Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Chuyến đi này cũng phải mất nửa tháng chứ ít gì."
Tống Ngạn Minh nhẹ nhàng gạt tàn thuốc và đáp một tiếng "ừm." Hắn ngồi tựa lưng vào cửa sổ, ánh sáng hơi mờ khiến khuôn mặt điển trai nửa sáng nửa tối.
Hắn hơi nghiêng đầu, nhìn về phía người bạn thân Kim Thành và nói, "Gần vậy đó, đi đường cũng phải mất mười ngày rồi."
Kim Thành đang hút xì gà, anh ta luôn mặc sơ mi và áo gi-lê, đeo kính gọng vàng, toát lên vẻ lịch lãm. Anh ta hỏi tiếp, "Ai đi?"
"Cho Bùi Hiểu Vũ đi đi." Lý Tướng Như ngồi bên cạnh Kim Thành nói. Lý Tướng Như là mẫu người hoàn toàn ngược lại với Kim Thành, toát lên vẻ phóng khoáng, anh ta cười bảo, "Hiểu Vũ lanh lợi, nghe lời cậu, không cha mẹ, không họ hàng, không vợ không con, ngay cả một con chó cũng không có. Nam Phổ có cậu ta cũng được, không có cũng chẳng sao, thế chẳng phải là ứng viên thích hợp nhất để đi công tác à."
Tống Ngạn Minh cười, "Đi mẹ cậu."
Nói xong, hắn đứng dậy, hắn mặc một chiếc áo sơ mi trắng, cà vạt cũng nới lỏng, trông có vẻ uể oải như vừa trải qua nhiều ngày mệt mỏi, chẳng còn tâm trí đâu để chăm chút.
Hắn dụi điếu thuốc vào trong gạt tàn rồi quay người đi ra ngoài, "Tôi về đây."
"Cậu còn chưa nói ai sẽ đi mà." Kim Thành gọi theo.
Bước chân Tống Ngạn Minh dừng lại một chút, "Để tôi nghĩ đã, dù sao cũng không phải Hiểu Vũ, tôi vẫn cần cậu ta."
Hai người đàn ông phía sau bật cười nhưng Tống Ngạn Minh chẳng bận tâm, hắn nói một câu "Hẹn gặp lại."
-
Xuống lầu lên xe, Tống Ngạn Minh mệt rã rời nhưng vẫn cố gắng xem lại tài liệu trong tay.
Chuyện vừa nói là công việc vận chuyển bằng tàu mà nhà họ Tống nhận từ nhiều năm trước, ở miền Bắc, cả năm không ai nhớ đến, vốn định bán đi, nhưng Tống Ngạn Minh nghĩ đi nghĩ lại, thấy vẫn nên giữ lại thì hơn. Kim Thành và Lý Tướng Như cũng muốn góp vốn làm công ty, vì thời thế bất ổn, lỡ khi cần có thể tự chủ mà không phải nhờ vả ai.
Sau khi cân nhắc, họ định tìm một người qua đó trông coi, lập công ty mới, nhưng vẫn chưa xác định được ai là người thích hợp.
Tống Ngạn Minh không phân thân ra được, đành nhờ Kim Thành và Lý Tướng Như xử lý, nhưng cả hai người họ cũng bận rộn không kém.
Kim Thành vừa cầu hôn thành công, đang bận chuẩn bị đám cưới, còn Lý Tướng Như thì bị kẹt lô hàng ở Lương Giang, đang xoay xở khắp nơi để xử lý.
Hôm nay cũng vì Tống Ngạn Minh vừa từ nơi khác về, ba người mới tranh thủ có bữa tối với nhau.
Trên đường đi, Tống Ngạn Minh thật sự mệt không chịu nổi, tính chợp mắt một chút.
"Hiểu Vũ có ở nhà không?" Tống Ngạn Minh hỏi.
Người lái xe ngồi phía trước tên Lý Gia Vỹ, bình thường có quan hệ khá tốt với Bùi Hiểu Vũ.
Lý Gia Vỹ trả lời, "Chiều nay cậu ấy có đến Kim Á một chuyến, giờ chắc cũng về rồi."
