Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bùi Hiểu Vũ vội vàng nhìn số đo trên thước dây và báo lại cho ông La: "107cm."
"Được rồi, phiền cậu đo tiếp chiều rộng vai."
"Vâng."
Sau khi đo xong toàn bộ số liệu, Bùi Hiểu Vũ trả lại thước dây cho ông La, định ra ngoài thở một chút thì Tống Ngạn Minh lại nói: "Đo cho cậu ấy một bộ vest nữa."
Ông La lúc này bị thương ở tay, không tiện đo, Bùi Hiểu Vũ liền quay sang nhìn Tống Ngạn Minh.
Tống Ngạn Minh một tay đút túi, đang định lấy thuốc lá, không thấy đâu, vừa đi lấy áo khoác vừa nói: "Gọi ai đó đến đo cho cậu ấy đi."
"Vâng, Tống tiên sinh." Ông La đưa áo khoác cho hắn.
Tống Ngạn Minh mỉm cười lễ phép: "Cảm ơn."
Ông La gọi một người học việc đến đo số liệu cho Bùi Hiểu Vũ. Ngay khi Tống Ngạn Minh rời đi, Bùi Hiểu Vũ như "hết pin", nhanh chóng hoàn thành việc đo.
Ông La hỏi: "Không biết lần này Tống tiên sinh muốn dùng loại vải nào? Vẫn như lần trước chứ?"
Biết chắc đây là để chuẩn bị cho lễ đính hôn, Bùi Hiểu Vũ không dám quyết định thay cho Tống Ngạn Minh nên nói rằng sẽ ra ngoài hỏi.
Cửa hàng may Baromon nằm ở cuối Đại lộ Nghi Nùng, trong một ngôi biệt thự ba tầng được trang trí rất sang trọng. Khi đi xuống lầu, Bùi Hiểu Vũ còn thấy một nữ minh tinh nổi tiếng hiện nay.
___ Đây cũng là nơi làm ra những bộ sườn xám tuyệt đẹp hàng đầu.
Tống Ngạn Minh đang hút thuốc trước cửa. Cuối tháng 11, nhiệt độ ở Nam Phố đã rất lạnh nhưng Tống Ngạn Minh vẫn mặc áo khoác mở hờ, rõ ràng chú trọng phong cách hơn sự ấm áp.
Hiệu quả hắn muốn đạt được đúng là như vậy. Một hơi thuốc tỏa khói mù mịt trong không khí, gió bắc lùa qua mái tóc trước trán, gương mặt góc cạnh đầy cuốn hút của hắn khiến từ "phong độ" dường như không đủ để miêu tả sự đẹp trai đó.
Bùi Hiểu Vũ nhớ lại khi cậu vừa đến bên cạnh tiên sinh cũng là mùa đông. Dì Đường nhìn thấy cậu mặc một chiếc áo bông mỏng manh không đủ ấm, liền bảo sẽ tìm vài bộ đồ cũ của Tống Ngạn Minh cho cậu mặc.
Tống Ngạn Minh nói không được.
Cậu thiếu niên 16 tuổi gầy gò khi ấy nghe vậy thì lạnh cả lòng.
Nhưng Tống Ngạn Minh lại nói: "Mua đồ mới cho cậu ấy đi, sống một cuộc sống mới, mặc đồ cũ làm gì, chẳng đáng bao nhiêu tiền."
Từ đó về sau, đồ cậu mặc đều là đồ mới.
"Tiên sinh." Bùi Hiểu Vũ khẽ gọi hắn.
Tống Ngạn Minh quay đầu: "Đo xong rồi à?"
Bùi Hiểu Vũ gật đầu: "Ông La nói phải chọn vải, có dùng loại lần trước không?"
"Đổi loại khác đi." Tống Ngạn Minh dập thuốc vào gạt tàn bên ngoài tiệm may rồi đi vào trong: "Nếu là mặc cho lễ đính hôn thì nên chọn loại vải trông sang trọng hơn."
Bùi Hiểu Vũ cũng không ngạc nhiên nhưng không nhịn được thầm phàn nàn sau lưng hắn.
