Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tuyết ngày càng rơi dày hơn.
Bùi Hiểu Vũ ngồi ở ghế sau, từ góc nhìn nghiêng phía sau, cậu lặng lẽ ngắm gương mặt góc nghiêng của Tống Ngạn Minh. Cậu nhẹ nhàng mím môi, cố gắng nhớ lại cảm giác từ nụ hôn ban nãy.
Nhưng hoàn toàn chẳng có cảm giác gì. Nhiệt độ quá thấp, môi Tống Ngạn Minh chẳng truyền chút hơi ấm nào. Hơn nữa, tiên sinh lại áp sát một cách mạnh bạo, khiến lúc đó Bùi Hiểu Vũ sợ đến mức vô thức mím chặt miệng.
Cậu thích Tống Ngạn Minh, muốn được hôn tiên sinh, nhưng vẫn rất sợ bị cắn.
Suốt quãng đường, Tống Ngạn Minh không nói gì, lái xe rất chậm. Thỉnh thoảng hắn lại quay đầu nhìn Bùi Hiểu Vũ, sợ cậu khóc, sợ cậu bệnh, sợ cậu chạy mất.
Đêm qua, Tống Ngạn Minh gần như không ngủ được, trằn trọc trên giường, nghĩ ngợi đủ thứ chuyện xưa cũ, nghĩ về Bùi Hiểu Vũ.
Hắn nghĩ tới việc bao năm qua mình chưa từng có ý định yêu ai, có lẽ cũng vì Bùi Hiểu Vũ.
Trước khi Bùi Hiểu Vũ quản lý Kim Á, hai người họ gần như luôn ở bên nhau suốt 24 giờ một ngày.
Bùi Hiểu Vũ trông có vẻ ngoan ngoãn, ngốc nghếch, nhưng lại rất giỏi làm người khác vui lòng.
Tống Ngạn Minh vốn là người nóng tính. Khi mới tiếp quản gia sản nhà họ Tống, chẳng ai coi trọng hắn. Bề ngoài thì kính cẩn gọi một tiếng "ông chủ Tống", nhưng thực tế, không ít người đang chờ xem hắn thất bại. Chỉ có Bùi Hiểu Vũ là ngày nào cũng khen hắn.
Tiên sinh là tuyệt nhất, tiên sinh là giỏi nhất.
Cậu luôn nói như vậy, biến một Tống Ngạn Minh bộc trực, khó tính thành hình tượng vị đại ông chủ anh minh thần võ.
Đi đâu cũng có Bùi Hiểu Vũ bên cạnh, hắn chưa từng cảm thấy cô đơn.
Tống Ngạn Minh cảm thấy cuộc sống như vậy đã rất tốt rồi. Nếu sau này đến tuổi, gặp được một người phụ nữ phù hợp, hắn sẽ lập gia đình, sinh con. Đợi đến khi Bùi Hiểu Vũ trưởng thành, hắn sẽ tìm cho cậu một cô gái đáng yêu, mua cho cậu một căn nhà thật khang trang. Hai gia đình thân thiết qua lại và họ vẫn có thể ở bên nhau.
Những mong đợi ấy, chỉ đến khi đến tuổi mới có thể thành hiện thực.
Người phụ nữ phù hợp hóa ra là người đồng tính, mà Bùi Hiểu Vũ cũng là người đồng tính.
Cả đống sự bực bội trong lòng Tống Ngạn Minh giờ đã bị đốt cháy thành tro. Hắn từng bước nhượng bộ, cuối cùng đi đến tình trạng hiện tại.
Đêm qua nằm trên giường nghĩ mãi, nghĩ rằng dù không có vợ thì cũng không thể để mất Bùi Hiểu Vũ. Mất cả hai thì cuộc sống này sao mà chịu nổi?
Gần đây, Bùi Hiểu Vũ đang qua lại với Sở Hồng Triết. Tống Ngạn Minh cứ ngỡ mình sẽ cảm thấy yên tâm, nhưng không ngờ cảm giác "Bùi Hiểu Vũ thuộc về người đàn ông khác" lại còn khó chịu hơn.
Trong chuyện này, Tống Ngạn Minh đúng là không nhạy bén nhưng hắn không hề ngu ngốc. Hắn nhìn ra được trong lòng Bùi Hiểu Vũ vẫn còn có hắn.
