Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nhưng cậu đúng là không có cảm thấy gì hết. Chắc do được ai đó chăm chút quá cẩn thận. Cũng có thể là do cậu không giống người bình thường. Nhưng mà buổi sáng thức dậy trong lòng ai đó cậu vẫn là vui vẻ một trận. Bởi vì cậu vẫn còn đinh ninh trong bụng là mọi chuyện đêm qua chỉ là giấc mơ của cậu thôi.
Tuy buổi sáng hắn không có cùng cậu đến trường quay vì phải cùng Sùng Chinh giải quyết công việc thì cậu vẫn rất thỏa mãn. Biết hắn vì cậu chạy đến trong đêm, là thật sự lo lắng cho cậu thì Bạch Thụy đã nghiêm túc ngẫm lại hành vi hôm qua của mình có bao nhiêu tùy tiện. Dù cậu trước là không cho rằng chuyện hôm qua có gì không tốt, sau là vì cậu giận hắn nhưng hắn nói đúng. Cậu không nên hành xử như vậy, mọi chuyện vẫn có thể xử lý theo cách khác, giống như mọi khi họ vẫn làm. Hôm qua cậu cũng không đến mức là bị Tô Miện xúi giục, nữa là cậu muốn biết quán bar trông thế nào còn có cảm giác nổi loạn một trận nên mới chịu đi. Chứ cậu chưa đến nổi đánh mất lí trí đâu. Kết quả hại mọi người lo lắng, hắn còn đang bận rộn với công việc đều là bay đến đây... Tiểu hỗn sắc kim long bé ngoan biết sai thì lần sau sẽ không tái phạm nữa.
"Vì chuyện hôm qua, để tránh xảy ra chuyện không may thì lát nữa sẽ có nhân viên y tế đến lấy máu làm xét nghiệm cho hai người."
Sùng Minh đứng ở một bên nói.
Hắn cứ nghĩ đâu chuyện này không có gì để bàn cãi, ai biết hắn vừa nói xong minh tinh nhà hắn đã là người đầu tiên lên tiếng phản bác: "Không cần. Tôi không có dùng thứ đó."
Sùng Minh sững người lại một chút rồi mới kịp phản ứng: "Anh biết, chỉ là phòng hờ..."
"Không cần."
Ai biết thái độ của Bạch Thụy vẫn rất kiên quyết, còn không cho hắn nói hết nữa. Trong lúc nhất thời Sùng Minh đều không biết nên nói gì.
"Cậu..."
Tô Miện nghĩ muốn khuyên vì chính cậu đều cho rằng chuyện này không có gì mà không được nhưng lại bị biểu tình không cho phép thương lượng của Bạch Thụy chọc cho cứng miệng. Cậu ta rụt cổ lại, trong lòng không khỏi nói tự nhiên phản ứng dữ dội dữ vậy. Hay là sợ kim?
"Cậu không làm thì tự cậu nói với Khương tổng."
Kết quả Sùng Minh nghĩ ra một tuyệt chiêu.
Nhưng dù hắn dùng không sai thì lần này nó chỉ đánh động được Bạch Thụy một cái rồi vẫn đâu vào đấy... Người kia giống như được hắn nhắc nhở còn thản nhiên cầm điện thoại lên gọi đi.
"Khương Sầm, em không dùng thứ kia, không cần làm xét nghiệm."
"..."
"..."
Hai người Miện - Minh đều là bị hành động dứt khoát của cậu chọc cho sững sờ ở đó. Bên kia có lẽ cũng bị cậu làm cho bất ngờ nên không có lập tức trả lời. Nhưng một hồi sau không biết Khương Sầm nói gì mà Bạch Thụy đưa điện thoại cho Sùng Minh bảo hắn nhận.
Sùng Minh đầy mặt ngờ vực cầm điện thoại lên nghe. Hắn cũng không nghe lâu, càng không có nói gì nhiều ngoài việc người bên kia nói xong hắn đáp lại một tiếng thì đưa trả về cho Bạch Thụy. Sau đó Khương Sầm lại nói gì nữa nhưng Bạch Thụy cũng đáp một câu "em biết rồi" sau đó cúp máy. Thế là chuyện Bạch Thụy không làm xét nghiệm cứ thế được quyết định xong trong sự choáng váng của ai đó.
Tô Miện đều là không theo kịp tiết tấu mà há hốc mồm ra.
"Vậy là sao?"
