Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Từ nhỏ đến lớn Tả Linh Xuyên luôn là "con nhà người ta".
Y không thích đùa giỡn và ghét các hội nhóm ồn ào, tính tình kiêu căng.
Y có thể làm bạn với kiểu người như Tề Kha Hàn chủ yếu là vì cha mẹ hai bên rất thân nhau.
Họ ở chung một cư xá, đi học chung đường, thỉnh thoảng tán gẫu vài câu, tặng quà cho nhà đối phương, bao năm nay vẫn luôn duy trì một mối quan hệ hài hòa.
Nhưng có lẽ sự hài hòa này sẽ bị phá vỡ rất nhanh.
"Add tớ đi!" Tề Kha Hàn thấy vẻ dao động của Mạnh Triều Nhân thì bực bội túm lấy cánh tay còn lại của thiếu niên, "Tớ cố ý trốn học tới chăm cậu còn gì, Mạnh Triều Nhân, cậu không cảm kích tớ chút nào sao?"
Mạnh Triều Nhân do dự: "Nhưng......"
Người ra lệnh chính là Tả Linh Xuyên mà.
Tề Kha Hàn nói: "Cậu ta đâu phải chủ nhân của cậu, cậu nghe lời cậu ta thế làm gì?"
Mạnh Triều Nhân vừa sốt một trận nên đầu óc cực kỳ chậm tiêu, cảm thấy hình như Tề Kha Hàn nói cũng có lý.
Cậu quay sang liếc trộm Tả Linh Xuyên, phát hiện nam sinh đang trừng mình bằng ánh mắt lạnh như băng.
"Tớ còn mua vòng cổ cho cậu, chơi mấy trò kích thích với cậu nữa." Tề Kha Hàn cúi đầu tới sát Mạnh Triều Nhân tiếp tục thổi gió bên tai, ngón tay vẽ một vòng trên bụng cậu rồi nói, "Chẳng phải cậu thích lắm sao?"
Hắn vừa dứt lời thì Tả Linh Xuyên chợt lên tiếng: "Cậu cũng đâu phải chủ nhân của cậu ấy, sao cậu ấy phải nghe lời cậu chứ?"
Tề Kha Hàn đột ngột đứng phắt dậy xô ghế phát ra một tiếng chói tai, cắn răng nghiến lợi nói: "Trên người cậu ấy có viết tên cậu đâu, dựa vào cái gì tớ không được dùng hả?"
"Tớ đánh dấu rồi." Tả Linh Xuyên nheo mắt vén tóc dài trên cổ Mạnh Triều Nhân ra để Tề Kha Hàn thấy được vết cắn rõ mồn một cạnh cổ thiếu niên, "Nên giờ là của tớ."
Khi vết thương bị ngón tay hơi lạnh của nam sinh đụng vào, Mạnh Triều Nhân bất giác chớp mắt.
"Theo cách nói của cậu thì tớ đã đánh dấu chỗ phía dưới của cậu ấy từ lâu rồi." Tề Kha Hàn tức quá hóa cười, cảm thấy hành vi của thằng bạn mình cực kỳ vô sỉ. Nói xong hắn cúi người cắn một cái vào chỗ thịt mềm trên cổ Mạnh Triều Nhân.
Răng nanh hắn làm chỗ kia bị rách da, trong miệng nếm được vị máu tanh ngai ngái.
Mạnh Triều Nhân hơi đau nhưng cũng không lên tiếng phản đối.
Chờ Tề Kha Hàn nhả miệng ra, cậu mới ngơ ngẩn đưa tay sờ chỗ đau.
"Đừng sờ lung tung." Tề Kha Hàn liếm bờ môi dính máu rồi cúi đầu nắm chặt cổ tay cậu nói, "Để tớ đi lấy băng cá nhân dán cho cậu."
Mạnh Triều Nhân ậm ừ.
Cả hai bên cổ đều đau nhói.
Thì ra bị Tả Linh Xuyên cắn không phải mơ sao? Vậy giờ cậu là vật sở hữu của y rồi đúng không?
Trong lúc cậu suy nghĩ, Tả Linh Xuyên cũng đứng phắt dậy chẳng chút lưu tình vung nắm đấm vào mặt Tề Kha Hàn.
Nhưng hai người sau lưng chưa đánh nhau được bao lâu thì Mạnh Triều Nhân đột nhiên quay lại nắm thành ghế hớn hở hỏi Tả Linh Xuyên: "Tả, Tả Linh Xuyên, cậu chịu hiếp tớ rồi sao?"
Tả Linh Xuyên và Tề Kha Hàn đang vật lộn, nắm đấm cũng chưa buông ra: "."
Mạnh Triều Nhân chẳng buồn quan tâm họ đang làm gì mà tự lẩm bẩm với mình: "Nhưng Tả Linh Xuyên sẽ không đụng vào mấy thứ dơ bẩn đâu......"
Tả Linh Xuyên chưa kịp lên tiếng thì lại nghe Mạnh Triều Nhân tươi cười đề nghị với mình: "Vậy dùng đạo cụ chơi hỏng tớ đi! Trong nhà Tề Kha Hàn có nhiều lắm......"
Mới nói nửa chừng, Mạnh Triều Nhân đã bị Tề Kha Hàn bịt chặt miệng.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");