Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Nhật Ký Tư Mật Bị Phát Hiện
  3. Chương 3
Trước /37 Sau

Nhật Ký Tư Mật Bị Phát Hiện

Chương 3

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đây không phải là lần đầu tiên bà cụ chê bai trang phục của Bùi Hiểu Vũ.

Cậu cười gượng, nói: "Cháu đi cất đồ đã."

"Bộ dây nịt này của cháu mua ở đâu vậy, sau này đừng đeo nữa nhé, xấu đến mức trời đất phải khóc than! Thân hình đẹp đẽ của một chàng trai mà lại bị cháu biến thành giống như du côn thế này." Bà cụ nói xong, cũng không buông tha cho Tống Ngạn Minh, người đang đứng bên cười thầm. "Người của cháu mà cháu chẳng mảy may quan tâm gì hết cả."

"Cháu có trả thiếu lương cho cậu ta đâu!" Tống Ngạn Minh nhún vai, một tay đút túi.

Bùi Hiểu Vũ thấy hai người chuẩn bị đấu khẩu liền cầm mấy món quà vừa mua, bước vào trong nhà. Khi vào đến bếp, cậu thấy bà Ngô, giúp việc của lão phu nhân đang dọn đồ ăn ra nên lại gần giúp đỡ.

"Món này còn nóng, lấy cái khăn lót tay nhé." bà Ngô dặn dò.

Bùi Hiểu Vũ cẩn thận bưng nồi đất lên bàn ăn rồi quay lại giúp bà Ngô dọn dẹp bếp núc.

Bà Ngô đã theo lão phu nhân từ khi còn rất trẻ, hai người chênh nhau năm, sáu tuổi. Bà theo bà cụ về nhà chồng, sau đó cũng lập gia đình, nhưng chẳng may hôn nhân không trọn vẹn, lại quay về sống cùng bà cụ. Giờ đây, cả hai người đều không còn chồng con bên cạnh, lại vẫn bên nhau sớm tối.

Bùi Hiểu Vũ rất thích nghe bà Ngô và lão phu nhân kể về những chuyện quá khứ của hai người, nhiều lần xa cách nhưng rồi duyên số lại đưa đẩy để bà Ngô quay về bên bà cụ.

Nếu cậu và tiên sinh cũng có thể được như vậy thì tốt biết bao, Bùi Hiểu Vũ thường nghĩ thầm.

Nhưng đó chỉ là nghĩ vậy thôi, vì người xếp hàng chờ Tống Ngạn Minh kết hôn, sinh con, nối dõi tông đường có lẽ dài đến tận sông Tần Hoài rồi.

Sau khi đồ ăn được bày ra, cả bốn người cùng ngồi quanh bàn dùng bữa.

Trên bàn ăn, phần lớn là lão phu nhân và Tống Ngạn Minh trò chuyện, còn Bùi Hiểu Vũ và bà Ngô thì lặng lẽ ăn và gắp thức ăn.

Chủ đề không thể thiếu là chuyện giục Tống Ngạn Minh dọn ra ở nhà chính và đi xem mắt.

"Người đứng đầu gia đình phải sống ở nhà chính. Dù bà không ở bên đó thì cũng biết đám người bên đó chẳng ai yên ổn gì, không có một người nào khiến bà yên tâm."

Bà cụ nói, thấy Tống Ngạn Minh vẫn điềm nhiên, còn rảnh rỗi bóc tôm, bà càng tức giận, nói tiếp: "Chuyện đó cháu không lo, còn chuyện kết hôn thì sao? Cháu bao nhiêu tuổi rồi mà suốt ngày đi loanh quanh, chẳng có chút đứng đắn trưởng thành gì."

Tống Ngạn Minh cãi lại: "Cháu bận rộn cả ngày, lúc nào cũng có việc nghiêm túc để làm, bận tới mức không chạm nổi gót chân xuống đất, phải không, Hiểu Vũ?"

Bùi Hiểu Vũ thầm kêu khổ, cậu nở nụ cười nịnh nọt với Tống Ngạn Minh, không dám nói đồng ý mà cũng không dám phản đối.

"Cháu bận đến mức không có thời gian yêu đương sao? Kim Á hiện do Hiểu Vũ quản lý, nhà máy dệt thì do Tống Giai Tư phụ trách." Bà cụ nói, lại nhắc đến hai người bạn thân của Tống Ngạn Minh: "Lý Tướng Như đã kết hôn rồi lại ly hôn, Kim Thành sắp cưới, chỉ có cháu là chẳng lo lắng gì cả."

