Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đây là lần đầu tiên trong suốt một tháng qua Bùi Hiểu Vũ ngủ một giấc thật sâu.
Có lẽ vì cuối cùng cũng được trở về căn phòng quen thuộc, hoặc có lẽ vì sau nửa tháng bận rộn, mọi chuyện cuối cùng đã xong, cậu mới có thể yên tâm mà nghỉ ngơi.
Sau khi tỉnh dậy, Bùi Hiểu Vũ nằm trên giường mơ màng một lúc lâu. Cậu hơi muốn nán lại trên giường, nhưng khi nhìn đồng hồ, đã hơn chín giờ. Hôm qua Lý Gia Vỹ nói buổi sáng tiên sinh sẽ về nên Bùi Hiểu Vũ quyết định dậy sớm để ra đón Tống Ngạn Minh.
Khi mở cửa bước ra, cậu nghe thấy những âm thanh quen thuộc phát ra từ phòng ăn. Bùi Hiểu Vũ chạy nhanh tới, nhìn thấy Tống Ngạn Minh đang ngồi bên bàn ăn uống sữa.
Tống Ngạn Minh mặc một chiếc áo sơ mi màu xám đậm, tay đặt trên bàn. Chất liệu cứng cáp của bộ đồ công sở khiến đường nét trên cánh tay hắn càng trở nên rõ ràng. Tay áo được xắn lên, cổ tay đeo đồng hồ đính kim cương lấp lánh nhưng so với gương mặt của hắn thì vẫn thua kém rất nhiều.
Bùi Hiểu Vũ cảm thấy Tống Ngạn Minh có chút gì đó khác lạ.
Rõ ràng là vừa đi công tác về, lịch trình dày đặc, chỉ riêng quãng đường đi lại đã đủ vất vả, thế nhưng Tống Ngạn Minh trước mặt cậu lại trông rạng rỡ, khí sắc tốt và tâm trạng cũng rất vui vẻ.
Nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần, Tống Ngạn Minh quay đầu, hắn nhìn thấy Bùi Hiểu Vũ mặc một chiếc áo len rộng màu trắng kem, đứng ở cửa phòng ăn.
Tống Ngạn Minh sáng sớm đã từ Tô Châu vội vàng trở về chính là để xem thằng nhóc này thế nào rồi.
Trông vẫn ổn, tay chân đầy đủ.
Chỉ là tóc hơi dài.
"Hiểu Vũ." Tống Ngạn Minh gọi, vẫy tay, Bùi Hiểu Vũ bước đến bên cạnh hắn.
"Tiên sinh, sao tiên sinh về sớm vậy?" Bùi Hiểu Vũ cười tươi, ánh mắt không rời khỏi gương mặt của Tống Ngạn Minh dù chỉ một giây.
Nếu có nhìn đi nơi khác thì cũng chỉ thoáng lướt qua xương quai xanh của hắn.
Tống Ngạn Minh xoay người đối mặt với Bùi Hiểu Vũ, không trả lời câu hỏi. Thấy cậu vui mừng đến vậy, khóe miệng hắn không khỏi cong lên. Hắn kéo Bùi Hiểu Vũ lại gần, xoay người cậu một vòng, nói: "Chuyến này mệt chết đi được rồi đúng không, để tôi xem có mất miếng thịt nào không."
"Không có đâu, làm sao có thể..." Bùi Hiểu Vũ nói lí nhí, ánh mắt tràn ngập ngọt ngào, cậu xoay một vòng trước mặt Tống Ngạn Minh.
Tống Ngạn Minh bật cười, vỗ nhẹ vào lưng Bùi Hiểu Vũ: "Trông ổn đấy, chỉ là gầy đi chút. Lý Gia Vỹ bảo với tôi hôm qua cậu mặc đồ trông như con gấu mà bước xuống xe."
"Không có mà......." Bùi Hiểu Vũ vội phản bác.