Nhưng cảm giác đó có bây giờ chưa chắc đã tồn tại mãi. Sở Hồng Triết quả thật không tồi, gia thế tốt, còn trẻ hơn hắn.
Tâm trạng của Tống Ngạn Minh đã sớm rối loạn.
Sáng sớm, hắn thức dậy lên núi thăm ông nội. Trước đây cũng vậy, mỗi khi bực bội, rối trí, hắn lại tìm ông nội để trò chuyện. Ông nội đã ẩn cư tu hành trong chùa trên núi nhiều năm, tâm thế rất thảnh thơi.
Tống Ngạn Minh chỉ kể chuyện của Lục Hách Na, không nhắc đến Bùi Hiểu Vũ, cũng chẳng ai hỏi.
Ông nội mỉm cười: "Đời người chỉ vài chục năm, lịch sử xoay vần vô tận, muốn đi thế nào thì cứ đi thế ấy."
Tống Ngạn Minh lấy ra tờ thẻ xăm xấu mình xin được.
"Ông nội, đi sai đường cũng đi sao?"
"Đi."
Ông nội rút vài que xăm trong ống, chọn một que tốt đưa cho Tống Ngạn Minh.
Ban đầu, Tống Ngạn Minh vẫn chưa nghĩ thông suốt. Mang nặng tâm sự xuống núi, hắn nghĩ đến chuyện tối nay Bùi Hiểu Vũ sẽ ở bên người đàn ông khác, đến mức cơm chay cũng chẳng ăn nổi vài miếng.
Trên đường về, đầu óc của hắn chỉ toàn nghĩ đến những dòng chữ ngông cuồng trong nhật ký của Bùi Hiểu Vũ giờ sắp thuộc về người khác. Một nỗi tức tối nghẹn trong lồng ngực không sao xua tan được.
Tối đó, khi về Nam Phổ, hắn hẹn Kim Thành và Lý Tướng Như đi uống rượu. Kim Thành nói phải ở nhà chơi mạt chược với Hồ Mạn, chỉ có Lý Tướng Như đến cùng hắn.
Lý Tướng Như bảo mình phải từ bỏ hẹn hò với tiểu tình nhân để đến đây, còn nhắc Tống Ngạn Minh phải nhớ ơn. Nhưng điều đó chỉ càng làm Tống Ngạn Minh cảm thấy khó chịu hơn. Nếu Bùi Hiểu Vũ gặp phải người như Lý Tướng Như thì coi như tiêu đời.
Ai ngờ vừa ngẩng đầu, hắn nhìn thấy Sở Hồng Triết – người đáng lẽ phải đang dùng bữa tối lãng mạn và qua đêm với Bùi Hiểu Vũ, nhưng bên cạnh anh ta lại không phải là Bùi Hiểu Vũ.
Họ nói chuyện vài câu, Sở Hồng Triết trông như không kìm lòng nổi, định hôn người đàn ông kia, nhưng người đàn ông kia chỉ đẩy nhẹ ra và đáp lại bằng một cái ôm.
Tống Ngạn Minh khi ấy đã rút súng nhưng bị Lý Tướng Như kịp thời ngăn lại.
Sở Hồng Triết thừa nhận rằng anh ta căn bản không thích Bùi Hiểu Vũ, là Bùi Hiểu Vũ cứ quấn lấy anh ta.
Anh ta bị Tống Ngạn Minh đấm hai cú, sau đó được người đàn ông đi cùng kéo lên xe.
-
Khi xe chạy qua Đại Lộ Nghi Nùng, phố xá hai bên vẫn nhộn nhịp. Có những quý bà dắt chó cưng đi dạo. Tống Ngạn Minh ngẩng mắt nhìn qua gương chiếu hậu, thấy Bùi Hiểu Vũ ngồi đờ đẫn nhưng ánh mắt vẫn luôn hướng về phía hắn.
Một cảm giác hả hê không tên trào dâng trong lòng, Tống Ngạn Minh không nhận ra khóe môi mình hơi nhếch lên. Hắn chỉ hít một hơi thật sâu.
Lúc bắt quả tang Sở Hồng Triết ngoại tình, hắn còn nghĩ đó chỉ là sự trùng hợp, nhưng giờ lại nhận ra, trên đời này chẳng có gì gọi là ngẫu nhiên. Tất cả đều là số mệnh.
