Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Khương Sầm vừa thấy tội nghiệp lại vừa buồn cười. Rõ ràng vẫn sợ hắn nhưng cứ hờn dỗi lên là quên mất à. Hắn đến là chịu thua cậu. Nhưng mà có những thứ là không thể thương lượng càng không được đem ra nói đùa.
"Tôi đã nói có thể dung túng cho em, nhưng không cho em có chút nào nghĩ cái này. Đừng chọc tôi giận, nếu không tôi cũng không biết mình sẽ làm gì để nhốt em lại đâu."
Khương Sầm ôm mặt cậu lên, nhìn vào mắt cậu chậm rãi nhả từng chữ một.
Bạch Thụy tuy rất muốn nói nếu cậu đi được dù hắn có nhốt cũng không thể nhốt nổi. Nhưng cậu bị biểu tình quyết tuyệt đến gần như là cực đoan của hắn dọa, nào có dám nói gì. Mà cho dù không có bị dọa cậu cũng không dám nói vậy.
"Bạch Thụy, em không thích tôi chút nào sao?"
"Không phải!"
Bạch Thụy nhất thời bị biểu tình bất lực của hắn dọa, không kịp suy nghĩ đã mở miệng phản bác.
"Em... Em không biết nó gọi là cái gì... Nhưng mà thấy người khác đánh chủ ý với anh em sẽ khó chịu. Anh bỏ đi không về em cảm thấy cái gì đều không muốn làm. Những thứ này em chưa từng trải qua, em không hiểu... Nhưng mà nếu anh không cần em nữa, vậy cũng không cần lại gần em..."
Bạch Thụy nói đến luống cuống, hốc mắt đều đỏ ửng lên như con thỏ.
Cảm xúc của cậu bất chợt bùng nổ khiến Khương Sầm không kịp trở tay. Nhưng nhìn cậu bối rối hoang mang như vậy, hắn bỗng nhiên cảm thấy chắc mình đã sai lầm rồi.
"Không phải không cần em, Bạch Thụy!"
Hắn mạnh mẽ chặn lại lời nói của cậu. Nhìn biểu tình đơn thuần lại đáng thương kia, hắn không khỏi nhẹ giọng: "Là tôi sai rồi."
Tôi không nên nghĩ em giống bình thường. Rõ ràng tôi cũng không cần em phải thông suốt. Em vốn đã tự mình biết được nên như thế nào đối đãi với tôi. Em không hiểu thì mặc kệ em đi. Tôi chỉ cần biết thứ tình cảm đó của em là gì được rồi. Khương Sầm cẩn thận đem cậu ôm lấy.
"Tôi sai rồi, không cần em biết cái gì nữa."
Bạch Thụy bị hắn ôm vào ngực, hai tay cũng bất giác ôm lại hắn, đầu dựa vào ngực hắn, lẳng lặng nghe tiếng tim hắn đập một cách hữu lực mà dần dần bình ổn lại cảm xúc rối loạn đến mức khiến cho long châu của cậu đều trấn động.
Bạch Thụy bỗng nhiên không khỏi nghĩ, đến hiện tại cậu đều không rõ kiếp nạn mà cậu phải chịu là từ đâu ra, cậu cần phải làm gì mới vượt qua được thử thách ấy. Có lẽ nếu cậu mãi không hiểu được, cho dù cậu lấp đầy long châu, cậu cũng không về được. Cậu không biết kiếp nạn này rốt cuộc có liên quan gì đến người này hay không. Nhưng chỉ cần là chuyện liên quan đến hắn, long châu của cậu đều như thể muốn tạo phản, muốn phá khai. Chẳng lẽ là do nó được bồi đắp bởi hắn cho nên mới bị hắn ảnh hưởng? Cũng không phải không khó khả năng này. Nhưng ít ra cậu biết, thứ tình cảm này cậu cần nghiêm túc đối đãi mới được.
Không chỉ vì long châu, vì trở về... Mà còn vì người này nữa.
Miệng cậu nói vậy thôi nhưng đã xem hắn là sự tồn tại không thể thiếu. Cho dù có một ngày cậu trở về, cậu cũng sẽ mang hắn theo. Mặc kệ hắn có lẽ là thứ gì đó, cậu cũng sẽ không từ bỏ hắn.
Chỉ là cậu vẫn không biết nên làm sao...
...
"Bạch Dữ!"