Cậu ta mù mờ nhìn Sùng Minh hỏi sau khi Bạch Thụy mặt mày thản nhiên bị Tiêu đạo gọi đi rồi.
"Sao nữa. Lát cậu cứ làm xét nghiệm thôi."
Sùng Minh chỉ có thể bất lực nhún vai nói.
"Còn cậu ta?"
Tô Miện đần mặt chỉ bóng lưng Bạch Thụy ở kia vừa hỏi.
"Cậu không nghe cậu ấy nói à?"
Sùng Minh chịu thua. Ai biết Khương đại tổng tài người ta lại dung túng cho Bạch Thụy như vậy, trực tiếp kêu hắn tự sắp xếp, chỉ cần ai hỏi tới thì nói Bạch Thụy cũng làm, còn kêu hắn chuẩn bị một tờ kết quả phòng hờ là xong rồi. Hắn còn nói được gì nữa.
Tô Miện thật sự là triệt để không còn gì để nói.
Bạch Thụy không biết họ nghĩ gì, nhưng mặc kệ điều mà trong mắt họ không cho rằng đáng để giãy nảy lên như vậy thì đối với Bạch Thụy nó lại khác. Cậu không phải thường nhân, ai biết nó xét nghiệm ra cái gì làm bại lộ thân phận của cậu. Chỉ là cậu có chút không ngờ người kia lại chỉ suy nghĩ một chút đã chiều theo ý cậu. Cậu nghĩ có thể là do hắn đã đoán được gì. Nhưng Bạch Thụy không có bận tâm lắm, dù sao chuyện này cậu đã lường trước rồi. Trái ngược sự chiều chuộng vô điều kiện không chút dò hỏi của hắn lại khiến cho Bạch Thụy càng thêm vững tin khi quyết định nghiêm túc ở lại bên cạnh hắn.
Khương Sầm đang ở khách sạn giải quyết công việc đều là bị cậu cho cắt ngang. Nói chuyện xong rồi hắn thuận miệng quay qua dặn Sùng Chinh: "Điều tra vụ việc kia cẩn thận cho tôi."
"Vâng, Khương tổng."
Sùng Chinh biết hắn là hoài nghi trong này có điều mờ ám. Đến hắn còn cảm thấy chuyện này quá khéo đi. Cứ đợi Bạch Thụy dính vào thì xảy ra, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy. Lại còn khéo làm sao Trác Dịch người kia vừa đúng lúc chạy đến giải cứu nữa. Hắn trong tiềm thức đã cho rằng chuyện này nhất định là do Trác Dịch bày đầu lên hòng chiếm được cảm tình của Bạch Thụy. Dù hắn biết rằng dính líu đến chất cấm không phải là chuyện có thể đem ra đùa như vậy. Nhưng nếu thật sự là thế, lại để cho họ tìm được chứng cứ, Trác Dịch sẽ xong đời. Chỉ mong hắn đừng có dính líu tới...
"Chuyện kia..."
Sùng Chinh nghĩ muốn hỏi vậy bao giờ hắn về nhưng lại không dám nói hết lời. Ai biết Khương tổng ta là người có trách nhiệm, vậy mà hiểu ý hắn mà tiếp lời: "Sáng mai chúng ta về."
"Vâng, Khương tổng."
Sùng Chinh thở ra một hơi. Thời điểm hiện tại thật sự rất căng thẳng. Vốn dĩ là không có thời gian cho Khương Sầm đến đây nhưng chỉ vì một cú điện thoại của Sùng Minh mà... Thì cho dù vậy Khương Sầm đã định là không thể ở lại đây lâu được. Hiện tại hắn còn không thể đến thăm ban Bạch Thụy mà phải ngồi ở trong phòng giải quyết công việc. Nhưng hiệu quả vẫn là không bằng trở lại thành phố S.
Bạch Thụy hiểu đó nhưng thời điểm nghe thấy việc này mặt mày đều là bí xị cả lên.
"Mấy ngày nữa được về rồi, ráng một chút. Tôi chỉ sợ em lại ra chuyện nữa."
Khương Sầm buồn cười nhéo cái miệng đang trề ra của ai đó vừa không nhịn được nhắc nhở.
