Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tỷ lệ người xem của đài Trái táo gần đây giảm xuống 20%, đối lập với kênh nổi tiếng nhất hiện nay…”
“Những chuyện mọi người đều biết thì không cần phải lặp lại nữa. Nói thẳng cho tôi nghe phương án giải quyết đi.” Tiêu Trình ngắt lời đối phương đang đứng ở trên bục nói liến thoắng không ngừng.
“Chúng tôi dự định trước tiên sẽ áp dụng điều tra dân ý qua mạng internet, thu thập sự phản hồi của khán giả…” Thấy sắc mặt của tổng giám đốc càng ngày càng đen hơn, trán của vị giám đốc này bắt đầu vã mồ hôi.
“Rầm!” Tiêu Trình đập tập tài liệu lên bàn hội nghị. “Công ty mời ông tới không phải để nghe ông nói nhảm.”
“Hiện tại chính là thời điểm học sinh khai giảng, thời gian xem ti vi sẽ bị giảm nhiều. Vậy nên chúng ta có thể điều chỉnh khung giờ phát sóng của một số bộ phim thần tượng thanh xuân từ giờ vàng lên sáu giờ chiều…” Thanh âm dễ nghe quen thuộc kia lại bắt đầu vang vọng bên tai hắn. Trước mắt chợt xuất hiện bóng dáng tự tin của Mạc Phong. Cho tới bây giờ, anh ta chưa từng nói nhảm. Mỗi lần đi họp, thời gian đều rất ngắn. Sau khi anh lên bục sẽ nói thẳng vào vấn đề ngay lập tức, sau đó báo cáo chỉnh đốn và trình bày phương án giải quyết, không cần phải lập những bảng biểu màu mè, cũng không cần những kế hoạch phiền phức.
“Tôi không có nhiều thời gian để lãng phí như vậy! Lát nữa ông đến phòng làm việc của tôi, trình bày cho tôi nghe phương án của ông, sau đó bắt tay vào mà làm ngay đi! Tôi muốn ông phải nói rõ ràng cho tôi nghe nên làm thế nào, chứ không phải là trưng cầu ý kiến, để tôi quyết định. Nếu không thì tôi thuê ông để làm gì?!” Mạc Phong không phải là người chuyện gì cũng chạy đi hỏi ý kiến hắn, chờ hắn tới mới quyết. Mạc Phong luôn luôn rất có chủ kiến, cũng rất sáng tạo. Lần đầu tiên hai người gặp mặt cũng bởi vì Mạc Phong sửa lại kế hoạch hắn đã ký duyệt mà làm hắn tức điên. Cảnh tượng lúc ấy cứ như mới xảy ra ngày hôm qua vậy.
Giám đốc mới không sắc bén như Mạc Phong, cũng không quyết đoán như Mạc Phong. Ông ta chưa bao giờ dám tranh luận với hắn, chuyện gì cũng phải trưng cầu ý kiến của hắn, xin hắn phê duyệt.
“Tiêu Trình, rốt cuộc mày làm sao vậy? Chẳng phải là mày muốn như vậy sao…” Vì sao khi tất cả mọi chuyện trở lại như lúc ban đầu thì trong lòng hắn lại khó chịu đến thế? Không ai đấu võ mồm với hắn, mọi thứ đều nằm trong tay hắn, mọi thứ đều chờ đợi hắn quyết định…
Tài liệu chất trên bàn làm việc càng ngày càng nhiều, ngày nào cũng tăng ca mà vẫn không xong. Số giấy tờ mới đưa tới luôn luôn nhiều hơn số đã xử lý xong. Hơn hai tháng không có Mạc Phong, hắn đã lao tâm, lao lực quá độ.
“Đài Thanh Mang của chúng ta quý này có tỷ suất người xem tăng đột biến, hiện nay đã xếp hạng nhất trên cả nước…” Có vết xe đổ của giám đốc, quản lí Trương bắt đầu ngay vào thông báo tin mừng. Nhưng vì sao sắc mặt của tổng giám đốc vẫn khó coi như vậy chứ?!
