Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Nhật Ký Tư Mật Bị Phát Hiện
  3. Chương 18
Trước /37 Sau

Nhật Ký Tư Mật Bị Phát Hiện

Chương 18

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bùi Hiểu Vũ gãi đầu.

Có gì buồn cười chứ?

Gặp Kim Thành, Trương Chí Minh không đến. Ba người bọn họ ngồi trong phòng riêng uống rượu, chơi bài, còn Bùi Hiểu Vũ một mình ngồi ở bàn tròn nhỏ gần cửa sổ trong sảnh lớn ăn uống.

Con phố này toàn là các câu lạc bộ, quán rượu và hộp đêm. Nơi này là do Lý Tướng Như quản lý. Với số lượng đối tác làm ăn đông đảo và phức tạp của anh ta, cần phải có một chỗ ổn định, đáng tin để tiếp khách. Thường thì anh ta chọn giữa Kim Á hoặc nơi này.

Bùi Hiểu Vũ đã đến đây nhiều lần nhưng phần lớn thời gian cậu không uống rượu vì còn phải lái xe cho Tống Ngạn Minh.

Lý Gia Vỹ từng đùa rằng, làm tài xế cho Tống Ngạn Minh là công việc thoải mái nhất mà một tài xế có thể tìm thấy.

Tối nay chắc họ sẽ uống rất khuya. Ngồi lâu đến mức đói, Bùi Hiểu Vũ gọi thêm một phần bò bít tết.

Giữa chừng, Lý Tướng Như đi xuống, nhìn thấy Bùi Hiểu Vũ thì bật cười, nói: "Tiên sinh nhà cậu tối nay chắc sẽ say bí tỉ."

Bùi Hiểu Vũ hỏi: "Tại sao vậy?"

"Ngạn Minh kết hôn, cậu sẽ không rời đi chứ?" Lý Tướng Như bất chợt hỏi.

Bùi Hiểu Vũ lắc đầu, không hiểu ý của Lý Tướng Như.

Do thường xuyên sắp xếp công việc tại Kim Á cho Lý Tướng Như, Bùi Hiểu Vũ và anh ta dần trở nên thân quen. Tuy Lý Tướng Như có chút khí chất giang hồ và không coi trọng sự phân biệt trên dưới nhưng hai người vẫn duy trì mối quan hệ ở mức khách sáo, bởi lẽ họ không thể trở thành bạn bè thực sự.

Lý Tướng Như tiếp lời: "Tiên sinh nhà cậu bị căng thẳng tiền hôn nhân, còn nói cậu lớn rồi, cánh cũng cứng, chắc sắp bay đi."

Anh ta chép miệng, cười nói: "Có phải bị Trương Chí Minh kích thích không? Kim Thành cũng hay nghĩ quẩn. Không hiểu tại sao Trương Chí Minh lại muốn rời đi, nhà của cậu ta vốn ở đây mà."

Bùi Hiểu Vũ cười gượng, không biết nói gì. Một lát sau, cậu khẽ hỏi: "Thế tiên sinh có ổn không?"

Lý Tướng Như đáp: "Đang được khuyên nhủ, đừng lo."

Nói xong, anh ta phất tay, quay người nói vài câu với nhân viên pha chế rồi định rời đi.

Ánh mắt của hai người bất giác hướng về phía cửa câu lạc bộ, nơi có một cậu bé với gương mặt non nớt đang đứng cạnh một cây mai.

"Sao em lại ở đây?"

Chưa để Bùi Hiểu Vũ kịp mở lời, Lý Tướng Như đã bước tới.

Cậu bé đó, Bùi Hiểu Vũ nhận ra. Chính là người bán truyện ở ngõ sau Kim Á hôm trước. Hai quyển truyện mà cậu ta tặng vẫn còn được Bùi Hiểu Vũ cất kỹ trong ngăn kéo.

Cậu ta và Lý Tướng Như quen nhau sao? Sao lại quen biết? Và đến tìm Lý Tướng Như làm gì?

Ánh mắt của Bùi Hiểu Vũ dừng lại, cho đến khi hai người kia cùng quay đầu nhìn về phía cậu, khiến cậu vội vã lảng đi. Khi cậu quay lại thì cả hai đã biến mất.

Trong câu lạc bộ ánh sáng mờ nhạt, Bùi Hiểu Vũ ngồi ở góc khuất. Tầm nhìn không cho phép cậu thấy được họ đã vào phòng riêng hay đã rời đi.

