Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Rốt cuộc hắn đã nghe ai nói? Nó... Đối tượng trong lời nói của họ là ai? Sao hắn cảm thấy đặc biệt quen thuộc. Mỗi lần nghe họ nhắc đến nó hắn có cảm giác đặc biệt thỏa mãn. Cái cảm giác này cứ như... Cứ như hắn đối với tiểu ngốc bức. Cho nên đối với việc phải hi sinh tinh thần cực độ để nghe lén cuộc đối thoại kia hắn chưa từng cảm thấy không đáng. Trong thâm tâm hắn nói, nếu được, hắn còn muốn nghe nữa. Giống như trăm vạn năm không được nghe ai nhắc đến "nó", hiện tại chỉ muốn nghe cho đủ. Cho dù phải hi sinh cái gì đó lớn lắm. Rốt cuộc đây là làm sao...
Khương Sầm vừa miên man suy nghĩ vừa nằm thêm một lát thì mới có thể trở được thân.
Việc đầu tiên sau khi cử động được là hắn đem tiểu ngốc bức nào đó ôm vào lòng. Hắn ôm chặt đến nổi người trong lòng phát ra một tiếng rên nhỏ yếu mềm nhũn. Sau đó dù không tỉnh lại thì cậu vẫn theo bản năng nhúc nhích tới lui trong ngực hắn, tìm kiếm nơi dễ chịu nhất mà mĩ mãn ngủ tiếp rồi. Khương Sầm nhìn mà không khỏi buồn cười.
Tiểu ngốc bức. Tiểu khờ khạo. Vô ưu vô lo đến đáng ghét. Dù tôi không biết người nhà của em có lo cho em không nhưng tôi cảm thấy cực độ lo lắng nếu không trông em kỹ càng. Tựa như hai người bên trong cuộc đối thoại mơ hồ kia đối với "nó" cũng lo lắng như vậy. Rốt cuộc em là cái sự tồn tại gì? Không thể đánh, không thể mắng, càng không thể cưỡng ép, chỉ có thể dỗ dàng, cưng chiều. Tốt nhất là giống như em nói, đội em lên đầu luôn mới đúng.
Khương Sầm không nhịn được thật muốn tét mông ai đó. Cuối cùng thì hắn chỉ nhào nặn nó chút chút rồi cùng cậu chìm vào giấc ngủ. Hắn thật sự là đối với cậu không có biện pháp.
Có lẽ hai sự tồn tại kia là thân nhân của em ấy cũng nên...
Ý nghĩ này ở thời điểm ý thức hắn liệm đi chợt lóe rồi chợt tắt, không còn dấu vết.
Chỉ là Khương Sầm không biết, những giấc mơ như vậy vẫn sẽ tiếp tục xảy ra nhiều hơn.
Trải qua một sự kiện kia, Bạch Thụy sau đó không còn nhìn thấy Tống Thiên Kim nữa. Cứ như thể cuộc đụng độ đó chỉ là ảo giác của cậu thôi. Còn cậu và người đàn ông kia sau cuộc nói chuyện đó cũng giống như không có gì thay đổi cả. Hai người cứ như chưa từng có cãi nhau ầm ĩ. Dù cậu biết tất cả đều đã từng diễn ra. Hôm đó sau khi cãi nhau xong Bạch Thụy không có trở lại quay phim mà theo Khương Sầm đi leo núi. Cả hai suốt quãng thời gian đó chỉ nắm tay nhau cùng leo đến đỉnh núi, cùng ngắm hoàng hôn rồi cùng trở về tắm rửa ôm nhau đi ngủ. Là ngủ thuần khiết nhất. Ấy vậy nhưng cảm xúc của cậu thật sự bình ổn lại. Nhưng chỉ có Bạch Thụy biết cậu vẫn luôn để chuyện đó ở trong lòng.
Cậu sau đó vẫn có một khoảng thời gian thật lâu luôn rơi vào trạng thái tự suy nghĩ, nhưng nghĩ mãi không xong. Cậu còn lên mạng nhìn xem người ta nói sao về thứ cảm xúc này theo lời nói đùa của người đàn ông kia thì hầu hết ai cũng nói cậu thích hắn. Còn là thích đến chết đi sống lại nữa. Đã đến mức độc chiếm luôn rồi.
