Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Nhật Ký Tư Mật Bị Phát Hiện
  3. Chương 17
Trước /37 Sau

Nhật Ký Tư Mật Bị Phát Hiện

Chương 17

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Không ngây thơ.

Bùi Hiểu Vũ đỏ mặt không phải vì những lời trêu chọc của Tống Ngạn Minh mà vì khi ngồi xuống, đôi chân của Tống Ngạn Minh mở rộng, chiếc quần bó sát làm nổi bật rõ ràng đường nét bên trong.

Đây không phải lần đầu tiên Bùi Hiểu Vũ nhìn thấy điều này, trước đây trong những lần ngâm suối nước nóng hay bơi lội, cậu đã thấy những cảnh còn trần trụi hơn. Nhưng cái cách mà chiếc quần tây căng ra lại càng khiến cậu thấy cuốn hút hơn.

Tiên sinh luôn giữ sự trang trọng và quý phái, sự "đóng gói" ấy càng làm người ta muốn khám phá.

Ánh mắt của Bùi Hiểu Vũ lúc này không hề trong sáng, thế mà Tống Ngạn Minh lại bảo cậu trong sáng.

Bùi Hiểu Vũ nghĩ rằng, tiên sinh mới là người đơn thuần.

Mượn cớ vào phòng cất đồ, Bùi Hiểu Vũ mang theo sách và món quà của Giang Đồng, cẩn thận khóa cuốn truyện vào ngăn kéo để tránh bị ai phát hiện.

Sinh nhật năm ngoái, khi Tống Ngạn Minh bận tiếp khách, Bùi Hiểu Vũ đi cùng, mãi đến gần nửa đêm buổi tiệc mới kết thúc. Cậu dìu Tống Ngạn Minh đã ngà ngà say lên xe.

Hôm đó, trời rất lạnh. Tống Ngạn Minh bất chợt nhớ ra là sinh nhật cậu, bất giác cảm thán rằng cậu đã 20 tuổi và quyết định giao việc quản lý Kim Á cho cậu.

Năm nay, Tống Ngạn Minh chuẩn bị một món quà sinh nhật.

"Mở ra xem thử đi." Tống Ngạn Minh nói.

Bùi Hiểu Vũ vừa ăn xong, trên bàn vẫn còn đầy xương. Cậu dọn dẹp qua loa rồi bắt đầu bóc quà.

Hộp quà nhỏ gọn trong lòng bàn tay, bên ngoài bọc giấy màu xám đậm. Bóc lớp giấy ra, cậu thấy một chiếc hộp da có in chữ Rolex. Cậu không biết cách đọc nhưng nhận ra đây là thương hiệu đồng hồ mà tiên sinh hay dùng.

"Đồng hồ sao?" Bùi Hiểu Vũ nhìn Tống Ngạn Minh.

Trong ánh mắt cậu lộ rõ vẻ bất ngờ và ngưỡng mộ, điều mà Tống Ngạn Minh thích nhất.

Tống Ngạn Minh cười, gật đầu: "Xem có thích không?"

Bùi Hiểu Vũ mở hộp, bên trong là chiếc đồng hồ nam mặt đen dây bạc. Cậu chỉ có một chiếc đồng hồ rẻ tiền để xem giờ, chưa bao giờ nghĩ mình xứng đáng sở hữu thứ xa xỉ như Rolex.

Dù Tống Ngạn Minh cho cậu sống trong biệt thự sang trọng, mặc đồ cao cấp, đi xe đắt tiền nhưng cậu vẫn luôn cảm thấy mình chỉ là một ngọn cỏ dại may mắn trôi dạt đến bên cạnh Tống Ngạn Minh.

"Không thích à?"

"Không phải...." Bùi Hiểu Vũ không thể giấu nổi những cảm xúc phức tạp trong lòng. Đây lẽ ra phải là một niềm vui nhưng sự u buồn dai dẳng vẫn bám lấy cậu, bởi cậu biết, một người tốt như Tống Ngạn Minh không thuộc về cậu.

Tống Ngạn Minh sắp kết hôn.

