Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Nhật Ký Tư Mật Bị Phát Hiện
  3. Chương 22
Trước /37 Sau

Nhật Ký Tư Mật Bị Phát Hiện

Chương 22

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tống Ngạn Minh ngồi thẫn thờ suốt cả đêm, vẫn không thể chấp nhận được. Sau khi trời sáng, hắn rửa mặt, chỉnh trang lại quần áo rồi xuống lầu để ra ngoài lo công việc.

Căn nhà im lìm, chỉ có dì Đường đang ở trong bếp làm bữa sáng. Tống Ngạn Minh liếc nhìn phòng của Bùi Hiểu Vũ, cửa đóng kín, không biết cậu còn đang ngủ hay đã ra ngoài. Chỉ có mùi hương nước hoa vẫn còn phảng phất trong không khí.

Dì Đường hỏi hắn có muốn ăn sáng không, hắn nói không. Dì Đường bảo Hiểu Vũ cũng đã đi từ sáng sớm, không gặp được cậu.

Tống Ngạn Minh không nói gì thêm.

Công việc chất đống đang chờ hắn xử lý, cũng là cơ hội để Bùi Hiểu Vũ tự bình tĩnh lại.

Hắn bận rộn ở Vĩnh Tân đến tận trưa, nghe báo cáo cả buổi sáng mà vẫn chưa xong. Chiều nay, hắn còn phải đến nghĩa trang để viếng mộ cha mẹ. Hắn ăn trưa cùng Vương Duẫn và Phan Kiến, vừa ăn vừa sắp xếp nốt công việc còn lại.

"Ông chủ, hôm nay sao không thấy Hiểu Vũ đến?" Vương Duẫn hỏi.

Tống Ngạn Minh mới ăn được vài thìa cháo bào ngư, sắc mặt xanh xao, tinh thần kiệt quệ. Nghe Vương Duẫn nhắc đến Bùi Hiểu Vũ, hắn lạnh lùng đáp: "Tôi làm sao mà biết được."

Vương Duẫn và Phan Kiến nhìn nhau, không hiểu sao lại khiến ông chủ khó chịu, đành im lặng không dám hỏi thêm.

Một lúc sau, Tống Ngạn Minh lại hỏi: "Tìm cậu ấy có việc gì?"

Vương Duẫn đáp: "Tháng trước Kim Á cần thay một lô nội thất, thanh toán qua tài khoản của Vĩnh Tân. Tôi muốn kiểm tra xem đã xong chưa để đối chiếu sổ sách."

Tống Ngạn Minh chỉ hờ hững đáp một tiếng "Ừm" rồi không nói thêm gì nữa.

Bầu không khí trên bàn ăn trở nên lạnh lẽo, Vương Duẫn cũng không dám hỏi thêm, chỉ bảo chiều nay sẽ tự đi tìm cậu ấy ở Kim Á.

Tống Ngạn Minh uống rượu từ tối qua, suốt đêm không ngủ, sáng và trưa đều không có tâm trạng ăn uống. Đến nghĩa trang, hắn gần như kiệt sức, đầu óc đầy ắp những phiền phức do Bùi Hiểu Vũ gây ra. Phải mất nửa tiếng hắn mới leo lên được mảnh đất phong thủy mà Tống Lập Vỹ đã đích thân chọn.

Phía sau hắn là một nhóm người, đều là họ hàng và các trưởng lão của nhà họ Tống. Sau khi trở về nước, Tống Ngạn Minh ngày càng cảm thấy chán ghét những lễ nghi dòng tộc này. Khi còn sống thì tranh đấu sống chết với nhau, đến lúc mất đi lại làm ra vẻ tình thâm nghĩa trọng. Cảnh quỳ gối cầu nguyện trong từ đường khiến hắn cảm thấy buồn nôn.

Nhưng sản nghiệp của nhà họ Tống ở Nam Phổ đã tồn tại qua bao nhiêu năm, liên quan đến quá nhiều thứ. Là người đứng đầu gia tộc hiện tại, hắn buộc phải giữ thể diện.

Nói đúng ra, Tống Lập Vỹ không phải một người cha quá tệ, chỉ là Tống Ngạn Minh quá nhạy cảm và hay ghi thù. Hắn đã chứng kiến quá nhiều trường hợp đàn ông chỉ coi trọng lợi ích mà không màng tình cảm.

