Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Nhật Ký Tư Mật Bị Phát Hiện
  3. Chương 20
Trước /37 Sau

Nhật Ký Tư Mật Bị Phát Hiện

Chương 20

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bùi Hiểu Vũ vội vàng mặc đại một bộ đồ, trước khi ra khỏi cửa bất chợt nhớ ra điều gì đó, lại vội vàng quay vào phòng lấy khẩu súng. Tống Ngạn Minh đang thúc giục nên cậu không kịp khóa lại. Bùi Hiểu Vũ lái xe chở Tống Ngạn Minh ra ngoài tìm một quán bar để uống rượu, nhưng vì không muốn bị người khác phát hiện nên họ không đến những nơi thường ghé trước đây.

Địa điểm do Bùi Hiểu Vũ chọn, vì Tống Ngạn Minh ở Nam Phổ bao năm nay, những nơi hắn hay lui tới khá cố định. Quán bar này trước đây Bùi Hiểu Vũ từng cùng Trương Chí Minh ghé hai lần, không quá đông người và có tính riêng tư.

Tống Ngạn Minh sống ở Nam Phổ bao lâu nay, nói không có kẻ thù thì thật khó tin. Nửa đêm ra ngoài, Bùi Hiểu Vũ vẫn luôn giữ cảnh giác cao độ.

Tống Ngạn Minh mặc một bộ đồ đen, tay trái quấn băng trắng nổi bật hơn hẳn.

Vừa bước chân vào quán bar, Bùi Hiểu Vũ lập tức nhận ra nguy hiểm nhưng lại không thể dùng súng để giải quyết.

Lục Hách Na cũng nhìn thấy họ. Cô ngồi ở vị trí đối diện cửa ra vào của quán bar. Cô chỉ sững lại một chút, còn người phụ nữ ngồi đối diện dường như nhận ra điều bất thường, liền quay đầu nhìn về phía Bùi Hiểu Vũ và Tống Ngạn Minh.

Bùi Hiểu Vũ không rõ Tống Ngạn Minh đang nghĩ gì, nhưng theo phản xạ, cậu đưa tay ra chắn trước mặt Tống Ngạn Minh.

Ban đầu chỉ muốn thoát khỏi những cảm xúc tồi tệ, cậu không muốn để Tống Ngạn Minh thêm buồn lòng.

"Tống tiên sinh, nếu không ngại, mời qua đây ngồi." Người phụ nữ nói.

Giọng nói của cô mềm mại, không hợp với vẻ ngoài tri thức trưởng thành của mình nhưng trông cũng không có ác ý gì.

Buổi chiều Tống Ngạn Minh vừa mới nói chuyện với Lục Hách Na, có vẻ đã giải quyết xong nhưng chắc chắn hắn vẫn còn rất giận.

Bùi Hiểu Vũ quay đầu nhìn Tống Ngạn Minh. Hắn không nói gì, cũng không bước tới. Ánh đèn trong quán bar rất mờ, không nhìn rõ được ánh mắt của Tống Ngạn Minh. Mấy giây sau, hắn mới nhấc chân bước về phía họ.

Khi bước đi, Tống Ngạn Minh mới nhận ra tay Bùi Hiểu Vũ vẫn chắn trước hông mình, tâm trạng vốn nặng nề u ám của hắn bất giác bị phá vỡ, hắn không nhịn được bật cười.

"Không sao." Hắn nói.

Lục Hách Na đứng dậy, ngồi sang bên cạnh người phụ nữ, nhường chỗ cho Tống Ngạn Minh và Bùi Hiểu Vũ.

Rõ ràng Tống Ngạn Minh mới là nhân vật chính nhưng ánh mắt của hai người phụ nữ lại đồng loạt dừng trên gương mặt của Bùi Hiểu Vũ một lúc khiến Tống Ngạn Minh phát hiện ra. Hắn quay đầu nhìn Bùi Hiểu Vũ.

Bùi Hiểu Vũ: "..."

"Uống gì đây?" Lục Hách Na hỏi.

Chưa bắt đầu câu chuyện, bầu không khí đã bị chuyển hướng. Bùi Hiểu Vũ ngồi xuống bên cạnh Tống Ngạn Minh, đã quá nửa đêm, quán bar không đông lắm. Cậu lật xem thực đơn chọn rượu, gọi loại rượu vang đỏ nhẹ nhàng cho cả mình và Tống Ngạn Minh.

