Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tóm lại, cuối cùng anh đã thắng, sau khi đợi anh ăn uống no đủ, tôi mới lên được tấm thân mệt mỏi đứng dậy nấu cơm.
Không có thức ăn trong tủ lạnh nên tôi phải ra cuối phố chỗ quầy hàng ăn vặt mua hai hộp mì ăn liền ăn cho no bụng. “Sau này đừng ăn loại thức ăn này nữa” Anh nói khi nằm trên giường: “Đối với thân thể không tốt.”
“Chỉ có cái này thôi, anh thích ăn hay không đây” Tôi đẩy một hộp mì gói đã nấu chín tới trước mặt anh, anh do dự một chút rồi vẫn ăn.
“Công viên Hoa Anh Đào rốt cuộc là có chuyện gì vậy?” Tôi hỏi anh: “Tấm vải máu trong cái hộp đó là gì vậy?”
“Những tấm vải màu đỏ là oán khí của một trăm người phụ nữ bị cưỡng bức” Anh nói: “Người sắp đặt trận pháp này thật sự rất lợi hại, trong mắt trận còn chôn người phụ nữ bị cưỡng bức mà chết, oán khí tận trời của các cô ấy đủ để bố trí ra một trận máu tanh. Máu sẽ thiêu rụi linh hồn, dù cho người còn sống hay đã chết.”
Tôi hít một hơi: “Điều gì sẽ xảy ra nếu một người sống bị thiêu cháy hồn thể?”
“Sẽ rất đau, cực kỳ đau đớn.” Anh nói: “Nếu linh hồn người sống bị đốt cháy sạch, hồn phi phách tán, người đó đương nhiên sẽ chết”
Tôi cau mày: “Thầy Long ở Đông Bắc kia và người khai thác công viên Hoa Anh Đào rốt cuộc là có thù hận gì? Sao lại thi triển một trận pháp ác độc như vậy?”
“Tôi đã yêu cầu chú Trịnh đi điều tra rồi” Anh nói.
Lời còn chưa dứt, có một tiếng gõ cửa, tôi đi ra mở cửa, có một chiếc xe mang biểu tượng Maserati ở bên ngoài.
Chú Trịnh đưa một chiếc túi da dày cho Chu Nguyên Hạo: “Cậu chủ, đây là thứ mà cậu muốn Chu Nguyên Hạo gật đầu: “Được rồi, đi xuống đi.”
Chủ Trịnh cung kính cúi đầu, lên xe rời đi.
Bên trong chiếc túi da bò là một tập hồ sơ dày cộp và một chiếc USB.
Người khai thác công viên Hoa Anh Đào là anh Lâm Thương, thường được gọi là anh Lâm, hắn ta từng lăn lộn trong thế giới ngầm, sau đó rửa tay gác kiểm, nhưng thực tế vẫn ngầm hoạt động trong xã hội đen.
Người này rất háo sắc, thường chơi phụ nữ, nhưng không chơi con gái nhà quyền quý, chỉ chơi những cô gái còn trinh tiết, hơn nữa nhất định phải là thiếu nữ dưới mười sáu tuổi!
Trong tập hồ sơ này đều là những thiếu nữ mà hắn ta đã chơi đùa trong những năm qua.
Hơn nữa hắn ta rất biến thái, không thích chơi đùa bình thường, hắn ta thích hành hạ ngược đãi, dù là tự nguyện hay bị ép buộc thì mỗi lần bị hắn ta chơi đều không ra con người nữa.
Chu Nguyên Hạo cắm USB vào máy tính, vừa mở ra đều là loại video đó, diễn viên nam chính đương nhiên là anh Lâm, nữ chính mỗi video mỗi khác, nhưng đều có vẻ là học sinh trung học, các cô bé khóc lóc van xin hắn ta, quỳ xuống đất nhỏ giọng cầu xin nhưng hắn ta vẫn dửng dưng.
Tôi chỉ xem được một chút thì không thể chịu đựng được nữa, tiếng hét của những cô gái kia khiến tôi rét run từng cơn.
“Mau tắt đi” Tôi nói với Chu Nguyên Hạo: “Anh Lâm này quả thật chính là cầm thú, em phải đem những thứ này đi báo cảnh sát.”
“Báo cảnh sát?” Chu Nguyên Hạo cười: “Em cho rằng mấy năm nay không có ai báo cảnh sát sao?”
Tôi đứng hình sửng sốt trong giây lát.
