Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sùng Minh đến là chịu thua với cậu. Biết không thể làm gì được, dù sao người đều an toàn, hắn vẫn có cái bàn giao với ông chủ cho nên nói xong rồi thì hắn dẫn đầu đi trước trở về.
"Lúc nãy anh có liếc thấy Trác Dịch ra đây, cậu không có gặp hắn đấy chứ?"
"Tôi không thấy."
Bạch Thụy nói dối không nháy mắt, một chút áp lực đều chẳng có. Đến cả tiểu Sầm trên vai cậu đều là ở trong lòng lật một cái mí mắt với chủ nhân ngốc bức của nó. Cho nên là chủ nhân của nó và người kia đều là kẻ tám lạng người nữa cân, vì vậy họ mới hợp nhau. Chẳng ai thua kém ai cả, haizz...
"Hèn chi thấy anh ta đi một chút thì quay lại rồi."
Sùng Minh nào nghĩ Bạch Thụy nói dối, nghe cậu nói vậy thì cảm thán một câu rồi không để trong lòng nữa.
Lúc hai người trở về thì hầu hết mọi người đều vệ sinh cá nhân xong. Ai nấy đều chui cả vào lều của mình. Tuy đèn ngủ bên trong vẫn chưa tắt, ánh sáng vững vàng chiếm trọn một góc nhưng không khí rõ ràng im ắng hẳn. Ở lúc này cái sự tĩnh lặng của ban đêm trên núi lại càng biểu hiện triệt để hơn.
Bạch Thụy lần đầu ngủ trong túi, trải nghiệm không thể nói là không mới mẻ được. Toàn thân cậu hầu như đều được bao gọn. Nếu được thì đến đầu cậu cũng có thể giấu đi, chỉ cần không ngộp thở thôi. Tuy vậy cậu chỉ kéo đến ngực mình rồi thôi. Một phần là vì cậu không cảm thấy quá lạnh, phần nữa kéo lên tiếp sẽ cản trở tay cậu hoạt động.
Cái túi Sùng Minh đem theo thì lại trở thành chỗ ngủ cho tiểu Sầm. Nó nằm giữa hai người thật sự là an toàn lại ấm áp hết chỗ nói.
Sùng Minh nhìn nó nằm vểnh bụng ra mà không khỏi buồn cười: "Nó có điểm gì hay mà Phương thiếu nhớ thương thế nhỉ?"
Nói tới người này, tuy rằng sau đó bị Khương Sầm ép phải về lại thành phố S không cho đến nữa thì mỗi ngày đều vẫn luôn ở tìm Sùng Minh. Mục đích của đối phương là gọi video cho hắn, để hắn cho đối phương nhìn xem tiểu Sầm. Khổ nổi con vật này hình như là ghét anh ta, lần nào cũng chỉ cho anh ta cái mông... Tuy cái mông vẫn có thể khiến Phương Thần hai mắt lấp lánh nhưng nhìn vẫn thật tội nghiệp còn rất buồn cười.
"Chít!"
Kết quả tiểu Sầm vừa nghe đến tên người kia, dù không có người ở đây, đối phương cũng không thấy mình vẫn lập tức bày tỏ thái độ tôi cũng không ưa anh ta chút nào mà cho Sùng Minh một cái bóng lưng nuột nà. Cái đuôi nhỏ còn bực bội phe phẩy, khiến nó phát ra âm thanh bộp bộp. Mười phần ý tứ phải nói là biểu hiện đầy đủ, chỉ sợ người ta không biết nó ghim ai đó thật nhiều.
"Phụt!"
Nhưng nhìn cái cách nó nằm nghiêng như vậy Sùng Minh vẫn là chấp nhận nó manh. Phương Thần không phải tự nhiên mà yêu thích nó. Tiểu Sầm thật sự khác biệt. Dù lúc giận dỗi đều là giống chủ nhân của nó, manh như nhau.
Bạch Thụy đương nhiên là biết tại sao nó ghét Phương Thần như vậy. Còn về việc Phương Thần tại sao lại thích nó... Cái này chắc cần phải tìm hiểu lại.
Cậu vốn còn định nhắn tin với người kia một chút theo thường lệ mà khổ nổi trên núi sóng mạng chập chùng như tàu lượn, có khi còn mất hút không thấy vạch nào. Bạch Thụy đã quơ quơ cái điện thoại nãy giờ, đều quơ đến mỏi tay vẫn không bắt được khoảng khắc nào để làm ăn. Mỗi ngày đều nói chuyện, cho dù không nói được cái gì thú vị nhưng tự nhiên không nói cậu lại không chịu được.