Tống Ngạn Minh kìm nén bực bội trong lòng, vừa nhận rượu đã uống hết nửa ly.

Hai người phụ nữ nhìn thấy băng quấn trên tay hắn, có chút ngại ngùng, liền dời ánh mắt đi.

Bùi Hiểu Vũ tựa lưng vào ghế sofa, cố gắng giấu mình phía sau Tống Ngạn Minh. Góc nghiêng của Tống Ngạn Minh còn ấn tượng hơn cả chính diện, suýt chút nữa làm cậu phân tâm vì vẻ đẹp ấy. Sau khi tự lấy lại tinh thần, cậu phát hiện Lục Hách Na đang liếc nhìn mình. Cô ngồi ngoan ngoãn bên cạnh, trông như đã chấp nhận mọi chuyện và chịu đựng hình phạt.

"Tôi là Tô Thu." Người phụ nữ kia chủ động bắt chuyện.

Tống Ngạn Minh khẽ nhướng mày, nghĩ thầm, hai người phụ nữ này lại muốn giở trò gì đây? Ban đầu không định đáp lại nhưng đối phương không chịu rút tay, ánh mắt lại chân thành, thân thiện. Dù tính khí không tốt, Tống Ngạn Minh vẫn luôn giữ hình ảnh lịch sự, nhã nhặn trước mặt người ngoài.

Bùi Hiểu Vũ bất giác cảm thấy có chút hả hê.

Sau vài giây lưỡng lự, Tống Ngạn Minh cuối cùng cũng bắt tay với Tô Thu, nói: "Tống Ngạn Minh."

Tô Thu mỉm cười, nhìn sang Bùi Hiểu Vũ: "Chào cậu."

Không ngờ mình cũng bị gọi tên, Bùi Hiểu Vũ cũng nở nụ cười: "Chào cô."

Giọng Tống Ngạn Minh không mấy thiện chí: "Gọi tôi qua đây có chuyện gì?"

"Tôi chỉ muốn gửi lời xin lỗi." Tô Thu nói.

Tống Ngạn Minh nhướng mày: "Cô? Cô xin lỗi tôi chuyện gì?"

Tô Thu: "Tôi đã không quản lý cô ấy tốt."

Hình ảnh hai người như hòa làm một khiến Tống Ngạn Minh nhíu mày, muốn nói lời khó nghe nhưng lại không thốt được.

Tống Ngạn Minh quay mặt sang một bên, cầm ly rượu uống một ngụm rồi nói: "Cô ấy đã xin lỗi tôi và cũng đã đồng ý hợp tác cho đến khi tiệc đính hôn kết thúc, những chuyện khác không cần nói thêm."

"Tuy nhiên, việc cô ấy làm tổn thương tình cảm của ngài, vẫn cần phải xin lỗi." Tô Thu nói.

Bùi Hiểu Vũ hơi khựng lại, ngẩng đầu nhìn Tô Thu.

Tô Thu tiếp lời: "Cũng rất cảm ơn sự thấu hiểu và bao dung của ngài. Ngài chắc hẳn cũng nhận ra để chúng tôi có thể ở bên nhau là rất khó khăn. Chúng tôi đã bên nhau bảy năm rồi..."

"Bảy năm?" Tống Ngạn Minh xen vào, ngẩng lên nhìn Lục Hách Na.

Lục Hách Na cười gượng gạo: "Đúng vậy."

Vậy tức là khi Tống Ngạn Minh và Lục Hách Na quen nhau ở Anh, cô ấy và Tô Thu đã bên nhau. Lúc đó, Lục Hách Na đang kinh doanh, Tống Ngạn Minh còn giúp không ít việc.

Tống Ngạn Minh nghiến răng, cười nhạt: "Ha, đúng là đôi tình nhân."

Tô Thu không chỉ không tức giận mà còn mỉm cười, quay đầu nhìn Lục Hách Na.

"Khụ." Lục Hách Na ngồi thẳng người, nói với Tống Ngạn Minh: "Ngạn Minh, thực sự xin lỗi, lần này hoàn toàn là lỗi của tôi. Tôi đã làm tổn thương cảm tình ban đầu giữa anh và Tiểu Thu, cũng làm ảnh hưởng đến quan hệ hai gia đình. Xin lỗi."