Bạch Thụy được hắn dỗ dành cũng chịu nghe, Ngẫm lại đều chỉ còn năm ngày nữa là cậu được về rồi nên không có lại làm mình làm mẩy nữa. Vốn dĩ là chỉ cần ba ngày thôi, nhưng có cảnh quay không thuận lợi nên cuối cùng kéo thêm hai ngày. Những ngày này Bạch Thụy đều là bù đầu vào quay phim, không có lơi là chút nào hết. Bởi vì cậu không nghĩ chậm trễ thời gian nữa. Hai người họ hai nơi như vậy, bên cạnh còn có tình địch nhăm nhe, cậu phải trở về, ở bên cạnh người đàn ông canh chừng mới an tâm.
"Anh cũng vậy nữa."
Cho nên Bạch Thụy ăn miếng trả miếng chọc vào ngực hắn siêu hung dữ nhe răng ra nói.
Khương Sầm tuy rằng bị biểu tình đáng yêu của cậu chọc cười nhưng vẫn phải mất vài giây mới hiểu được cậu đang nói gì. Nghĩ đến nữ nhân kia mặt hắn lại không khỏi trầm xuống. Ai biết lại thành ra dọa sợ tiểu minh tinh bên cạnh rụt cả vòi, trong lòng còn nghĩ cậu đã có nói gì quá đâu.
Đợi Khương Sầm trở lại bình thường nhìn cậu như con chim cút ngoan ngoãn ngồi bên cạnh ăn cơm thì không khỏi bật cười, không nhịn được mắng: "Bình thường không phải hùng hổ lắm sao?"
Bạch Thụy trề môi. Làm như lúc nào cậu cũng vậy ấy. Còn không phải bị hắn uốn nắn đến nói gì nghe nấy à. Ở nhà cậu còn chưa có ngoan ngoãn như này đâu. Bạch Thụy chỉ dám nghĩ trong lòng, theo người đàn ông tiếp tục ăn cơm chứ đâu dám nói gì nữa. Nhưng cậu vẫn không nhịn được nói: "Anh làm sao vậy?"
Khương Sầm biết cậu là hỏi chuyện mới rồi, nhưng hắn không nghĩ nói cho cậu cho nên nói lái đi: "Không có gì, đang nghĩ làm sao tống cổ cô ta đi."
"Không phải cô ta có Khương lão gia tử chống lưng sao?"
Bạch Thụy không khỏi nói. Dù cậu rất ghét cô ta, tốt nhất là có thể tống cổ người đi càng xa cậu càng vui. Nhưng mà cậu không muốn vì vậy mà khiến người đàn ông đụng vào rắc rối.
"Em không cần để ý. Tranh thủ quay xong thì trở về."
Khương Sầm không nói nữa mà sờ má cậu căn dặn.
Bạch Thụy thấy hắn vậy thì không nói nữa mà ngoan ngoãn gật đầu. Người đàn ông này hơn hẳn những gì cậu nhìn thấy nhiều, có lẽ cậu thật sự không cần quan tâm đâu.
Buổi tối hai người đương nhiên là dính nị dính nị với nhau một trận, nhưng thời gian rốt cuộc vẫn cứ vùn vụt trôi qua. Sáng hôm đó mới có năm giờ Khương Sầm đã phải dậy để chuẩn bị lên đường trong khi đêm qua hắn vừa mới hành ai đó đến tận hai giờ sáng. Đành chịu, ai biểu hôm kia ai đó say rượu, hắn không ăn được thịt thì hôm nay phải ăn cho đủ thôi. Dù chỉ còn năm ngày nữa là hắn được ăn xả láng rồi nhưng lúc này khác lúc đó khác.
Bạch Thụy mắt nhắm mắt mở bò đến cuối giường nhìn người đàn ông xếp đồ. Có điều lần này hắn không mang theo nhiều nên rất nhanh là xong rồi.
"Dậy làm gì? Ngủ tiếp đi."
Khương Sầm thấy một con lông kim sắc đang muốn lò dò bò dậy thì đưa tay đè người lại, nhét gọn gàng vào ổ chăn: "Tôi ở S thị đợi em."
Nói xong hắn còn hôn cái chóc lên mỏ nhỏ của ai đó rồi trong cái nhìn lom lom của cậu xách vali đi rồi.
Bạch Thụy mơ màng nhìn cửa phòng đóng chặt đã không còn bóng dáng người đàn ông, có một khắc muốn tung cửa chạy theo. Sau đó trong cơn lan man cậu đã ngủ lại lúc nào không hay. Kết quả là đến lúc Sùng Minh đến tìm cậu vẫn còn nằm trong chăn ngủ vùi.