Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tề Kha Hàn đã lờ mờ hiểu ra tại sao Mạnh Triều Nhân lại thích thằng bạn mặt thúi của mình.
Quả thật ngoại hình Tả Linh Xuyên không tệ, đầu óc cũng thông minh nhưng quanh năm luôn trưng ra vẻ mặt lạnh lùng như kẻ cho vay nặng lãi đi đòi nợ, lúc nói chuyện với bạn bè rất ít khi cười, làm gì cũng nghiêm túc cứng nhắc, ngoài những lúc cần thiết sẽ không bao giờ ngồi xuống nói chuyện với mọi người.
Thì ra Mạnh Triều Nhân thích kiểu người này.
Tề Kha Hàn che môi hít sâu một hơi rồi khó nhọc mở miệng nói: "Cậu đúng là đồ, đồ......"
Mạnh Triều Nhân háo hức nhìn hắn.
Hắn bị cậu nhìn không nói nên lời, cuối cùng chỉ thốt được một câu: "Cậu đúng là biến thái mà."
Mạnh Triều Nhân có vẻ hụt hẫng khi hắn chỉ chửi được mỗi câu này, cậu nói: "...... Tôi vào phòng mặc đồ đây, lạnh rồi."
Nói xong thiếu niên không thèm để ý hắn nữa mà đứng dậy vào phòng mặc quần áo, bỏ lại hắn cầm cây cột của mình phơi tại chỗ.
Không đúng, không phải như vậy!
Tề Kha Hàn lấy khăn lau đi tinh dịch sau khi tự xử rồi cau mày suy nghĩ một hồi, thầm mặc niệm hai chữ "đồ đĩ" nhiều lần, quyết định lát nữa sẽ hùng hổ chửi Mạnh Triều Nhân một trận.
Nhưng khi Mạnh Triều Nhân mặc áo ngủ in hình chó con ngồi dạng chân trên ghế salon chờ hắn chỉ thị bước tiếp theo, hắn giật giật khóe miệng, một lát sau mới hỏi: "Ngày mai cậu cũng bám đuôi cậu ấy à?"
Mạnh Triều Nhân gật đầu: "Ừ."
Tề Kha Hàn nói: "Nhà tôi gần nhà cậu ấy, lát nữa tôi sẽ nhắn địa chỉ cho cậu, bám đuôi xong cậu đến đây đi."
Mạnh Triều Nhân suy nghĩ giây lát rồi nói: "Được thôi."
"Mạnh Triều Nhân, cậu thật sự thích Tả Linh Xuyên vậy sao?" Tề Kha Hàn nhịn không được hỏi, "Đã thích cậu ấy sao còn tình nguyện đưa mông cho người khác chơi nữa?"
"Đương nhiên thích rồi......" Mạnh Triều Nhân gãi tóc, ôm chiếc áo chơi bóng dính đầy tinh dịch của mình ngại ngùng cười với hắn, "Nhưng tôi cũng là tiện nhân mà."
Tề Kha Hàn: "......"
Mạnh Triều Nhân lại hỏi tiếp: "Tôi có ghê tởm lắm không?"
Tề Kha Hàn vốn định nói nếu thấy cậu ghê tởm thì tôi đã chẳng tìm cậu làm gì, nhưng nhớ lại phản ứng lúc nãy của Mạnh Triều Nhân, hắn cúi đầu tới gần điện thoại nói: "Ghê tởm chết được."
Nghe vậy Mạnh Triều Nhân còn cười rồi khom người xích lại gần camera nói với hắn: "Cảm ơn cậu. Ngày mai gặp nhé."
-
Cúp điện thoại xong, Tề Kha Hàn vào phòng vệ sinh rửa tay, thoáng thấy chó nhà mình theo vào thì đầu óc co lại, lẩm bẩm nói với nó: "Mi là đồ đĩ."
...... Lần này nói hết sức trơn tru.
Hắn thấp giọng gọi mấy lần, đột nhiên lo lắng sau này chó sẽ tưởng mình tên Đĩ, thế là rửa mặt rồi dừng kiểu luyện tập vô nghĩa này lại.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");