Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Gió thổi vào cửa sổ, rèm lụa trắng theo gió thu nhẹ nhàng bay lượn. Ngoài cửa sổ, trăng sáng cong cong treo trên không trung, trên bầu trời còn treo mấy ngôi sao nhỏ nhàn nhạt phát ra ánh sáng yếu ớt. Vương Thanh thở dài, buông người trong ngực ra, đem người bị lạnh đắp kín chăn, sau đó đứng dậy đóng cửa sổ lại.
Tiện tay tắt đèn phòng ngủ, chỉ lưu lại ngọn đèn nhỏ lờ mờ, đem Phùng Kiến Vũ trên giường chiếu mơ hồ nhưng lại vạn phần mê người.
Nếu như giờ phút này Vương Thanh cẩn thận nhìn Phùng Kiến Vũ, có thể rõ ràng phát hiện người này đang bất an, bởi vì ngón tay Phùng Kiến Vũ đang siết chặt gra trải giường, khớp xương có chút trắng bệch, thậm chí hơi phát run.
Cùng người mình thích làm chút chuyện thân mật, Phùng Kiến Vũ đã sớm chuẩn bị tâm lý, chẳng qua là cậu chưa từng nghĩ lần đầu tiên của bọn họ lại diễn ra dưới tình huống chưa có bày tỏ tâm ý. Phùng Kiến Vũ nhắm hai mắt len lén thở dài, thằng ngốc Vương Thanh này, nếu mình không giả bộ uống say, thì hắn khi nào mới chịu bày tỏ tâm ý đây
Cái chăn bởi vì Phùng Kiến Vũ bất an nên chậm rãi tuột xuống đến thắt lưng, Phùng Kiến Vũ cảm giác được ngực một trận lạnh lẽo, nửa hí mắt to trộm nhìn một chút, phát hiện Vương Thanh đưa lưng về phía cậu không biết đang làm gì, Phùng Kiến Vũ vội vàng đem chăn kéo lên đậy kín, đem mình rúc ở trong chăn, chỉ lưu lại một cái đầu nhỏ ở bên ngoài lẳng lặng nghe tiếng bước chân của Vương Thanh càng ngày càng gần
Vương Thanh tựa hồ đưa ra một quyết định rất lớn, sau đó đưa tay từ một đống chai chai lọ lọ cầm lấy một lọ kem dưỡng da tay của Phùng Kiến Vũ. Bởi vì mới vừa chà lưng cho Phùng Kiến Vũ, Vương Thanh đã sớm đem áo choàng tắm cởi xuống, chỉ quấn một cái khăn tắm bên hông. Lúc này theo bóng người càng lúc càng gần, Phùng Kiến Vũ nhìn lén thân hình cao lớn của Vương Thanh, bước chân vững vàng, cơ bắp cũng theo bước chân mà thoáng hiện, Phùng Kiến Vũ khẩn trương len lén nuốt nước miếng một cái.
Vương Thanh vén góc chăn lên, sau đó cả người chui vào, đem Phùng Kiến Vũ rúc trong chăn ôm vào trong lòng. Phùng Kiến Vũ tựa hồ cảm nhận được nguồn nhiệt, cũng dần dần dựa vào, Vương Thanh cúi đầu xuống nhìn môi đỏ tươi của Phùng Kiến Vũ, ánh mắt trở nên u ám. Hắn chăm chú nhìn Phùng Kiến Vũ, sau đó thân thể chậm rãi nằm đè lên
Vương Thanh cúi đầu chính xác hôn lên môi Phùng Kiến Vũ, nụ hôn càng lúc càng sâu, tay Vương Thanh cũng không thỏa mãn ở trên hông cậu ma sát, tháo khăn tắm bên hông mình xuống, hai người xích lõa kề sát nhau. Phùng Kiến Vũ hừ nhẹ một tiếng, tay cũng không tự chủ đặt lên bả vai Vương Thanh
"ân, buông... buông tay..." thanh âm Phùng Kiến Vũ không tự chủ mang theo giọng run rẩy, Vương Thanh khẽ ngẩng đầu đối diện với ánh mắt trong sáng của cậu, cả người ngẩn ra, sau đó Phùng Kiến Vũ không cho Vương Thanh cơ hội ngốc lăng liền trực tiếp đưa tay ôm lấy hắn
Vương Thanh nhẹ khẽ hôn một lên mắt, lên trán, mí mắt, môi Phùng Kiến Vũ
"Vũ Vũ, tớ yêu cậu." Vương Thanh có chút thấp thỏm bất an nhìn Phùng Kiến Vũ, nhưng chỉ thấy cậu khẽ mỉm cười, trong mắt ngậm nụ cười nhìn Vương Thanh. Vương Thanh dừng một chút, sau đó tựa như được khích lệ vậy, thấp giọng nói: "Vũ Vũ, cho tớ được không?"
Phùng Kiến Vũ không có trả lời, chẳng qua là nhìn chằm chằm Vương Thanh một hồi, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại, chủ động hôn lên môi người yêu đang thấp thỏm bất an, đúng, đã là người yêu rồi nha.
Tại khoảnh khắc đôi môi chạm nhau, Vương Thanh nghe Phùng Kiến Vũ vô cùng nhỏ giọng trả lời: "Tớ cũng yêu cậu."
Đáy mắt Vương Thanh lóe lên vui sướng không thể nói rõ, chỉ có thể ôn nhu cùng một chút xíu xâm lược chiếm lĩnh Phùng Kiến Vũ.
Ánh đèn căn phòng mờ tối.
Thân ảnh quấn quít, đây là lần đầu tiên của hai người, đồng thời cũng là thời khắc hai người bày tỏ tâm ý với nhau. Vương Thanh muốn cho Phùng Kiến Vũ yêu thương ôn nhu nhất, cũng muốn cho cậu một kí ức khó quên
Không chỉ Phùng Kiến Vũ, Vương Thanh cũng đã chờ đợi ngày này nhiều năm, người mà mình từ nhỏ bảo vệ, che chở yêu thương lớn lên rốt cuộc vào giờ khắc này đã trở thành người của mình rồi, từ trong ra ngoài đều là của mình. Vương Thanh vuốt ve bàn tay khẽ run của Phùng Kiến Vũ, cậu có thể cảm nhận được Vương Thanh khẩn trương và đáy lòng phát ra vui sướng.
Cậu chỉ có thể tiêu trừ khẩn trương của mình, thả lỏng thân thể đáp lại Vương Thanh. Bọn họ đều biết lần này thẳng thắn cùng dục vọng tới đột ngột, ai cũng không có chuẩn bị tốt, nhưng mà yêu nhau tha thiết có phải cũng chính là như vậy.
Vương Thanh cảm nhận Phùng Kiến Vũ dần dần thả lỏng thân thể thấp giọng nói: "Vũ Vũ, tin tưởng tớ."
Phùng Kiến Vũ ngước mắt nhìn Vương Thanh khẽ mỉm cười nói: "Tớ tin tưởng."