Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sùng Minh nhìn là biết đêm qua cậu cày cấy quá dữ nên giờ mới không có sức. Hắn chỉ có thể lại để cho cậu ngủ thêm nữa tiếng mới kêu cậu dậy.
Tuy rằng Bạch Thụy đến khá trễ nhưng bởi vì thể chất mà trên mặt cậu chưa từng có quầng thâm. Cho nên không ai biết tối qua lúc nào cậu ngủ, lại đã làm gì suốt đêm. Có điều vẫn có người ngoại lệ dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn cậu. Bạch Thụy không lý giải được ánh mắt đó, cũng không có thời gian để ý đến hắn. Cậu vừa tới đã vùi đầu vào quay phim. Cậu muốn mau mau trở về, không định trì hoãn nữa.
Nhưng Trác Dịch vì sao lại nhìn Bạch Thụy như vậy đâu?
Đơn giản là vì sáng sớm hôm nay hắn bỗng nhiên nghe thấy ngoài hành lang có tiếng động cho nên mới đi ra ngoài xem thử. Ai biết vừa lúc nhìn thấy người đàn ông kia đi vào thang máy, bên cạnh còn có vali quần áo. Nói thật ra thì sự xuất hiện của Khương Sầm trong hai ngày nay chẳng có ai biết ngoài Bạch Thụy, cả Trác Dịch đều như vậy. Bởi vì ngoài phòng của Bạch Thụy hắn không hề đi đâu. Sùng Chinh đều là hoạt động xung quanh hắn, khách sạn bình thường diễn viên đều ở trường quay cho nên cũng không bị người chú ý. Nếu không phải sáng nay bắt gặp thì Trác Dịch còn không biết Khương Sầm đã đến. Nhưng hắn nhanh chóng nghĩ được có lẽ đối phương đến vào hôm Bạch Thụy có chuyện.
Hắn không nghĩ Khương Sầm lại coi trọng Bạch Thụy như vậy. Rốt cuộc là đến hiện tại hắn vẫn không cho rằng Khương Sầm đối với Bạch Thụy khác với cách một kim chủ quan tâm cậu. Đối với việc này Trác Dịch biểu đạt hắn không muốn nhìn thấy. Nó khiến cho kế hoạch theo đuổi Bạch Thụy của hắn trở nên càng thêm khó khăn. Hắn biết dạo này Khương Sầm đang rất bận rộn. Hắn không nghĩ bận như vậy mà hắn ta còn đến được.
Cho nên khi Bạch Thụy đến muộn hắn lại càng thêm không vui. Tuy hắn không đến mức đối với Bạch Thụy yêu say đắm thì vẫn không muốn nhìn thấy Bạch Thụy ân ái với người khác. Trác Dịch trong lòng không khỏi loạn chuyển thật nhanh, đã muốn gấp gáp không chịu được mà sinh ra những ý nghĩ mạnh bạo hơn, muốn nhanh chóng đoạt được Bạch Thụy về tay. Tốt nhất là khiến cho mối quan hệ của họ rạng nứt không thể vãn hồi, đến lúc đó hắn mới có thể an tâm. Hiện tại Bạch Thụy đã có chút hảo cảm với hắn, nhưng hắn phải nhanh hơn. Bởi vì Bạch Thụy chỉ còn ở lại đoàn làm phim vài ngày nữa. Đợi cậu đi rồi quá trình theo đuổi của hắn sẽ trở nên càng thêm khó khăn.
Bạch Thụy không biết Trác Dịch đang ấp ủ cái âm mưu gì. Đối với cậu hiện tại chỉ có mau chóng quay xong rồi trở về.
Tiểu Sầm bởi vì hôm cậu tự ý chạy đi mà bị đại Sầm lấy lí do không bảo vệ tốt chủ nhân cắt mất phần thưởng ba tháng hạt dẻ. Từ đó nó quyết định nữa bước đều không rời ra Bạch Thụy. Cứ như vậy hiển nhiên trở thành cái đuôi nhỏ dính trên người cậu. Miễn Bạch Thụy không quay phim là nó sẽ nhảy tót lên người cậu nằm, vừa mở to đôi mắt đậu đen lên cảnh giác khắp nơi. Mà đối tượng nó đặc biệt chăm sóc là Trác Dịch, nhưng hôm nay đã lại có thêm một người nữa là Tô Miện.
