Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dì hai bị dọa sợ nên nghiêm khắc mắng con trai một trận, sau đó chạy đến phòng gội đầu để tìm người đàn bà kia tính số.
Kết quả là mặt mũi người đàn bà kia chẳng thấy đâu mà còn bị Hùng Huy chạy tới cắn dì hại như con chó điên vậy, khiến cánh tay dì hai sưng to.
Dì hai sợ hãi không dám đi tìm người đàn bà kia nữa, bà cảm thấy con trai mình có gì đó không đúng, dáng vẻ nổi điên lúc đó so với lên cơn nghiện ma tuý còn kinh khủng hơn.
Bây giờ Hùng Huy căn bản không về được nhà, cả ngày đều chạy đến phòng gội đầu.
Bà ta khóc lóc cầu xin tôi, bảo tôi là người có triển vọng nhất trong nhà nên muốn tôi đi khuyên bảo Hùng Huy, gọi hắn về nhà.
Tôi có chút bực mình: “Dì hai, dì nên báo cảnh sát mới đúng, ngay cả dì mà anh họ cũng dám cắn thì nếu cháu đi tìm, anh ấy lại không cắn chết cháu à?”
“Không thể báo cảnh sát!” Dì hai hét ầm lên: “Dì chỉ có một đứa con trai thôi, dù không thể để nó bị bắt đi được”
“Vậy cháu cũng không còn biện pháp gì khác? Tôi nắm chặt tay, nói.
“Cháu nhất định sẽ có biện pháp mà” Bà ta nói: “Không phải cháu quen người rất lợi hại sao? Cháu bảo người đó gọi thêm vài người tới rồi cùng cháu đi bắt Hùng Huy trở về đây cho dì”
Nghe thấy thế tôi càng tức giận hơn, Chu Nguyên Hạo cũng không phải là xã hội đen, làm sao có thể cho người đến bắt Hùng Huy được?
Dì hai ăn nói khép nép cầu xin, còn nhắc đến tình nghĩa với mẹ của tôi để tôi giúp bà ta lần này.
Nhắc đến mẹ là tôi lại mềm lòng.
Trước khi mẹ tôi ra đi, năm ấy tôi mới mười tuổi, khi mẹ còn sống đối xử với em gái rất tốt, chỉ cần có thể giúp được đều sẽ giúp hết mình.
“Được rồi được rồi” Tôi nói: “Dì hai, dì đưa cho cháu địa chỉ của quán gội đầu đó, cháu sẽ đến xem một chút, nhưng cháu cũng không đảm bảo sẽ mang được người trở về cho dì đâu nha”hangtruyen.com
Dì hai lau nước mắt nói: “Lăng Lăng à, dì hai tin tưởng cháu chắc chắn có thể làm được”
Tôi cúp điện thoại, bỗng nhiên cảm thấy bực bội.
Có một đám người thân cực phẩm như vậy đúng là làm cho người ta khó chịu mà!
Tôi mở cửa xe ra, đi đến đường ngã ba của thành phố, con đường này được gọi là đường heo nái, bởi vì tất cả cửa hàng trên tuyến đường này đều là hàng gội đầu, đừng nói buổi tối, ngay cả ban ngày cũng bật đèn hồng đỏ, mấy người phụ nữ ăn mặc mát mẻ ngồi ở cửa chào đón khách hàng.
Tôi nhớ khi còn bé đi qua con đường này, đột nhiên có người từ trong quán gội đầu đi ra, là một người phụ nữ, nhìn về phía tôi nói: “Này, vào đây vui đùa một chút với em đi”
Lúc ấy tôi bị dọa sợ, còn tưởng rằng người đó gọi tôi nên quay đầu bỏ chạy, kết quả hoá ra người đó gọi người đàn ông đi đằng sau tôi, trên mặt người đàn ông kia nở nụ cười thô bỉ, mừng rỡ như điện chạy vào đó.
Dì hai nói chính là tiệm gội đầu của nhà này, gọi là tiệm gội đầu “Em gái nhỏ”, đây là một nhà tương đối nhỏ, cửa kính và cửa sổ đều treo rèm màu hồng dày dặn.
Tôi kéo cửa ra đi vào, bên trong là một người phụ nữ mặc áo da đang ngồi chơi máy vi tính, sau khi thấy tôi thì thay đổi sắc mặt, chợt đứng lên nổi giận đùng đừng nói: “Làm gì, làm gì, không thấy trên cửa dán gì sao?”