Bạch Thụy dù rất choáng váng vì trên mạng còn có cái loại giải đáp vấn đề này nữa nhưng thật ra cậu lại không có bất ngờ với đáp án như vậy. Có lẽ thật ra mọi chuyện rất đơn giản. Cậu đối với hắn cảm xúc không bình thường, chính là không thể rời bỏ, không thể nhượng ra. Vậy cậu còn nghĩ gì nữa, chỉ cần thuận theo tự nhiên là được. Cứ tiếp tục trải qua thứ cảm xúc này một cách bình thường nhất, không cần nghĩ chi cho mệt nó là thứ gì, lăn tăn việc này làm gì cả. Hoặc cậu có thể giống như người ta gọi tên nó là tình yêu. Cậu yêu hắn, cùng hắn tiếp tục mối quan hệ này, là vậy đó.
Bỗng nhiên nghĩ thông suốt rồi trong lúc nhất thời Bạch Thụy cảm thấy toàn thân khoan khoái không thôi. Cậu có cảm giác cứ như tinh thần hải được mở rộng thêm trăm vặn dặm, nhìn mãi không thấy điểm cuối. Cho đến khi cậu cảm thấy như đã chạm đến giới hạn của thế giới thì mới bị mạnh mẽ dội ngược về.
"Có chuyện gì vậy Bạch Thụy?"
Sùng Minh bị cậu bỗng nhiên ngồi bật dậy dọa cho sợ hết hồn.
Bạch Thụy còn đang lơ ngơ không hiểu mới nãy là sao nhưng mắt cậu đã nhận ra được mình đang ở đâu. Có điều...
"Em ngủ quên à?"
Cậu bần thần hỏi.
"Anh cảm thấy cậu làm việc quá sức rồi đó."
Hai chữ làm việc kia từ trong miệng hắn quá mức làm cho người ta mơ màng dù hắn không có ý đó. Thế nhưng Bạch Thụy suy nghĩ còn ở lý giải vấn đề vừa mới xuất hiện nên không có bận tâm đến.
Mới nãy... Cảm giác trải rộng đó là gì vậy.
Tuy làm một nữa bước Thần Vương, cậu không phải thiếu những lần thiên nhân hợp nhất, mở rộng bản tâm. Nhưng chưa bao giờ giống như lần này... Cảm giác cứ như nhìn được bao quát toàn bộ thế giới. Cậu không chút nào hoài nghi thứ cậu đụng phải là màn chắn một giới. Nếu lúc này cậu là nữa bước Thần Vương, cậu là có thể phá vỡ lớp kết giới này để rời đi ngay lập tức. Nhưng bởi vì hiện tại cậu không có tiên lực, cho nên nếu không phải là có cơ duyên đặc biệt, cậu không thể rời đi. Mà bởi vì vấn đề quy tắc, cậu cho dù trùng tu được long châu cũng không thể đem sức mạnh giải phóng ra...
Cậu hiểu rồi. Bởi vì pháp tắc hai giới khác nhau, năng lực chịu đựng khác nhau. Cứ như tu chân giả đến bước Độ Kiếp Kỳ thì phải phi thăng, nếu không họ sẽ không thể thăng tiến nữa. Mà một tu chân giả ở thượng giới xuống trung cấp thế giới buộc lòng phải phong ấn tu vi đến cảnh giới pháp tắt nơi này có thể chịu đựng được. Nếu cậu cưỡng ép giải phóng tu vi, thế giới này sẽ nát bét.
Cho nên dù cậu lấp đầy được dù chỉ một chút tiên lực, cậu cũng không thể dùng. Là Thiên Đạo đang ngăn cản cậu phá hư quy tắc thế giới.
Cho dù chỉ là một chút thì nó vẫn không thuộc về nơi này.
Còn nguyên nhân vì sao mới nãy... Có lẽ là do cậu giải được khuất mắc trong lòng. Cậu nghĩ rằng... Cho dù không thể dùng tu vi thì cậu vẫn có thể dùng cách khác để rời đi. Nhưng hiện tại cậu chưa thấu hiểu được bí mật trong này cho nên không thể rời đi. Hoặc có lẽ vẫn còn cần một điểm mấu chốt nào đó...
"Bạch Thụy? Bạch Thụy!?"
"Ân?"
Bạch Thụy bị tiếng gọi dồn dồn kia đánh thức mà không khỏi theo bản năng đáp lại.
"Rốt cuộc cậu bị sao vậy? Mặt cứ ngơ ngác ra, mắt còn không có tiêu cự."