Tống Ngạn Minh đưa Bùi Hiểu Vũ về nhà. Lúc họ vào cửa, dì Đường vừa hay dọn bữa tối xong. Nhà chỉ có hai người là dì và chú Vĩnh nên bữa cơm cũng không làm nhiều món.
Thấy họ trở về lúc này, dì Đường vội hỏi xem hai người đã ăn chưa.
Bùi Hiểu Vũ quay sang nhìn Tống Ngạn Minh.
Tống Ngạn Minh: "Nhìn tôi làm gì, ăn rồi thì bảo ăn rồi, chưa ăn thì nói chưa ăn."
".... Cháu chưa ăn ạ, dì Đường."
Dì Đường liền bảo sẽ đi nấu đồ ăn, tiến lại gần nhìn thì thấy Bùi Hiểu Vũ trông yếu ớt, bèn hỏi: "Muốn ăn gì? Trong nhà có đủ cả."
Bùi Hiểu Vũ lại ngẩng lên nhìn Tống Ngạn Minh.
Tống Ngạn Minh: "Muốn ăn gì thì nói."
Bùi Hiểu Vũ quay lại nhìn dì Đường: "Ăn mì đi, dì Đường."
"Được rồi." Dì Đường gật đầu, rồi hỏi thêm: "Còn tiên sinh thì sao?"
Tống Ngạn Minh: "Mì."
Nói xong, hắn kéo Bùi Hiểu Vũ lên lầu, vào thư phòng.
Bùi Hiểu Vũ vẫn chưa hoàn hồn, đứng trước bàn làm việc không dám nói lời nào.
"Ngồi đi." Tống Ngạn Minh bảo.
Bùi Hiểu Vũ ngoan ngoãn ngồi xuống, đôi mắt e dè nhìn Tống Ngạn Minh.
Tống Ngạn Minh ngả người ra sau ghế, vắt chân kiểu nhàn nhã rồi cười nhẹ: "Nhìn cái gì?"
Giọng Bùi Hiểu Vũ có chút khàn, khẽ hỏi: "Tiên sinh, vừa nãy ngài có ý gì vậy?"
"Ý gì?" Tống Ngạn Minh lại cười, "Cậu điếc rồi à, không nghe thấy tôi nói gì sao?"
"Tôi nghe thấy rồi."
"Vậy nhắc lại xem tôi đã nói gì?"
"Ừm....." Trong đầu Bùi Hiểu Vũ như một mớ hỗn độn, những lời Tống Ngạn Minh vừa nói như chìm vào đó, chẳng lôi ra được chữ nào, chỉ nhớ rằng Tống Ngạn Minh đã hôn mình.
Bùi Hiểu Vũ nhìn thẳng vào ông: "Tiên sinh hôn tôi rồi."
"Khụ." Tống Ngạn Minh quay đầu đi, tiện tay với lấy một chiếc bút trên bàn, xoay trong tay. "Tôi đã nói rõ ràng rồi, việc quan trọng nhất bây giờ của cậu là chia tay với thằng nhóc Sở Hồng Triết đó."
Bùi Hiểu Vũ im lặng.
Tống Ngạn Minh nhíu mày: "Cậu có ý gì? Hắn như thế rồi mà cậu còn không chia tay? Cậu không chia tay thì tôi là cái gì hả?!"
"Tiên sinh....." Bỗng nhiên Bùi Hiểu Vũ thấy buồn cười, ngồi thẳng dậy cãi lại: "Người chủ động hôn đâu phải tôi."
"Cậu..... Bùi Hiểu Vũ!"
Chọc giận Tống Ngạn Minh, Bùi Hiểu Vũ lại cười hì hì, trấn an: "Là do tôi muốn, cảm ơn tiên sinh đã hôn tôi."
Tống Ngạn Minh mắng cậu có vấn đề, rồi lại mắng thêm Sở Hồng Triết, mắng xong quay sang trách luôn gu chọn người của Bùi Hiểu Vũ.
"Tiên sinh____" Bùi Hiểu Vũ kéo ghế lại gần một chút, hai tay đặt nhẹ lên mép bàn như một chú mèo nhỏ. Cậu nói: "Gu của tôi đâu có tệ. Tôi thích tiên sinh, là tại tiên sinh không cho tôi thích."
"Tôi...." Tống Ngạn Minh bị nghẹn họng, ấp úng mãi mới phun ra được một câu: "Tôi cũng cần thời gian."
Bùi Hiểu Vũ dịu giọng: "Vậy chúng ta coi như đang yêu nhau rồi đúng không?"