Nhưng nghĩ kỹ lại, ba người bọn họ tụ họp chắc không gọi thêm ai khác.

Chẳng lẽ Lý Tướng Như cũng là người đồng tính? Chưa từng nghe nói qua.

Cả buổi tối, Bùi Hiểu Vũ cứ ăn mãi. Đến khi tiệc rượu kết thúc, cậu đã no đến mức phải ợ hơi.

Nhìn qua, Tống Ngạn Minh là người uống nhiều nhất. Rõ ràng Kim Thành mới là người dễ đỏ mặt khi uống rượu nhưng vẻ say xỉn của Tống Ngạn Minh lại rõ ràng hơn.

Tống Ngạn Minh dựa lưng vào tường. Từ góc nhìn của Bùi Hiểu Vũ, cậu chỉ thấy được dáng của Tống Ngạn Minh và Kim Thành ở phía trước.

Bùi Hiểu Vũ đứng dậy đi tới. Thấy họ còn đang trò chuyện, cậu đứng cách đó một khoảng vừa đủ, nghe thấy Tống Ngạn Minh trêu chọc Lý Tướng Như: "Cậu càng ngày càng quá đáng. Nếu ông già biết thì sẽ đánh gãy chân cậu."

"Cậu lo chân của mình trước đi." Lý Tướng Như đáp.

Tống Ngạn Minh uống nhiều, tâm trạng cũng phấn khởi, cười lớn: "Ai dám động đến tôi? Dù tôi có cặp với một con chó cũng chẳng ai dám chạm vào tôi."

Bùi Hiểu Vũ: "..."

Nghe xong câu này, cậu cảm thấy có chút khó chịu.

"Hiểu Vũ." Tống Ngạn Minh gọi.

Bùi Hiểu Vũ vội lên tiếng, bước tới. Góc nhìn mở rộng, cậu thấy Lý Tướng Như đang ôm cậu bé kia trong lòng.

Cậu cố giữ bình tĩnh, đứng cạnh Tống Ngạn Minh và hỏi: "Tiên sinh có ổn không?"

Trong lúc nói, ánh mắt của Bùi Hiểu Vũ và cậu bé chạm nhau. Không ai giới thiệu họ, cả hai liền làm như không nhìn thấy nhau.

Tống Ngạn Minh đáp: "Rất ổn."

Nói xong, Lý Tướng Như định đưa cậu bé rời đi.

Tống Ngạn Minh và Kim Thành đều nhìn theo họ. Người vừa khuất, Kim Thành đã nhíu mày nói: "Tướng Như chơi hơi quá đà. Nhìn cậu bé đó có vẻ chưa trưởng thành."

Không ai đáp lại. Kim Thành tiếp lời: "Nếu sau này cưới vợ, vợ cậu ta sẽ thấy khó xử biết bao."

Họ là bạn lâu năm, chuyện Lý Tướng Như yêu cả nam lẫn nữ không phải điều mới mẻ nhưng anh ta chưa bao giờ công khai trước mặt họ. Một là vì Kim Thành và Tống Ngạn Minh đều không phải kiểu người thích chơi bời, hai là vì nghĩ rằng Nam Phổ nhỏ bé, sau này nếu thật sự có một người để gắn bó cả đời thì những chuyện cũ qua lại sẽ gây khó xử cho cả đôi bên.

Bùi Hiểu Vũ quan sát biểu cảm của Tống Ngạn Minh. Hắn không nghiêm nghị như Kim Thành, chỉ cười nhẹ, không nói gì.

"Cười gì vậy?" Kim Thành hỏi.

Tống Ngạn Minh uống nhiều, cả người mềm nhũn, không còn cái vẻ sắc bén và tính khí nóng nảy thường ngày. Hắn nói: "Cậu nói xem, Lý Tướng Như lớn lên kiểu gì nhỉ? Ba chúng ta suốt ngày lăn lộn với nhau, mà chỉ có cậu ta lớn lệch."

"Lệch là sao?" Kim Thành không nhịn được cười. Anh ta vốn đọc nhiều sách, dù không cố ý tìm hiểu cũng đã biết khá nhiều về chuyện này qua các tác phẩm văn học. Kim Thành giải thích: "Cái này có người là do bẩm sinh đấy."

Nói xong, anh ta nhìn Tống Ngạn Minh: "Cậu sống ở nước ngoài bao nhiêu năm mà vẫn cổ hủ thế?"

Tống Ngạn Minh cười: "Tôi đâu có chơi bời lăng nhăng với cả nam lẫn nữ."