Tống Ngạn Minh hỏi, "Cậu ta không biết hôm nay tôi về à?"
Lý Gia Vỹ đáp, "Biết chứ, còn dặn tôi đến đón anh mà."
"Ừ." Tống Ngạn Minh đáp, mệt mỏi quá, trong đầu nghĩ tối nay có thể nhờ Bùi Hiểu Vũ phụ xem giúp tài liệu, rồi từ từ nhắm mắt ngủ thiếp đi.
-
Bùi Hiểu Vũ trở về trong trạng thái gấp gáp.
Dạo này ở Kim Á có chút rối ren, ngày nào cũng phải đến đó trấn giữ ít nhất một lần.
Kim Á là một sàn nhảy của nhà họ Tống, nằm trong top ba của Nam Phổ. Nơi giải trí có nguồn thu lớn nhưng người ra kẻ vào phức tạp, dễ xảy ra chuyện.
Hai năm trước, người quản lý Kim Á bị Tống Ngạn Minh phát hiện ăn chặn, sau khi xử lý xong, hắn tự mình quản lý. Quản lý một thời gian, nhiều việc dần dần trở thành do Bùi Hiểu Vũ gánh vác.
Cuối năm ngoái, Tống Ngạn Minh bất chợt nhớ đến sinh nhật của Bùi Hiểu Vũ, nhận ra cậu đã 20 tuổi, đáng lẽ nên có công việc nghiêm túc của riêng mình nên giao lại Kim Á để cậu tạm thời quản lý.
Tính ra, sắp đến tháng 11 nữa rồi.
Bùi Hiểu Vũ tự hỏi, liệu năm nay Tống Ngạn Minh có nhớ đến sinh nhật của cậu không?
Khi Bùi Hiểu Vũ về đến Tống trạch, Tống Ngạn Minh vẫn chưa về. Cậu vào phòng thay bộ quần áo khác, trước khi ra khỏi cửa thì nhớ đến lời của một người bạn, liền cầm chai nước hoa mới mua trên bàn xịt một chút.
Lúc băng qua hoa viên phía sau, cậu gặp bà ba Lục Diệu Ngôn.
"Hiểu Vũ." Lục Diệu Ngôn gọi cậu.
Bùi Hiểu Vũ đứng lại, mỉm cười, "Thưa bà."
Lục Diệu Ngôn mặc một chiếc sườn xám xanh thẫm, đôi môi đỏ thắm nổi bật, bà hỏi, "Ngạn Minh đã về chưa?"
"Tiên sinh chưa về ạ." Bùi Hiểu Vũ đáp với vẻ cung kính.
Lục Diệu Ngôn nói, "Buổi tiệc tối ở ngân hàng Tân Hoa vào tối mai, các cậu đều phải đi đấy."
Bùi Hiểu Vũ thuần thục đáp rằng còn chưa rõ.
Lục Diệu Ngôn có chút không hài lòng, định nói thêm gì đó, nhưng nghĩ tới nghĩ lui lại càng thêm bực bội.
"Thưa bà, còn việc gì nữa không ạ?" Bùi Hiểu Vũ mỉm cười.
Mấy năm qua theo Tống Ngạn Minh, cuộc sống của cậu không thiếu thứ gì. Giờ đây ngoài một chút vết đen trong quá khứ, cậu toát lên vẻ như một công tử cao quý, đôi mắt to khi nhìn trông có vẻ ngây thơ.
Lịch sự, ngoan ngoãn, ăn nói và hành xử đều rất khéo léo, đó là hình ảnh cậu cho người khác thấy.
Nhưng Lục Diệu Ngôn biết, cậu đâu phải vậy.
Lục Diệu Ngôn cười khẩy, nhìn bóng lưng của Bùi Hiểu Vũ rời đi mà ngầm chửi một câu "đồ chó".
Bùi Hiểu Vũ băng qua hoa viên, định đến cửa sau chờ thì mới phát hiện giày mình dính chút bùn, vừa rồi quên thay giày. Cậu bước đến gần đài phun nước có tượng thiên sứ nhỏ bên cạnh, cúi xuống dùng tay vốc chút nước để lau vết bẩn trên giày da. Bộ đồ cậu mặc hôm nay là năm ngoái Tống Ngạn Minh dẫn cậu đi đặt may ở Baromon, Bùi Hiểu Vũ rất thích, Tống Ngạn Minh cũng bảo rằng trông rất đẹp.
