Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Phùng Kiến Vũ bốn tuổi được đưa đi mẫu giáo, chỉ lưu lại Vương Thanh ở nhà một mình... gào khóc
Cuối cùng bất đắc dĩ Thanh ba ra tay, Vương Thanh được như mong muốn đeo cặp sách bà nội mua cho, cầm tay Phùng Kiến Vũ được Thanh ma dẫn đi mẫu giáo
Vương Thanh bởi vì so với Phùng Kiến Vũ nhỏ hơn nửa năm, dù khỏe mạnh cũng thấp hơn Phùng Kiến Vũ nửa cái đầu, nhưng vẫn giống như một tiểu hổ vậy, ngẩng đầu rảo bước kéo tay Phùng Kiến Vũ bước vào trường mẫu giáo.
Trường mẫu giáo chia ra các lớp mầm chồi lá. Cơ bản phải đến lớp chồi và lớp lá mới bắt đầu học một vài thứ, còn lại đều là chơi đùa,biết thêm một vài người bạn nhỏ thôi
Vương Thanh cùng Phùng Kiến Vũ được phân tới lớp nhỏ nhất, trong lớp có chừng hai mươi đứa trẻ.
Toàn bộ lớp học,Phùng Kiến Vũ được hoan nghênh nhất, Phùng Kiến Vũ bốn tuổi ở trong lớp không tính là lớn nhất, nhưng mà còn có mấy bạn cùng Vương Thanh chưa đầy bốn tuổi, cho nên Phùng Kiến Vũ ở lớp học thuộc tuổi trung gian, một đôi mắt to tựa như biết nói chuyện vậy nháy mắt a nháy mắt nhìn ngươi, an tĩnh đứng ở nơi đó, môi đỏ mọng răng trắng, khẽ mỉm cười, mắt to cong cong.Hiểu chuyện, nghe lời, không tinh nghịch, không nghịch ngợm. Cho nên Phùng Kiến Vũ không chỉ được các bạn trong lớp thích nhất, mà lão sư cũng thích nhất.
Cho dù thỉnh thoảng có chút xíu mơ hồ, nhưng ở trong mắt những người bạn nhỏ khác cùng lão sư càng khả ái.
Bất quá cái này lại làm Vương Thanh lo lắng, một bảo bối như vậy, trước kia chỉ thuộc về hắn, bây giờ được các bạn trong lớp cùng lão sư phủng ở trong tay, Vương Thanh nhìn ở trong mắt, sinh khí ở trong lòng.
Những người này, lại dám ngay trước mặt mình, liền cùng Vũ Vũ làm quen!! Không biết Vũ Vũ là người của ai sao? Còn có tiểu tử thúi len lén nhét kẹo cho Vũ Vũ, còn có cái đó! Còn có mới vừa rồi cái đó sờ tay Vũ Vũ? A??
"Vũ Vũ..." Vương Thanh túm túm góc áo Phùng Kiến Vũ, ủy ủy khuất khuất kêu một tiếng. Phùng Kiến Vũ lập tức quay đầu nhìn Vương Thanh.
"Thanh Thanh, thế nào?" Phùng Kiến Vũ có chút bận tâm hỏi, có phải Thanh Thanh quá nhỏ, không thích ứng với nhiều người như vậy? Vương Thanh hết sức ủy khuất nắm chặt tay Phùng Kiến Vũ, mắt đỏ một vòng ngậm nước mắt, chu cái miệng nhỏ nhắn nói: "Tớ muốn cùng Vũ Vũ ngồi chung một chỗ!"
Phùng Kiến Vũ sững sốt, sau đó cười gật đầu một cái nói: "Tớ cũng phải cùng Thanh Thanh ngồi chung một chỗ."
Vương Thanh vừa nghe xong liền nín khóc mỉm cười, vui vẻ nhếch cái miệng nhỏ nhắn kéo vạt áo Phùng Kiến Vũ không buông tay. Bất quá Vương Thanh cũng không cho rằng chỉ cùng Phùng Kiến Vũ ngồi chung một chỗ là được, vì hắn thuộc phái cường quyền, Vương Thanh mỗi ngày đều nắm tay Phùng Kiến Vũ đi học, tay trong tay lúc tan học, ngay cả khi đi nhà vệ sinh, Vương Thanh cũng phải dùng chân nhỏ kéo tay Phùng Kiến Vũ cùng đi nhà vệ sinh, tồi tệ nhất là lúc ngủ trưa, Vương Thanh miệng la hét mình không ngủ được, dùng cả tay chân leo lên giường nhỏ của Phùng Kiến Vũ, sau đó ôm lấy người, trong nháy mắt liền ngủ.