Tôi nhìn tờ giấy trên cửa dán dòng chữ “Người cùng ngành không được vào, quán đuổi thẳng cổ”.
Trong lòng tôi mắng một câu thô tục, con mắt cô ta nhìn như thế nào lại ra tôi là người cùng ngành vậy?
Tôi học dáng vẻ trong ti vi, từ trong túi xách móc ra hai tấm vé mời đưa cho cô ta, nói: “Tôi tới đây tìm người”
Cô ta lập tức đổi lại khuôn mặt vui vẻ: “Em gái, hôm nay chị không nhận nhiều khách, chắc hẳn chồng em không ở nơi này đâu.”
Mặt tôi càng đen hơn, não của người đàn bà này có vấn đề sao?
“Tôi tìm người tên Hùng Huy”
Sắc mặt cô ta lập tức thay đổi: “Cô đến tìm tên điên kia sao? Anh ta đang ở bên trong kia kìa, cô mau mang anh ta về đi, cậu ta thường xuyên đến nơi này của chúng tôi nổi điên khiến cho việc làm ăn của quán chúng tôi càng ngày càng kém”
Tôi đi vào bên trong, càng ngày càng tối, hơn nữa cũng không có cách âm nên vừa đi vào đã nghe thấy tiếng rên rỉ và thở dốc rồi, hình như là tiếng của Hùng Huy.
Tôi hỏi người phụ nữ kia: “Người ở bên trong cùng Hùng Huy có phải tên là Y Vân không?”
Cái tên này là do dì hai nói cho tôi, bà ấy vẫn nghe Hùng Huy gọi tên này.
Người phụ nữ kia tới, trên tay bà ta cầm theo chùm chìa khoá: “Tôi mở cửa rồi tự cô đi xem đi.”
Tiếng cửa kêu ken két rồi mở ra, bên trong căn phòng là mùi hương khiến người ta muốn nôn mửa, tôi đi vào trong nhìn, nhất thời thấy kinh sợ.
Hùng Huy đang ra sức ở trên giường làm vận động, gương mặt đầy hưởng thụ, nhưng kỳ quái chính là dưới người anh ta không có ai cả.
Anh ta đang làm cùng không khí sao?
Người phụ nữ mặc áo da nói thời điểm lần đầu tiên anh ta đến tìm người phục vụ thì các cô gái ở nơi này đều không rảnh nên để anh ta chờ ở trong phòng một lát, đợi đến khi có người nào rảnh rỗi sẽ đến tiếp đón anh ta ngay.
Nhưng mới chỉ nửa tiếng trôi qua, anh ta đã từ trong phòng đi ra đưa tiền rồi còn nói rất hài lòng, mọi người trong tiệm đều thấy kỳ quái, rõ ràng không có ai tiếp đón anh ta mà, chẳng lẽ ma làm cùng anh ta sao?
Sau đó ngày nào Hùng Huy cũng tới, mỗi ngày đều ở gian phòng trong cùng kia, cũng không gọi người đến chăm sóc anh ta, thời điểm đầu tiên bọn họ đều cảm thấy anh ta là người bị bệnh thần kinh, nhưng tuy anh ta không muốn cô gái nào lại vẫn đưa tiền nên các cô cũng không nói gì, có tiền mà không kiếm chỉ có người ngu.
Nhưng sau đó bọn họ lại cảm thấy không đúng, Hùng Huy luôn nói ở đây có một người phụ nữ tên Y Vân, nhưng chỗ này của bọn họ làm gì có người nào tên như vậy!
“Em gái, tôi nói cho cô biết tôi cũng bị doạ chết khiếp rồi” Người phụ nữ mặc áo da càm ràm: “Cũng bởi vì đang vẻ sống không chết cũng mắc bệnh thần kinh này của anh ta, cả con đường này đều biết nơi này của chúng tôi có ma, cô nói xem chúng tôi còn làm ăn như thế nào được nữa?”
Tôi nhìn cô ta: “Các người có thể không cho anh ta vào cửa mà.”
“Ôi, em gái, cô đúng là không ở đây nên không biết, cô chưa nhìn thấy bộ dạng phát điện của anh ta đầu, ngay cả mẹ anh ta còn dám cắn, nếu chúng tôi không cho anh ta vào cửa thì anh ta còn không cần chết chúng tôi à”
Tôi gật đầu, nói với bà ta sẽ nghĩ biện pháp rồi bảo bà ta đi ra ngoài trước, sau đó dùng đôi mắt âm dương của mình cẩn thận nhìn anh ta.
