Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mấy trăm năm yêu ma loạn thế, trải qua kiếp nạn lớn, vận đen biến mất. Thánh tôn lấy sức mình nghịch chuyển càn khôn tạo nên số mệnh phồn thịnh cho lục giới, nhân gian cùng nhau nghênh đón thịnh thế thật sự.
Lâu Nguyệt Đồng một mình lưu lại nhân gian rất lâu, cơ hồ đã đi qua từng ngóc ngách của nhân giới.
Sông núi thanh tú, đất đai màu mỡ, nàng nhìn từng thứ từng thứ cũng đều nhận ra thân ảnh của Trình Tử Xuyên, hắn không lúc nào không nói cho nàng biết, hắn không chết.
Gần một trăm năm trôi qua, trong đầu nàng chưa từng chứa thêm chuyện gì, chỉ chiếu đi chiếu lại những chuyện có liên quan đến hắn.
Nàng vốn là người mạnh nhất Ma giới, sau đó được độ thành thần, hiện tại, trong thiên địa này không thứ gì có thể làm nàng bị thương được nữa.
Nhưng nàng không vui, một chút cũng không.
Nếu trong lòng ngươi không có trách nhiệm, không có từ bi, không có tình cảm... cái gọi là con đường dành cho kẻ mạnh, bất quá cũng chỉ là con đường cho một mình ngươi mà thôi, một con đường tịch mịch.
Nội tâm Lâu Nguyệt Đồng khẽ run lên, nàng nhắm hai mắt lại, cỏ cây xung quanh chấn động, núi đá nứt vỡ.
“ Ta còn tưởng là ai, hóa ra là ngươi.” Một thanh âm hết sức quen tai vang lên sau lưng Lâu Nguyệt Đồng, “ Trăm năm không gặp, ngươi... hình như không tốt lắm.”
Trong tay Phó Diễn Chi không còn quạt xếp, hai đầu lông mày cũng không còn sự phong lưu khinh bạc ngày nào. Hiện tại, hắn là cung chủ của thế lực lớn nhất tu chân giới Vẫn Lôi Cung, một thân tu vi đã đạt tới cảnh giới cuối cùng của tu luyện, nhưng khi đứng trước mặt người quen, bộ dạng nhanh nhẹn khi xưa vẫn còn.
“ Làm sao có thể tốt được?” Tuy giọng nói của Lâu Nguyệt Đồng đều đều không có lấy một tia gợn sóng nhưng đạo tâm của nàng không yên, rất dễ nhập tâm ma.
Phó Diễn Chi không nói gì.
Hồi lâu sau, hắn nắm thật chặt hai tay: “ Trăm năm trước, ngươi nói phải đi hết nhân gian tìm thần hồn phân tán của Tử Xuyên, ngươi... có tìm được không?”
Lâu Nguyệt Đồng đáp: “ Không được.”
Khi đó, nàng không tin Trình Tử Xuyên đã thật sự biến mất, nếu thần hồn của hắn có thể phân tán, tất nhiên cũng có thể tụ hội, nàng có thể đem hắn quay về một lần nữa!
Nhưng về sau nàng mới phát hiện, trước khi Trình Tử Xuyên biến mất đã chặt đứt tất cả nhân quả với nàng, dù nàng đã thành thần, cũng không thể tìm được tung tích của hắn.
Trình Tử Xuyên trước kia đối xử với nàng vô cùng lưu tâm lưu tình, hóa ra muốn để dành tất cả tuyệt tình đến cuối cùng, đánh vào nàng một kích hủy diệt!
Lâu Nguyệt Đồng nghĩ, hắn thật quyết tuyệt, thật khiến nàng cảm thấy mặc cảm.
Phó Diễn Chi nhìn bộ dạng hiện tại của nàng, cảm thấy có chút không đành lòng: “... Tiểu ma nữ, nhiều năm trôi qua như vậy, ngươi đã bao giờ cảm thấy hối hận chưa?”
