Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Nhật Ký Tư Mật Bị Phát Hiện
  3. Chương 36
Trước /37 Sau

Nhật Ký Tư Mật Bị Phát Hiện

Chương 36

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bùi Hiểu Vũ thích Tống Ngạn Minh, cái gì cũng nghĩ tới, ngay cả đến việc mang thai cho Tống Ngạn Minh cũng từng nghĩ tới, chỉ có việc trở thành "Tống phu nhân" là chưa bao giờ nghĩ đến.

Bùi Hiểu Vũ kinh ngạc, ngồi dậy nhìn Tống Ngạn Minh: "Thật sao?"

Tống Nghiêm Minh: "Chứ còn gì nữa."

"Nhưng mà em..." Vừa định nói mình là con trai, trong lòng cậu nghĩ họ vốn dĩ không thể xuất hiện trước mặt người đời với thân phận "vợ chồng".

Tống Ngạn Minh khẽ cử động chân, không nhịn được bật cười: "Bùi Hiểu Vũ, ai cũng nói tôi là người cổ hủ, bây giờ tôi lại cảm thấy em mới là kẻ cổ hủ đây."

"Em đâu có mà." Bùi Hiểu Vũ đưa tay khẽ đẩy vào ngực trước của Tống Ngạn Minh.

"Em còn nói không." Tống Ngạn Minh nhích chân một chút, không rõ là cố ý hay vô tình: "Em dám thích tôi, dám hôn tôi, dám ngủ với tôi, nhưng lại không dám công khai, không dám làm "bà Tống. Tôi lớn gan hơn em nhiều, chỉ cần tôi thích em, em muốn gì tôi cũng dám cho."

Bùi Hiểu Vũ hơi ngượng, liền tựa người vào Tống Ngạn Minh, vòng tay ôm vai hắn, nói: "Em chẳng cần gì cả, chỉ cần tiên sinh thôi."

Sự ngoan ngoãn biết điều của Bùi Hiểu Vũ khiến Tống Ngạn Minh rất hài lòng. Tay vuốt nhẹ eo cậu, hắn vừa cười vừa nói: "Không phải đã có được rồi sao."

"Ừm ừm."

"Gầy quá, ăn nhiều lên."

"Gầy không tốt sao?"

"Không tốt, tôi thích em đầy đặn hơn chút, như trước kia vậy."

Bùi Hiểu Vũ khẽ nhún người: "Em sẽ ăn nhiều, rồi luyện võ nữa."

"Được." Tay Tống Ngạn Minh bóp nhẹ, môi thì hôn lên, giọng nói nhẹ nhàng: "Ngoan."

-

Mùa đông đã đến thành phố Nam Phổ, tuyết rơi hai trận liên tiếp. Công việc ở bách hóa Vĩnh Tân và Kim Á lại càng bận rộn. Sáng sớm hai người đã ra ngoài, tối mịt mới gặp nhau.

Lý Tướng Như hẹn bọn họ mấy lần đều không gặp được, cuối cùng buộc bọn họ phải hứa hẹn đêm giao thừa ra ngoài uống vài ly mới chịu thôi.

Ban đầu, Bùi Hiểu Vũ còn bận công việc bên nhà máy dệt nhưng Tống Ngạn Minh không muốn cậu quá vất vả, hắn đã tự mình nhận việc xây dựng nhà máy mới.

Tống Giai Tư và bạn trai đã định ngày cưới vào dịp Nguyên Tiêu. Vừa phải lo chuyện kết hôn, vừa phải quan tâm công việc ở nhà máy. Hôm đó, khi cùng Tống Ngạn Minh kiểm tra tiến độ xây dựng nhà xưởng mới, cô ngất xỉu ngay tại chỗ làm Tống Ngạn Minh sợ hãi. Đưa cô đến bệnh viện, họ mới biết Tống Giai Tư đã mang thai.

Bạn trai của Tống Giai Tư đang công tác ở Lĩnh Nam. Trong nhà họ Tống tuy đông người nhưng lại chẳng ai thân thiết với cô, ngoài bà vú đã chăm sóc Tống Giai Tư từ nhỏ và Bùi Hiểu Vũ.

Khi Bùi Hiểu Vũ đến bệnh viện thì trời đã tối. Không kịp mua gì, cậu lao vào phòng bệnh với cả người đầy tuyết.

"Hiểu Vũ." Tống Giai Tư đã khỏe hơn nhiều. Ngất xỉu là do mấy ngày nay cô làm việc quá sức, lại chán ăn dẫn đến hạ đường huyết.

Bùi Hiểu Vũ bước đến bên giường, ngạc nhiên kêu lên: "Nhị tiểu thư, tiên sinh nói cô mang thai rồi!"

Tống Giai Tư mỉm cười, ra hiệu cậu ngồi xuống: "Đúng vậy, tôi cũng vừa mới biết thôi."

"Cô không sao chứ? Đều tại tôi cả, tôi không nên để cô phải lo chuyện xây nhà máy." Bùi Hiểu Vũ tự trách.

"Không sao, đừng lo lắng. Anh cả đã giúp tôi thanh toán viện phí rồi. Lát nữa tôi sẽ xuất viện về nhà nghỉ ngơi. Nhưng còn cậu, bị bệnh một trận mà nhìn cậu vẫn chưa khỏe hẳn."

Đúng lúc đó, Tống Ngạn Minh quay lại. Lúc Tống Giai Tư ngất xỉu, hắn hốt hoảng nên đưa cô đến bệnh viện gần nhất. Không có bác sĩ riêng hay phòng bệnh tốt, hắn định đưa cô về nhà.