Khi cậu đến cửa sau, xe vừa vặn tới nơi.
Bùi Hiểu Vũ cúi người nhìn vào ghế sau, cậu thấy Tống Ngạn Minh đang dựa đầu ngủ, cả người toát lên vẻ mệt mỏi.
Khuôn mặt hắn sắc nét, đôi lông mi dài rậm, Bùi Hiểu Vũ đã luôn muốn thử chạm vào xem nó có cảm giác thế nào.
"Tiên sinh sgủ suốt cả đường đi." Lý Gia Vỹ nói khẽ.
Anh ta vẫn ngồi trên ghế lái, sợ động tác mở cửa xuống xe của mình làm Tống Ngạn Minh tỉnh giấc nên đợi động tác của Bùi Hiểu Vũ.
Bùi Hiểu Vũ nhẹ nhàng gõ cửa xe.
Tống Ngạn Minh tỉnh dậy, nhìn thấy Bùi Hiểu Vũ đứng ngoài cửa sổ.
"Tiên sinh." Bùi Hiểu Vũ gọi anh rồi mở cửa ghế sau cho anh.
Tống Ngạn Minh cảm thấy đầu đau nhức, không dễ chịu lắm, ngồi thở một lúc mới đứng lên xuống xe.
Bùi Hiểu Vũ nhanh chóng thu dọn đồ đạc trên ghế sau rồi đi theo bên cạnh Tống Ngạn Minh cùng vào nhà.
"Đường xa chắc mệt lắm đúng không tiên sinh?" Bùi Hiểu Vũ hỏi.
Tống Ngạn Minh khẽ đáp một tiếng, "Gia Vỹ nói chiều nay cậu đến Kim Á?"
Bùi Hiểu Vũ đáp, "Vâng, gần đây nhiều việc quá."
Nhiều việc à? Vậy càng không thể để cậu đi công tác.
"Có phải là ngày mai không có sắp xếp gì không?"
"Buổi tối có bữa tối với lão phu nhân ạ." Bùi Hiểu Vũ nói.
"Ừ." Tống Ngạn Minh vừa nói vừa tháo cà vạt, đưa cho Bùi Hiểu Vũ, "Lát nữa xoa bóp đầu cho tôi nhé."
Bùi Hiểu Vũ nhận lấy đồ, "Vâng, tiên sinh."
Trạch viện nhà họ Tống tọa lạc ở số 1 đường Tây Bình, Nam Phổ, là một khu biệt thự lớn của gia đình họ Tống với diện tích hơn một ngàn mét vuông, chia thành năm tòa nhà.
Nơi này từng giống như một cung điện với các tầng lớp phân chia rõ ràng, bố trí từng người ở những khu vực khác nhau.
Tống Ngạn Minh là con trai trưởng, đáng lý phải ở khu vực trung tâm tốt nhất, nhưng mẹ của hắn là người thanh đạm, sau khi kết hôn với cha hắn đã chọn một căn nhà nhỏ gần hoa viên phía sau để tránh ồn ào. Sau này, dù Tống Lập Vỹ tiếp quản gia nghiệp cũng không chuyển đi.
Tống Ngạn Minh lớn lên ở đây, sau khi trở về nước thì quay lại sống ở đây. Sau này khi nắm quyền gia đình, hắn cũng không muốn chuyển đi.
Gia chủ không ở trong tòa nhà trung tâm thì không ai dám ở, nên tòa nhà trung tâm cứ thế bỏ trống, như ngăn cách hắn với những người khác trong nhà.
Bùi Hiểu Vũ cũng rất thích nơi này.
Mọi người trong Tống trạch đều đeo một chiếc mặt nạ giả tạo, mặc sườn xám và trường bào, sống như những "phu nhân" và "lão gia" của hai mươi năm trước, chỉ riêng Tống Ngạn Minh nói, "Đừng gọi tôi là thiếu gia."
-
Căn biệt thự kiểu Tây này có trang trí đậm chất Trung Hoa.