Bùi Hiểu Vũ lén nhìn sắc mặt của Tống Ngạn Minh, thấy tiên sinh đang đau đầu liền cúi xuống cười lén.

Rõ ràng sự phiền phức trên gương mặt của Tống Ngạn Minh là thật.

"Cuối tháng Kim Thành kết hôn, cậu ấy bảo sẽ giới thiệu bạn học cho cháu."

Nghe thấy thế, bà cụ cảm thấy có hy vọng nên không càm ràm nữa.

Theo góc nhìn của các bậc trưởng bối, trong ba thiếu gia của Nam Phổ, người đáng tin cậy và ổn định nhất là Kim Thành. Anh ta từ nhỏ đã có phẩm chất và học lực xuất sắc, mẹ là giáo sư đại học, cha sáng lập tờ Nam Báo, sau khi tốt nghiệp, anh ta kế thừa sự nghiệp gia đình. Còn Lý Tướng Như là con trai duy nhất của đại gia ngành hàng hải Lý Chấn - một lĩnh vực với nhiều mối quan hệ phức tạp. Nhà họ Lý có ảnh hưởng cả trong sáng lẫn tối, Lý Tướng Như đầy bản lĩnh, khiến người khác vừa kính nể vừa dè chừng. Với các bậc trưởng bối, tốt nhất là không nên gây chuyện với anh ta.

Kim Thành và Lý Tướng Như có thể dễ dàng phân biệt: một người là ánh sáng, người kia là bóng tối. Còn đến Tống Ngạn Minh, hắn không dễ để định nghĩa, vì hắn thuộc sắc xám.

Là trưởng nam của nhà họ Tống, Tống Ngạn Minh từ nhỏ đã nhận được nhiều yêu thương. Mẹ là một phụ nữ học thức cao, luôn chú trọng đến việc giáo dục văn hóa của hắn, sau đó còn gửi hắn ra nước ngoài du học, mở mang kiến thức và tầm nhìn.

Ngoài ảnh hưởng thương nghiệp từ nhà họ Tống, kinh nghiệm cuộc sống giúp hắn có tầm nhìn cao, không tự thỏa mãn với cái đã có.

Nhưng chính vì hắn sinh ra ở nhà họ Tống, một đế chế kinh doanh thu nhỏ, nên có vô số người luôn chờ thời để nhắm vào gia nghiệp này.

Cha hắn từ khi hắn còn nhỏ đã đặt kỳ vọng lớn vào hắn, không che giấu những sóng gió và sự khốc liệt của thương trường trước mặt hắn. Mẹ hắn, bà Thư Gia, lại điềm đạm như đóa hoa cúc, không muốn dính líu đến những tranh đấu đó, khiến hắn lớn lên trong sự giằng xé giữa hai bên.

Sau đó bà Thư Gia qua đời, một tiểu thư nhà giàu đầy kiêu hãnh cuối cùng lại phải chịu kết cục như vậy.

Từ đó, Tống Ngạn Minh không còn dựa vào trò tung đồng xu để quyết định mọi thứ. Hắn cuối cùng đã hiểu mình muốn gì, rằng những thú vui trăng gió chẳng có nghĩa lý gì; quyền lực và tài sản mới là những thứ có thể nắm chắc trong tay.

Không muốn bị chà đạp thì phải có năng lực chống trả.

Khi giao thiệp với giới học giả, Tống Ngạn Minh trở nên lịch sự nhã nhặn, nhưng khi làm việc với những người có ảnh hưởng ngầm, hắn lại khôn ngoan và tàn nhẫn hơn họ.

Trước mặt nhân viên, hắn nghiêm túc, nhanh nhẹn; trước mặt người thân và bạn bè, hắn lại thoải mái, tự do.

Bùi Hiểu Vũ quen với cả hai mặt này của hắn. Những năm tháng làm việc cùng Tống Ngạn Minh, cậu cũng học được cách nói năng tùy người mà biến hóa. Nhưng khác với Tống Ngạn Minh, cậu thường mang nụ cười trên mặt.

___ là nhờ Tống Ngạn Minh đã dạy cậu. Tống Ngạn Minh làm mặt lạnh, còn cậu làm mặt cười, khiến công việc trở nên dễ dàng hơn, còn Tống Ngạn Minh vẫn giữ được sự uy nghiêm.

Dùng cơm xong, hai người cùng nhau về nhà. Cuối tháng 10, thời tiết ở Nam Phổ đã lạnh dần, ra ngoài đều phải khoác áo khoác hoặc áo gió.

Bùi Hiểu Vũ làm việc với Tống Ngạn Minh, cũng giống như hắn, ít khi mặc áo dài.