Tô Miện khó hiểu hỏi.
Sùng Minh đứng ở bên cạnh im lặng không nói. Lúc nãy... Thời điểm hắn nhìn vào mắt cậu còn có cảm giác như bản thân đều bị hút vào trong. Nếu không phải Tô Miện gọi cậu khiến cho cậu chớp mắt, hắn còn không biết bản thân vừa rồi đã giống cậu, đều ngây ra.
Bạch Thụy như vậy là... Là muốn tu luyện thành công rồi?
Khụ...
"Anh lại sao nữa anh Minh?"
Tô Miện nhìn Sùng Minh bị sặc đến ho khụ khụ không ngừng thì không khỏi khó hiểu hỏi. Sùng Minh bị chính mình bổ não đến sặc không nói được nên lời chỉ có thể xoa tay ý bảo không sao. Hắn cũng không thể nói bản thân vừa nghĩ cái gì chứ.
"Có chuyện gì sao?"
Bạch Thụy sau khi thoát khỏi miên man thì nhớ ra Tô Miện vừa mới gọi cậu cho nên quay qua hỏi.
"Cậu thật là. Trên mạng đang đồn ầm lên cậu và..."
Tô Miện nói đến đây thì làm bộ không thể nói lớn ghé sát lại gần Bạch Thụy rồi tiếp tục nói: "Cậu và Trác ảnh đế đang quen nhau. Trên mạng đang đăng tải một bức ảnh mà trông như hắn đang ôm cậu, bên cạnh còn có Sùng Minh chắn cho... Nói chung là nhìn y như thật vậy."
"Không phải!"
Sùng Minh lúc này đã thôi không sặc nữa nhưng giọng nói vẫn còn khàn khàn. Có điều hắn không thể không lên tiếng đính chính lại suy nghĩ của Tô Miện, tránh cho cậu làm ảnh hưởng Bạch Thụy.
"Cậu có nhớ hôm chúng ta đụng nhau với Trác Dịch sau khi trở về từ chương trình Minh Tinh Đại Chiến không?"
Hắn nhìn Bạch Thụy hỏi. Thấy cậu gật đầu thì nói: "Chính là lúc đó. Không biết nên khốn nào chụp được đúng lúc hai người va vào nhau. Góc độ quá mức xảo diệu nên nhìn như hai người lao vào ôm nhau thắm thiết vậy."
"Bởi vì có người đại diện của cậu cho nên ai cũng nghĩ đây là sự thật, không phải chỉ là ngờ vực vô căn cứ nữa. Hiện tại trên mạng đang ầm ĩ cả lên, fan Trác Dịch không ngừng móc xỉa cậu. Còn có người phán đoán Trác Dịch là người ở sau lưng chống đỡ cho cậu, cho nên anh ta ở trên mạng đủ đường che chở cậu là bình thường."
Tô Miện lập tức tiếp lời Sùng Minh.
Bạch Thụy càng nghe tâm càng lặng như nước. Mấy chuyện này theo thời gian cậu làm minh tinh sẽ càng nhiều hơn, thật sự không thể tránh khỏi mà cậu cũng không để ý.
"Anh chắc chắn cái trò này do tên kia tự biên ra chứ không ai hết. Hôm đó anh đã có dự cảm bất thường rồi."
Sùng Minh bực bội nói.
"Tin tức từ bao giờ?"
Bạch Thụy không bận tâm lắm là ai làm ra mà khẽ hỏi.
"Mới vừa thôi."
Tô Miện đáp.
"May mà Khương tổng đã đi, nếu không..."
Đối với lời của Sùng Minh, Bạch Thụy cho rằng hắn còn ở đây mới tốt. Như vậy cậu mới có thể dỗ dành hắn, tránh cho hắn khó chịu ảnh hưởng tâm tình.
Lần này Khương Sầm chỉ ở với cậu hai ngày đã đi. Chính là nói sau bữa cãi nhau đó qua ngày hôm sau buổi chiều người đàn ông đã lên máy bay về thành phố S để xử lý công việc. Nghe đâu là bên phía công ty xảy ra chuyện khiến hắn không thể không về. Tự nhiên cậu có dự cảm không phải tự dưng mà hắn trở về rồi tin tức này mới trồi lên.
Bạch Thụy không biết suy nghĩ nhất thời này của cậu không hề sai. Nhưng dù cậu biết thì lại có thể làm gì, dù sao cậu đều không quan tâm.