Bùi Hiểu Vũ lúc nào cũng nghĩ về điều đó.

Cậu mỉm cười nhưng trong mắt đã tràn ngập nước, "Quý giá quá, tiên sinh."

Tống Ngạn Minh tưởng rằng cậu cảm động, đưa tay xoa đầu cậu rồi lấy chiếc đồng hồ ra, vừa cầm vừa kéo tay cậu lại.

Bùi Hiểu Vũ theo phản xạ rụt taymnhưng bị Tống Ngạn Minh giữ chặt.

"Để tôi đeo cho." Tống Ngạn Minh nói.

Tiên sinh có bàn tay mềm mại, ấm áp quá, Bùi Hiểu Vũ nghĩ.

Hình ảnh trong cuốn truyện lại bất giác hiện lên trong đầu cậu.

Bùi Hiểu Vũ cảm thấy bối rối, rụt tay về thêm lần nữa.

"Sao thế? Làm gì mà ngượng ngùng vậy?" Tống Ngạn Minh nhíu mày.

Cậu không dám nhúc nhích nữa, để Tống Ngạn Minh đeo đồng hồ lên tay mình. Bàn tay của Bùi Hiểu Vũ thô ráp, đầy vết chai do luyện võ và thói quen sinh hoạt cẩu thả. Tống Ngạn Minh sờ vào, mỉm cười nhưng không nói gì.

"Thế nào?" Tống Ngạn Minh hỏi.

Bùi Hiểu Vũ cười, cảm giác cay nơi sống mũi cũng tan biến. Cậu nói: "Đẹp lắm, tôi thích."

Tống Ngạn Minh ngả người tựa vào ghế, cố gắng che giấu vẻ tự mãn: "Thích là tốt. Cô Lục chọn giúp tôi đấy."

"........." Bùi Hiểu Vũ khựng lại, không biết phải biểu cảm thế nào khiến dì Đường và chú Vĩnh ngồi bên không nhịn được cười.

"Hiểu Vũ nhà ta nhạy cảm thế cơ à?" Dì Đường cười.

Bùi Hiểu Vũ miễn cưỡng cười đáp: "Không phải, chỉ là...."

Chưa nói hết câu, điện thoại trong nhà reo lên. Tống Ngạn Minh lập tức đứng dậy nghe máy, như thể đã chờ sẵn cuộc gọi này.

"Tiên sinh chắc có kế hoạch khác vào tối nay." Dì Đường giải thích.

Bùi Hiểu Vũ đoán là Lục Hách Na gọi. Chưa đầy hai phút sau, Tống Ngạn Minh đã nói phải ra ngoài.

"Để tôi đưa ngài đi?"

"Không cần đâu." Tống Ngạn Minh đáp.

Tống Ngạn Minh vội vã rời nhà, để lại Bùi Hiểu Vũ với nỗi buồn lặng lẽ. Ăn xong, cậu về phòng, lôi cuốn truyện ra đọc.

"Nhạt nhẽo." Cậu ném sách lên bàn.

Đã mấy ngày rồi cậu không viết nhật ký. Từ sau chuyến đi Quái Hà, Bùi Hiểu Vũ chưa viết thêm dòng nào. Cậu lấy cuốn nhật ký đã sắp viết kín, lần cuối cùng là ở Quái Hà, kết thúc bằng câu: "Sở Hồng Triết thực sự là một người bạn tốt."

Nhớ lại Sở Hồng Triết, Bùi Hiểu Vũ cảm thấy lưu luyến.

Nếu sinh nhật hôm nay là Sở Hồng Triết tổ chức, liệu sẽ thế nào?

Ít nhất sẽ không bỏ dở để đi gặp người khác.

Sự tán thưởng dành cho Sở Hồng Triết nhanh chóng hóa thành nỗi oán trách Tống Ngạn Minh.

Bùi Hiểu Vũ viết xuống ngày tháng, dùng cây bút và lọ mực mà Tống Ngạn Minh đã tặng.