Đài Thanh Mang sao? Phần do Mạc Phong phụ trách. Quả nhiên từ hạng nhất đếm ngược mà bay thẳng lên, còn đứng số một toàn quốc. Anh ta thật sự không hề khiến hắn thất vọng, hơn nữa còn làm tốt hơn kỳ vọng của hắn.
“Còn có quảng cáo “Máy hút mùi Viên Thái” của chúng ta nữa. Hình tượng của người phát ngôn và danh tiếng sản phẩm đều vô cùng tốt. Hiện nay quảng cáo này được phát sóng tuần hoàn trên các đài truyền hình lớn, tiếng vang rất tốt. Loại máy hút mùi này được bán rất chạy. Chủ hãng bên đó muốn kí hợp đồng hợp tác quảng cáo thêm một loại sản phẩm khác. Nhờ quảng cáo này, các thương hiệu, xí nghiệp khác cũng đang muốn hợp tác với chúng ta…”
“Tổng giám đốc Tiêu, người mẫu quảng cáo lần này nhất định phải thay đổi. Tổng giám đốc Tiêu, đó là quảng cáo thiết bị điện gia dụng, người phát ngôn của quảng cáo này không hề có sức thuyết phục! Người phát ngôn cần tìm phải là người không có scandal nào trong giới giải trí, hơn nữa phải có hình tượng “mẹ hiền vợ đảm”.” Thanh âm của Mạc Phong còn quanh quẩn bên tai hắn, quảng cáo đó đã được chiếu rồi…
“Tổng giám đốc, ngài có khỏe không? Có phải cảm thấy không thoải mái không?” Thư ký lặng lẽ tới bên người Tiêu Trình, lo lắng hỏi. Sắc mặt của tổng giám đốc rất kỳ quái.
“Tôi không sao.”
Kênh YY “Món ăn gia đình”:
Cung Thu: Hôm nay tôi sẽ dạy mọi người làm canh gà. Cách làm vô cùng đơn giản, là phương pháp mà mọi nhà thường sử dụng. Có thể bỏ vào đó ớt xanh, hoặc dùng tiêu để thay thế…
Đại thần, tại sao lại dùng tiêu để thay ớt xanh?
Cần có tiêu, đã ghi chú rồi.
Sama, anh rất thích ăn cay sao?
…
Cung Thu: Bởi vì… Bởi vì vị của tiêu rất ngon… Những bạn thích ăn cay có thể làm như vậy. Không thể ăn cay thì hãy dùng ớt xanh.
Bởi vì… Mạc Phong ghét vị ớt xanh… Cái thực đơn này chưa kịp suy nghĩ đã thốt ra, cho đến tận khi thấy có người đặt câu hỏi, Tiêu Tình mới đột nhiên phục hồi tinh thần.
Từ khi những người hâm mộ phát hiện ra Tiêu Trình rất giỏi nấu ăn, ai cũng yêu cầu Tiêu Trình dạy họ. Xã đoàn cũng nhận ra sự cuồng nhiệt của hắn với nấu nướng, lập tức mở riêng một kênh “Món ăn gia đình”, để các CV nổi tiếng dạy fan nấu cơm. Lần dạy đầu tiên của Tiêu Trình đã khiến mọi người khen ngợi không ngớt.
“Tiêu Trình, quả nhiên mày không thể rời khỏi cậu ta…” Đây đã là lần thứ mấy rồi?! Khi nấu ăn, hắn sẽ nhớ rõ không được bỏ thêm ớt xanh, bởi vì Mạc Phong rất ghét thứ này.
Mỗi lần thấy ô mai, hắn sẽ bất tri bất giác mua rất nhiều. Bởi vì Mạc Phong thích ăn ô mai.
Mỗi lần làm bánh ga tô xoài, hắn sẽ hưng phấn chạy tới gõ cửa nhà Mạc Phong, rồi mới nhớ ra Mạc Phong không có nhà…
Ở trên kênh dạy nấu ăn, hắn sẽ vô thức nhắc đi nhắc lại món mà Mạc Phong thích.
Đại thần, anh đã dạy mọi người nấu “thịt bò bít tết” rồi mà.