Mới đầu Tô Miện còn không hiểu tại sao dạo này cậu cứ có cảm giác tiểu vật nhỏ này không ưa mình. Mãi đến khi Sùng Minh từ bi nói cho cậu ta biết thì Tô Miện mới hiểu được nguyên nhân do đâu.
"Cũng chỉ có Khương tổng mới chơi sang như vậy."
Nghe nói phần thường của nó là hạt dẻ tẩm mật của Thụy Sĩ, Tô Miện không khỏi cảm thán. Nhưng để bù đắp cậu ta cũng chỉ có thể đi kiếm mua loại rẻ hơn chút chứ không thể giống như Khương tổng mua toàn đồ mắc tiền được.
Tiểu Sầm có đồ ăn mới, tuy không ngon bằng của người kia nhưng đỡ hơn không có gì cả. Nhưng không phải vì vậy mà nó bớt đi chút cảnh giác nào với Tô Miện. Dù ngoài mặt thái độ của nó đã có tốt hơn rồi nhưng đôi mắt kia vẫn sẽ dành cho cậu ta một nữa sự chú ý bất cứ lúc nào. Có điều bởi vì nó không quá lộ liễu như trước nữa cho nên Tô Miện không có phát hiện ra. Cậu ta còn đang nghĩ vật nhỏ chính là dễ dụ.
Chỉ là cái gì nó cũng có giới hạn của mình. Tiểu Sầm vẫn chỉ là một tu luyện giả cấp thấp, tinh lực có hạn. Bởi vì nó quá căng thẳng nên đã không lường trước được khả năng của mình mà có khi mệt mỏi nằm trong túi Sùng Minh ngủ mất.
"Chít...?"
Đợi nó lò dò bò ra Bạch Thụy đã chạy đi đâu mất.
"Bạch Thụy đến phòng thay đồ rồi. Cảnh sau cậu ấy phải đổi trang phục."
Sùng Minh vừa nói xong con vật nhỏ trong túi áo hắn đã hấp tấp vội vàng nhảy ra ngoài. Nhìn bộ dạng loạng choạng chạy đi của nó mà hắn không khỏi hết hồn. Nhưng hắn chỉ kịp hô lên: "Có Tô Miện đi cùng... Cẩn thận!"
Cẩn thận bị người ta đạp trúng nguyên câu bị hắn cắt còn hai chữ kia cũng chẳng biết có vào đầu của tiểu Sầm hay không nữa thì con vật kia đã chạy mất bóng.
"Nó dính Bạch Thụy ghê."
Phạm Dao Lạc đang ngồi ở ghế nghỉ bên cạnh thò vào một câu. Sau đó còn không nhịn được hỏi: "Nó hiểu anh nói gì không vậy?"
"Hiểu được. Chỉ là không biết hiểu bao nhiêu."
Có điều hắn chưa bao giờ thấy nó hiểu sai ý hắn. Cho nên lâu dần hắn cũng quên mất nó không phải người. Có lẽ do ở bên cạnh Bạch Thụy lâu cho nên hắn theo thói quen tiếp nhận những gì kỳ lạ nhiều hơn mới không cảm thấy tiểu Sầm khác biệt.
"Lắm lúc tôi còn tưởng nó thành tinh rồi ấy."
Ai biết Phạm Dao Lạc lại nói đùa một câu như vậy, nhất thời khiến Sùng Minh như bừng tỉnh từ trong cơn mộng mị.
Phải ha... Mà có khi nào thế không nhỉ...
Tiểu Sầm không biết có người đang hoài nghi nó không bình thường. Nó đang ba chân bốn cẳng chạy đi tìm chủ nhân của mình thì bỗng nhiên một âm thanh không tính là quen thuộc nhưng mỗi lần nghe thấy điều khiến nó cảnh giác mười phần chui vào tai nó. Nó gần như là khựng lại bước chân nhỏ xíu của mình. Sau đó gần như không chút chần chừ nó quyết định men theo hướng âm thanh truyền đến lại gần chủ nhân phát ra nó. Ấy vậy mà nó đã xem thường khoảng cách mà nó nghe thấy âm thanh kia. Có lẽ là do gió đưa đẩy cho nên nó mới nghe thấy được ở khoảng cách xa vậy. Hoặc là do nó quá nhạy cảm với âm thanh đó. Kết quả nó phải luồn ra khỏi phạm vi phim trường của đoàn mới thấy được người cũng như nghe được rõ ràng cuộc đối thoại kia.