Ghi chép những việc xảy ra trong hai ngày qua, chiếc đồng hồ mới trên cổ tay thật nổi bật, cậu viết vài câu lại ngẩng lên ngắm nhìn.

Chiếc đồng hồ đó là do Lục Hách Na chọn.

Rất đẹp. Nó không có thiết kế phô trương, đơn giản và cứng cáp, rất hợp với làn da hơi sẫm màu của Bùi Hiểu Vũ.

Bùi Hiểu Vũ biết Tống Ngạn Minh không phải người chu đáo như vậy. Ở bên hắn hơn bốn năm, Bùi Hiểu Vũ hiểu rõ điều đó hơn ai hết.

Nhưng chính sự "không để tâm" này của Tống Ngạn Minh lại khiến Bùi Hiểu Vũ thích, vì điều đó làm hắn trông gần gũi hơn, không có khoảng cách. Có chút tự huyễn hoặc rằng: Tiên sinh như vậy là vì không coi mình là người ngoài.

Thực ra, Tống Ngạn Minh chỉ đơn giản là không tỉ mỉ mà thôi. Nhưng trong công việc làm ăn, hắn lại vô cùng cẩn trọng.

Đối với Lục Hách Na, Tống Ngạn Minh không hề lơ là. Bùi Hiểu Vũ có thể cảm nhận được cách hắn cẩn thận và trân trọng cô ấy.

Nghĩ đến đây, Bùi Hiểu Vũ nhớ lại buổi sáng đi đặt may quần áo. Tống Ngạn Minh biết rõ phong cách trang phục của Lục Hách Na, thậm chí cả thương hiệu cô thích mặc.

Ban đầu Bùi Hiểu Vũ cảm thấy khó chịu, nhưng càng nghĩ càng nhớ đến cảm giác tim đập loạn nhịp khi vô tình chạm vào cơ thể của Tống Ngạn Minh buổi sáng.

Một tay chống cằm, Bùi Hiểu Vũ hồi tưởng lại dáng vẻ Tống Ngạn Minh trong chiếc quần âu nhỏ hơn một cỡ, ôm sát vòng hông đầy đặn và đôi chân rắn chắc.

Biết nói gì đây? Ít nhất mỗi ngày vẫn được nhìn thấy tiên sinh.

Trong nhật ký, Bùi Hiểu Vũ viết: Quả nhiên, quần nhỏ hơn một cỡ vẫn là hợp nhất với tiên sinh nhất. Chúc ngủ ngon, mau về nhà nhé.

-

Dạo gần đây, Tống Ngạn Minh ít khi ở nhà. Tối hôm đó, Bùi Hiểu Vũ đến nhà Lục Hách Na để đón Tống Ngạn Minh về. Hắn uống chút rượu, ngồi ngắm cảnh bên cửa sổ, không nói lời nào.

Bùi Hiểu Vũ hỏi hắn có chuyện gì không, Tống Ngạn Minh chỉ đáp: "Không có gì, hơi mệt chút thôi."

Xe gần về đến nhà, Tống Ngạn Minh nhấn mạnh thêm: "Dạo này thực sự rất mệt."

Đúng là vậy, hắn đang tất bật chuẩn bị lễ đính hôn. Dù không có tình cảm sâu sắc với người nhà họ Tống nhưng để tỏ lòng kính trọng với gia đình Lục Hách Na, hắn đã thông báo với tất cả mọi người trong dòng họ và tổ chức buổi lễ vào dịp Giáng sinh.

Kim Thành kết hôn, Trương Chí Minh tất bật lo liệu mọi thứ, còn Tống Ngạn Minh không để Bùi Hiểu Vũ làm gì, cậu cũng không chủ động, không quan tâm đến tiến độ lễ đính hôn của Tống Ngạn Minh, vẫn làm việc của mình như mọi khi. Thường thì, mỗi lần Tống Ngạn Minh dậy, Bùi Hiểu Vũ đã không có mặt ở nhà.

Có khi cậu ở lại Kim Á, có khi lại đến chỗ Tống Giai Tư, có khi thì đi tìm Trương Chí Minh.