"..." Tống Ngạn Minh quay mặt đi, không nói gì.

Bùi Hiểu Vũ nhìn tiên sinh có vẻ dịu đi chút, liền nhích lại gần hỏi: "Ngài có muốn thêm rượu không, tiên sinh?"

Tống Ngạn Minh: "Ừ."

Rượu mới được mang lên.

Tô Thu chủ động nâng ly, Lục Hách Na cũng làm theo, Bùi Hiểu Vũ nhìn tình hình, cũng nâng ly trấn an Tống Ngạn Minh.

"Tiên sinh đừng buồn nữa."

Tống Ngạn Minh bị vây quanh, miễn cưỡng nâng ly, coi như không truy cứu nữa.

Vốn dĩ hắn đã lo lắng về cuộc hôn nhân vội vàng này. Giờ đây, dù có tức giận nhưng cũng cảm thấy nhẹ nhõm phần nào.

"Tống tiên sinh." Tô Thu cười nói.

"Ừ."

Tô Thu: "Ngày tổ chức tiệc đính hôn, tôi có thể tham dự không?"

Thì ra là chờ ở đây.

Tống Ngạn Minh chưa kịp uống rượu, ngạc nhiên nhìn về phía Lục Hách Na nhưng cô cúi đầu, không nhìn hắn.

Lại bị chơi một vố nữa. Tống Ngạn Minh chưa kịp uống rượu mới, đứng dậy định rời đi. Bùi Hiểu Vũ vội vã đuổi theo, không quên quay lại trừng mắt nhìn Lục Hách Na.

Ra ngoài định mượn rượu giải sầu, không ngờ uống một ly lại thêm tức giận. Bùi Hiểu Vũ xin lỗi rằng do cậu chọn quán không tốt, đề nghị đi chỗ khác uống.

"Đến Kim Á đi, tiên sinh, chỗ của mình chắc chắn không có ai quấy rầy." Bùi Hiểu Vũ, thấp hơn Tống Ngạn Minh nửa cái đầu, chân cũng ngắn hơn, phải chạy bước nhỏ mới theo kịp bước chân của Tống Ngạn Minh.

"Tiên sinh, chờ tôi với."

Cuối cùng vẫn đến Kim Á. Tống Ngạn Minh rất ít khi đến đây vào giờ mở cửa. Quản lý vội vàng sắp xếp chỗ tốt nhất trên tầng hai, còn dọn sạch hai phòng bên cạnh để tiện trò chuyện.

Hôm nay ở Kim Á có một nữ ca sĩ mà Tống Ngạn Minh khá thích, biết hát một chút tiếng Anh. Uống hai ly, hắn mới khá hơn chút.

"Nào." Tống Ngạn Minh gọi Bùi Hiểu Vũ.

Bùi Hiểu Vũ rót rượu, cũng tự rót cho mình, vì Tống Ngạn Minh uống thì cậu phải uống cùng.

Rượu Tây nặng độ, uống vài ly, Bùi Hiểu Vũ đã ngà ngà say, nói chuyện cũng táo bạo hơn.

Từ tối qua đến giờ, cậu có một bụng thắc mắc muốn hỏi.

"Vậy có mời cô Tô Thu đến không ạ?" Bùi Hiểu Vũ hỏi.

Tống Ngạn Minh lườm cậu một cái nhưng vẫn trả lời: "Không! Mời cô ta làm gì? Để giẫm lên mặt tôi à?! Đúng rồi, ngày mai cậu đến khách sạn Hòa Bình tìm người phụ trách, nói lễ đính hôn làm đơn giản hết mức, các mục có thể hủy thì hủy hết, cứ nói là ý của tôi, không cần nghe ý kiến người khác."

Bùi Hiểu Vũ đồng ý, lại uống thêm một ly với hắn, hỏi: "Vậy sau này giải thích thế nào? Người ngoài thì không nói, còn bà ngoại, ông chủ Kim, phải nói sao?"

"Cứ nói không hợp nhau."

"Đã đính hôn rồi, làm vậy có vội vàng quá không tiên sinh?"