Sau sự kiện đính hôn với Lục Hách Na, Tống Ngạn Minh nhận ra bản thân cũng phần nào bị ảnh hưởng bởi tư duy này. Hắn nghĩ rằng những chuyện mình không thích vẫn phải làm, hôn nhân không cần tình cảm cũng có thể thực hiện.

Hồi đó, hắn cho rằng tình cảm có thể từ từ bồi đắp. Nhưng giờ nghĩ lại, chẳng qua là vì bị lợi ích thúc ép mà thôi.

Ông nội đã về ẩn cư trong chùa cũng đến. Dù không phải ông nội ruột của hắn nhưng ông là người mà Tống Ngạn Minh kính trọng nhất trong nhà họ Tống.

Mấy năm trở về nước, Tống Ngạn Minh đã đến thăm ông hơn chục lần, có lúc để hỏi ý kiến khi phân vân, có lúc chỉ để tìm sự yên tĩnh giữa những ồn ào náo nhiệt nơi đô thị.

Ông nội thích sự tĩnh lặng, lễ nghi vừa kết thúc liền muốn xuống núi. Tống Ngạn Minh đích thân tiễn ông lên xe.

"Lần này xuống núi, ta cảm thấy sức khỏe không còn được như trước nữa." Ông nói, nhưng vẫn kiên quyết tự đi mà không cần ai đỡ.

Ông dặn dò Tống Ngạn Minh vài điều cần chú ý rồi hỏi: "Đứa trẻ bên cạnh cháu đâu? Hôm nay không đến à?"

Mấy năm qua, mỗi lần lên núi thăm ông nội, Bùi Hiểu Vũ đều đi cùng. Đây là lần đầu tiên Tống Ngạn Minh không có ai bên cạnh.

Tống Ngạn Minh nghẹn lại một lúc, cố gắng cười để trả lời: "Cậu ấy bận việc."

Ông nội gật đầu, "Bận rộn là tốt."

Đi một đoạn dài mới xuống đến chỗ đỗ xe, Tống Ngạn Minh dìu ông lên xe, cẩn thận đóng cửa lại. Ông nội hạ cửa kính xe, ngập ngừng rồi nói: "Ngạn Minh, cháu cũng nên chú ý sức khỏe, đừng quá lo lắng."

"Không có gì đâu ạ." Tống Ngạn Minh trả lời.

Ông nội không nói thêm gì, mỉm cười rồi kéo kính xe lên, bảo tài xế đưa ông về.

Tống Ngạn Minh đứng nhìn chiếc xe rời đi, thở dài một tiếng. Hắn giơ tay xoa bóp thái dương đang đau nhức. Ngày kia là lễ đính hôn, dù đơn giản thế nào cũng phải tổ chức. Nghĩ đến đó, hắn lại thấy đau đầu.

Trên đường từ nghĩa trang trở về, hắn tình cờ gặp Lục Hách Na, cả hai rủ nhau đi uống cà phê.

Sắc mặt của Lục Hách Na cũng không khá hơn Tống Ngạn Minh là bao. Hắn để ý thấy trên má trái của cô có dấu vết như bị đánh nhưng không hỏi nguyên nhân.

Thông báo rằng lễ đính hôn sẽ tổ chức đơn giản đã làm giám đốc ngân hàng Lục nổi giận, mắng mỏ Tống Ngạn Minh không tôn trọng gia đình họ Lục, đòi đến nhà họ Tống để làm rõ. Lục Hách Na tự mình giải quyết việc này, không để Tống Ngạn Minh phải lo. Dẫu vậy, những tờ báo lá cải bên ngoài vẫn viết đủ chuyện linh tinh và Tống Ngạn Minh phải nhờ Kim Thành xử lý.

Sau khi bàn bạc, Lục Hách Na hứa sẽ tăng thêm 0,8% cổ phần của ngân hàng Nam Phổ cho hắn. Nếu mối quan hệ với Ngân hàng Trung Ương thông suốt, mọi thứ sẽ được giao lại cho Tống Ngạn Minh.

Tống Ngạn Minh chỉ gật đầu đáp lại, không nói nhiều.

"Tiểu Thu sắp đi London trong vài ngày nữa." Lục Hách Na kéo áo choàng trên người, thở dài. "Cô ấy sẽ không ở lại Nam Phổ. Cô ấy nói nếu nửa năm nữa tôi không đến tìm cô ấy, cô ấy sẽ trở về Rome."

"Rome?"

"Ừ. Anh còn nhớ vài năm trước anh vội vàng bay đêm sang Rome không? Lúc đó thực ra tôi không giải quyết được việc, là cô ấy đã giúp tôi xử lý."