Nhưng Trương Chí Minh sắp đi Phúc Kiến, anh ta rất bận, không thể gặp nhau nhiều. Có một lần, khi cả hai chuẩn bị đi ăn trưa, họ gặp được Hồ Mạn và cô ấy mời họ đến nhà hàng sang trọng ăn trưa.

Hồ Mạn còn hỏi Bùi Hiểu Vũ cảm thấy thế nào về bà chủ của mình. Hồ Mạn là một người rất hiền hòa, mối quan hệ của Trương Chí Minh với cô ấy rất tốt, Bùi Hiểu Vũ cũng tự nhiên cảm thấy thân thiết với cô, trong phút chốc không kìm được mà để lộ sự thất vọng trên khuôn mặt.

"Hiểu Vũ và Ngạn Minh có mối quan hệ tốt hơn đúng không?" Hồ Mạn nói rồi nhìn về phía Trương Chí Minh.

Trương Chí Minh luôn giữ kín cảm xúc, anh ta trả lời: "Đúng vậy, Hiểu Vũ bắt đầu làm việc cho Tống tiên sinh khi mới chưa đầy 16 tuổi, lúc đó còn là một đứa trẻ, có thể nói là lớn lên bên ngài ấy."

Hồ Mạn mỉm cười: "Không có gì lạ, mỗi lần nhắc đến Hiểu Vũ, Tống tiên sinh đều nói như đang nói về gia đình vậy."

Câu chuyện tiếp tục, Hồ Mạn quay sang Trương Chí Minh: "Kim Thành cũng coi cậu là người trong gia đình."

"Tôi biết." Trương Chí Minh cũng cười.

Bùi Hiểu Vũ nhìn Trương Chí Minh cười rất thật lòng, cậu không hiểu, tại sao Trương Chí Minh và Hồ Mạn lại thân thiết như vậy nhưng anh vẫn không thể ở lại.

Chỉ vì giữ lấy trái tim của mình sao?

Bùi Hiểu Vũ không biết trái tim cậu thế nào, chỉ biết là cậu thích Tống Ngạn Minh, không muốn rời xa tiên sinh.

Lễ đính hôn chỉ còn mười ngày nữa, nhà Tống Ngạn Minh, vốn ít giao tiếp với họ hàng, giờ đây cũng có người đến thăm thường xuyên.

Tống Ngạn Minh có một người cô ruột, khi Tống Lập Vỹ còn sống, hai gia đình giao thiệp khá mật thiết, lúc nhỏ bà ấy đối xử tốt với Tống Ngạn Minh và Thư Gia, nhưng cuộc sống đã mài mòn tính cách của bà ấy, càng ngày càng trở nên cay nghiệt. Thư Gia ra nước ngoài, bà ấy rất không vừa lòng, sau đó lại làm bạn với Lục Diệu Ngôn, thân với nhau không khác gì "rắn và chuột", Tống Ngạn Minh vì lý do quan hệ họ hàng và tình cảm trước đây mà không nói những lời nặng nề, dù sao vẫn duy trì mối quan hệ.

Hôm nay, khi Bùi Hiểu Vũ từ Kim Á trở về, đã gần chín giờ tối, cậu bước vào nhà nhưng không thấy Tống Ngạn Minh mà chỉ thấy một vài người lớn tuổi đang ngồi trong phòng khách.

Bùi Hiểu Vũ lễ phép chào hỏi, đi một vòng dưới tầng một tìm kiếm nhưng không thấy Tống Ngạn Minh.

Trong mắt những người này, Bùi Hiểu Vũ chỉ là một người hầu, không ai để ý đến cậu nên cậu định lui ra.

Đúng lúc này, một giọng chua ngoa vang lên: "Thật lạ đời, trong nhà toàn là người già với trẻ nhỏ, ngồi đây chẳng có ai rót trà tiếp khách. Không biết còn tưởng gia đình này sa sút rồi."

Người nói là cô ruột của Tống Ngạn Minh. Mấy người thân thích khác đi cùng không tỏ thái độ gay gắt như bà ta nhưng việc bị bỏ mặc cũng khiến họ không vui.