Lâu Nguyệt Đồng nghe được xưng hô quen thuộc mà xa lạ đó, khó tránh khỏi sững sờ một phen, sắc mặt hòa hoãn đi vài phần, thản nhiên nói: “ Có một số việc, làm chính là làm, hối hận cũng không có ý nghĩa. Những năm gần đây, ta đã gặp nhiều người phàm, bọn họ vào thời thơ ấu có một nguyện vọng, vào thời thanh niên có một mục tiêu, rồi khi già lại có một tâm nguyện... Mỗi thứ đều không giống nhau, cuộc đời con người có hạn, vì thế đều cố gắng phấn đấu vì mục tiêu của chính mình. Đời ta còn dài, một mục tiêu đã hoàn thành, vậy nên ta sẽ dùng thời gian vô tận này hoàn thành mục tiêu tiếp theo. Nếu cho đến cuối đời cũng không thể đạt thành mong muốn, vậy thì chết với hắn, chết cùng thiên địa cũng không có gì đáng tiếc.”
Phó Diễn Chi nghe vậy, khóe miệng giật giật - - suy nghĩ của tiểu ma nữ, đến bây giờ vẫn luôn khác người.
Trình Tử Xuyên biến mất, nàng tuy có khổ sở và thống khổ nhưng sẽ không kiếm cớ cho hành động của chính mình, cũng không phủ nhận con đường mình chọn, càng sẽ không tự oán hay hối tiếc. Đối với nàng mà nói, mục tiêu mà nàng kiên trì đạt được, chẳng qua là từ việc hủy diệt Thiên Bi biến thành hồi sinh Trình Tử Xuyên mà thôi.
Dù Phó Diễn Chi vì Trình Tử Xuyên mà có nhiều thành kiến với nàng, hắn cũng không thể không cảm thán cho nghị lực kiên định này, nếu là người khác, sợ rằng đã sớm sụp đổ.
Phó Diễn Chi dần dần thả lỏng, thở dài: “ Trước kia ngươi động đâu đánh đấy, dễ dàng nổi giận, nhìn người lúc này, ta thấy không quen chút nào.” Dừng lại một chút, hắn lên tiếng một cách vô cùng cam chịu, “ Có một chuyện, ta không muốn lừa ngươi nữa... Thật ra Phù Tang và A Nguyên, đã tìm được thần hồn của Tử Xuyên rồi...”
Lâu Nguyệt Đồng run lên, phút chốc ngẩng đầu.
“ Bọn họ... Thôi, ngươi đi theo ta đi.”
Tin tức quan trọng nhất đã nói ra khỏi miệng, Phó Diễn Chi cũng không giấu diếm những chuyện khác nữa.
Hắn mang Lâu Nguyệt Đồng đến đế đô phồn hoa nhất nhân gian: “ Ngươi hẳn phải rất quen thuộc với nơi này.”
Lâu Nguyệt Đồng không lên tiếng, từ khi nàng nghe được tin tức kia, đầu óc đã rơi vào trạng thái trống rỗng.
Phó Diễn Chi lắc đầu, cũng không trông mong nàng sẽ trả lời, nói ra: “ Ta nghe Phù Tang nói qua, năm đó, khi Tử Xuyên du ngoạn nhân gian đã tình cờ cứu Gia Lâm Đế, mà người hiện tại cai trị nơi này lại chính là con cháu của Gia Lâm Đế. Diêm Vương tính toán nhân quả, kết quả không ngờ, con trai của Hoàng đế nhân gian hiện tại lại chính là một phần thần hồn của Tử Xuyên sau khi nhập luân hồi.”
Ánh sáng lóe lên, hai người xuyên qua bức tường ngói xanh, đến một lâm viên có phong cảnh tươi đẹp.
Một đứa bé con đưa lưng về phía họ, ngồi ngay ngắn cạnh bàn, cầm bút nghiêm túc chép đạo kinh.
Lâu Nguyệt Đồng trợn to hai mắt, ngơ ngác nhìn.