Tống Ngạn Minh cau mày, quay sang nhìn Bùi Hiểu Vũ: "Cậu quản nhiều nhỉ, trước đây sao không thấy cậu lo chuyện hôn nhân của tôi? Lúc nào nhờ cậu làm gì cũng bảo bận."

Bùi Hiểu Vũ nhìn nữ ca sĩ bên cạnh người chơi kèn trumpet, tránh né câu hỏi.

Thời gian trước chuẩn bị tiệc đính hôn của Tống Ngạn Minh, Bùi Hiểu Vũ cố ý tránh không tham gia, thậm chí chưa từng đến sảnh tiệc của khách sạn Hòa Bình.

Vì mấy tháng trước nhìn Trương Chí Minh tất bật tổ chức hôn lễ của Hồ Mạn Kim Thành, anh ấy cảm thấy khó chịu nên đến lượt mình, cậu khôn hơn, mắt không thấy, lòng không đau.

Nhưng Bùi Hiểu Vũ không có ý định rời đi.

Cậu không hào phóng và thoải mái như Trương Chí Minh, không làm được như vậy, không giữ được phong độ. Những ngày tháng tốt đẹp khó khăn lắm mới có được, chút tình cảm nảy sinh trong lòng giống như mạng nhện, dày đặc, dính chặt, bao phủ lấy Bùi Hiểu Vũ tan vỡ.

Cậu không làm được, cậu nhỏ nhen.

"Hả?" Tống Ngạn Minh nhìn Bùi Hiểu Vũ ngây người, lại nhìn hộp đêm được quản lý rất tốt này, nhất thời không tưởng tượng nổi một cậu trai còn non nớt như vậy lại có thể điều hành nơi phức tạp như Kim Á.

Tống Ngạn Minh khẽ nhướng mày, dùng bàn tay lành lặn gõ nhẹ lên mặt bàn.

Bùi Hiểu Vũ bừng tỉnh, quay đầu thấy Tống Ngạn Minh cười, những cảm xúc hỗn loạn vừa rồi tan biến. Cậu cười: "Dạ?"

"Hỏi cậu sao đột nhiên quan tâm chuyện hôn nhân của tôi thế."

"Chuyện của tiên sinh cũng là chuyện của tôi." Bùi Hiểu Vũ nghiêm mặt, lại tránh né câu hỏi.

Tống Ngạn Minh nghĩ cậu vừa rồi chưa nghe rõ, lại hỏi lần nữa: "Trước đây sao không thấy cậu lo, tôi luôn cảm thấy cậu dạo này rất kỳ lạ, từ khi cậu đi công tác về là đã không bình thường."

Bùi Hiểu Vũ bị ánh mắt của Tống Ngạn Minh nhìn đến chột dạ.

Tống Ngạn Minh: "Cậu nói thật đi."

Bùi Hiểu Vũ khẽ mím môi, nói: "Tôi chưa từng làm mấy chuyện này, không rành, trước đây nhìn anh Chí Minh chuẩn bị hôn lễ mệt mỏi quá."

"Lúc này lại sợ mệt." Tống Ngạn Minh cười, truy hỏi: "Nhắc mới nhớ, Trương Chí Minh có nói với cậu vì sao nhất định phải đến Phúc Kiến không? Tôi luôn cảm thấy kỳ lạ, Kim Thành cũng không giải thích được gì."

Bùi Hiểu Vũ: "Tiên sinh quan tâm chuyện của anh Chí Minh làm gì?"

Tống Ngạn Minh: "Tôi sợ cậu học theo, cũng đòi ra ngoài lập nghiệp gì đó. Bên ngoài hỗn loạn như vậy, cậu đi ra làm gì? Lỡ xảy ra chuyện gì, tôi có kêu trời cũng không nghe thấy. Hơn nữa, nhà họ Tống giờ thế này, cậu đi rồi thì ai ở đây giúp nói đỡ với dì Đường và chú Vĩnh chứ?"

"Không được sao?" Bàn tay của Bùi Hiểu Vũ cầm ly rượu hơi run, cậu đã bắt đầu ngà ngà say. Đôi mắt sáng lấp lánh, cậu nhìn Tống Ngạn Minh và nở nụ cười.

Tống Ngạn Minh bật cười, đưa tay gõ nhẹ vào đầu cậu: "Cậu dám thử xem!"