Lúc lên lầu, một phụ nữ mặc sườn xám lướt qua, Bùi Hiểu Vũ hỏi: "Cô Luna không đặt đồ ở đây sao?"
"Không, cô ấy không mặc sườn xám. Nghe nói đã nhờ người mang một chiếc váy của Prada từ nước ngoài về." Tống Ngạn Minh trả lời.
Bùi Hiểu Vũ không biết Prada là gì, cũng không quan tâm Lục Hách Na mặc váy gì, chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi.
Tống Ngạn Minh lại biết rất rõ.
Lên đến lầu, hắn khẽ càu nhàu: "Cái quần này có phải lần trước bảo cậu mua không? Mua nhỏ quá, mặc không thoải mái."
Bùi Hiểu Vũ chỉ tiếc rằng hôm nay Tống Ngạn Minh mặc áo khoác dài, không thể nhìn thấy vòng mông săn chắc của tiên sinh.
Sau khi chọn xong đồ, Tống Ngạn Minh lại nói muốn chọn một chiếc đồng hồ mới để tặng cha vợ tương lai.
Bùi Hiểu Vũ viện cớ nói rằng phải đến Kim Á.
"..." Tống Ngạn Minh nhìn cậu, muốn nói gì đó lại thôi, cuối cùng chỉ bảo: "Tối nay nhớ về nhà ăn cơm."
"Vâng, tiên sinh."
Bùi Hiểu Vũ gọi một chiếc xe kéo, về nhà lấy xe rồi lái đến cổng Kim Á nhưng lại không muốn vào.
Cậu hoàn toàn không có tâm trạng làm việc.
Ngồi trong xe, muốn châm một điếu thuốc nhưng phát hiện đã hết, Bùi Hiểu Vũ liền xuống xe mua thuốc.
Cửa sau của Kim Á nằm trên một con ngõ cổ của Nam Phố, nơi bán đủ mọi thứ. Các sạp hàng bán thuốc lá, truyện tranh, đồ cổ đều san sát, có những món không tìm được trong trung tâm thương mại thì có thể đến đây thử vận may.
Bùi Hiểu Vũ mua xong thuốc, châm một điếu để xoa dịu sự bực bội trong lòng.
Vừa mới châm thuốc, trước mặt đã xuất hiện một cậu bé bày sạp, làn da trắng trẻo, trông xinh đẹp như con gái.
Con ngõ này Bùi Hiểu Vũ đã đến không ít lần nhưng chưa từng gặp cậu ta.
"Ở đây có ai bày sạp không?"
"Không."
Cậu bé cảm ơn, liếc nhìn Bùi Hiểu Vũ một cái rồi quay đi.
Hôm nay Bùi Hiểu Vũ mặc một chiếc áo khoác đen, bên trong là áo len cổ tròn màu xám đậm, quần kaki ống đứng. Dù phối đồ hơi kỳ cục nhưng chất liệu quần áo đều rất xịn, trông không giống người đến đây bày sạp.
"Cậu bán gì vậy?" Bùi Hiểu Vũ bắt chuyện.
Cậu bé cúi đầu: "Bán sách."
Bùi Hiểu Vũ không thích đọc sách, liền "ồ" một tiếng.
Số sách của cậu bé không nhiều, chỉ một chiếc vali phẳng bày ra, dựng trên một giá gỗ gấp là thành một quầy hàng.
Mỗi người qua lại đều liếc nhìn quầy sách của cậu bé, đa số nhíu mày bỏ đi, kẻ không có ý thức còn chửi một câu: "Biến thái."
Bùi Hiểu Vũ vừa hút xong điếu thuốc, chuẩn bị rời đi, cậu tò mò ghé nhìn thử, lập tức cảm thấy tội lỗi, liếc trước ngó sau một cách lúng túng, ho khan một tiếng rồi bỏ đi.
Sách của cậu bé đều là truyện tranh và tiểu thuyết về tình cảm đồng giới nam.