Cũng không biết ai đó có nhớ đến cậu không nữa... Truyện Thám Hiểm
Sùng Minh nhìn mà chỉ biết bất lực thay chứ không giúp được gì.
"Ngày mai xuống núi rồi tha hồ gọi."
Dù vậy hắn vẫn không nhịn được khuyên.
Bạch Thụy dù cỡ nào không muốn cũng chỉ có thẻ ỉu xỉu chấp nhận sự thật hôm nay không thể nói chuyện với người kia. Cảm xúc toàn thân giống như đều sắp hóa thành một cái bánh bao thui đến nơi. Ai nhìn cũng không muốn ăn. Nhưng trước khi đặt điện thoại xuống cậu vẫn cố chấp nhắn một tin cho người ta. Nếu lỡ mà bỗng nhiên có sóng lại thì đối phương vẫn là nhận được mà đúng không...
Đối với Bạch Thụy mà nói, khiến cậu cảm thấy có ích nhất chính là nơi này có thứ dùng còn tốt hơn đá truyền tin của tu chân giới này. Nó khiến cho khoảng cách giữ đôi bên trở nên không còn là vấn đề nữa. Nhưng cũng đến giờ cậu mới hiểu tại sao hai cha lại cứ phải dính với nhau như sam như vậy. Không thể không nói, nhận định này thật sự đã khiến cho Bạch Thụy triệt để hiểu được cậu có bao nhiêu tình cảm sâu đậm với người ta. Cậu chỉ hận không treo ở trên người ai đó luôn vậy. Hiện tại cậu chỉ mong trở về cho sớm thôi. Tuy rằng sau này cậu vẫn sẽ vì nhận phim mới mà chạy tới chạy lui nhưng cậu đâu có nghĩ được nhiều như vậy. Ai biết cậu sẽ lúc nào bất chợt không ở đây nữa...
Ở trong suy nghĩ miên man ấy, Bạch Thụy ngủ mất lúc này không hay.
Thời điểm Sùng Minh đang mơ màng muốn đi tìm chu công thì bỗng dưng nghe thấy điện thoại của cậu phát ra một tiếng ting. Hắn mở mắt ra nhìn thì đã thấy cậu ngủ mất tiêu rồi.
Sùng Minh nghĩ nghĩ một chút rồi đưa tay cầm điện thoại của cậu lên. Nhìn cột sóng có đến hai vạch, hắn thật sự cảm thấy tội nghiệp thay cho Bạch Thụy. Vừa nghĩ hắn vừa mạnh bạo bấm vào biểu tượng tin nhắn ai đó vừa chuyển tới, cũng không có đọc hồi âm mà lại nhắn nhanh một câu. Ai biết lại được đối phương trả lời ngay sau đó.
Để em ấy ngủ.
Sùng Minh nhìn vậy thì hiểu chứ không nhắn lại nữa mà đem điện thoại để xuống. Hắn không sợ ai đó sẽ đợi tin nhắn của hắn. Khương đại tổng tài ta không phải người nhàm chán như vậy.
Một đêm cứ thế trôi qua trong bình yên.
Chỉ là ai biết trời còn chưa bảnh mắt ra hắn đã bị người ta gọi tỉnh.
Nhìn một chủ một tớ đang dùng cặp mắt lập lòe ánh sáng quỷ dị chú mục hắn trong bóng tối mờ mờ mà mém chút Sùng Minh đã hét ầm lên. Hắn không khỏi tái mặt nhỏ giọng oán trách: "Hai người làm gì vậy hả?"
"Anh Minh, đi ngắm bình minh nào!"
Bạch Thụy hai mắt sáng còn hơn cái đèn pha lom lom dòm hắn vừa hí hửng đề nghị.
"..."
Sùng Minh bị ý nghĩ trời ơi đất hởi của cậu chọc cho trợn trắng mắt, thiếu điều chỉ muốn vùi đầu vào túi ngủ tiếp. Nhưng ai đó nào chịu?
"Đi đi! Ngủ nhiều không tốt đâu!"
"..."
Đây là lời quái đản gì???