“Những người như Lâm Thương có quan hệ với hai giới cả sáng lẫn tối. Nếu không, họ sẽ không thể lăn lộn đến được vị trí của ngày hôm nay” Anh nhặt một tập văn kiện: “Hơn nữa, hình như hắn ta có một số mối quan hệ ở Hoàn Châu, vì vậy trước kia đã có cảnh sát muốn bắt hắn ta, nhưng cũng không thể động gì được hắn ta được”
Tôi không phục: “Nếu cứ để hắn ta nghênh ngang như vậy, về sau không biết sẽ có bao nhiêu thiếu nữ bị hắn ta chơi đùa nữa”
“Đừng lo lắng, hắn ta làm nhiều việc ác, đương nhiên sẽ có nhiều người muốn trừng trị hắn ta. Nhìn xem, không phải là thầy Long vừa mới ra tay sao?” Chu Nguyên Hạo nói.
Tôi khịt mũi hừ một tiếng: “Thầy Long chẳng qua chỉ là hủy hoại một bất động sản của hắn ta, mà còn cướp đi sinh mạng của mấy người vô tội”
“Vô tội? Chuyện này thật sự không có vô tội trong đó.” Chu Nguyên Hạo vứt một tập văn kiện cho tôi: “Nói về vô tội, em và Hướng Quốc Dũng miễn cưỡng được tính là vô tội.”
Tôi xem những gì bên trong văn kiện kia, cô gái bị cưỡng bức đến chết và chôn dưới đất đó là con gái của gia đình bị cưỡng chế dời đi, cô ấy đang học cấp ba. Sau khi Lâm Thương giết bố cô ấy, ngay cả cô ấy, hắn ta cũng không buông tha.
Còn cô gái tự tử rồi treo cổ tại công viên Hoa Anh Đào là bạn cùng lớp với cô gái này, đã lấy tiền của thuộc họ Lâm Thương, lừa cô gái kia ra ngoài giao cho Lâm Thương.
Các nhân viên bảo vệ dưới quyền công ty Lâm Thương ai ai cũng đều có tiền ản, không một ai trong số họ trong sạch cả. Tôi đóng lại hồ sơ: “Chẳng lẽ chúng ta không làm gì cả, cứ như vậy mà quên đi sao?”
Anh cười lạnh một tiếng: “Ai nói cứ như vậy mà quên chứ? Em xem tin tức thành phố đi”
Tôi mở trang web tin tức thành phố này, tiêu đề trang đầu là đưa tin vụ án mạng ở công viên Hoa Anh Đào.
Chỉ trong một đêm, bảy công nhân của Bất động sản Hoa Anh Đào đã treo cổ tự vẫn trong công viên, mà chòi nghỉ mát cũng xảy ra sụp đổ, để lộ ra một xác chết, cảnh sát đã tham gia vào cuộc điều tra.
Bài báo nêu chi tiết danh tính của các chất phụ nữ kia. Bố của cô ấy thực sự là hộ dân bị cưỡng chế trong đợt phó bỏ và di dời kia, cô ấy cũng đã mất tích vài năm.
Bài báo không đưa ra bất kỳ kết luận nào về vấn đề này, nhưng một người sáng suốt vừa xem qua sẽ biết điều gì đang xảy ra.
Các trang web và diễn đàn khác nhau ở thành phố này đều có bài đăng về tảm vụ án mạng, dù quản trị viên có xóa chúng đi chăng nữa thì với tốc độ chia sẻ bài viết của cư dân mạng cũng không thể xóa hết được.
Bởi vì những tin tức tiêu cực này, cổ phiếu của Bất động sản Hoa Anh Đào bắt đầu giảm ngay khi phiên giao dịch mở cửa, có người đang âm thầm bán khống cổ phiếu của Hoa Anh Đào một cách ác ý.
Tôi liếc nhìn Chu Nguyên Hạo: “Là anh làm đó hả?”
Chu Nguyên Hạo cười lạnh một tiếng: “Bởi vì hắn ta đã làm người phụ nữ của anh phiền hà, anh có thể dễ dàng buông tha cho hắn ta sao?”
Mặc dù tôi không biết lời này có bao nhiêu phần là thật, nhưng mà nghe vào tai thì vẫn thấy rất sảng khoái. Nhưng mà bối cảnh gia đình của Chu Nguyên Hạo rốt cuộc là như thế nào mới có thể điều tra ra được nhiều tư liệu mật như vậy? Chẳng lẽ là làm công tác tình báo hay sao?
“Đúng vậy.” Anh ném một tờ báo khác cho tôi. Tôi cầm lấy thì thấy nữ hiệu trưởng trường trung học cơ sở sổ mười chín đã tham ô và nhận hối lộ, xuất nhập không hợp lý, đã phạm phải hai quy chế. Bố bà ta là phó giám đốc Sở giáo dục, bị liên lụy đến vụ hối lộ của ông bố, cả gia đình nhà họ Vũ từ trên xuống dưới bị bắt năm sáu người.