"Ừ?"
Bạch Dữ tự nhiên nghe người bên cạnh gọi thì theo bản năng đáp lại, còn không quên kéo cậu vào lòng ôm lấy.
"Em mơ thấy tiểu long."
Bạch Cửu biểu tình hoang mang nói.
"Ừ, em thấy con nó thế nào?"
Giọng điệu ai đó bình thản như không phải đang nói về con mình. Nhưng Bạch Cửu biết không phải vậy, tựa như lúc này.
"Nó bị một người đàn ông ôm trong lòng, ngoan ngoãn không giống nó chút nào.".
||||| Truyện đề cử: Bạch Tiên Sinh, Tôi Muốn Ly Hôn |||||
"...Con rất ngoan mà." Bạch Dữ nữa buồn cười nữa lại bất lực với tiểu chuột nào đó cứ thích chọc khuấy con mình dù bản thân là người lo cho nó nhất.
"Nó đều muốn quậy banh cái tu chân giới lên rồi mà."
Bạch Cửu lập tức sửa lại người đàn ông trợn mắt nói mò kia.
Bạch Dữ khẽ nhếch môi nhưng vẫn muốn cứu vãn mặt mũi của con mình: "Nhưng nó vẫn rất ngoan. Ai cũng thích nó hết."
Hắn không phải nói suông. Đứa con này của hắn ở ngoài quậy phá vậy thôi chứ ở nhà nó rất khác. Dù sao nó cũng thừa hưởng hình dạng của hắn, hiếu động là bình thường. Nhưng nội tâm nó lại rất giống tiểu chuột, ngốc manh lại sợ nhất là ai đó thất vọng với nó. Cho nên mặc kệ là ở ngoài có quậy phá thế nào, về nhà nó luôn là đứa trẻ ngoan, nhượng người yêu thương, không cưng chiều không được. Đối với hắn thì dù nó có quậy banh cái Uẩn Thiên này lên cũng không sao cả. Miễn nó vẫn là con hắn, về nhà làm một tiểu ngốc như cha nó là được.
"Nhưng bên ngoài không giống ở nhà. Em còn sợ nó không nhịn được tính tình trẻ con. Lỡ không ai thương nó bảo vệ nó thì sao?"
Bạch Cửu đương nhiên không đến mức đem con đi bán muối. Nó là cậu mang thai gần ngàn năm mới sinh ra, lại ấp bao nhiêu năm mới nở ra được mà.
"Không phải em thấy có người ôm nó mà nó không quất bay người ta sao?"
Cho nên là nó tìm được người yêu thương chiều chuộng rồi đó.
Bạch Cửu nghĩ hắn nói không sai, trong lòng cũng nhẹ đi một gánh. Nhưng mà: "Nhưng mà em thấy tinh thần nó hoang mang lắm. Nó cứ như đang chìm giữa một đống lớn sợi len rối nùi, mãi không thể gở, không thể thoát thân ra được."
"Em sợ không khéo nó lại khiến mình đi vào bế tắt."
Bạch Cửu lo lắng nhìn nam nhân nói.
"Kiếp nạn chính là kiếp nạn, vốn đã không phải bình thường. Nhưng em đừng lo, nó là đứa trẻ đến cả tâm ma còn không xâm nhập được. Chỉ là tâm tính nó đơn thuần, đôi khi sẽ có vài vấn đề nó không hiểu, đụng tới sẽ rối loạn thôi. Nhưng chỉ cần nó hiểu được thuận theo tự nhiên thì sẽ không rối loạn nữa."
Bạch Dữ ngược lại rất bình tĩnh, không hề có chút lo lắng nào. Nhưng nói không lo lắng thì thật ra không phải, hắn chỉ tin tưởng vào bé ngốc của hắn thôi. Từ lúc tiểu long ra đời đến nay tiểu chuột của hắn không lại có đứa nhỏ nào nữa. Họ vẫn biết đây là đương nhiên, đến cấp bậc của họ, sinh ra một đứa nhỏ không phải là sự tình bình thường. Tựa như lúc tiểu long ra đời là dị tượng xuất hiện. Nếu lại có một đứa bé sinh ra, chưa chắc không dám nghĩ Uẩn Thiên sẽ chấn động mà đổ sập luôn. Nhưng chính vì vậy họ mới càng thêm cưng chiều đứa nhỏ này.