Trêu được cậu nhóc, Tống Ngạn Minh cười càng lớn. Nhưng nhìn vẻ lúng túng khó xử của Bùi Hiểu Vũ, hắn sợ đùa quá lại làm cậu buồn, liền kéo cậu ngồi xuống bên cạnh mình: "Được rồi, không có, không có. Mau ăn sáng đi."
Bữa sáng kéo dài đến gần 11 giờ. Hai người cứ nói chuyện 20 phút lại ăn một miếng, làm dì Đường lo lắng không biết dọn bàn và chuẩn bị bữa trưa lúc nào nên phải chạy vào nhắc vài lần.
Ăn được vài miếng, Tống Ngạn Minh bắt đầu hỏi chuyện ở Quái Hà.
Hỏi xong công việc, hắn chuyển sang chuyện cá nhân: "Cậu quen Sở Hồng Hà thế nào?"
"Là Sở Hồng Triết thưa tiên sinh." Bùi Hiểu Vũ chỉnh lại.
"...."
Bùi Hiểu Vũ mím môi, ngoan ngoãn trả lời: "Tôi quen trên tàu, cùng ở khoang hạng nhất. Tôi biết anh ấy là người Quái Hà nên mời anh ấy ăn cơm, tiện hỏi chút thông tin."
"Là trước khi cậu biết hắn ta là nhị đương gia của Ký Tinh?" Tống Ngạn Minh hỏi, ánh mắt bình thản.
"Vâng, tôi chỉ biết vào ngày thứ hai đến Quái Hà."
"Hôm cậu bị thương?"
"Vâng, vừa biết là tôi gọi điện ngay cho tiên sinh."
"Nếu hắn ta không phải là em trai Vu Trân của Ký Tinh thì cậu định không nói với tôi đúng không?"
"Ý của tôi không phải là như vậy."
Hai người nhìn nhau, Bùi Hiểu Vũ trông như thể bị oan ức, còn Tống Ngạn Minh thở dài, giải thích: "Tôi không có ý gì đâu, cậu kết bạn là chuyện bình thường. Tôi chỉ lo những người như hắn ta không đơn giản, cẩn thận kẻo bị chơi xỏ."
"Chơi gì cơ....." Bùi Hiểu Vũ ngẩn người. Tống Ngạn Minh nói một đằng, đầu cậu lại nghĩ một nẻo. Trong nhật ký, cậu thường "chơi" Tống Ngạn Minh theo cách khác hẳn.
Tống Ngạn Minh nghiến răng: "Tôi làm sao biết được hắn ta muốn chơi gì! Tóm lại, tự cậu cẩn thận một chút!"
"Dạ...." Bùi Hiểu Vũ đáp nhẹ, uống một ngụm sữa: "Tôi biết rồi, tiên sinh."
"Hôm nay có kế hoạch gì không?" Tống Ngạn Minh hỏi.
Thực ra Bùi Hiểu Vũ vẫn chưa nghĩ ra sẽ làm gì. Công việc của cậu vốn chỉ toàn mấy việc vặt.
"Nếu không có gì, tối nay tôi đưa cậu đi ăn."
Bùi Hiểu Vũ lập tức cảnh giác. Nếu là tiệc xã giao, Tống Ngạn Minh không bao giờ dùng cách nói "đi cũng được, không đi cũng chẳng sao". Điều đó có nghĩa bữa tối nay là việc riêng.
"Ăn với ai ạ?"
Tống Ngạn Minh trông có vẻ rất vui, đứng dậy còn gõ nhẹ vào đầu Bùi Hiểu Vũ: "Cứ biết là có đồ ăn ngon là được." Nói rồi, hắn bước lên lầu.
Đi được vài bước, hắn lại quay về: "Ăn xong vào thư phòng tìm tôi."
Bùi Hiểu Vũ còn đang buồn bực không biết Tống Ngạn Minh muốn làm gì thì dì Đường bưng một bát mì bò ra.
"Hiểu Vũ, ăn trưa thôi."
Bùi Hiểu Vũ cầm trên tay nửa miếng bánh mì chưa ăn xong: "Cháu...."