Kim Thành bật cười: "Cậu nói to thêm chút nữa đi. Tốt nhất để tin này truyền đến tai cô Lục, xem ai quan tâm chuyện cậu có lăng nhăng hay không."

Tống Ngạn Minh cũng cười, liếc nhìn Bùi Hiểu Vũ một cái.

Bùi Hiểu Vũ cũng mỉm cười.

"Cậu cười cái gì?" Tống Ngạn Minh hỏi.

Bùi Hiểu Vũ: "........"

Tống Ngạn Minh lại rất vui vẻ, nói: "Hiểu Vũ nhà chúng ta chắc cũng giống tôi thôi."

"Giống gì ạ?" Bùi Hiểu Vũ giả vờ không hiểu, rồi hỏi: "Tiên sinh, anh say rồi đúng không?"

Tống Ngạn Minh cười: "Đương nhiên rồi."

Ít ra hắn cũng biết mình đang say.

Tống Ngạn Minh nói xong, vươn tay đặt lên vai Bùi Hiểu Vũ: "Đi thôi, về nhà."

Kim Thành không mang theo Trương Chí Minh cũng không có tài xế, định đi nhờ xe của Tống Ngạn Minh về. Anh ta đã lập gia đình, làm vậy cũng tiện để vợ biết rằng anh ta uống rượu cùng Tống Ngạn Minh, không khiến vợ phải lo lắng.

Anh ta nói muốn ghé qua nhà vệ sinh một lát. Trong lúc chờ, Bùi Hiểu Vũ và Tống Ngạn Minh ngồi ở quầy bar gần đó.

"Tiên sinh trông có vẻ tốt hơn rồi." Bùi Hiểu Vũ nói.

Tống Ngạn Minh dựa vào quầy bar, nhấp một ngụm nước ấm, sau đó quay sang nhìn Bùi Hiểu Vũ: "Tôi buồn bực lúc nào thế?"

Bùi Hiểu Vũ cũng cười: "Không phải sao?"

"Chắc có một chút đấy, tôi cũng không phải toàn năng, phải tập làm quen thôi."

Bùi Hiểu Vũ mím môi, gật đầu.

"Chắc là tôi nghĩ nhiều quá. Ban đầu tôi là người chủ động theo đuổi Lục Hách Na, chỉ là tiến trình không phát triển theo hướng tôi tưởng tượng, nhưng cũng đâu quan trọng, trăm sông đổ về một biển mà."

Nghe Tống Ngạn Minh nói vậy, Bùi Hiểu Vũ không cảm thấy vui mà ngược lại, giữa chân mày cậu thoáng vẻ khó chịu, cậu chăm chú nhìn vào mắt Tống Ngạn Minh.

Nghe Tống Ngạn Minh đối xử tốt với Lục Hách Na khiến cậu buồn, mà nghe thấy thái độ của hắn đối với cuộc hôn nhân này cũng khiến cậu buồn.

"Sao thế?"

"Tiên sinh, vậy ngài có yêu cô Lục không?"

Tống Ngạn Minh như nghe được chuyện buồn cười, đưa tay gõ nhẹ vào đầu Bùi Hiểu Vũ, khiến cậu co người lại.

"Không hỏi được sao..."

Tống Ngạn Minh chỉ cười, không trả lời câu hỏi này.

Bùi Hiểu Vũ lặng lẽ cầu nguyện trong lòng: nếu bản thân không thể hạnh phúc, thì ít nhất hãy để tiên sinh được hạnh phúc.

Đợi một lát, Kim Thành từ nhà vệ sinh đi ra, cả ba cùng rời đi. Bùi Hiểu Vũ lái xe, hai người ngồi phía sau.

Cậu nghe hai người trò chuyện, lại nhắc đến cậu nhóc đến tìm Lý Tướng Như.

Hóa ra không đưa vào phòng chung mà dẫn đến một phòng bên cạnh để nghỉ ngơi, sau khi xong việc mới dẫn đi.

"Thằng nhóc đó trông ngoan ngoãn thật. Mẹ kiếp, đôi khi Lý Tướng Như đúng là cầm thú." Tống Ngạn Minh nhận xét.

Kim Thành chỉ cười.

Tống Ngạn Minh uống say, đầu óc mơ màng, thấy người khác cười liền nghĩ người ta đang có ý đồ gì đó, cứ bám lấy Kim Thành hỏi anh ta tại sao cười.

Tống Ngạn Minh vô lại như thế này thật không nhiều, Bùi Hiểu Vũ lén cười theo.

