vì vậy mà nó không đông khách. Ngoài ra vị trí của nó còn khá hẻo lánh... Có khi chỉ có những khách quen được giới thiệu cho mới biết đến. Này thì đương nhiên là do tổ chương trình nghĩ chiếu cố cho minh tinh, trách họ bị fan vây xem cho nên cố ý chọn nơi kín kẽ. Nơi này bàn ăn chỉ cách nhau bởi những bồn hoa chứ không được che chắn gì, liếc mắt một cái là thấy được tất cả mọi nơi rồi.
"Có phải là lúc này không có quay phim nữa?"
Bạch Thụy nhìn thấy ai đó trước tiên là hai mắt sáng rực lấp lánh, sau đó lập tức quay qua nhìn hai anh nhân viên hỏi. Ý đồ của cậu anh nhân viên chỉ nghe một cái là hiểu ngay.
Hắn đối diện với đôi mắt kia trong lòng không khỏi quắn quéo nhưng vẫn là cứng rắn nói: "Chỉ có lúc ăn mới không quay. Trước đó vẫn có quay."
Bạch Thụy lập tức sụ mặt xuống thấy rõ. Đường Ca không hiểu gì nhìn hai người đầy ngờ vực.
"Có chuyện gì à?"
Hắn mạnh bạo hỏi.
"Không có gì." Ai đó ỉu xìu nói vừa kín đáo vừa đáng thương liếc mắt nhìn qua bên kia cứ nhìn một thiếu phụ bị mẹ chồng bảo chia bàn khi ăn cơm với chồng vậy.
"..."
Anh nhân viên "mẹ chồng" mặt đầy cạn lời nhưng hắn không có thay Bạch Thụy giải đáp cái gì cho Đường Ca. Tựa như cái cách hắn bao che cho Bạch Thụy lúc ở trong chùa, cho dù trước đó hắn chưa có nhận đồng xu cắc bạc gì của Khương tổng chúng ta hết nhưng ý thức trong nghề khiến hắn nhận ra bản thân nên làm gì với mấy ông chủ tư bản này. Họ chỉ là bình dân không đấu lại được địa chủ, chỉ có thể im lặng chịu đựng thôi. Không ấy có khi hắn biểu hiện tốt cuối ngày ông chủ sẽ chủ động trả lương cho hắn cũng nên. Nghĩ như vậy nên anh nhân viên cố găng bao che được lúc nào hay lúc đó. Nhìn Bạch Thụy ỉu xìu như vậy thật ra hắn còn cảm thấy may, ít nhất vẻ mặt này dễ giải thích hơn cái trước đó...
Bởi vì Bạch Thụy không vui cho nên do Đường Ca phụ trách chọn món. Năm tờ phiếu hắn gọi hai chén cơm cùng bốn món thức ăn gồm ba mặn một canh. Một phiếu chỉ gọi được hai chén cơm. Cơm là nghĩ ăn cho chắc bụng. Mấy món hắn gọi đều bổ sung đầy đủ dinh dưỡng cho họ. Thức ăn cũng vừa đủ cho hai người nam nhân cao lớn. Hắn không có hỏi hai người nhân viên sẽ ăn làm sao vì nhất định tổ chương trình sẽ chuẩn bị cho họ.
Nhưng hắn không nghĩ Bạch Thụy chỉ đợi món ăn được đem ra, nhìn hai anh nhân viên tắt máy quay ngồi xuống bàn ăn cậu đã như con chim vui vẻ bay đến bên kia.
"!"
Đường Ca có phải nói là ngớ ngẩn một lúc lâu nhìn Bạch Thụy đã bay đến kéo ghế ngồi bên cạnh một vị khách trong quán. Tính ra hiện tại trong quán chỉ có vài ba người khác nhưng mạnh ai nấy ăn, cũng không có vì nơi này xuất hiện hai người nổi tiếng mà ngoái đầu lại nhìn nhiều. Họ đều ăn mặc chỉnh tề, nhìn như nhân viên văn phòng cao cấp cho nên Đường Ca không có đặc biệt chú ý đến ai. Một phần là do hắn đang đói... Lúc này nhìn kỹ người đàn ông đó hắn mới nhận ra khí tràng của anh ta mạnh mẽ nhìn khác hẳn tinh anh xã hội nhiều nhiều kia... Dù đối phương lúc này miệng mang ý cười cưng chiều nhéo má con tiểu ngốc bức nào đó thì hắn cũng không cho rằng đối phương tầm thường.
Đường Ca không có mù mà nhìn không được tình huống bên kia là cái dạng gì. Hắn không chút đắn đo đem chuyện này vứt qua một bên. Dù sao ăn ở nơi nào vẫn là ăn, Bạch Thụy ăn bên kia thì hắn ở bên này ăn cùng hai anh nhân viên vẫn vui. Nhưng mà...
"Này được không?"
Sau một lúc lâu tiêu hóa vấn đề Đường Ca mới nhìn hai người nhân viên vẻ mặt cũng cạn lời vì tình huống này hỏi. Dù trong lòng hắn bỗng nhiên nổi lên thắc mắc đó là ai mà hắn nhìn quen quen, nhưng loại chuyện này... Mối quan hệ của họ thật ra không có gì bất thường hết. Thời buổi này nam nam cưới nhau còn được. Cho dù Bạch Thụy là minh tinh thì sao? Cậu vẫn là người.
"Dù sao cũng không liên tục ghi hình."