Chỉ nhìn bìa sách đã thấy rất táo bạo. Là một người đồng tính kín đáo, Bùi Hiểu Vũ không dám nhìn mấy thứ này, vội vàng quay lưng bỏ đi.
Trước khi rời đi, ánh mắt hai người chạm nhau một thoáng. Đôi mắt to tròn của cậu bé nhìn cậu, ánh nhìn lãnh đạm, không nói lời nào.
Chưa đi được mười mét, Bùi Hiểu Vũ đã nghe được một tiếng quát lớn: "Đi hay không?"
Rồi một giọng khác nói về phí quản lý. Quay lại nhìn, một người đàn ông trung niên đầu trọc đang đứng trước sạp hàng của cậu bé.
Trên tay ông ta đeo băng tay, trông như người quản lý nhưng Bùi Hiểu Vũ làm ở Kim Á lâu như vậy, chưa từng nghe nói con ngõ này có bộ phận nào quản lý cả.
Ở đây có rất nhiều người bán hàng rong, vậy mà anh ta lại nhắm vào cậu bé đó, rõ ràng là đang ức hiếp người mới.
Bùi Hiểu Vũ không nghĩ mình là người hay lo chuyện bao đồng nhưng vì đã từng trải qua khó khăn, cậu luôn dễ dàng cảm thấy phẫn nộ với những chuyện như thế này.
Bùi Hiểu Vũ bước tới.
"Anh làm gì đấy?"
"Cậu làm gì đấy!" Giọng anh ta còn to hơn.
Bùi Hiểu Vũ ghét bỏ lùi lại một chút, nói: "Ở đây không có chuyện thu phí quản lý gì cả, anh thuộc bộ phận nào?"
Thấy Bùi Hiểu Vũ là một người trẻ tuổi, anh ta chẳng hề để tâm, bảo Bùi Hiểu Vũ cút đi.
"Không cút thì tôi xử luôn cả cậu." Tên đầu trọc gằn giọng.
Bùi Hiểu Vũ thường bị vài gã đàn ông thiếu hiểu biết khiêu khích vì trẻ tuổi và khuôn mặt trông còn non nớt.
Nhưng lần này, cậu không cần phải ra tay. Mấy nhân viên bảo vệ của Kim Á đang tụ tập hút thuốc ở cửa sau, nghe thấy tiếng động thì nhìn qua, thấy ông chủ của mình đang đối đầu với người khác liền cầm đồ chạy tới.
Tên kia còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã bị hai người giữ chặt, không thể nhúc nhích. Hóa ra anh ta là kẻ vừa từ tỉnh ngoài đến, từng lăn lộn với Thanh Bang nửa tháng thì bị đuổi, giờ đi khắp nơi tìm cách lừa gạt. Sau Kim Á có một khu bán hàng rong lưu động, anh ta chọn ra những người yếu thế, mới đến để bắt nạt.
Ban đầu Bùi Hiểu Vũ còn tưởng anh ta ghê gớm lắm, hỏi xong thì nhíu mày đầy ghét bỏ.
"Lôi đi, lần sau còn thấy thì đánh."
"Rõ." Mấy bảo vệ kéo hắn đi, không quên tặng thêm một trận đòn nhừ tử.
Bùi Hiểu Vũ đã gặp quá nhiều người khổ sở rời quê đến Nam Phổ tìm kế sinh nhai. Cậu từng giúp nhiều người nhưng lại khinh thường loại người chỉ muốn dùng mánh khóe để đổi đời như thế này.
Cậu thường cảm thấy mình thật giả tạo, bởi vì cuộc sống bây giờ tốt hơn nên mới trở nên giả tạo.
Bùi Hiểu Vũ tự thấy mình giả tạo nhưng cậu bé kia lại nghĩ Bùi Hiểu Vũ thật tài giỏi.
"Anh là ông chủ của Kim Á à?" Cậu bé dùng đôi mắt to, đầy ngưỡng mộ nhìn Bùi Hiểu Vũ.
Bùi Hiểu Vũ giải thích: "Tôi không phải, tôi chỉ làm thuê cho ông chủ thôi."