Biết vậy tối qua hắn đã gọi cậu dậy cho hai người nấu cháo đến mệt luôn. Đảm bảo sáng nay cậu sẽ không có tinh lực đi tìm hắn ngắm cái gì bình minh với không bình an. Nhưng bảo hắn đêm qua nữa chừng bị quấy phá hôm nay phải dậy sớm... Xin thứ lỗi, hắn làm không được. Thế là hắn quyết định xuất ra tuyệt chiêu bách phát bách trúng.
"Cậu có tin nhắn kìa, đừng làm phiền anh đi ngủ."
Nói xong hắn một phát lật úp vào trong túi ngủ, còn kéo khóa đến tận đỉnh đầu, chỉ có thể nhìn thấy nữa mái tóc đen mới thôi, không lại quan tâm Bạch Thụy nữa.
Còn Bạch Thụy bị hắn nhắc nhở thì trước ngẩn ra một chút, sau đó lập tức nhanh như chớp cầm điện thoại bên cạnh lên. Đúng thật là đã quên cái gì mà gọi người đi ngắm bình minh theo ý nguyện của Sùng Minh.
Sau đó tuy rằng Bạch Thụy không có quấy rầy Sùng Minh nữa nhưng cậu vẫn là mang theo tiểu Sầm lên núi tự ngắm bình minh. Mỹ danh rất đẹp, cậu muốn chụp cảnh mặt trời lên cho người kia xem. Như vậy cũng tính là cậu cùng hắn nhìn thấy một cảnh mặt trời mọc. Ai biết lên đến đỉnh núi thì điện thoại cậu lại có được hai cột sóng.
Kết quả Khương Sầm còn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ đã trực tiếp bị hình ảnh chợp lóe lên trên màn hình điện thoại chọc cho ngây người.
Bên trong màn hình đang kết nối người bên kia vẫn còn đang nói cái gì với hắn. Khuôn mặt cậu lúc này đều là biểu tình rạng rỡ của một chàng trai đang nhớ thương người yêu đến điên cuồng, đôi mắt nhìn hắn cứ như biết phát sáng. Nhưng để cho Khương đại tổng tài phải ngây người như vậy là bởi vì hình ảnh này được tô điểm bởi những tia sáng phát ra từ ánh bình minh đang dần chói lóa phía sau lưng cậu. Khi bóng tối vẫn còn ngự trị phần lớn đại địa, chàng trai với nụ cười rạng ngời lại được bao trùm bởi ánh hào quang màu vàng kim lóe mắt, cộng thêm mái tóc của Bạch Thụy như phụ trợ... Hình ảnh này chỉ có thể hình dung bằng mấy chữ "chói mù mắt người" thì mới diễn tả được hết cái sự chấn động trong đó.
"Khương Sầm! Anh xem! Đẹp không!?"
Bạch Thụy không biết người bên kia đang bị hình ảnh bản thân lúc này mê hoặc, cậu còn hớn hở nở nụ cười cái sau so với cái trước càng thêm rực rỡ đến mức che lấp cả ánh sáng đẹp đẽ của ngày mới nhìn người đàn ông trong điện thoại phấn khởi hỏi.
Khương Sầm trầm ngâm một lúc rồi mới dùng chất giọng khàn khàn vì vừa mới tỉnh dậy cực kỳ quyến rũ của mình thả ra một chữ: "Đẹp."
Chỉ là lúc nói chuyện ánh mắt hắn lại cứ nhìn chăm chú vào người thanh niên bên kia màn hình. Cho nên trong lúc nhất thời hắn đang nói cái gì đẹp thì chỉ có mình hắn mới biết. Còn Bạch Thụy bởi vì cả ngày hôm qua không được nhìn thấy người, không được nói chuyện với người cho nên nội tâm lâng lâng nào có để ý nhiều như vậy. Cậu một tay giơ điện thoại cao cao để có thể khiến cho người bên kia nhìn thấy được cả mình và ánh mặt trời đang dần nổi lên phía sau vừa líu ríu nói chuyện không ngừng. Cứ như đã thật lâu rồi hai người không nói gì với nhau rồi vậy. Chỉ có ánh mắt người đàn ông bên kia nhìn cậu lại dần dần trở nên càng thêm nhu hòa cùng cưng chiều vô hạn, câu có câu không nhẹ giọng kiên nhẫn đáp lại. Không có như Sùng Minh bị cậu quấy rầy giấc ngủ mà có chút khó ở nào.