Bùi Hiểu Vũ không tức giận, mỉm cười đáp: "Phu nhân, để tôi đi pha trà cho mọi người."

Người cô này nhiều năm nay chưa từng bỏ qua cơ hội giao thiệp với nhà họ Tống. Bà ta hất hàm bảo: "Cậu đi xem Ngạn Minh đang làm gì. Sao lâu thế mà không ra đây?"

Hóa ra Tống Ngạn Minh có ở nhà nhưng cố tình để họ chờ.

"Chắc là ngài ấy bận việc, xin ngài đừng phiền lòng." Bùi Hiểu Vũ cố gắng trấn an.

"Cậu cũng dám lên tiếng?" Người cô này bực bội, trút giận lên Bùi Hiểu Vũ: "Chỉ là một kẻ hầu, ở trong nhà chủ đã tưởng mình thành chủ rồi à? Chừng này tuổi mà cũng không biết... "

"Cô."

Giọng nói của Tống Ngạn Minh vang lên từ tầng hai.

Bùi Hiểu Vũ khẽ gọi: "Tiên sinh."

Người cô thấy Tống Ngạn Minh xuất hiện, sắc mặt mới dễ chịu hơn chút: "Ngạn Minh, xong việc rồi thì ra đây bàn chút chuyện đính hôn."

Tống Ngạn Minh không đáp. Bùi Hiểu Vũ ngước nhìn hắn.

Rõ ràng, Tống Ngạn Minh định dùng "chiến thuật kéo dài", để những người này tự nản mà rời đi. Nhưng thấy Bùi Hiểu Vũ bị làm khó, hắn mới xuất hiện.

Tống Ngạn Minh đi xuống cầu thang, mặc áo sơ mi và gi-lê, cả đôi giày da cũng chưa cởi. Không rõ là hắn vừa mới về hay chuẩn bị ra ngoài.

Bùi Hiểu Vũ lùi sang một bên nhường đường, đi theo Tống Ngạn Minh đến khu vực tiếp khách. Lúc này, dì Đường cũng xuất hiện, bưng khay trái cây đặt xuống bàn rồi khẽ bảo Bùi Hiểu Vũ: "Đi với dì nào."

Có lẽ vừa rồi đã nghe thấy lời của bà cô, bà đến để giải vây cho Bùi Hiểu Vũ, chỉ là không ngờ Tống Ngạn Minh cũng xuất hiện.

"Cậu đi giúp dì Đường chuẩn bị bữa khuya đi." Tống Ngạn Minh nói.

Bùi Hiểu Vũ vâng lời rồi đi theo dì Đường vào bếp.

"Chuyện gì thế dì?" Bùi Hiểu Vũ hỏi.

Trong nồi của dì Đường đang nấu rượu nếp, bà đang chuẩn bị nặn bánh trôi thả vào nồi.

"Chỉ là chuyện tiên sinh kết hôn thôi, bọn họ biết tiểu thư Lục sau khi kết hôn sẽ tiếp tục làm việc tại ngân hàng nhà mình, còn tiên sinh thì dự định chuyển một phần tài sản của Tống thị để hỗ trợ thành tích cho tiểu thư Lục. Bọn họ nói tiên sinh điên rồi."

"Chuyện đó thì có sao đâu, tiên sinh yêu cô ấy thì dĩ nhiên muốn đối xử tốt với cô ấy."

Bùi Hiểu Vũ vừa nghe vừa đặt bát lên bàn: "Chỉ là chuyện đó thôi sao, cháu còn tưởng là chuyện gì ghê gớm lắm. Tiểu thư Lục cũng đã giúp tiên sinh mở lối vào ngân hàng nước ngoài rồi còn gì."

Dì Đường: "Nhưng nhiều người vẫn không hiểu nổi, không thể chấp nhận việc con gái nhà họ Lục sau khi kết hôn không nghĩ đến việc sinh con nối dõi, lại còn tiếp tục làm một công việc bận rộn như thế."