Ngày thứ nhất, lão sư dỗ những người bạn nhỏ lên giường rồi rời đi, chờ đến lúc gọi bọn họ thức dậy, nhìn thấy Vương Thanh không ở trên giường còn giật mình, cuối cùng tìm được người này trên giường Phùng Kiến Vũ,lúc này Vương Thanh đang ôm Phùng Kiến Vũ, hai người đang kề sát đầu ngủ thật say.
Vương Thanh cứ như vậy cả ngày bá đạo chiếm lấy Phùng Kiến Vũ, những người bạn nhỏ bị Vương Thanh chọc giận, dựa vào cái gì một mình ngươi cả ngày chiếm đoạt Phùng Kiến Vũ, ngay cả ngủ trưa cũng chiếm lấy!
Hôm nay, lúc Vương Thanh thèm ăn len lén chạy đi mua kẹo ăn, Phùng Kiến Vũ bị người khác chiếm tiện nghi, mà một màn này cũng vừa hay bị Vương Thanh trở về nhìn thấy. Lúc Vương Thanh nhìn thấy có người hôn lên mặt Phùng Kiến Vũ, trong nháy mắt giống như một con báo nhỏ vậy vọt tới lập tức đem người phi lễ Phùng Kiến Vũ hấc ra ngoài.
Mà cậu bé kia cũng không chịu yếu thế, hai người cứ như vậy trên đất đánh nhau. Lúc nhóm lão sư chạy tới, gương mặt trắng nõn của Vương Thanh đã bị thương
"Vương Thanh, tại sao con lại đánh bạn?" Lão sư có chút tức giận, bởi vì Vương Thanh là nhỏ nhất lớp, bình thường cũng rất nghe lời, thỉnh thoảng nghịch ngợm chút, cũng sẽ không phát sinh chuyện như vậy.
Vương Thanh nhướng mày lên nhìn bạn nhỏ bị mình đánh bên cạnh, giương cổ lên, nhưng với lão sư còn tức giận hơn la ầm lên: "Hắn muốn hôn Phùng Kiến Vũ!"
Lão sư còn chưa kịp nói gì, Vương Thanh lại la ầm lên: "Vũ Vũ là của ta, chỉ có ta mới có thể hôn Vũ Vũ!!" Nói xong liền ngay trước lão sư cùng người bạn kia, bưng mặt Phùng Kiến bẹp bẹp hôn mấy cái.
Lão sư bất đắc dĩ đỡ trán, một đám bạn nhỏ ngốc lăng, chỉ có Phùng Kiến Vũ đứng ở nơi đó mỉm cười nhìn Vương Thanh, nghĩ thầm,một lát nữa mình có phải cũng nên hôn Thanh Thanh hai cái chứ?
Trên đường về nhà, Vương Thanh đem kẹo mình mới mua lúc nãy gom lại dâng lên trước mặt Phùng Kiến Vũ, nhìn chằm chằm Phùng Kiến Vũ không nói lời nào.
"Thanh Thanh là muốn ăn sao? Tớ giúp cậu mở ra."
"Tớ không ăn, cho Vũ Vũ." Vương Thanh nâng mặt đang bị thương nghiêm túc nhìn Phùng Kiến Vũ.
Phùng Kiến Vũ cười cầm kẹo trong tay Vương Thanh, bẹp một cái ở trên môi Vương Thanh hôn một cái. Vương Thanh ngốc lăng sờ sờ môi của mình.
Phùng Kiến Vũ nhìn bộ dáng khó hiểu của Vương Thanh, giải thích: "Tớ thấy mẹ cùng ba hôn môi, đây là biểu hiện việc thích một người nhất." Vương Thanh vừa nghe hai chữ thích nhất, liền cười khúc khích không ngừng gật đầu.
Sau đó mặt đầy mừng rỡ kéo tay Phùng Kiến Vũ nhỏ giọng hỏi: "Vũ Vũ, sau này tớ đem hết kẹo que đều cho cậu, cậu có thể chỉ hôn một mình tớ hay không?"
Phùng Kiến Vũ ngậm kẹo cúi đầu xuống nhìn khuôn mặt vô cùng nghiêm túc của Vương Thanh, trịnh trọng gật đầu một cái.
Sau đó Phùng Kiến Vũ liền kéo Vương Thanh một đường cười ngây ngô trở về nhà.