Cậu bé không vì vậy mà thay đổi thái độ, nói: "Vậy cũng giỏi lắm rồi, họ đều nghe lời anh. Em cảm ơn anh."
"Không có gì." Bùi Hiểu Vũ mỉm cười.
Cậu bé cười, từ sạp sách của mình lấy hai quyển đưa cho Bùi Hiểu Vũ: "Tặng anh, coi như quà cảm ơn."
Bùi Hiểu Vũ hơi lùi lại: "Tôi không cần!"
"Xem thử đi, hay lắm." Cậu bé nhét sách vào tay Bùi Hiểu Vũ, nói: "Tôi biết mà, anh sẽ lén đọc thôi."
Bùi Hiểu Vũ định từ chối tiếp nhưng cậu bé nói xong liền bận rộn sắp xếp sạp hàng, mà vụ ồn ào vừa rồi cũng khiến nhiều người chú ý nhìn qua. Kéo qua kéo lại nữa chỉ sợ có người phát hiện điều gì đó, Bùi Hiểu Vũ đành kẹp sách vào áo khoác, trở về xe.
Bùi Hiểu Vũ không hiểu sao đối phương lại chắc chắn cậu sẽ đọc.
Cậu nhóc nhận ra cậu là người đồng tính sao?
Tại sao cậu không nhận ra người khác có phải đồng tính hay không? Giá mà nhận ra được liệu tiên sinh có phải đồng tính không thì tốt rồi.
Bùi Hiểu Vũ lén mở sách trong xe, vốn tưởng rằng dù có đặc biệt thì truyện cũng phải theo mạch phát triển tình tiết, không ngờ ngay trang đầu tiên đã là cảnh hai người đàn ông cởi quần áo.
"......" Bùi Hiểu Vũ ngẩng đầu nhìn quanh xác nhận không có ai chú ý đến mình.
Vốn dĩ không còn tâm trạng làm việc, cậu dứt khoát ngồi trong xe đọc hết cả cuốn sách.
Tay áo của Bùi Hiểu Vũ bị nước mắt làm ướt, cậu ngồi trong xe, buồn bã đến không thể kiềm chế được.
Nội dung cuốn sách kể về một diễn viên kinh kịch yêu thiếu gia nhà giàu. Sau khi hai người yêu nhau, thiếu gia bị gia đình ép cưới vợ, mối quan hệ ngầm kéo dài đến khi vợ thiếu gia sinh con. Sự nghiệp của diễn viên kinh kịch sa sút vì bị bao nuôi. Khi chuyện vỡ lở, thiếu gia vì tiền đồ mà không chịu thừa nhận, còn nói diễn viên kinh kịch là kẻ đồng tính đáng ghê tởm.
Cuối cùng, diễn viên kinh kịch phải đến những nơi không chính thống biểu diễn để kiếm sống, bị người đời chà đạp, từ từ sa ngã. Dù có người mới yêu anh ta, có người mới làm tổn thương anh ta, trong lòng anh vẫn chỉ nhớ về thiếu gia kia. Cuối cùng, anh tự sát.
Bùi Hiểu Vũ nức nở. Cậu không hiểu tình yêu là gì, cũng không biết thế nào là tình yêu lành mạnh, chỉ cảm thấy đau lòng và xót xa cho nhân vật chính trong câu chuyện.
Cậu sẽ không sa ngã như diễn viên kinh kịch đó, mà Tống Ngạn Minh cũng sẽ không yêu cậu.
Đọc xong thì cũng muộn rồi, Bùi Hiểu Vũ quay về Kim Á một vòng, xem sổ sách và đơn nhập hàng. Đến năm giờ, cậu nhớ ra Tống Ngạn Minh nói tối nay sẽ ăn cơm ở nhà nên thu dọn đồ để về.
"Hiểu Vũ!"
Bùi Hiểu Vũ ngẩng đầu, thấy Giang Đồng đứng ở đầu cầu thang.
Giang Đồng chạy nhanh xuống, tay cầm một chiếc túi giấy màu nâu: "Tặng cậu."