Nhất định là sama rất thích ăn thịt bò bít tết.
…
Cung Thu: Tôi chỉ muốn kiểm tra xem mọi người có chú ý nghe giảng không thôi. Ừ, rất tốt, tất cả đều rất chăm chú nghe. Sau đây tôi sẽ dạy mọi người một món khác…
Sama, món “tôm hùm phô mai bỏ lò” này anh đã giảng đến ba lần rồi.
Đại thần thật là đáng yêu.
Đại thần, còn học nữa không?
…
Cung Thu: Khụ khụ. Món này,… Món này hơi khó làm, tôi chỉ muốn chắc chắn là mọi người đã học kỹ rồi. Tất cả phải nghe cho kỹ đấy. Hết buổi học tôi sẽ kiểm tra.
Mọi người:
Khóc, thật sao đại thần? Còn phải kiểm tra?
Sama, anh kinh khủng y như thầy giáo của bọn em.
Cầu vở ghi chép, nước mắt chảy ròng ròng.
Cùng cầu.
Có bạn trẻ nào tốt bụng gửi cho tôi với. Đôi mắt to tròn long lanh chớp chớp say đắm, cầu vở ghi chép ~~o(>_<)o ~~
…
Hai tháng, điện thoại di động của Mạc Phong tắt máy, anh không hề về nhà. Đã không biết bao nhiêu lần Tiêu Trình ngồi trước cửa nhà Mạc Phong, chờ cả tối. Hai tháng, Tiêu Trình cũng chấp nhận sự thật rồi, anh ấy đi thật rồi.
Nhắn tin qua QQ, Mạc Phong cũng không trả lời. Hai tháng trôi qua, Mạc Phong chưa từng xuất hiện trên YY. Chuẩn bị của “Hai công” nói cho hắn biết, hai tháng trước, Phong Mặc đã thông báo rời khỏi tổ kịch.
“Anh đang ở đâu vậy? Vì sao không nghe điện thoại?”
“Tôi quấy rầy anh lắm hay sao? Nếu đúng là thế, tôi có thể rời đi mà.”
“Có phải tôi bám lấy anh quá chặt nên anh không muốn gặp tôi không?”
“Xin lỗi, trước đây mang đến nhiều rắc rối cho anh. Sau này tôi sẽ không làm phiền anh nữa.”
…
Bản thân đáng chết! Chưa bao giờ Tiêu Trình hận bản thân như bây giờ. Đến khi hắn phát hiện ra những tin nhắn Mạc Phong gửi cho hắn, gấp gáp mở điện thoại ra xem mới thấy có năm cuộc gọi nhỡ của Mạc Phong. Vì sao lúc đó hắn ngu ngốc muốn yên tĩnh một mình?!
Vốn cho rằng mở số điện thoại công việc, công ty có việc gì gấp, thư ký sẽ báo lại, hơn nữa còn có Mạc Phong ở đó, hắn có thể yên tâm.
Vốn chỉ muốn để bản thân mình được yên tĩnh một chút, phòng ngừa bất cứ người nào tới quấy rầy. Kết quả lại chính do bản thân mình ngu si ép Mạc Phong phải đi!
Câu cuối cùng Mạc Phong nhắn lại vào đúng đêm hắn trở về, vì sao hôm đó hắn không lên mạng, vì sao không gõ cửa nhà Mạc Phong?!
Trong hai tháng này, đã biết bao lần hắn nấu cháo từ sáng sớm, cất vào cặp lồng giữ ấm mới nhớ ra Mạc Phong đã đi rồi. Không biết trong cuộc sống không có hắn, Mạc Phong có ăn cơm đúng giờ hay không, có lại đau dạ dày hay không?
Mỗi lần điện thoại di động vang lên, Tiêu Trình luôn rất kích động, nhưng lần nào cũng không phải là Mạc Phong. Chỉ cần QQ có tin nhắn, Tiêu Trình sẽ thấy khẩn trương, không dám mở. Hắn vô cùng mong chờ lời hồi âm của Mạc Phong, lại vô cùng sợ thất vọng…
Đạo diễn ban đầu của “Hai công” đã giải quyết xong chuyện ngoài đời, quay trở về nhận bộ kịch này lần nữa. Vị đạo diễn này là một người có tính tình rất tốt. Bất kể Tiêu Trình biểu hiện tồi tệ tới mức nào, đạo diễn cũng không nổi giận. Quả nhiên hắn bị M sao? Không còn Mạc Phong nữa, hắn lại không biết phải phối bộ kịch này như thế nào.