Trong mắt Tống Ngạn Minh bỗng xuất hiện một tia sáng, hắn hỏi: "Tô Thu chính là Giorgia?"

Lục Hách Na mỉm cười: "Đúng vậy."

Tống Ngạn Minh cúi đầu uống một ngụm cà phê đen không đường, cảm giác mơ màng vì thức trắng cả đêm tan đi phần nào. Hắn chợt nghĩ về nhiều chuyện cũ.

Người ta thường nói Tống Ngạn Minh là con cưng của trời, từ nhỏ chưa từng chịu khổ. Hắn chưa từng giải thích nhưng những ngày gian khổ ấy không phải không ai biết.

Những chuyện gần nhất là khi hắn mới về nước. Lúc đó, Tống Lập Vỹ đã nằm liệt giường, cả thành phố Nam Phổ đều vây quanh Tống gia, cố tìm cách kiếm lợi từ họ. Tống Lập Vỹ không quá yêu thương Tống Ngạn Minh nhưng trong hai người con trai, chỉ có hắn là có đầu óc. Mỗi ngày ông đều răn dạy, đôi lúc còn do dự không quyết. Ngay cả việc Tống Ngạn Minh kế thừa gia sản cũng không hoàn toàn danh chính ngôn thuận, đêm nào hắn cũng phải để một khẩu súng dưới gối mới ngủ được.

Lúc đó, chính Bùi Hiểu Vũ đã ở bên cạnh hắn, còn chịu đựng không ít trận đòn thay hắn.

Xa hơn một chút là thời gian du học tại London. Từ Rome có tin báo rằng Thư Gia bị bệnh nặng. Sau khi ra nước ngoài, Thư Gia và Tống Lập Vỹ xảy ra mâu thuẫn lớn. Thư Gia có bạn tình mới ở Ý, không lâu sau đó nghiện ma túy. Tống Ngạn Minh không thuyết phục được bà, còn bị bà chủ động cắt đứt liên lạc.

Lúc đó cũng là mùa đông, Tống Ngạn Minh muốn đến Rome gặp Thư Gia nhưng bị Tống Lập Vỹ cắt tiền, lại không có cách nào xoay sở. Chính Lục Hách Na mới quen đã tìm trực thăng cho hắn. Đến Rome, cô lại sắp xếp người hỗ trợ, giúp hắn ở bên Thư Gia hơn một tháng. Cuối cùng, Thư Gia qua đời.

Sau đó, hắn và Lục Hách Na không có nhiều liên lạc nhưng ân tình của cô, hắn luôn ghi nhớ.

"Khi nào cô ấy đi? Có ở lại qua Giáng Sinh không?" Tống Ngạn Minh bỗng hỏi.

Lục Hách Na nói cô ấy sẽ đi vào sáng sớm ngày thứ hai sau Giáng Sinh, chuyến tàu khởi hành lúc sáu giờ.

Tống Ngạn Minh không nghĩ thêm nhiều, nói: "Mời cô ấy đến dự lễ đính hôn đi. Buổi khiêu vũ tối đó có thể cùng cô ấy nhảy vài bài."

Lục Hách Na cảm ơn hắn nhưng cũng nhấn mạnh rằng không thể tăng thêm cổ phần. Tống Ngạn Minh mỉm cười, nói cô thật biết giữ tâm trạng ổn định.

Sau khi bàn xong chuyện, cả hai ai về nhà nấy.

Tâm trạng của Lục Hách Na tốt lên đôi chút. Trước khi rời đi, cô bỗng hỏi: "Hiểu Vũ đâu?"

Cô là người gan dạ nhưng tinh tế, nhìn thấu mọi thứ rõ ràng hơn Tống Ngạn Minh.

Gương mặt Tống Ngạn Minh lại tối sầm: "Không biết."

Lục Hách Na chỉ đáp một tiếng "À." vẻ ngượng ngùng.

Người đàn ông thất thường như vậy, không biết Hiểu Vũ – cậu nhóc đáng yêu kia – thích hắn ở điểm gì?

Tháng 12, trời đã rất lạnh. Tống Ngạn Minh ngồi trong xe mà vẫn cảm thấy tay chân buốt giá, ra ngoài đi lại thì càng bị gió lạnh cắt da cắt thịt.

Sáng nay ra cửa, hắn thấy xe của Bùi Hiểu Vũ vẫn chưa chạy, trong lòng liền chửi thầm: Thời tiết thế này, chẳng lẽ cậu ta định đứng ngoài chịu gió rét?