"Tiểu thư Lục vốn dĩ đã có sự nghiệp riêng rồi mà." Bùi Hiểu Vũ nói.

Dì Đường suy nghĩ một chút, nói: "Lần cậu đi Quái Hà, tiểu thư Lục có ghé qua đây vài lần. Dì nghe thấy hình như ban đầu ông Lục không đồng ý để con gái đảm nhận chức chủ tịch gì đó, sau này chính tiên sinh đã đến nói chuyện với ông Lục mới xong chuyện."

Những điều này Tống Ngạn Minh chưa từng nói với Bùi Hiểu Vũ nhưng cậu cũng hiểu được, bởi vì cậu biết Tống Ngạn Minh luôn thích những người phụ nữ có chính kiến và năng lực.

Nếu như Lục Hách Na mong muốn một cuộc sống kiểu chăm lo cho chồng con, có lẽ hai người họ cũng không thể đi xa đến vậy.

Nghĩ đến đây, Bùi Hiểu Vũ hỏi dì Đường: "Dì này, dì thấy tiểu thư Lục thế nào?"

"Sao cháu cũng hỏi vậy?" Dì Đường bật cười.

Bùi Hiểu Vũ: "Còn ai đã hỏi nữa?"

Dì Đường: "Tiên sinh cũng hỏi rồi."

"Thế dì trả lời sao?" Bùi Hiểu Vũ cố gắng giữ giọng bình thản, như thể không quá để ý.

Dì Đường: "Dì nói rất tốt, chỉ cảm thấy hai người họ không giống đang yêu mà giống bạn bè hơn, khách sáo với nhau."

"Tiên sinh rất tôn trọng tiểu thư Lục."

"Đúng vậy. Nhưng còn tiểu thư Lục thì sao? Cô ấy cũng sẵn sàng đến nhà dùng cơm, cũng trò chuyện với mọi người, nhưng vẫn giữ khoảng cách, trong ánh mắt hay lời nói đều thiếu đi một thứ cảm giác mà... mà dì không thể nói rõ."

Bùi Hiểu Vũ suy nghĩ một lát, không nói gì thêm.

Dì Đường bổ sung: "Tiên sinh đối với cháu, đối với ông chủ Kim lại thân thiết hơn."

"Thật sao ạ?" Bùi Hiểu Vũ cười nhẹ.

Bánh trôi đã nấu xong, Bùi Hiểu Vũ bưng ra ngoài. Cậu chưa kịp đến thì đã nghe Tống Ngạn Minh cười nhạt mà mỉa mai: "Yên tâm đi, dù sao thì cô cũng không cần quá lo lắng về tiền của tôi làm gì."

Tống Ngạn Minh vốn dĩ ăn nói chẳng mấy dễ nghe, câu này lại biến cô họ thành người hám lợi, thử hỏi người lớn làm sao chịu nổi, bà bực tức ném cốc xuống rồi bỏ đi.

Nhìn thấy Bùi Hiểu Vũ bưng bát bánh trôi ra, Tống Ngạn Minh vẫy tay gọi cậu lại: "Đúng lúc đói rồi."

"Dì Đường nấu nhiều lắm, tiên sinh." Bùi Hiểu Vũ đặt khay xuống, trên đó có bốn bát, cậu cũng lấy một bát ăn.

Tống Ngạn Minh xắn tay áo, thìa sứ chạm vào bát phát ra âm thanh trong trẻo. Hắn ăn một viên, nói: "Vậy thì cậu ăn nhiều chút."

"Tôi không ăn hết nhiều thế được."

"Vậy gói vào một ít. Tối nay hẹn uống rượu với Lý Tướng Như và Kim Thành, mang cho họ ăn."

Bùi Hiểu Vũ đi cùng Tống Ngạn Minh ra ngoài. Dù sao cũng cần người lái xe, thay vì để Lý Gia Vỹ lái thì chi bằng cậu tự lái.

"Dạo này tiên sinh uống rượu nhiều quá." Bùi Hiểu Vũ vừa lái xe vừa khẽ nói.