Đó là chuyện của hiệu trưởng Vũ, anh ấy không đề cập đến, tôi suýt nữa đã quên mất.
“Dám làm người phụ nữ của tôi khó chịu, tôi sẽ không để cho bà ta có kết cục tốt đẹp” Chu Nguyên Hạo nói.
Đầu tối tối sầm lại: “Mặc dù em rất biết ơn, nhưng mà sau này nếu em có cãi nhau với người khác một hai câu, anh cũng ra tay sao?”
Anh nhướng mày: “Em cho rằng anh nhàn rỗi như vậy sao?”
Không biết vì sao, tôi thở phào nhẹ nhõm.
“Lại đây.” Anh đột ngột vẫy tay ngoắc tôi lại, tôi ngoan ngoãn bước tới. Anh khẽ ôm tôi vào lòng, chạm nhẹ vào tóc tôi và nói: “Em có muốn đi học lại không?”
Tôi sửng sốt trong giây lát.
Học mỹ thuật là ước mơ từ rất lâu của tôi. Tôi từ khi còn nhỏ đã có thiên phú về phương diện hội họa. Gia đình dù không giàu có lắm, nhưng bố tôi rất ủng hộ tôi và đã bỏ tiền ra để tôi được học hội họa từ khi còn nhỏ.
Tôi cũng làm cho ông cảm thấy tự hào về mình. Khi tôi mười ba tuổi, các bức tranh của tôi đã giành được giải thưởng trong các cuộc thi cấp quốc gia.
Trong kỳ thi tuyển sinh đại học, tôi vốn dĩ muốn thi Học Viện Mỹ Thuật Quốc Gia, bài thi văn hóa của tối có kết quả tốt, dù thi vào trường bình thường thì cũng có thể nằm trong tốp đầu, chứ chưa nói đến kết quả bài thi năng khiếu chuyên môn.
Mọi người đều nghĩ rằng tôi có thể thuận lợi thành công đậu được Học Viện Mỹ Thuật Quốc Gia và đi học ở Hoàn Châu, nhưng sau khi chấm điểm, thực tế điểm năng khiếu chuyên môn của tôi chỉ ở mức trung bình khá, không đậu được Học Viện Mỹ Thuật Quốc Gia.
Tôi đã bị chán nản trong một thời gian dài, bởi vì trong kỳ thi, tôi rất hài lòng với bức tranh mà tôi đã vẽ, đạt được trình độ cao nhất của bản thân. Tôi nghĩ rằng mọi thứ đều chắc chắn như ván đóng thuyền, nhưng không hề nghĩ đến là mình lại thi rớt.
May mắn thay, điểm thi văn hóa của tôi không tệ, tôi đã được Học Viện Mỹ Thuật trường đại học Hà Thành nhận vào học, nếu không, tôi chỉ có thể học lại một năm.
Năm đó bố tôi bị bệnh, tôi buộc phải nghỉ học, chứ nếu có thể tiếp tục được đi học, tôi tất nhiên là rất sẵn lòng. Anh lấy ra một túi hồ sơ: “Anh đã giúp em làm các thủ tục để trở lại trường học, em có thể quay lại trường học vào học kỳ sau”
Năm đó là tôi thôi học chứ không phải là xin bảo lưu, nói một cách logic, tôi không thể quay lại trường học nữa. Tôi không ngờ anh lại thần thông quảng đại như vậy.
Tôi cằm chặt lấy bìa hồ sơ, nước mắt lưng tròng: “Cảm ơn anh, Chu Nguyên Hạo, thật sự rất cảm ơn anh”
Nét mặt anh dịu lại và anh ấn đầu tôi vào ngực mình: “Anh đã nói, chỉ cần em ngoan ngoãn theo anh, anh sẽ không bạc đãi em đâu.”
Tôi không nói nên lời, trong lòng lại buồn phiền, dù sao thì, chúng tôi một là người, một là ma. Chẳng lẽ chúng tôi phải sống như thế này cả đời sao?
Người và ma khác biệt đó, ai biết khi nào thì anh sẽ đi đầu thai chứ?
Lại biết đâu chừng một ngày nào anh sẽ cảm thấy chán ghét tôi thì sao?
“Còn một chuyện nữa, chú Trinh đã báo cáo với anh trước đây, anh nghĩ là nên nói với em” Anh véo mặt tôi và nói: “Thực ra chuyện điểm thi lúc đó, bức tranh của em đã đạt điểm cao nhất trong toàn khu vực thi phía Tây Nam”
Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn lên anh ấy. Anh ấy tiếp tục nói: “Nhưng mà bức tranh của em đã bị hoán đổi rồi”