Đúng vậy, Trác Dịch trong mắt nó không phải đang nói chuyện điện thoại hay nói một mình mà là đang nói chuyện với một người nữa. Người này nó chưa từng thấy bao giờ nhưng chỉ cần dính với Trác Dịch thì mặc kệ thế nào nó đều phải nghe cho kỹ. Nó còn đang đợi lập công chuộc tội, lấy về phần thưởng của nó với đại Sầm nữa. Hơn hết nữa là người này thụt thò ở đây, nhất định có chuyện mờ ám không muốn cho ai biết. Nó không nghĩ đến, vậy mà để cho nó đoán trúng rồi.
"Trác Dịch, anh phải giúp tôi! Chuyện này là anh bày ra, anh không thể bỏ mặc được!"
Nếu Bạch Thụy có ở đây thì cậu nhất định sẽ nhận ra người đang đứng nói chuyện một cách thậm thụt với Trác Dịch là ai. Người này không ai khác chính là Kỷ Lâm. Kẻ đã bị Khương đại tổng tài cho gần như là phong sát, vốn nên nằm ủ trong nhà đến móc meo luôn mới phải. Nhưng lúc này cậu ta lại đứng ở đây, còn nói chuyện với Trác Dịch với cái dáng vẻ như vừa thông đồng với nhau làm chuyện xấu.
"Chẳng lẽ cậu không muốn làm?"
Trác Dịch khinh thường trong mắt nhiều không sao nói hết.
Hắn cũng không nghĩ lại là ai đó vừa mới phát hiện ra người ta đã lập tức lợi dụng đối phương đến làm việc cho hắn. Hiện tại còn làm giống như hắn chẳng làm gì cả mà còn khinh thường người khác. Thật ra Trác Dịch khinh thường Kỷ Lâm là có lý do. Như vậy phải nói trở lại thời điểm Trác Dịch phát hiện ra Kỷ Lâm. Người này cũng không biết là cơ duyên nào mà bám được lên người Trác Đằng, anh trai của Trác Dịch. Trước nay Trác Dịch không nghĩ anh trai đứng đắn ba tốt của mình còn sẽ bao nuôi nam nhân. Hắn tự nhận mình không phải người sẽ thích đàn ông, càng không đến mức bao dưỡng tình nhân để phát tiết ham muốn. Đối với việc anh trai mình có nam tình nhân hắn còn chưa kịp có ý kiến thì lại phát hiện ra người bên cạnh anh mình quen quen.
Thế mới có chuyện ngày hôm nay Kỷ Lâm cùng đường bất chấp mọi thứ đến tìm hắn nữa cầu nữa lại đe dọa.
"Tôi không cần biết. Nếu không phải anh xúi giục thì tôi vẫn sẽ có cách trả thù Bạch Thụy mà không phải như hiện tại bị anh hại đến mức này. Nếu anh không giúp tôi thì tôi sẽ đem chuyện này công khai lên mạng. Dù sao tôi đã cùng đường rồi."
Thì ra vụ việc ở quán bar không phải là tự nhiên mà có sự sắp đặt của Trác Dịch và Kỷ Lâm. Trác Dịch không biết tại sao lại biết được hai người Bạch Thụy trốn đến quán bar mà cho Kỷ Lâm tự biên tự diễn, trước là đem theo thuốc cấm vào quán bar, đưa đến trên người một phục vụ viên rồi tự báo cảnh sát. Cốt là để cho cảnh sát không vì báo sai sự thật làm ảnh hưởng công vụ, sẽ trách phạt ngược lại mà làm y như thật. Họ tính toán được đủ chu toàn, Trác Dịch trước đó cũng đánh tiếng với bên cảnh sát rồi mới đúng lúc xuất hiện làm màu vài câu sau đó mang hai người đang ngu ngơ kia đi. Nhờ nước đi này mà Bạch Thụy có hảo cảm hơn với mình cho nên nó không thể tính là một nước đi không khôn ngoan.