"Cậu cười cái gì nữa?" Tống Ngạn Minh bắt gặp ánh mắt cậu, mắng: "Cái đồ nhóc con chẳng hiểu gì."

Kim Thành cười không ngừng: "Hiểu Vũ chắc hai mươi rồi nhỉ, trông lớn hơn thằng nhóc kia."

Tống Ngạn Minh sửa lại: "Hai mốt."

Sau đó lại hỏi: "Cậu cười gì vậy?"

"Gần đây tôi phát hiện, Tống Ngạn Minh, cậu thật ra khá là ngây thơ đấy. Chuyện này không biết, chuyện kia cũng không hiểu, cuộc đời ba mươi năm của cậu chẳng lẽ không dành chút thời gian nào cho tình yêu sao?" Kim Thành hỏi.

Lúc họ ở bên nhau, phần lớn đều bàn công việc, bàn chơi gì, hiếm khi nói về chuyện tình cảm cá nhân, ai chơi của người nấy.

____"Ai chơi của người nấy" nghĩa là Kim Thành có tình cảm ổn định ngọt ngào, Lý Tướng Như đào hoa trăng hoa, còn Tống Ngạn Minh thì chỉ tập trung công việc. Tống Ngạn Minh thậm chí ít nhận ra rằng trong ba người, chỉ có mình hắn là bận rộn vì công việc.

Nên khi Kim Thành hỏi như vậy, bản thân Tống Ngạn Minh cũng hơi bối rối.

Hắn không biểu lộ nhiều, trông vẫn điềm tĩnh nói: "Nhiều năm thế rồi không gặp được, tôi đâu thể cưỡng cầu."

Trong đầu Tống Ngạn Minh rối ren, hắn vừa không thể nói quá nhiều, để tránh bị cho là không thật lòng, bị người khác xem nhẹ Lục Hách Na; lại cũng không thể không nói gì, nếu không thì mối quan hệ ngắn ngủi nhưng đầy mâu thuẫn giữa họ không thể thoát khỏi ánh mắt của bất kỳ ai.

Bùi Hiểu Vũ im lặng lái xe, đi ngang qua ngân hàng Nam Phổ, cậu thấy một bóng dáng quen thuộc bên đường, là Lục Hách Na và một người phụ nữ khác.

Kim Thành còn đang nói "Hy vọng cô Lục là người hiểu được tình yêu" thì ánh mắt của Tống Ngạn Minh và Bùi Hiểu Vũ đều dừng lại nơi lề đường.

Tất cả cửa sổ xe đều đóng, bên ngoài là gió lạnh buốt giá của thành phố Nam Phổ.

Họ đều nhìn thấy Lục Hách Na bị người phụ nữ kia tát một cái.

Không cần Tống Ngạn Minh mở lời, Bùi Hiểu Vũ nhanh chóng dừng xe, cả ba đồng thời mở cửa lao ra.

Kim Thành không thấy cái tát đó nhưng điều đó không ngăn anh ta nhận ra tình huống không ổn.

Tống Ngạn Minh thậm chí không kịp mặc áo khoác, Bùi Hiểu Vũ theo sát sau lưng hắn, khẽ gọi "Tiên sinh".

Tình hình phía trước không ổn.

Nam Phổ vào cuối đông, nhiệt độ gần chạm mốc 0, con đường này chủ yếu là các ngân hàng và cơ quan hành chính, ngoài những người làm thêm giờ, rất ít ai xuất hiện ở đây vào ban đêm.

Nhưng điều khiến người ta bất ngờ không phải chuyện này, mà là Lục Hách Na sau khi bị tát, không chỉ không phản kháng, mà còn liên tục cố gắng ôm lấy người phụ nữ kia.

"Tôi sai rồi, nghe tôi giải thích đã."

"Tôi thực sự yêu chị, đừng đi, xin chị đấy."

"Không phải tôi cố ý lừa chị, chị cũng biết cha mẹ tôi thế nào mà, còn cả đứa con riêng kia nữa, nếu tôi không kết hôn, chắc chắn sẽ chẳng nhận được gì cả."

Từng câu từng chữ nghẹn ngào theo gió thổi đến. bước chân của Tống Ngạn Minh chậm lại.

Bùi Hiểu Vũ sợ hãi, không dám thở mạnh, cậu đứng sau lưng Tống Ngạn Minh, vô thức trao đổi ánh mắt với Kim Thành bên cạnh.

Xong rồi.