Mỗi lần tới hiện trường kịch “Hai công”, tâm trạng của Tiêu Trình cực kỳ khẩn trương và kích động. Hắn hy vọng có kỳ tích xuất hiện, Phong Mặc có thể xuất hiện lần nữa. Có lẽ hết thảy chỉ là giấc mộng của hắn, Phong Mạc không đi đâu hết, anh ấy vẫn ở đó, hai người còn có thể PIA kịch với nhau như trước, đấu võ mồm với nhau…
Hiện trường “Hai công”:
Đạo diễn: Giọng điệu khi nói những lời này cần dịu dàng hơn một chút.
Cung Thu: Ừ, tôi thử lại lần nữa. “Ngày mai tôi nhất định sẽ cho em một câu trả lời. Lần này tôi sẽ không trốn tránh nữa…”
Đạo diễn: Được, cứ như vậy là được.
Thật sự có thể được sao? Khi hợp tác với Phong Mặc, mỗi lần hắn cảm thấy rất hoàn mỹ rồi, Phong Mặc vẫn có thể bới móc ra lỗi sai. Vậy mà bây giờ đến hắn còn thấy mình phối không tốt, thiếu chút cảm xúc gì đó, đạo diễn lại cho qua.
Mạc Phong, nói cho tôi biết, rốt cuộc tôi phải phối bộ kịch này như thế nào?
Bộ kịch này đã đem đến cho hắn rất nhiều vinh quang và fan hâm mộ. Có lẽ có rất ít CV dựa vào kỳ một của kịch mà đã nổi tiếng? Hắn phải may mắn lắm mới gặp được anh… Lời thoại trong bộ kịch này đều là Phong Mặc dạy hắn từng câu, từng chữ. Mỗi câu nói đều phải PIA rất nhiều lần.
Chuẩn bị: Đại thần, đại thần, âm thô đã thu xong chưa? Hoa hướng dương đã giao âm rồi, còn thiếu anh thôi.
Cung Thu: Thu xong rồi. Tôi gửi cho cô ngay đây.
Chuẩn bị: Được~~
Khi Tiêu Trình đang định gửi âm thô kỳ bốn lên mạng, hắn do dự. Phần âm thô ngay cả chính hắn cũng không cảm thấy hài lòng này thật sự có thể giao cho người ta sao? Bộ kịch này đã tốn của Mạc Phong rất nhiều mồ hôi xương máu, làm sao có thể chỉ vì một mình hắn mà phá hoại cả kịch được…?
Cung Thu: Chuẩn bị, xin lỗi. Tôi làm mất âm thô rồi. Tôi sẽ thu âm lại.
Chuẩn bị: Nước mắt chảy ròng ròng ~~o(>_<)o ~~
Thông báo chính thức “Hai công gặp nhau ắt có một thụ”:
Bởi vì chủ dịch công Cung Thu gần đây không được khỏe, hiện trường PIA kịch tạm dừng. Thời gian mở lại xin chờ thông báo tiếp theo.
Mọi người:
Cung Thu đại thần bệnh nặng sao?
Đại thần nhất định rất khó chịu. Thương quá. Đại thần là một CV tốt, chưa từng vắng họp, đạo diễn PIA thế nào cũng không giận, lần này nhất định là bệnh nặng lắm.
Rốt cuộc sama ốm có nặng không? Lo lắng quá.
…
Đạo diễn: Mệnh của tôi và tổ kịch này xung khắc sao? Vừa mới nhận kịch truyền thanh, âm thô của chủ dịch công bị mất, hiện tại còn bị bệnh, sẽ chẳng bao giờ phát kịch được mất, nước mắt chảy ròng ròng ~~o(>_<)o ~~