“ Tiểu hoàng thúc, ta tìm người khắp nơi, hóa ra người đang trốn ở đây!” Một thiếu niên khắp người quý khí chạy lại từ phía hành lang, giọng nói ôn hòa sủng ái.
Cậu bé nghe vậy liền bỏ bút xuống, ngẩng đầu cười một tiếng.
Lâu Nguyệt Đồng đanh mặt, hốc mắt nóng ướt, một giọt nước mắt lăn xuống, tan vào mặt đất bụi mù.
“ Khi đó ngươi nói muốn đi tìm thần hồn của Tử Xuyên, sau khi ngươi đi rồi, Phù Tang kết luận ngươi sẽ không tìm được, vì nhân quả giữa các ngươi đã đứt. Về sau, A Nguyên không biết nghĩ gì liền kéo Phù Tang lên Thiên Ngoại Thiên. Ta không biết họ đã phải trả giá thế nào, tóm lại, cả trăm năm qua, ta và họ vẫn luôn tìm kiếm thần hồn của Tử Xuyên, Tiên Đế, Diêm Vương... Tất cả mọi người đều giúp đỡ, làm việc cực kì bí mật, ngươi không đặt tâm tư lên chúng ta, đương nhiên không thể phát hiện.”
“ Thần hồn của hắn không tập hợp đủ, lại không thể giam giữ lâu dài, chỉ có thể dùng cách đưa vào luân hồi để bảo dưỡng, không chịu nổi quá nhiều vui buồn, vì thế, chúng ta đều không muốn nói cho ngươi biết... Phù Tang bọn họ vẫn đang tìm kiếm, chỉ dặn dò ta chú ý đến hắn.”
Chỉ là hắn không nghĩ có thể gặp được Lâu Nguyệt Đồng, không đành lòng nên đã nói cho nàng.
Lâu Nguyệt Đồng kinh ngạc, nhìn rất lâu mới khàn giọng hỏi: “ Không chịu nổi quá nhiều vui buồn, tại sao lại chọn làm con trai Hoàng đế nhân gian?”
“ Diêm Vương đã tự tay chọn mệnh, chuyện này ngươi không cần lo lắng.”
Phó Diễn Chi nhìn cậu bé diện mạo không khác Tử Xuyên năm đó là bao, khẽ cười cười. Thánh tôn vì chúng sinh thiên địa mà hi sinh, vì thế, kể cả người có ác niệm, đối mặt với Tử Xuyên hiện giờ cũng không thể nảy sinh bất kì chút tà tâm nào. Đây là nhân quả, cũng là thiện duyên.
Hắn còn nhớ Phù Tang đã nói, Thiên Đạo không hoàn toàn vô tình, Tử Xuyên vì hy sinh nên được nhận công đức lớn, từ đó mới có một đường sinh cơ.
“ Chúng ta tính toán, đợi hắn lớn lên một chút nữa sẽ giúp hắn hồi phục kí ức... Chỉ là ngươi đã biết rõ, chúng ta sẽ không để ngươi nhúng tay vào.” Phó Diễn Chi nghiêm túc nói, “ Ta nhớ ngươi đã nói, lần này, ngươi nhất định sẽ quý trọng.”
Lâu Nguyệt Đồng chậm rãi đến gần, vươn tay chạm vào gò má cậu bé. Cậu bé trừng mắt, khó hiểu nhìn xung quanh.
“ Tiểu hoàng thúc, làm sao vậy?”
“... Gió quá to.”
Lâu Nguyệt Đồng nháy mắt mấy cái, nở ra nụ cười đầu tiên trong một trăm năm qua, gió liền im hơi lặng tiếng ngừng lại.
Lần đầu gặp nhau, chàng là Kí Đắc Thế Tục, ta là Ngô Đồng, cũng là con trai Hoàng đế nhân gian, nhưng đó là một âm mưu ta đã khổ tâm thiết kế.
Lần này, cũng tại nơi này, chúng ta sẽ bắt đầu lại một lần nữa.