Bùi Hiểu Vũ không nhìn thấy biểu cảm của Tống Ngạn Minh, nhưng bờ vai căng cứng của hắn đã chứng tỏ tâm trạng lúc này.

"Lục Hách Na." Tống Ngạn Minh bước tới chỗ Lục Hách Na.

Lục Hách Na và người phụ nữ kia quay lại nhìn, Lục Hách Na vốn đang khóc lóc cầu xin, giờ chỉ còn lại vẻ mặt đầy phiền muộn.

Cô cố gắng xoa dịu người phụ nữ đối diện, muốn đưa tay lên chạm vào mặt người ta nhưng bị đẩy ra. Lục Hách Na đành phải cố chấp nắm lấy tay người phụ nữ trước, sợ cô ấy kích động mà tát cả Tống Ngạn Minh.

Người phụ nữ có làn da rất trắng, trông lớn tuổi hơn Lục Hách Na một chút, phong thái tri thức và chín chắn.

"Ngạn Minh..." Lục Hách Na mở miệng gọi một tiếng. Mái tóc vốn được chải chuốt cẩn thận giờ đã rối tung sau khi làm việc đến khuya và mâu thuẫn với người khác, trông lôi thôi hẳn so với bộ quần áo chỉn chu trên người, tạo nên sự khôi hài.

"Tôi có thể giải thích."

Tống Ngạn Minh không mặc áo khoác, đứng đó một cách đơn độc trong cơn gió. Hắn nói:

"Nếu tôi không hiểu sai, thì cô yêu chị ấy? Đề nghị kết hôn với tôi là vì muốn chia tài sản."

Chóp mũi Lục Hách Na đã đỏ vì lạnh, cô trầm giọng đáp: "Xin lỗi."

Tống Ngạn Minh: "Cô thích phụ nữ?"

Lời vừa nói ra, người phụ nữ bên cạnh Lục Hách Na liền giật tay lại, đi thẳng qua đường. Lục Hách Na do dự, nhìn Tống Ngạn Minh một cái.

"Thực sự xin lỗi, cho tôi chút thời gian, tôi sẽ quay lại giải thích với anh." Nói xong, cô nhặt hai chiếc túi trên đất, đuổi theo người phụ nữ kia.

Bùi Hiểu Vũ và Kim Thành lại trao đổi ánh mắt một lần nữa.

"Ngạn Minh..." Kim Thành cố gắng gọi tỉnh Tống Ngạn Minh, khẽ chạm vào cánh tay hắn, "Về xe nói, bên ngoài lạnh lắm."

Bùi Hiểu Vũ cũng giật mình tỉnh lại, định cởi áo khoác của mình để đưa cho Tống Ngạn Minh. Nhưng Tống Ngạn Minh, dù chưa bị lạnh hay tức đến mức mất lý trí, vẫn đưa tay ngăn lại: "Cái áo của cậu tôi mặc không vừa."

"À..." Bùi Hiểu Vũ liền mặc lại áo, chạy lên trước mở cửa xe.

Bên trong xe yên tĩnh lạ thường, chỉ nghe được tiếng thở của ba người.

Tâm trạng của Bùi Hiểu Vũ lúc này rất rối bời, cậu chống người lên lưng ghế lái, nhìn Tống Ngạn Minh. Cả ba vẫn chưa kịp làm ấm lại từ cái lạnh bên ngoài.

"Tiên sinh..."

Tống Ngạn Minh không lên tiếng, Bùi Hiểu Vũ và Kim Thành chỉ biết nhìn nhau, không dám nói gì. Tống Ngạn Minh ghét nhất bị người khác lừa gạt hay bày mưu tính kế, trước giờ gặp chuyện như vậy, hắn đều xử lý triệt để.

Bao nhiêu năm nay, chẳng ai dám trêu vào hắn, thế mà lần này lại vấp phải một thất bại lớn đến vậy.

Bùi Hiểu Vũ rụt rè lên tiếng: "Hay là chúng ta đuổi theo..."

Rầm!

Tiếng va chạm vang lên, cửa kính xe vỡ tan, mảnh vụn rơi khắp nơi. Mu bàn tay trái của Tống Ngạn Minh bị một mảnh kính nhỏ đâm vào, máu bắn cả lên người Kim Thành.

Gió Bắc lạnh buốt ùa vào trong xe. Tống Ngạn Minh gầm lên giận dữ: "Chết tiệt!!"

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /37 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Vấn Thiên Dao

Copyright © 2022 - MTruyện.net