Quả nhiên tôi thấy dưới người của Hùng Huy thật sự có một người phụ nữ, không đúng, là ma nữ, người phụ nữ kia tóc rất dài, kéo dài từ trên giường xuống dưới đất, hai chân của cô ta bám chặt vào eo Hùng Huy, không ngừng chuyển động theo động tác của anh ta.
Cô ta như có cảm giác được có người đang nhìn mình nên chợt xoay đầu lại.
Đó là một gương mặt không dễ nhìn, da trắng xanh, đôi mắt không có tròng đen lạnh như băng xem thường nhìn chằm chằm tối.
“Hùng Huy!” Tôi kêu lên, nhưng anh ta cũng không có một chút cảm giác gì, vẫn đắm chìm trên người ma nữ kia.
“Cô là ai?” Tôi hỏi ma nữ đó: “Tại sao lại quấn lấy anh ta?”
“Đây là anh ta thiếu nợ tôi và con của tôi!” Cô ta gầm thét về phía tôi: “Cút, cút cho tôi!”
Tôi kinh hãi, chẳng lẽ khi còn sống người phụ nữ này có quan hệ gì với Hùng Huy sao?
“Cô tên là gì?” Tôi lại hỏi.
Cô ta chợt nâng tay lên bóp cổ Hùng Huy, mặt Hùng Huy đỏ bừng, lộ ra vẻ mặt thống khổ nhưng động tác dưới thân vẫn không dừng lại.
“Cút, nếu không tôi sẽ giết anh ta!”
Tôi nắm chặt tay, lúc này trong miệng Hùng Huy nói hai chữ: “La… Vân?”
Người phụ nữ này tên La Vân sao?
Tôi yên lặng lui ra ngoài, người phụ nữ mặc áo đen thấy tôi đi ra thì vội vàng hỏi tình huống bên trong như thế nào rồi, tôi bảo cô ta chờ một chút rồi lái xe đến nhà dì hai ngay lập tức.
Dì hai còn đang ở nhà cũ của ông bà ngoại để lại, nói tới căn nhà này thì là do năm đó bà ngoại thiên vị gia đình dì hai, lập di chúc để lại toàn bộ tài sản cho bọn họ.
Vốn là trong đó cũng có một phần thuộc về ông ngoại, nhà dì nhỏ và nhà tôi có thể phân chia nhưng lúc ấy mẹ tôi đã qua đời, bố tôi lại là người đàng hoàng, nói nhà dì hai cũng không giàu có nên không muốn lấy.
Tôi gõ cửa nhà dì hai, dì hai nhanh chóng bắt lấy tôi hỏi Hùng Huy thế nào rồi, mặt tôi u ám nói: “Dì hai, dì nói thật cho cháu biết, dì có biết một người phụ nữ tên La Vân hay không?”
Thân thể dì hai run lên, ánh mắt có chút mông lung nói không biết có người như vậy.
Tôi nhìn vẻ mặt của bà ta cũng biết bà ta đang nói dối, trực tiếp đứng lên nói: “Vậy cháu không giúp được dì đâu, dì nhờ người khác đi.”
Dì hai bắt lấy tôi khóc nháo nói: “Cháu không thể bỏ rơi anh họ được, chẳng lẽ cháu muốn trơ mắt nhìn anh họ chết sao? Nếu chị gái dì ở đây chắc chắn sẽ giúp dì!”
Tôi hất tay bà ta ra: “Dì không nói thật cho cháu biết thì làm sao cháu có thể giúp được gì chứ?”
Dì hai do dự một chút, đi đến bên cửa nhìn ra bên ngoài xem động tĩnh rồi khoá cửa lại, kéo rèm cửa sổ lên, lau nước mắt nói: “Lúc anh họ cháu năm đó đi Vân Giang, bị người xấu ở đó dạy hư nên dính phải ma tuý”
Tôi kinh ngạc, hoá ra Hùng Huy không chỉ cờ bạc mà còn hút thuốc phiện nữa!
Dì hai nói chuyện xảy ra năm đó là vì liên quan đến tiền ma tuý, Hùng Huy bị một người ở sơn trại Vân Giang bắt giữ, nếu không có tiền thì sẽ ném anh ta xuống dưới vách đá.