Đúng là đồ ngốc.

-

Trên chuyến tàu đường dài chật ních người, khi Bùi Hiểu Vũ nhận ra thì tên trộm đã đi đến chỗ nối giữa các toa. Cậu ngồi ở vị trí sát cửa sổ, cố nén cảm giác đau mỏi ở vai và cổ rồi đứng dậy đuổi theo.

Ở toa thứ hai, cậu bắt kịp tên trộm. Khi cả hai kéo nhau đến đoạn nối với toa tiếp theo, từ trong nhà vệ sinh xuất hiện thêm hai tên đồng bọn. Chúng suýt kéo cậu vào bên trong. May mà Bùi Hiểu Vũ phản ứng nhanh, lập tức cúi người tránh được. Nhưng sức cậu yếu hơn, cuối cùng vẫn bị trúng một cú đấm mạnh vào cằm. Miệng cậu lập tức trào ra vị tanh ngọt của máu.

Cậu xoay người mượn lực, nhốt cả ba tên vào trong nhà vệ sinh.

Lúc này, hai người mặc đồng phục cảnh sát trên tàu đi tới. Bùi Hiểu Vũ lấy lại túi của mình rồi giao mấy tên kia cho họ.

Quay lại chỗ ngồi, cậu mở túi kiểm tra thì phát hiện ví tiền đã mất.

Quay lại tìm thì không thấy ai. Một hành khách ngồi gần đó nhắc nhở rằng hai người khi nãy là đồng bọn của bọn trộm chứ không phải cảnh sát.

Bùi Hiểu Vũ đã bị lừa nhưng không nổi giận, cậu chỉ đờ đẫn trở về chỗ của mình. Bên cạnh cậu là một đôi mẹ con, họ nói vừa đến Nam Phổ thăm người thân, giờ đang trên đường về nhà.

Khung cảnh ngoài cửa sổ dần dần xuất hiện chút sắc xanh của cây cỏ. Bùi Hiểu Vũ rất buồn ngủ nhưng không tài nào chợp mắt, chỉ ngồi đó với tâm trạng mơ màng.

Trời dần tối, điều đó có nghĩa là một ngày nữa sắp kết thúc.

Cậu không mang theo đồng hồ, trong túi chỉ có hai bộ quần áo để thay và một cuốn sổ nhật ký.

Chiếc đồng hồ là do tiên sinh tặng, khẩu súng cũng là tiên sinh tặng, quần áo và giày dép đều là do tiên sinh mua cho.

Không biết giờ này tiên sinh đang làm gì? Đã ăn chưa? Chắc phát hiện cậu bỏ đi rồi, tiên sinh hẳn sẽ thấy nhẹ nhõm hơn một chút.

Chờ tiệc đính hôn phiền phức qua đi, cuộc sống của tiên sinh sẽ trở lại bình yên, ngày càng tốt hơn.

Còn tương lai của cậu sẽ thế nào, Bùi Hiểu Vũ chưa từng nghĩ tới.

Rời xa Tống Ngạn Minh, dường như cậu lại trở về trạng thái như bốn năm trước.

Nửa đêm, toa tàu trở nên yên tĩnh, cơ thể Bùi Hiểu Vũ mỏi nhừ, đầu nóng hừng hực. Chị gái ngồi cạnh đưa tay sờ trán cậu, bảo rằng cậu bị sốt. Trên tàu không có thuốc, cậu chỉ uống chút nước ấm rồi chịu đựng.

Tàu chạy suốt hai ngày hai đêm, đến sáng sớm, Bùi Hiểu Vũ cuối cùng cũng theo dòng người xuống tàu.

Cậu vẫn còn sốt, đầu óc mơ màng, nhưng mọi chuyện xảy ra vẫn khắc sâu trong trí nhớ. Chỉ cần nhắm mắt lại là tâm trí cậu lại hiện lên gương mặt giận dữ, đầy thất vọng của Tống Ngạn Minh.

Vậy nên, cậu cứ chịu đựng như thế, coi đây là hình phạt cho bản thân, dù biết nó vẫn chưa đủ.

Khi nhìn thấy Trương Chí Minh, Bùi Hiểu Vũ khá vui. Cậu kiễng chân vẫy tay với anh ta.

Nhưng vẻ mặt Trương Chí Minh lại chẳng chút vui vẻ.

Chiếc ba lô của Bùi Hiểu Vũ trống rỗng, chỉ có cuốn sổ nhật ký bìa cứng cấn vào lưng cậu khiến cơn đau nhức thêm rõ rệt.

