Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bây giờ Tiêu Trình rất không vui, từ sáng sớm hôm nay đến giờ hắn vẫn chưa được nhìn thấy Mạc Phong.
“Tổng giám đốc Tiêu, xin ngài kí tên vào tài liệu này.”
“Bảo giám đốc Mạc của các cô đích thân lên gặp tôi!”
“A, dạ.” Haizz, tổng giám đốc lại bắt đầu lên cơn rồi. Thư kí bất đắc dĩ cầm tài liệu đi. Giám đốc cứ bị tổng tài “cày cấy” ngày đêm như vậy, thân thể thật sự chịu đựng nổi sao?
Giám đốc Mạc đáng thương ngày nào thắt lưng cũng thẳng tắp, thế mà mọi người vẫn thấy đau xót khôn cùng, từ đáy lòng vang lên lời trách cứ tổng giám đốc chẳng biết thương hương tiếc ngọc. Trông bộ dạng đói khát của tổng giám đốc, lần này giám đốc Mạc vào phòng làm sao có thể đi ra được đây?
“A Phong.” Thấy Mạc Phong xuất hiện, Tiêu Trình lập tức vui vẻ nghênh đón.
“Bây giờ anh có thể ký tên được chưa?”
“Được được.” Tiêu Trình sung sướng mở tài liệu ra, xoẹt xoẹt ký một chữ.
“Anh không đọc lại sao?”
“Với em thì anh còn gì không an tâm nữa đâu. Bây giờ ký xong rồi, anh có thể được nhận phần thưởng không?” Tiêu Trình nói xong, hôn lên môi Mạc Phong…
“Ưm…” Lời kháng nghị của Mạc Phong bị nuốt xuống. Người này, cho dù quan hệ của hai người đã công khai rồi cũng đâu thể không chút kiêng dè gì trong công ty như vậy chứ…
Buổi chiều.
“Tổng giám đốc đâu rồi?” Mạc Phong nhìn phòng làm việc trống không rồi hỏi. Bình thường người kia đi làm cứ như bắt cá, đúng lúc quan trọng thì không tìm thấy hắn.
“Tổng giám đốc đã tan tầm về nhà rồi ạ.”
“Tan làm rồi?” Mạc Phong nhìn đồng hồ treo trên tường, còn một tiếng nữa mới tới giờ tan sở, hắn đã chạy mất tiêu rồi?! Chẳng lẽ buổi trưa làm quá kịch liệt, thân thể hắn không chịu nổi? Từ lâu anh đã nói với hắn rằng không thể làm khi làm việc, hắn luôn luôn không nghe, bây giờ thì ăn đủ đau khổ rồi. Tuy rằng rất yêu thương hắn, nhưng tài liệu này sáng mai cần dùng, Mạc Phong bất đắc dĩ bấm số điện thoại di động của Tiêu Trình.
“Ông xã, mới vậy đã nhớ anh à?!” Thanh âm của Tiêu Trình phấn khính vô cùng, đâu có chút không thoải mái nào.
“…”
“Ông xã đừng nóng vội, hay là em cũng tan làm về nhà đi?”
“Anh về đây ký tài liệu cho em.” Mạc Phong hít thở sâu một hơi mới mở miệng.
“Không được, giờ cao điểm tan làm, kẹt xe rồi.”
“Tổng giám đốc Tiêu, nhà ngài cách công ty chỉ có sáu, bảy phút đi bộ thôi, ngài dám nói với tôi rằng ngài bị kẹt xe sao?”
“Nhưng mà… Nhưng mà anh đang chuẩn bị nấu tôm hùm phô mai bỏ lò… Bánh ga tô xoài còn mười phút nữa là nướng xong rồi.” Buổi chiều siêu thị giảm giá, còn có một đợt tôm hùm tươi ngon mới ra lò. Nghe được tin này, Tiêu Trình đâu còn tâm trí đâu mà làm việc, chỉ mong mau chóng về nhà mua thức ăn nấu cơm.