Tống Ngạn Minh đã mang vào đây nhiều món đồ mới mẻ, như chiếc máy phát đĩa hát vỏ vali 78 vòng ngay bên cạnh ghế sofa.
Bùi Hiểu Vũ giao hành lý đi công tác của Tống Ngạn Minh cho chú Vĩnh rồi đến bên máy đĩa chọn đĩa nhạc.
"Tiên sinh, nghe gì ạ?"
"Ừm..." Tống Ngạn Minh suy nghĩ một chút rồi nói, "Paul Whiteman."
Bùi Hiểu Vũ lục tìm, cậu không biết tiếng Anh và cũng không biết Paul Whiteman là ai nhưng đã sớm dán ký hiệu lên bìa đĩa.
Tìm được rồi, cậu bật nhạc.
Bùi Hiểu Vũ không hiểu về âm nhạc, chỉ nhớ tiên sinh bảo đây là nhạc jazz giao hưởng.
"Để tôi xoa bóp cho tiên sinh nhé?" Vừa nói, Bùi Hiểu Vũ vừa xắn tay áo, đi tới bên ghế sofa.
Tống Ngạn Minh tựa thoải mái vào lưng ghế sofa da thật, bất chợt mỉm cười, "Được."
Bùi Hiểu Vũ xoa xoa đôi tay mình cho ấm mềm rồi vòng ra sau ghế sofa, khéo léo đặt hai ngón tay trỏ và giữa vào huyệt thái dương của Tống Ngạn Minh.
Tống Ngạn Minh thư giãn nhắm mắt lại.
Trở về ngôi nhà này, bên cạnh những người thân thuộc đáng tin cậy, đây là khoảnh khắc thư giãn nhất của hắn sau mấy ngày qua.
Nam Phổ đã vào cuối thu, buổi tối có chút se lạnh nhưng da tiên sinh lại ấm áp.
Thao tác của Bùi Hiểu Vũ thành thạo và nhẹ nhàng, biết cách xoa thế nào để tiên sinh thấy dễ chịu nhất.
Mỗi khi nghe tiếng "Ừm" thoải mái của Tống Ngạn Minh, cậu lại không nhịn được mà hít thở sâu một chút.
Sau khoảng mười phút, Tống Ngạn Minh dừng lại.
"Tiên sinh có thấy khá hơn không ạ?" Bùi Hiểu Vũ thu tay lại.
Tống Ngạn Minh khẽ đáp, hắn ngẩng đầu nhìn Bùi Hiểu Vũ và hỏi, "Hôm nay cậu xịt nước hoa à?"
Bùi Hiểu Vũ khẽ cúi đầu, "Vâng."
"Thơm lắm." Tống Ngạn Minh nói rồi đứng dậy xoay cổ vận động một chút, hắn bất ngờ quay lại nhìn Bùi Hiểu Vũ, mỉm cười, "Nếu thích thì lần sau tôi tặng cậu hai chai xịn nhé."
Mặt Bùi Hiểu Vũ nóng bừng lên.
"Haha." Tống Ngạn Minh bật cười lớn.
Bình thường cậu rất xuề xòa, đột nhiên lại xịt nước hoa, Tống Ngạn Minh liền hiểu ngay____ tám phần là cậu tùy tùng nhỏ của mình đã có người trong lòng rồi.
Bùi Hiểu Vũ hạ giọng: "Tiên sinh...."
Tống Ngạn Minh: "Thôi được rồi, thu dọn rồi đi ngủ đi."
Chưa đợi Bùi Hiểu Vũ trả lời, Tống Ngạn Minh bỗng nhớ ra điều gì, hỏi: "Những ngày tôi không ở đây, mấy nhà bên cạnh không gây chuyện gì chứ?"
"Không có ạ."
"Còn Lục Diệu Ngôn có làm khó cậu không?"
Bùi Hiểu Vũ nghĩ lại, chỉ mấy câu mỉa mai thì có lẽ không tính là làm khó.
"Không có."
Tống Ngạn Minh cười khẽ: "Hiếm có đấy."