"Anh Chí Minh___" Bùi Hiểu Vũ gọi anh ta.

Sự phấn khích chỉ kéo dài trong chốc lát. Ngay sau đó, cơ thể Bùi Hiểu Vũ mềm nhũn, ngã gục xuống đất. Trong cơn mê man, cậu mơ hồ thấy Trương Chí Minh bất chấp sự ngăn cản của nhân viên an ninh, trèo qua rào chạy đến.

-

Khi tỉnh lại, đã là một ngày sau. Mu bàn tay cậu sưng lên, dán đầy băng dính y tế, cơ thể không còn chút sức lực.

Cậu nhớ lại việc mình ngất xỉu ở ga tàu, giờ chắc đang ở nhà của Trương Chí Minh.

Căn phòng chỉ có một chiếc giường và một chiếc bàn trà, không có gì thêm. Cậu đã mấy ngày không ăn uống đàng hoàng, ngay cả việc ngồi dậy cũng thấy khó khăn.

Bước ra khỏi phòng, cậu thấy trong nhà chất đầy các loại đồ đạc, có thứ mới mua, có thứ đóng gói mang từ Nam Phổ đến, tất cả vẫn chưa được sắp xếp.

Bùi Hiểu Vũ nhìn ra bên ngoài. Đó dường như là một căn biệt thự nhỏ, diện tích không lớn nhưng có sân vườn. Cánh cổng sân không đóng, thỉnh thoảng có người đi xe đạp ngang qua.

"Cậu tỉnh rồi."

Bùi Hiểu Vũ ngẩng đầu, một người đàn ông mặc áo blouse trắng bước vào. Anh ta nói: "Tôi là bác sĩ mà ông chủ Trương mời đến."

Người đó tự giới thiệu, kiểm tra tình trạng của Bùi Hiểu Vũ. Vết thương ở cằm của cậu trước đây bị nhiễm trùng, giờ đã bắt đầu đóng vảy. Cơn sốt cũng hạ, cậu không muốn truyền dịch thêm. Bác sĩ kê đơn thuốc rồi nói sẽ ra ngoài mua đồ ăn cho cậu.

Ghế sofa trong phòng khách cũng bị chất đầy đồ đạc. Bùi Hiểu Vũ dọn trống một góc để ngồi xuống.

Ngày 26, tiệc đính hôn của tiên sinh đã kết thúc.

Ngồi một lúc, Trương Chí Minh trở về. Nhìn thấy Bùi Hiểu Vũ đã tỉnh, anh ta thở phào nhẹ nhõm. Trương Chí Minh cởi chiếc áo khoác còn hơi ấm của mình, đắp lên người cậu.

"Cậu làm tôi sợ quá, Hiểu Vũ." Trương Chí Minh nói.

Ba ngày trước, anh ta nhận được điện báo của Bùi Hiểu Vũ nói rằng cậu sẽ đến Phúc Kiến tìm anh ta. Trương Chí Minh không biết chi tiết. Hôm qua khi đón được cậu, anh ta giật mình vì cậu tiều tụy đến mức không nhận ra, vừa đến đã ngất xỉu ngay trước mặt. Trương Chí Minh không còn cách nào khác, đành gọi điện cho Kim Thành hỏi thăm tình hình.

Hôm qua đúng là ngày diễn ra tiệc đính hôn của Tống Ngạn Minh. Mãi đến khuya Kim Thành mới về nhà. Anh ta nói chính mình cũng mới biết chuyện này.

Bùi Hiểu Vũ đã hai ngày không về nhà. Kim Thành nói Tống Ngạn Minh tức giận đến mức mặt đen như Bao Công, ở nhà đập cốc chén, mắng chửi Bùi Hiểu Vũ cánh cứng cáp rồi nên gan cũng lớn, còn mắng cậu là con thỏ trắng vong ân phụ nghĩa. Trong bữa tiệc đính hôn, Tống Ngạn Huy thẳng thừng nói rằng loại người như Bùi Hiểu Vũ vốn chẳng bao giờ nuôi dưỡng tử tế được. Tống Ngạn Minh tức đến đỏ mắt, đá cho Tống Ngạn Huy một cú. Nếu không nhờ Kim Thành và Lý Tướng Như ngăn lại, chắc Tống Ngạn Huy đã phải nhập viện.

Trương Chí Minh cứ nghĩ Bùi Hiểu Vũ sẽ ổn hơn mình, không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này. Anh ta ở bên chăm sóc cậu suốt đêm, đến sáng khi cậu hạ sốt mới ra ngoài giải quyết công việc.