-

Đêm qua Tống Ngạn Minh không về nhà. Kim Thành kết hôn, hắn là bạn chú rể nên bạn bè và các bạn học tụ tập để cùng có một "đêm độc thân" trước hôn lễ.

Đầu tiên là uống ở Kim Á đến tận 12 giờ đêm, rồi lại kéo nhau về nhà Kim Thành để lục soát rượu quý của cha anh ta.

Tóm lại, Bùi Hiểu Vũ không có ở bên cạnh họ. Cậu ở lại Kim Á đến 1 giờ sáng rồi về nhà chợp mắt được vài tiếng, sáng sớm đã vội vàng đến khách sạn Hòa Bình.

Nhà họ Kim là trùm báo chí ở Nam Phổ, thường giao du với giới danh lưu nên hôn lễ tất nhiên không thể qua loa. Họ bao trọn khách sạn Hòa Bình cho lễ cưới.

Trước khi ra ngoài thay đồ, Bùi Hiểu Vũ nhớ lại lời đánh giá của cụ bà và vẻ mặt khó chịu của Tống Ngạn Minh, cậu đành phải chọn một bộ trang phục đồng bộ để mặc. Bộ này cũng được may đo ở Baromon.

Baromon là một trong những tiệm may nổi tiếng nhất ở Nam Phổ. Giới quý tộc lâu đời ở đây đều ưa chuộng hàng may đo thủ công, cho rằng trang phục may đo mới là hoàn hảo nhất. Tống Ngạn Minh tất nhiên cũng nghĩ vậy. Hắn thường ghé tiệm này và mỗi lần Bùi Hiểu Vũ đi cùng hắn, Tống Ngạn Minh cũng tiện đặt cho cậu một bộ.

Bộ xám trắng này, theo Bùi Hiểu Vũ, chắc chắn sẽ không bị chê.

Khi đến khách sạn Hòa Bình thì mới gần 8 giờ sáng, nhân viên khách sạn đã bắt đầu tất bật.

Đám cưới đã được chuẩn bị kỹ càng nhiều ngày qua, hôm nay là ngày chính, mọi thứ phải thật hoàn hảo.

Lúc này, với vai trò là bạn chú rể, Tống Ngạn Minh vẫn chưa đến khách sạn, điều này Bùi Hiểu Vũ biết rõ. Cậu đến khách sạn là để gặp Trương Chí Minh.

Trương Chí Minh là bạn thân của Bùi Hiểu Vũ, cũng là trợ lý của Kim Thành và là người chủ trì toàn bộ đám cưới này.

"Hiểu Vũ!"

Trương Chí Minh là người nhìn thấy Bùi Hiểu Vũ trước.

Bùi Hiểu Vũ nở nụ cười, chạy nhanh về phía Trương Chí Minh.

"Cậu mặc như nhân viên phục vụ khách sạn ấy." Trương Chí Minh nói.

Bùi Hiểu Vũ: "......"

Lâu ngày không gặp, Bùi Hiểu Vũ vẫn mỉm cười hỏi, "Anh đến từ lúc nào vậy?"

Hai người cùng đi về phía lối thoát hiểm, Trương Chí Minh đưa cho Bùi Hiểu Vũ một điếu thuốc. Trong lúc châm lửa cho Bùi Hiểu Vũ, anh ta nói: "Mấy ngày nay tôi không về nhà, ở lại đây luôn."

Bùi Hiểu Vũ nhả khói, nhìn khuôn mặt mệt mỏi và quầng thâm dưới mắt của Trương Chí Minh, cậu khẽ cười: "Ông chủ Kim kết hôn, anh đúng là tận tâm."

"Nếu đổi lại là cậu, cậu có tận tâm không?" Trương Chí Minh cười.

Bùi Hiểu Vũ cười trước, rồi chợt nhận ra điều gì đó, liền im lặng cúi đầu.

Trương Chí Minh lớn hơn Bùi Hiểu Vũ bốn tuổi, cao hơn cậu một chút. Nói xong, anh ta cười tự giễu, dựa vào tường và cúi nhìn mũi giày.

"Hiểu Vũ, sau đám cưới này tôi có thể sẽ rời đi."

"Đi?" Bùi Hiểu Vũ ngạc nhiên, cau mày hỏi: "Anh đi đâu?"

Trương Chí Minh nhìn không giống đang nói bâng quơ, anh ta đáp: "Phúc Kiến. Năm sau bên đó sẽ mở một nhà máy in mới."

Bùi Hiểu Vũ hỏi: "Mở nhà máy cùng lắm cũng bận nửa năm thôi. Sau đó anh sẽ quay lại chứ?"