Tống Ngạn Minh giữ nguyên tắc: "Cậu đi chia tay rõ ràng với Sở Hồng Triết trước đã, xong rồi hẵng tính."
"Tiên sinh hôn tôi rồi." Bùi Hiểu Vũ nói.
Tống Ngạn Minh: "Tôi thấy cậu buồn nên mới an ủi, thế mà cậu lại đổ ngược tội cho tôi. Những gì cậu viết về tôi trong nhật ký cậu quên rồi à?"
Bùi Hiểu Vũ cúi đầu ngượng ngùng.
Tống Ngạn Minh hừ một tiếng, vẻ đắc ý: "Gặp được người như tôi thì nên tự thấy may mắn đi, bên ngoài làm gì có đàn ông tốt đâu."
"Dạ, dạ, ngày mai tôi sẽ nói chia tay với Sở Hồng Triết." Bùi Hiểu Vũ mỉm cười nhìn Tống Ngạn Minh, cả ngày hôm nay tiên sinh đi ngoài trời tuyết, dáng vẻ rối bù hết cả, tóc xõa xuống trán, khăn quàng cổ thì đưa cho mình, tai và cổ đều bị lạnh đến đỏ bừng.
"Tiên sinh." Bùi Hiểu Vũ khẽ gọi.
Tống Ngạn Minh ừ một tiếng, mắt vẫn nhìn cây bút trong tay.
Bùi Hiểu Vũ hỏi: "Tiên sinh có biết hai người đàn ông yêu nhau có nghĩa là gì không?"
Tống Ngạn Minh: "Là đồng tính chứ còn gì nữa?"
Bùi Hiểu Vũ: "....."
Tống Ngạn Minh ngẩng đầu nhìn cậu, nói: "Nếu cậu muốn nói chuyện kiểu không có con cái hay áp lực gia đình thì đừng nói nữa."
"Nhưng mà..."
"Nhưng mà gì? Khi cậu ở bên Sở Hồng Triết cũng đâu có nhiều "nhưng mà" thế này."
Bùi Hiểu Vũ đột nhiên bật cười.
"Cười cái gì?" Tống Ngạn Minh kéo cổ áo mình.
Bùi Hiểu Vũ tựa người xuống bàn, mắt cụp xuống, một ngón tay vẽ nguệch ngoạc vòng tròn trên mặt bàn.
"Thế, tiên sinh có chấp nhận được không?"
"Chấp nhận cái gì?"
Giọng Bùi Hiểu Vũ vốn đã khàn, nay càng nhỏ hơn, lí nhí nói gì đó khiến Tống Ngạn Minh nghe không rõ.
"Nói rõ ràng đi."
"Chính là... chuyện trong nhật ký ấy."
"......." Tống Ngạn Minh siết nhẹ tay phải, che miệng, nghĩ một lúc mới đáp: "Cho tôi thời gian làm quen đã."
Bùi Hiểu Vũ ấm ức hỏi: "Cần bao lâu ạ?"
Tống Ngạn Minh liếc cậu: "Cậu gấp gáp quá rồi đấy!"
Nói xong, hắn lại thấy mình có chút tự mâu thuẫn, yêu đương thì làm gì có chuyện không ôm hôn hay gần gũi. Vừa rồi khi ở trên xe hắn đã nghĩ thông suốt, chỉ là một cơ thể thôi, cậu muốn thì cho cậu là được.
Nhưng những gì Bùi Hiểu Vũ viết trong nhật ký thì đúng là khó chấp nhận ngay lập tức.
"Vậy đi."
"Hửm?"
"Chúng ta cứ từ từ, đừng ăn một lần quá no."
Mặt Bùi Hiểu Vũ đỏ lên, ngơ ngác hỏi: "Ý tiên sinh là sao?"
"Là..." Tống Ngạn Minh vừa nói được hai chữ thì dừng lại, nhíu mày ghé lại gần, dùng mu bàn tay kiểm tra trán Bùi Hiểu Vũ.
"Lại sốt rồi."
-
Bùi Hiểu Vũ ăn sạch sẽ hết một bát mì, dì Đường thấy cậu bị bệnh mà vẫn cố ăn thì vui mừng lắm, nói như vậy mới mau khỏe.
"Mau uống thuốc rồi về phòng nghỉ ngơi đi. Tôi đã chuẩn bị túi nước ấm để sưởi giường cho cậu rồi, mau lên."