“…” Thôi bỏ đi, tên kia chắc chắn không chịu quay lại công ty đâu, đành phải mang tài liệu về nhà cho hắn ký tên.
“Ông xã, anh còn nấu món cua và thịt bò thái lát. Em mau về nhà dùng cơm đi.”
Mạc Phong không tự chủ được mà nuốt nước miếng. Tất cả đều có món mà anh thích ăn, người kia lại dùng chiêu này…
Gần đây Tiêu Trình đồng thời gặt hái được nhiều thành công trong tình cảm và sự nghiệp. Chuyện công việc toàn quyền giao cho người yêu xử lí, bản thân hắn chỉ cần lo việc kí tên cuối cùng là được rồi. Dù sao năng lực làm việc của người yêu hắn thì mọi người đã rõ như ban ngày. Về phần giới võng phối, có “Phong Mặc” ở bên, Tiêu Trình càng chơi càng thuận buồm xuôi gió.
“Đàn anh à, sao vậy?”
“Mạc Phong, tôi không làm bộ “Hai công” nữa đâu, cậu nhận lại đi.”
“Được… Có chuyện gì thế?” Trực giác của Mạc Phong cảm thấy lần này lại có liên quan đến vị kia nhà mình, nếu không đàn anh sẽ không gọi điện thoại trực tiếp cho anh.
“Chỉ tại Cung Thu nhà chú.”
“…” Quả nhiên.
“PIA kịch không nghiêm túc đã đành, lúc thì làm mất âm thô, lúc thì hỏng microphone, bây giờ hắn còn nói bề bộn nhiều việc, không có thời gian ghi âm?!” Dù tính tình đạo diễn có tốt đến mấy cũng không chịu đựng nổi.
“Đừng tưởng tôi không biết ngày nào hắn cũng rảnh rỗi vô cùng. Có nhiều thời gian để viết weibo và dạy mọi người nấu cơm như vậy cơ mà. Chẳng lẽ ngày nào hắn cũng bận nấu cơm sao?!”
“…” Không ngờ bị đoán trúng rồi. Mạc Phong xuyên ra cửa phòng sách liếc xuống dưới lầu. Dưới đó vẫn truyền đến thanh âm của nồi niêu xoong chảo. Tiêu Trình đang ở bận rộn loay hoay trong bếp.
Anh biết Tiêu Trình thích nấu ăn. Khi chính thức yêu hắn rồi, anh mới thật sự cảm nhận được sự cuồng nhiệt của hắn với việc bếp núc.
“Vị kia nhà chú cũng chỉ có mình chú quản được. Anh không làm nổi…”
“…”
“Mà chú đó, quay lại đi. Sao phải khổ như vậy chứ? Nếu vẫn luôn âm thầm theo dõi vở kịch này, vì sao không đích thân làm đạo diễn. Chú quá cưng chiều vị kia nhà mình rồi…” Trước đây đàn anh nhận được điện thoại của Mạc Phong, nói rằng nếu mình đã có thời gian rảnh thì anh muốn rời khỏi vở kịch, trả kịch lại cho mình.
Lúc đó, thanh âm của Mạc Phong nghe rất lạ, bất kể đàn anh gặng hỏi thế nào cũng nhất quyết không chịu nói. Tuy rằng lui kịch, nhưng Mạc Phong vẫn dùng acc clone đến dự thính hiện trường PIA, khiến đàn anh thấy mà đau lòng. Trực giác nói cho đàn anh biết, ở đây có một người rất quan trọng với Mạc Phong. Quả nhiên đàn anh đã đoán đúng.
“A Phong. Mệt lắm sao? Em ngồi xuống trước đi, anh massage cho em.” Tiêu Trình đang sung sướng từ trong nhà bếp ra nhìn thấy Mạc Phong bước tới. Hắn mau chóng thả cái xẻng nấu ăn trên tay xuống, vội vàng lôi ghế ra cho Mạc Phong ngồi xuống.
“Anh lại gây rắc rối cho đạo diễn à?” Thấy bộ dáng chân chó của Tiêu Trình, lời trách cứ đến miệng rồi mà vẫn không thể nói ra.