Trên tay cậu vẫn là chiếc đồng hồ mà Tống Ngạn Minh tặng, mỗi lần cậu nhìn thấy đều nhớ đến chuyện đây là do Lục Hạ Na giúp chọn, thích thì thích nhưng trong lòng như có gai đâm, càng nhìn lâu lại càng như muốn quen dần với điều đó.

Mấy ngày nữa Trương Chí Minh sẽ đi, còn Bùi Hiểu Vũ thì vẫn lơ ngơ, chẳng biết phải làm gì.

Cậu không dám nghĩ đến.

Sau này trong xe, có lẽ sẽ ngồi hai người.

Tống Ngạn Minh ậm ừ, không nói gì. Đến khi xe chạy qua đại lộ Nghi Nùng, Tống Ngạn Minh bất chợt hỏi: "Cậu thấy tiểu thư Lục thế nào?"

Hôm nay đã nói về chủ đề này không biết bao nhiêu lần rồi.

Bùi Hiểu Vũ đáp: "Rất tốt, rất xứng đôi với tiên sinh."

Tống Ngạn Minh: "Ừ, tôi cũng thấy thế."

Im lặng một lúc, như thể để tự khẳng định mình, hắn nói thêm: "Xứng đôi là tốt nhất."

Gần đây rất ít khi tâm sự, Bùi Hiểu Vũ cũng luôn viện cớ bận rộn để tránh né chuyện kết hôn của Tống Ngạn Minh.

Nhưng nhìn Tống Ngạn Minh như vậy, Bùi Hiểu Vũ vẫn hỏi hắn: "Tiên sinh có chuyện gì sao?"

"Không." Tống Ngạn Minh đáp, nhìn ra ngoài cửa sổ, một lát sau lại nói: "Tôi với Lục Hạ Na, không giống Kim Thành và Hồ Mạn."

"Tại sao?"

"Tôi làm sao biết được, chỉ là không giống. Tôi nghĩ cảm tình có thể vun đắp, nhưng mấy tháng trôi qua rồi, hình như chẳng vun đắp được gì."

Bùi Hiểu Vũ vốn đã tránh né chuyện này, nghe Tống Ngạn Minh nói vậy trong lòng không khỏi cảm thấy khó chịu.

"Thời điểm Lục Hách Na nói muốn kết hôn, tôi nghĩ cô ấy sẽ....."

"Sẽ làm gì?"

Bùi Hiểu Vũ không nhịn được mà chen ngang: "Là tiểu thư Lục đề nghị sao?"

Tống Ngạn Minh cười nhẹ, nhìn dáng vẻ ngạc nhiên của Bùi Hiểu Vũ mà thấy buồn cười, chính hắn cũng thấy buồn cười.

"Ừ."

Tống Ngạn Minh hạ cửa kính xe, châm một điếu thuốc: "Nếu tình cảm không vun đắp được, chẳng lẽ cả đời này tôi cứ sống như vậy sao?"

"..." Bùi Hiểu Vũ cảm thấy buồn cười. Những lời này thường chỉ nghe từ các bà vợ, sao lại ra từ miệng tiên sinh nhà mình?

"Hiểu Vũ."

"Dạ?"

"Cô gái cậu thích thì thế nào?" Tống Ngạn Minh vừa nói vừa nhìn Bùi Hiểu Vũ đang bối rối, lại bổ sung ngay: "Đừng nói là không có, chắc chắn cậu thích một người, đừng tưởng tôi không nhìn ra."

Tai của Bùi Hiểu Vũ đỏ bừng, cậu nói: "Rất tốt ạ."

Tống Ngạn Minh: "Cậu thích điểm nào ở cô ấy?"

Bùi Hiểu Vũ ho khẽ, đầu óc rối rắm, lắp bắp đáp: "Anh ấy... à nhầm, cô ấy... cô ấy có dáng người rất đẹp."

"Đồ háo sắc." Tống Ngạn Minh cười lớn.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /37 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Phó Giám Đốc Là Tên Mặt Dày

Copyright © 2022 - MTruyện.net