Trong mắt Tống Ngạn Minh, Bùi Hiểu Vũ là một trợ thủ, một người theo sát bên mình, ngoan ngoãn hiền lành và trung thành. Vì làm tốt công việc, Bùi Hiểu Vũ được người dưới kính nể. Nhưng với hai nhà kế bên thì lại chẳng dễ chịu như vậy, trong mắt họ, Bùi Hiểu Vũ chỉ là một kẻ hầu hạ. Đặc biệt là Lục Diệu Ngôn, có lẽ trong mắt bà, cậu chẳng đáng là một con người mà chỉ là thứ đồ chơi tiện tay; Bốn năm trước, bà đã "tặng" cậu như món đồ chơi cho Tống Ngạn Minh khi hắn vừa trở về nước.
Tống Ngạn Minh không ngốc, biết rõ bà ta sắp xếp cậu làm gián điệp. Nhưng khi đó Bùi Hiểu Vũ mới chỉ mười sáu, gầy nhom như cây tre, Tống Ngạn Minh thấy cậu cũng đáng thương, liền nghĩ kiếm lý do để cho cậu rời đi.
Hồi đó, Bùi Hiểu Vũ còn nhút nhát, chẳng dám ngẩng đầu nhìn ai.
Cậu cúi đầu gọi hắn: "Thiếu gia..."
Tống Ngạn Minh vốn không ưa kiểu xưng hô phong kiến ấy, hắn cau mày bảo: "Đừng gọi tôi như thế."
Bùi Hiểu Vũ sợ đến phát run.
Nhìn thấy một "chú thỏ nhỏ" đến làm gián điệp, Tống Ngạn Minh không nhịn được cười, nhẹ nhàng bảo: "Gọi tôi là tiên sinh là được rồi."
Không ngờ ngay hôm sau, Bùi Hiểu Vũ đã tìm đến hắn để thú nhận rằng cậu được cử đến làm gián điệp, nhưng cậu không muốn như vậy và hỏi liệu có thể để cậu ở lại đây không.
Bốn năm trôi qua, Bùi Hiểu Vũ trở thành cánh tay đắc lực của Tống Ngạn Minh.
-
Nhìn bóng dáng Tống Ngạn Minh bước lên lầu, Bùi Hiểu Vũ mới khẽ mỉm cười rồi trở về phòng ngủ.
Cậu ở phòng dưới lầu, gần khu vườn, ngay dưới phòng Tống Ngạn Minh.
Tống Ngạn Minh chưa lập gia đình, hắn sống ở tầng hai, còn Bùi Hiểu Vũ và quản gia – chú Vĩnh sống ở tầng một, không phải ở phòng dành cho người hầu.
Sau khi rửa mặt, Bùi Hiểu Vũ mặc chiếc áo cũ, ngồi xuống trước bàn làm việc.
Mái tóc cậu còn ướt, cậu từ dưới bàn lấy ra một chiếc chìa khóa, mở ngăn kéo và lấy ra một cuốn sổ tay bìa cứng màu xanh đen.
Chiếc bút máy là của Tống Ngạn Minh đã dùng qua, không có vấn đề gì, chỉ có nắp bút bị rơi đến méo mó.
Bùi Hiểu Vũ cầm bút, viết ngày tháng lên trang giấy trống rồi chống cằm, nhìn ra màn đêm đen ngoài cửa sổ, suy tư.
Không biết nghĩ đến điều gì, cậu bật cười ngốc nghếch.
Cậu lại cầm bút lên, bắt đầu viết:
Hôm nay tiên sinh đã về, trông thấy ngài ấy ngủ gật xiêu vẹo trên xe nhưng vẫn rất đẹp trai.
Áo của tiên sinh nhăn nhúm, tiên sinh tháo cà vạt và mở hai nút áo. Khi tôi massage cho ngài ấy, cúi đầu nhìn xuống, cổ áo mở hé, tôi thấy được phần ngực của tiên sinh, dù không thấy nhiều lắm....
Gió đêm nổi lên, tiếng gió hòa cùng tiếng bút máy sột soạt trên trang giấy, Bùi Hiểu Vũ chìm đắm trong khoảnh khắc ấy.
Một cách lén lút.
Cuối cùng, cậu viết: Tiên sinh, chúc ngủ ngon.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");