Không nỡ để dì Đường thất vọng, cậu đành ăn thêm một bát mì.
-
Trong thư phòng, Tống Ngạn Minh đang xem tài liệu về Quái Hà mà Bùi Hiểu Vũ mang về, còn cậu ngồi đối diện, chăm chú nhìn ngọn lửa trên cây nến thơm.
Nến tỏa ra hương gỗ cháy thoang thoảng. Bùi Hiểu Vũ chẳng rành mấy thứ này, chỉ thấy mùi thơm dễ chịu, lại có chút giống mùi nhang trong chùa.
Tiên sinh trước giờ chỉ dùng nước hoa, chưa từng thắp nến thơm.
Chắc là quà tặng. Bạn bè đối tác của tiên sinh toàn đàn ông, không thể là họ tặng. Chắc chắn là phụ nữ.
Tiểu thư Luna.
Bùi Hiểu Vũ đang mải mê suy nghĩ, bị Tống Ngạn Minh gọi vài lần mới giật mình.
"Đang ngẩn ngơ gì thế?" Tống Ngạn Minh bật cười.
Không biết tại sao, nhìn dáng vẻ đắc ý của Tống Ngạn Minh lúc này, cậu lại thấy hơi bực bội.
"Không có gì ạ." Bùi Hiểu Vũ đáp.
Tống Ngạn Minh nói: "Lần này cậu làm rất tốt."
"Cảm ơn tiên sinh."
"Muốn nhận thưởng gì nào?" Tống Ngạn Minh vắt chân chữ ngũ, tay đặt lên ngăn kéo.
Nhận thấy hành động nhỏ của hắn, Bùi Hiểu Vũ đoán tiên sinh đã chuẩn bị sẵn quà, lòng bỗng phấn chấn hẳn lên.
Nhưng cậu cố tình nói: "Tôi không cần thưởng."
Tống Ngạn Minh nhìn thoáng qua, thấy rõ sự vui mừng trên gương mặt Bùi Hiểu Vũ, liền rút ngay một chiếc chìa khóa xe từ ngăn kéo ra đưa cho cậu: "Mua cho cậu một chiếc xe."
"Xe?" Bùi Hiểu Vũ đứng dậy, cầm lấy chìa khóa: "Tôi đã có xe rồi mà."
Tống Ngạn Minh cười: "Đó là xe của nhà họ Tống. Chiếc này là của cậu, đứng tên cậu."
Cảm nhận được trọng lượng của chìa khóa trong tay, Bùi Hiểu Vũ siết chặt, ngước nhìn Tống Ngạn Minh: "Sao tiên sinh lại tặng tôi xe mới?"
"Cậu trưởng thành rồi, cũng nên có một chiếc xe của riêng mình. Sau này, cậu sẽ có nhà riêng, gia đình riêng, có gì lạ đâu."
Nụ cười của Bùi Hiểu Vũ bỗng chốc đông cứng lại, nghẹn không nói nên lời.
"Sao vậy?" Tống Ngạn Minh thấy mặt cậu nhăn nhó, không khỏi thắc mắc.
"Không có gì, chỉ là..... tôi vui quá thôi."
"Yên tâm, đợi cậu kết hôn, tôi sẽ tặng thêm một căn nhà làm quà cưới."
Tống Ngạn Minh đang vui, không để ý đến cảm xúc của Bùi Hiểu Vũ. Tặng quà xong, hắn liền bảo cậu ra ngoài.
Bùi Hiểu Vũ chuẩn bị ra khỏi phòng thì nhớ ra điều gì, quay đầu hỏi: "Tiên sinh ơi, súng có cần trả lại không?"
Tống Ngạn Minh nghĩ một chút: "Không cần, cậu giữ đi. Cậu cũng lớn rồi."
"Dạ."
"Đóng cửa lại."
"Dạ."
Cánh cửa thư phòng khép lại, Tống Ngạn Minh khẽ nhíu mày.
"Thằng nhóc này bị sao thế nhỉ...."