Anh nhân viên phụ trách Bạch Thụy nhún vai nói. Hắn còn không quên bày tỏ: "Nếu không anh qua nói đi. Tôi không dám đâu. Người kia trông không tầm thường gì hết."
"..."
Được rồi đi. Đều là người ăn cơm tư bản. Đường Ca hắn chỉ là một MC thôi, vẫn phải cúi đầu trước ông chủ.
Có điều nhìn thái độ của anh nhân viên, hắn không nhịn được hỏi: "Anh ta không phải mới xuất hiện?"
Cho nên là mới nãy Bạch Thụy khác lạ là do người này?
Quả nhiên hắn nghe anh nhân viên đáp: "Anh ta đến lúc ở trong chùa kia. Cũng không biết làm sao rõ được đường đi nước bước của chúng ta. Cho nên tôi mới không dám đắc tội đó."
"..." Đường Ca không nhịn được vỗ vai anh nhân viên, biểu thị hắn khổ cực. Vì chén cơm manh áo mà đầu óc xoay chuyển nhiều như vậy. Nhưng không thể không công nhận hắn nói không sai. Bản thân Đường Ca hiểu rõ hơn, hắn đảm bảo người này đang xem trực tiếp ghi hình của họ. Ở lúc này có thể theo dõi băng ghi hình, chứng tỏ địa vị không hề đơn giản. Bản thân hắn cảm thấy người này rất quen nhưng bụng hắn đang đói, não không chịu hoạt động. Thôi thì hắn trước để qua một bên đi, ăn đã rồi tính.
"Thôi vậy. Chúng ta ăn cơm. Tôi ăn một mình không hết, hai anh ăn cùng đi."
Đường Ca nói với hai người họ vừa nhấc đũa lên ăn cơm. Hai người cũng không kỳ kèo từ chối, dù họ đều có cơm phần cho nhân công bình thường nhưng thức ăn không ăn hết chính là lãng phí. Đường Ca đều nói vậy, sắp tới họ còn phải đồng hành, ăn chung chẳng sao cả. Không phải người nổi tiếng nào mắt để cao hơn đầu. Cho dù có vậy thì vẫn phải xem thời điểm. Hình tượng quan trọng nhất.
Ở bên kia, Bạch Thụy vui vẻ được ai đó gắp thức ăn cho vừa không tha trò chuyện với hắn: "Anh đến bao giờ vậy?"
"Đến lúc sáng."
"Không phải anh theo em một đường suốt trò chơi đấy chứ?"
Bạch Thụy nghĩ đến đây không khỏi ngờ vực nhìn hắn hỏi. Miệng đang nhai thịt phối hợp ngừng theo.
"Ăn đi."
Khương Sầm trước nhắc nhở tiểu minh tinh nhà mình. Thấy cậu ăn rồi hắn mới nói: "Lúc em đến chùa tôi mới tới. Trước đó tôi ở khách sạn."
Ở khách sạn một hồi hắn không nhịn được muốn tận mắt nhìn thấy cậu mới đi đến đây.
Bạch Thụy vừa nghe đã hiểu rồi. Đôi mắt thấu triệt nhìn hắn sáng còn hơn ánh sao, đang nhai thịt khóe miệng lại cứ mãi nhếch lên lém lĩnh. Khương Sầm nhìn chút là biết cậu đang nghĩ gì. Nhưng đều không có sai, hắn phản bác làm gì. Có điều hắn không nhịn được cái tay niết niết mặt cậu vài cái cho đỡ thèm. Trời biết hắn đã nhịn lâu rồi.
"Mau ăn đi. Buổi chiều sẽ mệt lắm."
Hắn vừa gắp thức ăn cho cậu vừa thúc giục. Bỗng nhiên nhớ đến thứ gì, tay không khỏi sờ sờ đầu gối cậu hỏi: "Chân không đau chứ?"
"Không đau."
Bạch Thụy lắc đầu.
"Sao lại biết làm vậy sẽ được?"
Hắn không nhịn được hỏi.
"Lúc ở gần hậu viện cho phật tử em nghe thấy hai vị chú tiểu nói chuyện với nhau. Nói cái gì mà chương trình gì đó rồi trụ trì đại sư, quỳ lễ. Em chỉ nghe được chút chút vậy, lại thêm không phải Lộc Đàm đã nói thẻ không chỉ ở nơi nào đó mà còn có thể ở trên người ai đó nữa hay sao. Cho nên em lập tức chạy đi thử. Bản thân em nghĩ một nhà sư sẽ dùng cách gì để thử thách khách mời muốn lấy được thẻ. Hai chữ quỳ lễ kia thật ra đã nói rõ rồi. Chỉ là em không biết nên quỳ lễ bao lâu mới được đến thỏa mãn của trụ trì đại sư kia. Nhưng mà thật ra rất đáng giá. Em đã biết được đích đến là đâu, không cần phải lòng vòng như người khác."
Đúng vậy, vì cậu đã làm vị đại sự kia quá mức hài lòng cho nên ông ấy trực tiếp nói cho cậu vị trí đặt vật phẩm luôn. Dù ông không có nói cụ thể nó nằm ở đâu, làm sao lấy được, nhưng chỉ cần họ biết địa điểm chỉ định có vật phẩm là đủ rồi. Chuyện còn lại họ chỉ cần đi tìm thôi, đỡ hơn nhiều phải lần mò từng nơi một. Dù làm vậy có khi sẽ có được nhiều yếu tố để xác định vị trí chính xác hơn nhưng mất thời gian khó nói có bù lại được gì không.
"Vậy tiếp theo em sẽ đi đâu?"