Bùi Hiểu Vũ mỉm cười: "Hình như là sốt cao quá rồi."

Trương Chí Minh: "Cái gì mà "hình như", cậu sốt đến 40 độ đấy, thật sự có thể nguy hiểm đến tính mạng, đừng coi thường như thế."

Bùi Hiểu Vũ bỗng nhớ đến anh Tam của mình, anh ấy cũng đã ra đi vì sốt cao.

"Giờ không sao rồi." Bùi Hiểu Vũ chỉ có thể nói như vậy.

"Cậu ăn gì chưa?"

"Bác sĩ anh mời giúp tôi đi mua rồi."

Nhìn vẻ thất thần của Bùi Hiểu Vũ, Trương Chí Minh nhẹ nhàng hỏi: "Tống tiên sinh biết rồi, phải không?"

Anh ta sợ làm cậu kích động, nên cả câu hỏi lẫn giọng điệu đều rất dịu dàng, nhưng Bùi Hiểu Vũ vẫn đau khổ đến mức bật khóc.

Bùi Hiểu Vũ chỉ gật đầu, liên tục nhớ lại đêm bị phát hiện ấy, hình ảnh của Tống Ngạn Minh hiện rõ mồn một trong đầu.

"Không sao đâu, không sao đâu." Trương Chí Minh luôn điềm đạm và giữ cảm xúc chừng mực. Anh ta nhẹ nhàng ôm lấy Bùi Hiểu Vũ: "Có anh đây, anh vẫn luôn ở đây mà..."

Bùi Hiểu Vũ khẽ gật đầu, nhưng cơ thể yếu ớt của cậu không chịu nổi cảm xúc quá mạnh, hơi thở trở nên gấp gáp.

Cậu cảm thấy như mình sắp ngất đi lần nữa. Khi ngẩng đầu lên, cậu nghĩ rằng mình nhìn nhầm, nhưng giây tiếp theo đã nghe thấy giọng kinh ngạc của Trương Chí Minh.

"Tống tiên sinh?"

Trương Chí Minh vội buông Bùi Hiểu Vũ ra. Cả hai quay về phía cửa. Tống Ngạn Minh trong bộ vest đắt tiền đang đứng trong sân.

"Bùi Hiểu Vũ."

Tống Ngạn Minh lạnh lùng nhìn cậu từ trên xuống dưới, ánh mắt lướt qua căn nhà còn ngổn ngang đồ đạc.

"Tiên sinh." Bùi Hiểu Vũ đứng dậy, cơ thể chao đảo, Trương Chí Minh phải đỡ một chút. Cậu bước tới, xác nhận rằng chính Tống Ngạn Minh đã xuất hiện ở đây.

Tóc của tiên sinh có chút rối, không mặc áo khoác, cả người toát ra hơi lạnh.

Bùi Hiểu Vũ không dám tin, nhất thời chẳng thốt ra được lời nào khác, chỉ có thể gọi thêm một tiếng: "Tiên sinh."

Những lời trách móc mà Tống Ngạn Minh đã giữ suốt cả quãng đường, khi nhìn thấy Bùi Hiểu Vũ lại chẳng thể nói ra. Hắn chưa từng thấy Bùi Hiểu Vũ trong trạng thái này. Trước đây, dù có bị thương, ánh mắt cậu vẫn sáng rực, còn bây giờ, cậu giống như một cái vỏ rỗng, linh hồn cùng máu thịt đều đã héo úa.

"Đừng khóc nữa." Tống Ngạn Minh chỉ nói vậy.

Bùi Hiểu Vũ bật lên một tiếng "ưm", rồi đưa tay lau nước mắt trên mặt mình.

Tống Ngạn Minh lại hỏi: "Biết sai chưa?"

Bùi Hiểu Vũ nghẹn ngào gật đầu: "Biết rồi."

Tống Ngạn Minh: "Có sửa được không? Không được nói dối tôi."

"......." Bùi Hiểu Vũ không dám nói dối thêm, cũng không dám hứa là mình sẽ sửa đổi, chỉ đáp: "Tôi nghe theo lời ngài, tiên sinh."

Tống Ngạn Minh bất lực thở dài.

"Vậy đừng bận tâm nữa, tôi có cách. Bây giờ theo tôi về."

"Vâng, tiên sinh."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /37 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tránh Xa Nam Thần Cố Chấp

Copyright © 2022 - MTruyện.net