“Anh gây rắc rối cho hắn bao giờ? Anh đối xử với hắn giống như đối xử với em thôi, còn không bằng em.”
“Haizz…” Ngừoi này, chẳng lẽ hắn thật sự cho rằng ai cũng kiên trì như vậy sao?
“Thế nào? Có thoải mái không?” Đang nói chuyện, tay Tiêu Trình cũng không dừng lại, xoa bóp vai cho Mạc Phong. Hắn cũng rất bất đắc dĩ, không biết vì sao bị người ta mách lẻo. Quả nhiên là tên kia không thể thấu hiểu được sự “hài hước” của mình.
Hơn nữa, ngoại trừ Mạc Phong ra, các đạo diễn khác đều có trái tim thủy tinh. Trước đây có một tổ kịch, bởi vì hắn tranh luận trong hiện trường PIA kịch, khiến cho đạo diễn khóc lóc bỏ chạy, ngẫm lại thật 囧…
Mặc dù là trái tim thủy tinh, nhưng số kịch muốn mời Cung Thu vẫn nối liền không dứt.
Em gái chuẩn bị: Đại thần, cầu tiếp kịch. Tên kịch là “Hỏa hồ quyến rũ”, cầu đại thần nhận vai diễn Hỏa hồ tiên.
Hỏa hồ tiên? Đó chẳng phải là hồ ly tinh sao?!! Cuối cùng cũng xuất hiện một chuẩn bị có mắt nhìn người?!
Cung Thu: Được. Nhận!
Hai ngày sau, Tiêu Trình buồn bực nhìn kịch bản. Trước đó nghe tên kịch, hắn nhận ngay lập tức. Bây giờ lại thành dồn mình vào đường cùng… Đây là một bộ kịch cao H, không phải là hắn không diễn được, mà là hắn hoàn toàn không tìm được cảm giác.
Câu chuyện nói về một tên thư sinh dâm đãng tung bản lĩnh quyến rũ một con hồ ly tĩnh một lòng muốn tu hành thành tiên…
Ai bảo cứ là hồ ly tinh thì nhất định phải là thụ?! Trong tác phẩm này, hồ ly tinh là công…
Nhưng bảo hắn làm công, hắn không công nổi! Tuy rằng tất cả các kịch hắn phối đều là công âm, nhưng trong đó đa phần đều không có H, ngay cả có H cũng chỉ cần làm đơn giản qua loa, giao cho thụ một mình thở dốc là được. Phối kịch tình cảm thì hắn ứng phó được, nhưng phối H thì hắn hoàn toàn không thể nhập diễn được!!!
Hiện trường PIA thê thảm vô cùng. Sắp tới thời hạn giao âm rồi, Tiêu Trình vẫn không thể nào thu âm được phần H.
“Sao thế?” Mạc Phong ân cần hỏi thăm. Nhìn Tiêu Trình vừa ăn cơm vừa buồn bã ỉu xìu, ngay cả thức ăn ngon cũng không thể hấp dẫn hắn, xem ra hắn thực sự gặp phải phiền não rồi.
“Bộ kịch “Hỏa hồ quyến rũ” mà anh nhận không thể ghi âm được.”
Là vở kịch đó sao? Anh biết Tiêu Trình nhận vở kịch này. Bản thân anh là đạo diễn, bất kể Tiêu Trình nhận kịch gì, anh cũng hết sức ủng hộ.
Lí trí là một chuyện, tình cảm lại là chuyện khác. Cho nên tới khi anh nghe thấy Tiêu Trình nói rằng hắn nhận một vai “thụ” trong vở kịch cao H, lời chúc mừng của anh vô cùng gượng gạo. Nhìn bộ dạng vui vẻ của người yêu, anh không muốn làm đối phương thất vọng. Nhưng dục vọng chiếm hữu của anh lại khiến anh không vui vẻ nổi. Trừ anh ra, Tiêu Trình có thể làm “thụ” của người khác sao? Cho dù H trong đó chỉ để phục vụ cho việc phối kịch.