Trương Chí Minh im lặng một lát rồi lắc đầu, cúi xuống gạt tàn thuốc và nói: "Có lẽ không. Ở đây, lòng tôi cảm thấy không thoải mái. Hiểu Vũ, tôi không thể tự điều chỉnh được nữa, nên hãy để tôi tự buông bỏ."

Lúc này, bánh cưới đã được mang đến, mọi người bắt đầu mở ra.

Bùi Hiểu Vũ đứng đối diện Trương Chí Minh và hội trường, bên trái là người đàn ông đang ngẩn ngơ dựa vào tường, bên phải là chiếc bánh cưới năm tầng lộng lẫy.

Cậu cũng sẽ có ngày này sao?

Bùi Hiểu Vũ nghĩ thầm.

Ngày tự tay chuẩn bị lễ cưới cho người mình yêu.

Hai người im lặng, chỉ có Bùi Hiểu Vũ mới biết bí mật sâu kín này.

____Trương Chí Minh yêu Kim Thành, đã yêu nhiều, rất nhiều năm.

Hết một điếu thuốc, Trương Chí Minh dụi tắt đầu thuốc, lấy lại tinh thần và cười: "Thôi nào, đi, cùng tôi đi kiểm tra bánh đi."

Bùi Hiểu Vũ gật đầu.

Họ giúp đỡ nhau đến hơn hai giờ chiều. Lúc này, cô dâu chú rể đã hoàn thành nghi thức ở nhà và cuối cùng cũng đến khách sạn Hòa Bình.

Nhìn Tống Ngạn Minh là biết tối qua hắn uống quá chén.

Cô dâu chú rể vào hậu trường thay trang phục cưới và chuẩn bị nghi thức, Trương Chí Minh theo sau lo liệu mọi thứ đến đổ cả mồ hôi, cô dâu Hồ Mạn đưa cho anh ta một tờ giấy lau.

Cha của Hồ Mạn là quan chức quân đội ở miền Bắc, gia đình chỉ có mình cô là con gái, được cưng chiều vô cùng. Cô lấy chồng ở Nam Phổ cũng phải đấu tranh với gia đình một thời gian dài, dạo trước còn cãi nhau nhiều lần.

Trương Chí Minh không thể làm điều gì quá đáng cũng vì Hồ Mạn và Kim Thành đều là những người quá hoàn hảo.

Bùi Hiểu Vũ vừa mát xa thái dương cho Tống Ngạn Minh vừa thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Trương Chí Minh đang tất bật chuẩn bị, rõ ràng ở trong hoàn cảnh chua xót đến vậy, anh vẫn cười vui vẻ được.

"Nặng tay chút." Tống Ngạn Minh nhắm mắt lại nói.

Bùi Hiểu Vũ giật mình quay lại, cúi xuống nhìn đầu tiên sinh nhà mình, cười nhẹ: "Vâng."

May mà, may mà tiên sinh vẫn chưa kết hôn, vẫn còn ở bên cạnh cậu.

Sau lễ cưới là tiệc tối, những người đến đều là giới thượng lưu giàu có, Bùi Hiểu Vũ và Trương Chí Minh, những người bận bịu suốt, cũng tìm một chỗ đứng chờ.

Không thể đi xa cũng không thể uống rượu, Bùi Hiểu Vũ ngồi cùng Trương Chí Minh hút hết điếu này đến điếu khác.

Quay lại phòng nghỉ hậu trường để dọn dẹp đồ, Bùi Hiểu Vũ không biết đồ nào để vào đâu nên đứng bên cạnh trò chuyện cùng Trương Chí Minh.

"Bùi Hiểu Vũ."

Không khí đang trầm lắng, cuộc trò chuyện cũng gần như không còn gì để nói thì Tống Ngạn Minh bước vào.

Bùi Hiểu Vũ đứng dậy, "Tiên sinh, chúng ta đi chưa ạ?"

Tống Ngạn Minh đã uống rượu, cổ và tai hơi đỏ, hắn bước tới gần với mùi rượu nồng nặc. Hắn đặt tay lên vai Bùi Hiểu Vũ: "Còn sớm, cậu chưa ăn cơm đúng không?"

"Tôi ăn rồi." Bùi Hiểu Vũ đáp. Vừa nãy cậu đã ăn chút đồ với Trương Chí Minh trong bếp.

Nhưng dường như Tống Ngạn Minh không nghe thấy, hắn kéo tay Bùi Hiểu Vũ đi ra ngoài: "Tôi không còn tiệc tùng nữa, dẫn cậu đi ăn ngon rồi uống chút rượu."

