Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Nhà đầu tư."
Trác Dịch giọng có chút kì quái, ánh mắt lâu lâu tia tới bên kia cũng kì quái nốt nhưng lại được hắn giấu rất sâu cho nên người bên cạnh không nhận ra được. Cũng có lẽ là do đối phương không có chú ý đến hắn
"Nhà đầu tư?"
Phạm Dao Lạc vốn dĩ nhìn thấy hai người kia như vậy trong trong cứ đinh ninh là người thân của Bạch Thụy đến thăm ban. Bản thân cô còn cảm thấy người kia nhìn quen quen lại nhất thời không nhớ được đã thấy ở đâu. Nhưng mà nhất định là người nổi tiếng, có địa vị không tầm thường trong xã hội. Bởi vì người bình thường sẽ không lọt được vào mắt Phạm Dao Lạc. Vừa nghe là nhà đầu tư của phim vẻ mặt cô lập tức biến đổi.
"Trông hai người họ..."
Cô ta còn muốn nói gì thì lại phát hiện Trác Dịch đã đi hồi nào, bên cạnh cô ta nào còn có ai đâu. Nhưng cũng không ngại cô ta ở trong lòng nghi ngờ về mối quan hệ của hai người bên kia. Đương nhiên là cô đang nghĩ đây nhất định là người đã hậu thuẫn cho Bạch Thụy, có khi còn là kim chủ của cậu ta. Nhưng kim chủ nào công khai ở bên tình nhân như vậy? Cũng không sợ ảnh hưởng hình tượng của cả hai hay sao? Bạch Thụy vừa mới vào nghề... Còn đang dính tin đồn bị kim chủ bao nuôi. Cho dù không phải bao nuôi thì chẳng lẽ chưa gì đã muốn công khai quan hệ riêng tư? Càng nghĩ Phạm Dao Lạc càng thấy khó hiểu. Nhưng càng nhìn người kia cô lại càng cảm thấy càng thêm quen mắt. Cuối cùng cô nghĩ nghĩ một hồi quyết định lên mạng nhìn xem.
Người này nhất định có thân phận không nhỏ, chắc là không khó tìm... Nhưng nào phải không khó tìm. Cô ta vừa mở ra trang tin tức thương mại đã nhìn thấy hình ảnh người đàn ông kia nằm ngay trên trang chính của nhật báo thương nghiệp trong nước mỗi ngày. Phạm Dao Lạc hai mắt có phải nói là mở ra thật lớn, biểu tình không thể tin được nhìn người đàn ông biểu tình so với bình thường không có nhiều thay đổi khi nói chuyện với Bạch Thụy ở kia. Dù không có nhiều biểu tình nhưng biểu cảm nhẹ nhàng, tầm mắt chưa từng rời đi thiếu niên ôn nhu, nào có giống với ánh mắt lạnh chết người trên tạp san thương trường chứ. Người đàn ông hoàng kim của kim chưa từng có tin đồn tình ái với ai lại đang thân thiết với một minh tinh không có tiếng tăm... Tin tức này động trời cỡ nào... Phạm Dao Lạc không đong đếm được nữa.
Nhưng rốt cuộc Bạch Thụy cùng người này có quan hệ gì?
Tự nhiên cô cảm thấy nữa tò mò, nữa lại kinh sợ nhìn hai người ở kia.
Bình thường cô không phải rất thích Bạch Thụy dù cậu đã muốn chứng thực năng lực của bản thân. Nhưng bởi vì tính cách Bạch Thụy lạnh nhạt không tiếp xúc với ai nên cô không biết làm sao ghét được. Nói đến chuyện bị bao nuôi thì cái giới giải trí này nào có ít chứ chưa nói bản thân cô. Bảo cô không ghen ăn tức ở thì bản thân cô cũng không chấp nhận được nhưng cô lại không đến mức như người ta. Bạch Thụy trừ việc vì cậu ta mà cô mất vai nữ chính khiến cô không vui thì thật sự không còn gì để cô bận tâm nữa. Nhưng theo thời gian cô cảm thấy vai nữ chính trong bộ phim này còn chẳng bằng vai nữ phụ. Cũng không biết có phải là do Lý Tình đóng nữ chính quá nhạt nhòa cho nên cô mới cảm thấy vậy không. Nói chung là cô đã không có quá nhiều cảm xúc mãnh liệt với chuyện này nữa.