Bùi Hiểu Vũ quay sang nhìn Tống Ngạn Minh.
Tống Ngạn Minh ăn nhanh hơn cậu, đang ngồi nghỉ bên cạnh: "Đừng để ý tôi, dì Đường, dì cứ đi nghỉ đi. Tôi sẽ trông cậu ấy uống thuốc."
"Được, Hiểu Vũ, nhớ đắp kín chăn khi ngủ, tuyết rơi dày thế này ban đêm lạnh lắm." Dặn dò xong, dì Đường về phòng.
Nhà yên tĩnh đến mức nghe rõ cả tiếng thở.
Bùi Hiểu Vũ ngoan ngoãn uống thuốc hạ sốt rồi lại nhìn Tống Ngạn Minh.
"Cứ nhìn tôi làm gì?" Tống Ngạn Minh nói xong thì quay đầu nhìn chỗ khác, lòng hơi ngượng. Một lát sau, hắn lại quay lại nói: "Đêm nay thì không được đâu."
"Ồ." Bùi Hiểu Vũ đáp, giọng buồn buồn.
Tống Ngạn Minh: "Cứ từ từ thôi."
Bùi Hiểu Vũ nói: "Tôi biết rồi."
"Chờ cậu khỏi bệnh đã." Tống Ngạn Minh đứng dậy, thấy Bùi Hiểu Vũ trông tội nghiệp bèn thở dài: "Thôi được rồi, tôi ở lại với cậu một lát, được chưa?"
Bùi Hiểu Vũ cười rạng rỡ: "Tiên sinh tốt quá."
Tống Ngạn Minh đứng cạnh giường, cẩn thận chỉnh lại chăn cho Bùi Hiểu Vũ, bọc cậu kín mít, trên trán còn đặt khăn ấm hạ sốt.
Tống Ngạn Minh khoanh tay, nhìn quanh phòng của Bùi Hiểu Vũ.
"Sao vậy tiên sinh?"
"Phòng này cũ quá rồi."
"Không cũ mà."
Tống Ngạn Minh cúi đầu nhìn cậu: "Để tôi đổi cho cậu cái giường lớn hơn, mua thêm vài món nội thất mới."
"Tôi không cần." Bùi Hiểu Vũ nói.
"Vậy cậu muốn gì?"
"Về sau chẳng phải chúng ta sẽ ngủ chung sao?"
".......Im miệng."
Tống Ngạn Minh áp trán mình lên trán cậu, thấy sốt không nghiêm trọng, giờ đã đỡ hơn. Hắn kéo ghế đến bên giường ngồi.
Có Tống Ngạn Minh ở bên, Bùi Hiểu Vũ cứ nghĩ mình sẽ hồi hộp đến không ngủ được, nhưng chẳng ngờ chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ.
Lần đầu tiên Tống Ngạn Minh biết Bùi Hiểu Vũ ngủ không yên đến vậy, đạp chăn ba bốn lần trong một đêm. Hắn vừa mắng vừa kiên nhẫn đắp lại.
Hắn cứ thế ngắm gương mặt Bùi Hiểu Vũ rất lâu, lâu đến mức khi nhận ra thì trời đã gần sáng.
Mấy ngày qua đều không ngủ ngon, Tống Ngạn Minh vừa mệt vừa căng thẳng, trở về phòng mình rồi lăn ra ngủ.
Khi tỉnh dậy, có tiếng gõ cửa.
Tống Ngạn Minh lờ mờ nói: "Ai đấy?"
"Tôi đây."
"Muốn gì?" Giọng Tống Ngạn Minh vẫn đầy khó chịu. Nói xong, hắn mới nhận ra giờ đã khác, bèn hắng giọng: "Vào đi."
Bùi Hiểu Vũ thò đầu vào: "Tiên sinh, dậy ăn sáng thôi."
Tống Ngạn Minh quấn chăn kín người, chỉ để lộ đầu: "Ừ, cậu ra ngoài trước đi."
Bùi Hiểu Vũ muốn bật cười nhưng lại ho hai tiếng.
"Hôm qua chẳng phải đã hết sốt rồi sao?" Tống Ngạn Minh ngồi dậy, chăn trượt xuống, để lộ nửa thân trên trắng trẻo.
Hắn vốn đã mặc đồ ngủ, nửa đêm cảm thấy nóng nên cởi ra.