Bùi Hiểu Vũ vòng tay ôm eo đỡ hắn đi: "Tôi còn phải lái xe, tiên sinh."

"Đầu óc máy móc." Tống Ngạn Minh mắng, "Gọi Lý Gia Vỹ tới. Tối nay toàn rượu ngon, không phải cậu thích uống Mao Đài à, uống thoải mái. Còn đưa cậu đi gặp một người nữa."

Bùi Hiểu Vũ bật cười rồi đi cùng Tống Ngạn Minh đến tiệc rượu.

Trương Chí Minh đứng phía sau, nhìn bóng dáng họ khuất sau góc hành lang, khẽ cười chua xót.

Đến bàn tiệc, chỉ còn lại Lý Tướng Như và một quý cô nữa. Cô mặc một bộ sườn xám lụa bóng đơn giản mà thanh lịch với họa tiết thêu ẩn, tóc ngắn ngang vai, khí chất khác hẳn những phụ nữ trong tiệc.

"Quay lại rồi à?" Lý Tướng Như cười, "Không quay lại nữa là tiểu thư Luna đây sắp bị tôi dụ mất đấy."

Bùi Hiểu Vũ nghe thấy, hơi sững người, rồi cậu đỡ Tống Ngạn Minh ngồi xuống và định rời khỏi.

Lý Tướng Như không sao, nhưng có khách khác ở đây nên cậu không tiện ngồi cùng ăn.

Tống Ngạn Minh bảo: "Ngồi đi, Hiểu Vũ, đều là người quen cả."

Bùi Hiểu Vũ gượng cười: "Vâng."

Tống Ngạn Minh quay sang giới thiệu với Luna: "Đây là trợ lý đắc lực nhất của tôi, Bùi Hiểu Vũ. Từ lúc tôi về nước là đã theo tôi rồi."

"Chào Hiểu Vũ nhé, cứ gọi tôi là Luna." Luna mỉm cười rạng rỡ.

Bùi Hiểu Vũ cũng cười: "Xin chào, tiểu thư Luna."

Cuộc trò chuyện với Bùi Hiểu Vũ dừng tại đó, Luna nhìn sang Tống Ngạn Minh và nói: "Mới chớp mắt mà anh đã về nước hơn bốn năm rồi, thật không ngờ bây giờ đã thành công thế này."

Nghe như hai người quen biết từ thời du học ở Anh.

Tống Ngạn Minh đáp: "Đâu có, lúc đó tôi cũng rất muốn học cho xong đấy chứ."

Luna cười lớn: "Cũng chẳng khác biệt gì mấy, học xong rồi cũng phải về mà, như tôi đây thôi."

Luna, tên thật là Lục Hách Na, là con gái của giám đốc đương nhiệm của Ngân hàng Nam Phổ. Cô đã đi du học và trải nghiệm nhiều nơi, vừa mới về nước năm nay. Hai người quen nhau khi ở London, Luna nhỏ hơn Tống Ngạn Minh ba tuổi, hiện 27 tuổi.

Những lời hàn huyên mãi không hết, đến khi kết thúc thì đã là rạng sáng. Bùi Hiểu Vũ không uống rượu, cậu lái xe đưa Tống Ngạn Minh về nhà.

Trên đường về sau các bữa tiệc thế này, Bùi Hiểu Vũ và Tống Ngạn Minh thường trò chuyện đôi chút, nhưng đêm nay, Tống Ngạn Minh lại im lặng lạ thường. Hắn dựa lưng vào ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì.

"Tiên sinh, ngài đang nghĩ gì thế?" Bùi Hiểu Vũ hỏi.

Tống Ngạn Minh quay đầu nhìn cậu: "Cậu có muốn kết hôn không?"

Bùi Hiểu Vũ giữ vẻ mặt bình thản, đáp nhẹ nhàng: "Tôi còn nhỏ mà, tiên sinh."

Tống Ngạn Minh hỏi tiếp: "Cậu thấy tiểu thư Lục thế nào?"

Bùi Hiểu Vũ im lặng, không trả lời.

Tống Ngạn Minh cũng không để tâm, khẽ cười rồi quay đầu nhìn ra cửa sổ: "Ngày mai giúp tôi đặt một bó hoa bách hợp gửi đến nhà tiểu thư Lục."

Bùi Hiểu Vũ đáp, giọng thật nhỏ: "Vâng, tiên sinh."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /37 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Hướng Dẫn Trở Thành Người Tình Hoàn Hảo

Copyright © 2022 - MTruyện.net