Cảm giác này thật tuyệt vời, Bùi Hiểu Vũ nghĩ.

Thậm chí còn tốt hơn trước đây, có lẽ vì vụ hôn nhân giả khiến tiên sinh sinh ra một chút lo lắng không yên.

Bùi Hiểu Vũ cảm thấy cậu có thể bù đắp được.

Cậu đã say.

Tửu lượng vốn không tốt nhưng cậu không đỏ mặt nên chẳng ai nhận ra. Cậu nói muốn đi vệ sinh nhưng một lát sau đã bị nhân viên của Kim Á đỡ trở lại.

"Ông chủ..."

Tống Ngạn Minh cũng uống không ít nhưng tửu lượng rõ ràng tốt hơn cậu. Hắn bất lực xoa xoa trán.

"Đưa lên xe đi."

Quản lý của Kim Á đã sớm gọi Lý Gia Vỹ tới lái xe đưa Tống Ngạn Minh và Bùi Hiểu Vũ về nhà.

Bùi Hiểu Vũ say thật rồi. Xe vừa chạy, cậu đã cảm thấy trời đất quay cuồng, liền đổ người vào đùi Tống Ngạn Minh.

Tống Ngạn Minh tỏ vẻ ghét bỏ, mắng vài câu nhưng không đẩy ra.

Bùi Hiểu Vũ cười hề hề: "Tiên sinh, cả đời này tôi sẽ không đi đâu hết. Tôi sẽ mãi ở bên cạnh ngài."

Câu nói ấy nghe có chút sến súa nhưng Tống Ngạn Minh cũng chẳng để tâm. Thật ra, hắn vốn muốn cậu đi theo mình cả đời mà.

"Biết rồi."

"Tiên sinh thì sao? Ngài sẽ không đuổi tôi đi khi kết hôn chứ?"

Tống Ngạn Minh đặt tay trái lên cửa xe, tay phải áp lên trán Bùi Hiểu Vũ, kiểm tra xem cậu có bị sốt không. Sau đó, hắn chẳng thèm đáp.

"Tiên sinh___" Bùi Hiểu Vũ lại gọi.

Tống Ngạn Minh khó chịu ra mặt: "Say rồi nói nhiều thật."

"Tiên sinh tiên sinh____"

"Không đâu, không đâu, im lặng đi."

Sau đó, Lý Gia Vỹ giúp cậu lên giường, còn đi lấy nước nóng để lau mặt cho cậu. Tống Ngạn Minh đứng ở cuối giường, giám sát mọi việc.

Khi Lý Gia Vỹ cởi áo của Bùi Hiểu Vũ, vô tình chạm phải khẩu súng. Anh ta cầm lên hỏi: "Tiên sinh, cái này..."

"Đưa đây." Tống Ngạn Minh nhận lấy. Hắn không biết tại sao cậu lại mang súng theo bên người nhưng đoán rằng bình thường cậu cất nó trong ngăn kéo.

Quay người lại, hắn thấy chiếc bàn làm việc của Bùi Hiểu Vũ. Trên bàn bày mấy tập viết chữ, vài quyển sách lặt vặt và cả lọ nước hoa.

Súng không phải thứ có thể để lung tung, Tống Ngạn Minh mở ngăn kéo ra định cất đi.

Tống Ngạn Minh từ nhỏ được dạy dỗ nghiêm khắc, không có thói quen lục lọi đồ của người khác. Nhưng khi mở ngăn kéo thấy một cuốn sổ màu xanh rêu, hắn không khỏi tò mò.

"Không lẽ còn ghi chép sổ sách gì sao?" Tống Ngạn Minh cười.

Lý Gia Vỹ: "Dạ?"

"Không liên quan đến cậu." Tống Ngạn Minh đáp.

Hắn kéo ngăn kéo thêm chút nữa, thấy trong đó còn một quyển sách khác.

Bìa sách in hình hai người đàn ông khỏa thân ôm nhau hôn. Tống Ngạn Minh không thể tin nổi, cúi đầu nhìn kỹ.

____<<Tình Sử Sao Đỏ: Chuyện Tình Bi Thống Một Đời>>

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /37 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch] Đấu La Đại Lục Iii - Iii

Copyright © 2022 - MTruyện.net