Chờ tới khi biết được Tiêu Trình tưởng bở rồi, anh mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Đừng lo lắng, ăn xong em sẽ giúp anh.”
“Được.” Rốt cuộc Tiêu Trình có thể yên tâm rồi, có “Phong Mặc” ở đây, còn kịch nào không thể giải quyết được.
Sau khi ăn xong, Mạc Phong mở mic, đẩy Tiêu Trình lên bàn, sau đó đôi môi cũng đè lên.
Mạc Phong: “Hồ tiên đại nhân của ta, chi bằng ngài theo tiểu sinh đi.”
Biết Mạc Phong đang đối kịch cùng mình, Tiêu Trình lập tức đáp “Nhưng ta muốn thành tiên!”
Mạc Phong: “Thành tiên có gì tốt? Ta có thể thỏa mãn ngài! Giống như bây giờ vậy!”
Mạc Phong nói xong cũng đè Tiêu Trình lên bàn, hai tay vén quần áo của hắn…
Trong lòng Tiêu Trình có dự cảm không tốt, chẳng lẽ người kia định thực hành súng thật đạn thật ở nơi này luôn?
Tiêu Trình: “Không được, đừng ở chỗ này…” Nơi này là phòng sách, “Chúng ta vào phòng… Ưm…”
“Nhưng em không nhịn được.” Mạc Phong dán môi lên lần nữa, ngăn chặn lời kháng nghị của Tiêu Trình…
“Hỏa hồ quyến rũ” được phát hành giống như một quả bom nổ tung trong giới võng phối, đặc biệt là đoạn H của thư sinh và Hỏa hồ trong kịch. Câu “Không được, đừng ở chỗ này…” kèm theo tiếng thở dốc của Hỏa hồ và phần H được hai người phối hợp ăn ý cứ như họ thực sự lạc vào thiên đường.
Ngay cả bản thân Tiêu Trình nghe kịch cũng đỏ mặt tía tai. Cái tên Mạc Phong kia, dám gửi đoạn ghi âm hôm đó của bọn họ…?!
Oa fuck, Cung Thu đại thần quả thực là thiên tài! Lần đầu tiên phối H cũng có thể phối tốt như vậy!
Đại thần có phong cách diễn H rất hấp dẫn!
Đệch, công âm cũng quá tuyệt vời, thở dốc quyến rũ vl!
Công âm của Cung Thu sama và thụ âm của Vạn Thụ Ô Giang sama thật hòa hợp!
Cái gì đây, thật không logic! Cung Thu sama thở dốc còn lợi hại hơn Ô Giang sama! Kịch H của Ô Giang sama cũng rất truyền cảm!
Kỳ sáu của “Hai công” bao giờ phát kịch thế? Cầu H, không ngờ đại thần giỏi như vậy! Mạnh mẽ yêu cầu “Hai công” cho thêm cảnh H!!!
“Hai công” sắp kết thúc rồi mà hai người mới chỉ nắm tay ~~o(>_<)o ~~ Thật may là em đã được nghe bộ kịch này, nếu không thì không ai ngờ rằng đại thần còn có tài năng này.
…
Kịch vừa được phát hành, lượng người mời Tiêu Trình phối kịch càng nhiều không đếm xuể. Mỗi ngày vừa lên mạng đã có rất nhiều tin nhắn cầu kịch được lưu lại. Bởi vì thành công của Cung thu đã xây đắp nên hình tượng công âm kinh điển, hơn nữa bản thân hắn cũng có danh tiếng “Vô cùng dễ tính” và “Diễn xuất cực tốt”, tất cả kịch tìm hắn đều là công âm, không có ngoại lệ.
Tiêu Trình buồn bực nhìn bảng tổng kết danh sách mời tiếp kịch, xem ra ở trong kịch thì hắn chẳng bao giờ tìm được công. Nhưng may là ở ngoài đời, hắn đã tìm được rồi.
Hoàn