Hiện tại có người kiềm chế được nó... Thật ra cũng không sai.
Bạch Cửu dù có tâm lo nhưng không lại ai đó trấn an quá đúng chỗ. Dù sao cậu cũng không làm gì được lúc này.
"Đừng nghĩ nữa, ngày mai chúng ta phải đi trung tâm Uẩn Thiên rồi."
Đúng vậy, đã đến thời hạn Bạch Cửu đi thanh lọc bóng tối giống như đã trồng một cái hạt giống ở trung tâm Uẩn Thiên nhổ mãi không hết. Bạch Cửu cứ cứ đến thời hạn là phải đi thanh tẩy một lần. Chỉ có cậu không ngừng không để cho bóng tối lan rộng, con cậu ở nơi khác mới có thể bình yên. Bóng tối có ở mọi nơi, cùng con cậu đại biểu cho ánh sáng chính là hai mặt đối lập. Vì nó, cậu không thể không nghiêm túc làm cái việc mà cậu chán nhất này.
Không hiểu tại sao nhưng từ thời điểm con cậu bị đánh rơi xuống nơi khác, bóng tối trong Uẩn Thiên sinh trưởng rất nhanh, giống như bị cái gì kích thích. Hai phu phu họ đã có nhận định chung không chắc chắn lắm là do đứa con này nhưng lại không thể hiểu được nguyên do.
Nói đến Bạch Thụy thì từ khi sinh ra cho đến hiện tại đã đến ngưỡng Thần Vương đều là một đường thuận lợi. Đối với việc nó bị kẹt ở đây thật ra họ không hề cảm thấy bất ngờ. Bởi vì có một chuyện thế này, phàm là người đạt đến cấp bậc Thần Vương đều sẽ chưởng khống trong tay một loại pháp tắc. Tựa như a bà Cốc Mẫn Nguyệt của nó, đợi bà đến ngưỡng Thần Vương sẽ chưởng khống băng tuyết pháp tắc. Đến phụ thân nó còn là thời gian pháp tắc. Nhưng đứa con này của họ, họ không biết nó có đặc điểm gì thì nổi bật. Nổi bật thì có đầy nhưng nổi bật nhất thì lại không.
Cho nên kiếp nạn này họ nghĩ chính là để cho nó cơ hội trùng kiến pháp tắc đặc trưng sau khi trở thành Thần Vương. Nhưng rốt cuộc đến họ đều không biết thứ nó cần tìm kiếm là cái gì chứ đừng nói đến cả Bạch Thụy tiểu ngốc bức. Cậu không biết là nên thôi.
Cuối cùng con đường Thần Vương này không hề dễ đi. Cho dù nó có là con của họ.
"Không đến được Thần Vương cũng không sao. Chỉ cần có người thay chúng ta yêu thương nó, chiều chuộng nó là được rồi."
Thịch!
Khương Sầm từ trong cuộc đối thoại quái dị cứ như đến từ trong hư không hỗn độn thoát ra mà cả người như thể vừa đi đánh trận về, toàn thân ướt đẫm.
Hô...
Bên cạnh hắn tiểu ngốc bức nào đó vẫn còn đang ngủ ngon lành, hô hấp đều đều, vô ưu vô lo. Tứ chi gần như quấn chặt trên người hắn, cũng không thấy cậu bị nóng tỉnh.
Không, có lẽ bản thân hắn không hề nóng, cũng chẳng ảnh hưởng đến cậu. Cái khiến cho hắn như vậy là bởi vì tinh thần hao tổn, trực tiếp ảnh hưởng đến cái dây thần kinh nối liền với các cơ. Hắn giống như vừa từ trong một trận tiêu hao quá mức thoát ra, cơ thể tự động biểu hiện trạng thái này thật ra là bình thường. Nhưng hắn không hiểu... Giấc mơ này hoàn toàn không giống những giấc mơ trước đây. Hắn trong mơ giống như đang nghe lén tồn tại cực kỳ không bình thường nào đó nói chuyện. Mỗi phút trôi qua áp lực hắn chịu đựng ngày càng lớn. Cho đến lúc hắn tỉnh lại là giống như đã đến cực hạn, đến mức trực tiếp khiến cho cơ thể không thể động đậy. Nhiêu đó là đủ để thấy giấc mơ này không hề bình thường. Nó ảnh hưởng đến cả thân thể của hắn.