Hiện tại bỗng nhiên lại phát hiện Bạch Thụy có liên quan đến người đàn ông hoàng kim của năm kia... Cô tò mò thật nhưng lại cảm thấy chuyện này không đơn giản tẹo nào. Bản thân Bạch Thụy bình thường hành xử đã không giống người ta, hiện tại càng thêm khác người... Bỗng nhiên cô cảm thấy tương lai showbiz trong thời gian tới sẽ dậy sóng cho xem.
Thử nghĩ mà xem, người đàn ông kia so với Bạch Thụy nào có phải hạng tầm thường. Một không có tiếng tăm không biết từ đâu ra, một là tổng tài tập đoàn Khương thị... Drama bên cạnh hắn hiện tại nhiều như lá màu thu. Người Khương gia nhìn chằm chằm hắn còn hơn hổ rình mồi là chuyện cả S thị này đều biết. Nếu để bọn họ phát hiện...
Phạm Dao Lạc nghĩ đến xuất thần không nghe được Tiêu đạo gọi, cuối cùng bị ông mắng xối xả. Nhưng tâm tình hỗn loạn của cô lại không ít đi chút nào.
Bạch Thụy không biết người ta nghĩ gì nhưng không phải không biết người ta âm thầm bàn tán về cậu. Có điều cậu mới không rảnh bận tâm đến bọn họ nghĩ gì. Họ có quyền tự do ngôn luận, tự do nghĩ thứ mình nghĩ, cậu quản không được. Thay vì vậy cậu toàn tâm toàn ý quan tâm cảm xúc của người đàn ông bỗng nhiên tới tháng kia còn hơn.
Sau trận thất thường trong phòng thay đồ Bạch Thụy đã có cảm giác không khí giữa hai người đang chầm chậm lưu chuyển theo một chiều hướng rất đặc biệt. Cậu không biết hắn bị làm sao mà lại bỗng nhiên đối với cậu nói những lời đó. Nhưng đến lúc hoàn hồn lại cậu mới nhận ra bản thân trong mắt hắn đã bại lộ nhiều đến vậy. Nếu không phải hôm nay hắn nói ra, cậu sẽ còn đinh ninh bản thân mình giấu rất kỹ. Cậu không để ý việc bản thân đã hứa với hắn cái gì. Tương lai chưa biết trước cậu không biết được, có lẽ cậu sẽ ở cạnh hắn cho đến ngày hắn già rồi chết đi cũng nên. Lúc đó quan trọng là trấn an người đàn ông trước, chuyện khác tính sau. Còn hiện tại cậu không biết trong lòng người đàn ông cất giấu tâm tư gì, chỉ nghĩ nên cẩn thận đối đãi với người đàn ông trong ba ngày hắn ở đây. Đợi hắn về rồi cậu lại nghĩ tiếp những chuyện khác vẫn chưa muộn.
Nghĩ nhiều là vậy nhưng ba ngày đối với Bạch Thụy ngày nào cũng phải đi diễn thì thời gian hai người họ ở bên nhau thật chẳng có bao nhiêu. Người kia sau ngày hôm đó lại không hề có biểu hiện gì khác thường cả, vẫn cưng chiều cậu, vẫn dọa dẫm tiểu Sầm... Nếu không phải cậu chắc chắn chuyện đó thật sự xảy ra thì... Nhưng thật sự vẫn là có điều khác thường, nếu không quan sát kỹ sẽ không phát hiện được trong biểu hiện của người kia. Chỉ là ai đó vô ưu vô lo thành tính, không đến một đêm đã quên mất, tiếp tục thản nhiên như đúng rồi nhận lấy cưng chiều của người kia. So với cậu, Khương Sầm vẫn luôn âm thầm quan sát cậu còn mệt não hơn.