Việc Tống Ngạn Minh gần đây luôn nhấn mạnh rằng cậu đã trưởng thành khiến Bùi Hiểu Vũ có cảm giác bất an mãnh liệt, cả với bữa tối nay cũng vậy.
Tối đó, Tống Ngạn Minh bảo Bùi Hiểu Vũ tự lái xe đến, chính là chiếc xe mới tặng. Cùng thương hiệu với xe của Tống Ngạn Minh, tuy không phải dòng siêu xe nhưng là mẫu mới nhất năm nay.
Khi cậu lái xe ra ngoài thì tình cờ gặp Lý Gia Vỹ tan ca.
Bùi Hiểu Vũ dừng xe, hạ kính xuống: "Anh Lý."
"Ôi trời!" Lý Gia Vỹ ghé sát vào, nhìn kỹ chiếc xe: "Đúng là tặng cậu thật à? Xe mới luôn! Chết tiệt, ghen tị quá đi mất."
Bùi Hiểu Vũ lại không vui vẻ gì mấy: "Hôm khác tôi cho anh lái thử."
Lý Gia Vỹ mừng rỡ, hứa ngày mai mời cậu đi ăn.
Nhưng Bùi Hiểu Vũ không đợi được đến mai, nhỏ giọng hỏi: "Thời gian tôi không ở đây, tiên sinh có qua lại nhiều với tiểu thư Luna không?"
"Chắc là đang yêu nhau rồi." Lý Gia Vỹ trả lời, còn hỏi lại: "Tiên sinh không nói với cậu à?"
Bùi Hiểu Vũ nghiến răng, im lặng.
Lý Gia Vỹ tiếp lời: "Nhưng không nói cũng dễ hiểu mà. Cậu bận việc bên ngoài, người nhà cũng chẳng biết gì. Tôi chỉ biết vì lái xe cho tiên sinh thôi."
"Họ làm gì trên xe chưa?"
"Hả?"
Bùi Hiểu Vũ ho khan một tiếng, hạ giọng: "Ý tôi là.... họ đã hôn nhau chưa?"
Lý Gia Vỹ cảm thấy câu hỏi này kỳ lạ, nhưng vẫn trả lời: "Chưa, ít nhất là trên xe thì chưa."
"Vậy.... họ đã thuê khách sạn chưa?" Bùi Hiểu Vũ hỏi tiếp.
"Chưa đâu." Lý Gia Vỹ chống khuỷu tay lên cửa sổ xe, nhìn cậu: "Cậu hỏi gì kỳ vậy? Ghen tuông của chính thất đấy à?"
Bùi Hiểu Vũ bối rối, lắc chân, lẩm bẩm: "Tôi chỉ lo cho tiên sinh thôi."
"Lo kiểu này á? Quá rồi đấy."
Hai người im lặng một lúc. Lý Gia Vỹ nhìn Bùi Hiểu Vũ có chút kỳ lạ nhưng anh ta chắc chắn cậu không có ý xấu, tất cả chỉ là vì quan tâm đến Tống Ngạn Minh.
Lý Gia Vỹ thở dài, nói: "Không đâu, dạo này tiên sinh cũng rất bận. Tôi nghĩ họ mới xác định quan hệ được vài ngày thôi."
Nghe vậy, Bùi Hiểu Vũ không hề cảm thấy nhẹ nhõm. Ngược lại, cậu càng nghĩ rằng việc Tống Ngạn Minh cư xử nhã nhặn, lịch sự như vậy chứng tỏ tiên sinh rất trân trọng và tôn trọng tiểu thư Luna.
Cậu đạp mạnh chân ga, phóng xe đi, vòng sang đường Nam Kiều, chạy dọc theo đại lộ ven sông, tăng tốc một lúc.
Nhưng tâm trạng cũng không hề khá hơn chút nào.
Lẽ ra cậu nên trói Tống Ngạn Minh lại, nhốt ở nhà, xem tiên sinh có còn dám đi tìm người phụ nữ khác hay không!
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");