Bùi Hiểu Vũ nhìn chằm chằm không rời: "Giờ chuyển sang cảm lạnh rồi, dì Đường nói lát nữa sẽ đi cùng tôi đến bệnh viện tiêm một mũi."
"Tôi đưa cậu đi." Tống Ngạn Minh kéo chăn lên che kín người.
Bùi Hiểu Vũ lắc đầu: "Sáng nay ông chủ Lý gọi, hẹn tiên sinh gặp mặt, có chuyện cần bàn."
Cậu nhìn Tống Ngạn Minh với mái tóc bù xù và đôi mắt hơi sưng sau giấc ngủ, cảm thấy tiên sinh thật đáng yêu. Tay nhanh hơn não, cậu đẩy cửa bước vào.
Tống Ngạn Minh: "Này..."
Bùi Hiểu Vũ đứng ở cửa, cười ngây thơ: "Không được ạ?"
Mặt Tống Ngạn Minh đỏ bừng: "Không được! Cậu ra ngoài trước, để tôi mặc quần áo."
"Ồ." Bùi Hiểu Vũ đứng lề mề sau cửa.
"Bùi Hiểu Vũ, cậu định làm gì?"
"Có thể hôn không?" Bùi Hiểu Vũ đan hai tay vào nhau, vẻ mặt ngượng ngùng.
Tống Ngạn Minh gãi đầu, im lặng một lúc để chuẩn bị tâm lý: "Lại đây."
Bùi Hiểu Vũ bước tới, Tống Ngạn Minh lập tức nhắm mắt.
Hắn nghĩ rằng Bùi Hiểu Vũ sẽ giống như trong nhật ký, hôn cuồng nhiệt và mãnh liệt. Hắn đã chuẩn bị tinh thần cho điều đó, nhưng không ngờ chỉ là một cái chạm môi nhẹ nhàng lên má.
Tống Ngạn Minh sững lại, tim đột nhiên đập nhanh. Hắn mở mắt ra.
"Nụ hôn chào buổi sáng!" Bùi Hiểu Vũ nói xong thì xấu hổ vô cùng, vội vàng mở cửa chạy mất.
Tống Ngạn Minh khẽ cười, ngồi ngơ ngác một lúc lâu rồi mới đưa tay chạm lên nơi vừa được Bùi Hiểu Vũ hôn.
-
Lúc ăn sáng, cả hai giả vờ như không có chuyện gì. Sau đó, dì Đường đưa Bùi Hiểu Vũ đi khám bác sĩ, Tống Ngạn Minh gọi Lý Gia Vỹ lái xe chở họ, còn mình thì lái xe đi gặp Lý Tướng Như.
Chuyện tối qua, Lý Tướng Như cũng chứng kiến. Việc Tống Ngạn Minh đánh Sở Hồng Triết ngay trước cửa một nhà hàng sang trọng đã thu hút sự chú ý của không ít người.
Nhiều người biết rằng Ký Tinh đang muốn hợp tác với Lý Tướng Như và Tống Ngạn Minh hơi lo rằng chuyện này sẽ ảnh hưởng đến việc hợp tác của họ.
Khi Tống Ngạn Minh đến, Lý Tướng Như đang nhâm nhi bữa sáng.
"Đến rồi à, ăn chút không?"
"Không, tôi ăn ở nhà rồi."
"Tối qua Lục Hách Na nói cậu tìm được Hiểu Vũ rồi, không sao chứ?" Lý Tướng Như hỏi.
Tống Ngạn Minh tự rót cho mình một tách trà nóng: "Ừ."
Lý Tướng Như: "Thế nào?"
Tống Ngạn Minh: "Cứ vậy thôi."
Trước đây Lý Tướng Như từng khuyên hắn, hoặc để Bùi Hiểu Vũ đi nơi khác để tránh xa phiền phức, hoặc thử một lần xem sao, biết đâu lại thấy thú vị.
Tống Ngạn Minh khi đó chọn cách đầu tiên. Nhưng giờ có lẽ hắn đang bước sang cách thứ hai.
Lý Tướng Như: "Hiểu Vũ đâu? Không mang theo à?"
Tống Ngạn Minh nhấp ngụm trà: "Không, cậu ấy bị sốt."
"Ồ, ghê nhỉ!" Lý Tướng Như cười đầy ẩn ý: "Mới có vậy mà làm người ta sốt rồi?"
Tống Ngạn Minh: "Hả?"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");