Bùi Hiểu Vũ nhận lấy, nhìn qua thì thấy bên trong là một chiếc hộp được thắt nơ rất đẹp. Cậu ngẩng đầu nhìn Giang Đồng: "Cái gì đây?"
Giang Đồng: "Quà chứ sao, hôm nay là sinh nhật cậu, ngày 22 tháng 11, cậu quên à?"
Đúng là quên thật.
Bùi Hiểu Vũ gãi đầu: "Cảm ơn nhé."
Giang Đồng là bạn của Bùi Hiểu Vũ. Hai người cùng tuổi. Năm kia, khi Bùi Hiểu Vũ mới đến Kim Á làm, cậu đã chứng kiến quản lý trực ban bắt nạt Giang Đồng, vì thế cậu liền đánh cho gã một trận. Hồi đó làm ầm lên không nhỏ, Bùi Hiểu Vũ cứ tưởng mình sẽ bị Tống Ngạn Minh mắng vì gây chuyện, ai ngờ Tống Ngạn Minh lại lập tức sa thải quản lý trực ca, còn chửi gã là đồ cặn bã.
Sau đó, Bùi Hiểu Vũ chuyển Giang Đồng vào làm ở bếp sau. Cô ấy rất giỏi nấu ăn, mơ ước của cô là tiết kiệm đủ tiền để tự mở nhà hàng.
Bình thường, Bùi Hiểu Vũ bận rộn nên không ở Kim Á nhiều, cũng lo đồng nghiệp đồn thổi, vì thế ít qua lại. Nhưng cậu thấy Giang Đồng là một cô gái thực sự đáng tin cậy, xem cô như một người bạn tốt, luôn quan tâm giúp đỡ.
Thấy thời gian không còn nhiều, Bùi Hiểu Vũ không nói chuyện lâu, tạm biệt rồi lái xe về nhà.
Xuống xe, nhìn hai cuốn sách trên ghế phụ, cậu nghĩ một lúc rồi nhét chúng vào túi của Giang Đồng để mang vào.
Vừa vào cửa, Bùi Hiểu Vũ đã nghe thấy tiếng người nói chuyện từ phòng ăn. Cậu đi qua, thấy trên bàn bày biện nhiều món ăn hơn bình thường, Tống Ngạn Minh đang trò chuyện với dì Đường.
"Tiên sinh." Bùi Hiểu Vũ gọi.
Tống Ngạn Minh quay đầu lại, mỉm cười: "Hôm nay là sinh nhật cậu, dì Đường làm rất nhiều món ngon."
Hôm nay Tống Ngạn Minh không nhắc tới nên Bùi Hiểu Vũ cứ tưởng tiên sinh quên mất rồi.
"Bận gì mà giờ này mới về?" Tống Ngạn Minh vẫy tay gọi Bùi Hiểu Vũ vào, nhìn thấy túi giấy trên tay cậu thì hỏi: "Cầm gì thế? Quà à? Ai tặng vậy?"
Bùi Hiểu Vũ vẫn đắm chìm trong niềm hạnh phúc vì được Tống Ngạn Minh tổ chức sinh nhật, mãi đến khi Tống Ngạn Minh bước đến gần, cậu mới sực nhớ trong túi giấy có hai cuốn truyện về tình yêu đồng tính.
"Không có gì đâu!"
"Không cho xem à? Con gái tặng hả?"
Bùi Hiểu Vũ không trả lời, giấu túi giấy ra sau lưng.
Tống Ngạn Minh cười: "Đưa tôi xem nào."
Bùi Hiểu Vũ lúng túng: "Thật sự không có gì.... Tiên sinh."
"Ngại gì chứ." Tống Ngạn Minh cũng không giận, thoải mái ngồi phịch xuống ghế, cười nói: "Biết đâu tôi có thể cho cậu vài lời khuyên."
"........"
"Ngại thật à?"
Nhìn Bùi Hiểu Vũ đỏ bừng cả mặt, cắn môi không nói câu nào, Tống Ngạn Minh càng thấy thú vị, không nhịn được cười ha hả.
"Hiểu Vũ của chúng ta ngây thơ thế cơ à?"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");