"Bạch Thụy, đó là người nhà của cậu?"
Tô Miện thật ra không phải có ý này đâu, nhưng cậu ta lại không thể không hỏi như vậy. Cậu ta cứ có cảm giác người kia của Bạch Thụy cũng không khác gì ai đó nhưng... Không thể trách Phạm Dao Lạc cảm thấy kỳ quái, đến Tô Miện còn cảm thấy như vậy còn gì. Rốt cuộc hai người này là đang diễn trò hay...
"Ừm."
Bạch Thụy nghe hắn hỏi thì theo bản năng liếc qua người nào đó đang nhàn nhã dựa lưng vào chiếc ghế đẩu nhìn chẳng hợp với hắn tí nào, chân dài bắt chéo xem ipad. Sau đó cậu mới khẽ gật đầu thản nhiên đồng ý cách nói của Tô Miện.
Tô Miện lại không nghĩ cậu lại bình thản chấp nhận như vậy nên nhất thời bị chọc cho ngây ngẩn. Một lúc sau cậu ta mới hoàn hồn nữa tin nữa ngờ nhìn Bạch Thủy hỏi lại: "Thật sự á? Đó không phải là..."
Cậu ta không nói hết nhưng Bạch Thụy biết cậu ta muốn nói gì. Bạch Thụy vẫn ung dung đáp: "Anh ấy là người."
"..."
Tô Miện đến là tắt tiếng với cậu. Cậu ta cũng không phải nói đối phương không phải cái gì người. Cậu ta là muốn hỏi... Ầy được rồi, cậu ta hiểu ý của Bạch Thụy. Khương Sầm cũng là người, đương nhiên sẽ có tình cảm bình thường nên có. Chỉ là nào có chuyện bình thản chấp nhận như vậy được khi mà cậu ta cho rằng Khương Sầm là kim chủ của Bạch Thụy.
Nhưng không chấp nhận được thì làm sao? Chẳng lẽ lại đi gặng hỏi Bạch Thụy?
Sợ rằng đến cả Khương Sầm đều không có năng lực đó chứ nói chi là những người thân không thân như bọn họ. Cho dù là cậu ta gần gũi với Bạch Thụy chút vẫn là không có khả năng vô tư gặng hỏi chuyện riêng của Bạch Thụy. Rõ ràng Bạch Thụy không hề có ý muốn nói nhiều, xem cậu còn chẳng thèm đính chính chút nào nữa thì biết. Lần đầu cậu ta thấy minh tinh nào không có tư tưởng nghề nghiệp như cậu.
Tô Miện rất muốn hỏi hắn có phải kim chủ của cậu không nhưng lại không dám hỏi. Cái việc này làm sao có thể dễ dàng nói ra. Đến hắn còn không nói được, có quyền gì hỏi cậu. Họ chỉ có thể tự phán đoán trong lòng dựa vào mức độ tình cảm đối với Bạch Thụy chứ không thể hỏi. Hiện tại Bạch Thụy bảo người kia là người nhà của cậu, cho dù cậu nói dối họ vẫn phải chấp nhận sự thật này. Bởi vì biểu hiện của người kia, bởi vì họ không có can đảm đi làm rõ chuyện này... Đều phải. Trừ khi là chính miệng Khương Sầm nói không phải, nếu không ai cũng không thể cố ý bôi đen cậu. Đương nhiên, nếu họ cứ muốn nghĩ như thế thì ai cấm cản được. Nhưng Tô Miện thân là người có thể xem như là bạn của Bạch Thụy, cậu ta càng không thể là tiên phong đứng ra hoài nghi chuyện này.
"Khương Sầm, hiện tại có một cảnh phụ Tiêu đạo không vừa ý, sợ rằng sẽ tốn chút thời gian. Hay là anh đi..."