"Em đến nhanh vậy." Tống Ngạn Minh nói, rất tự nhiên tháo khăn quàng cổ của Bùi Hiểu Vũ xuống.

Tống Giai Tư nhìn cảnh đó, chớp chớp mắt.

Trước đây, khi Tống Ngạn Minh nói muốn tự mình giám sát xây nhà máy, Tống Giai Tư cứ tưởng hắn là người đa nghi, muốn đích thân kiểm soát. Nhưng sau vài ngày làm việc cùng, cô nhận ra mọi lời hắn nói đều xoay quanh việc Bùi Hiểu Vũ sức khỏe không tốt, cần nghỉ ngơi nhiều hơn.

Bình thường, cô và Tống Ngạn Minh không hay tâm sự, cũng chẳng nói chuyện phiếm nhưng mọi hành động và lời nói của hắn giờ đây đều có cảm giác ngọt ngào của một người đang yêu.

Bùi Hiểu Vũ thấy Tống Ngạn Minh liền hỏi: "Nhị tiểu thư không sao chứ?"

"Không sao." Tống Ngạn Minh đặt hóa đơn xuống bàn bên cạnh. Tống Giai Tư nhìn qua một lượt rồi lại đặt xuống. Tống Ngạn Minh hỏi cô: "Bây giờ muốn về nhà chưa?"

Tống Giai Tư gật đầu, nói được.

Hôm ấy thời tiết rất xấu, trời âm u. Tống Ngạn Minh bảo Tống Giai Tư ngồi ghế phụ, còn hắn và Bùi Hiểu Vũ ngồi ghế sau. Cả ba cùng bàn chuyện phân công công việc.

"Trần Vũ chắc sẽ về vào ngày kia." Tống Giai Tư nói. Trần Vũ là vị hôn phu của cô.

"Cậu ta về cũng phải phân chia thời gian chăm sóc em, còn cả chuyện cưới hỏi. Việc em mang thai tốt nhất nên giữ bí mật, đừng công khai. Lục Diệu Ngôn vẫn đang làm loạn đòi tài nguyên để con trai bà ta mở nhà máy. Nếu bà ta biết, không biết sẽ làm ầm lên thế nào."

"Để em lo cho." Bùi Hiểu Vũ nói. "Em quen việc này."

Tống Giai Tư từ ghế trước quay lại nhìn: "Anh cả sợ cậu mệt đấy."

"Em không mệt, em quen rồi mà."

Câu nói đó không có gì đáng cười nhưng Tống Ngạn Minh ngồi bên cạnh lại khẽ mỉm cười.

Bùi Hiểu Vũ vừa thấy vui, lại không ngăn được suy nghĩ rằng cả đời này Tống Ngạn Minh sẽ không bao giờ có con. Sau khi hủy hôn với Lục Hách Na, bà ngoại của tiên sinh rất giận, nhưng vì lo lắng cho tâm trạng của tiên sinh nên chưa thúc giục việc tái hôn. Tuy nhiên, chắc chắn bà sẽ làm thế trong tương lai.

Nghĩ đến đây, cậu bỗng thấy buồn.

Tống Giai Tư nói: "Cảm ơn anh cả."

"Đây là chuyện vui mà." Tống Ngạn Minh nói. "Nhà họ Tống chúng ta sắp có thêm thành viên mới. Giai Tư, em phải chú ý giữ gìn sức khỏe. Thời gian này đừng ra công trường nữa."

"Nói đi nói lại, đến thế hệ chúng ta, nhà họ Tống thật sự trở nên vắng vẻ." Tống Giai Tư cảm thán.

"Có một, hai người là đủ rồi." Tống Ngạn Minh không mấy để tâm.

Sau khi đưa Tống Giai Tư về nhà, nhìn thấy bà vú ra đón cô, Tống Ngạn Minh và Bùi Hiểu Vũ mới rời đi.

Lý Gia Vỹ lái xe. Qua gương chiếu hậu, anh ta thấy hai người ngồi ở ghế sau đang nắm tay nhau. Không tỏ thái độ gì, anh ta thản nhiên nhấn ga đưa họ về nhà họ Tống.

Lý Gia Vỹ luôn là người kín tiếng.

Anh ta đã gặp nhiều chuyện tương tự: những người giàu có thường thích chơi đùa và việc Tống Ngạn Minh bắt đầu qua lại với đàn ông cũng chẳng có gì lạ. Điều đặc biệt là, đối tượng của hắn lại chính là cậu em thân thiết trong nhóm.

Đúng là thế gian chẳng thiếu chuyện kỳ lạ.

Về đến nhà, dì Đường vừa nấu ăn xong. Bà đang định gọi người mang nồi lẩu ra thì thấy Tống Ngạn Minh bước vào bếp.

Dì Đường đã quen với việc này. Gần đây, vị tiên sinh nhà bà bỗng trở nên siêng năng: nào là bưng thức ăn, nào là dọn dẹp quần áo. Có lần nửa đêm bà thức dậy đi vệ sinh, thấy Tống Ngạn Minh đang tự mình nấu mì trong bếp. Không phải chỉ một bát, mà là hai bát.

"Tiên sinh, cẩn thận nóng đấy." Dì Đường đưa cho hắn một chiếc khăn ướt.

Tống Ngạn Minh khẽ ừ. Hắn vẫn mặc bộ vest chỉnh tề, người không chút mùi khói bếp mà lại vào bếp làm việc, còn làm không tốt, bị phỏng dù đã được đưa khăn ướt.

Dì Đường không nhịn được lẩm bẩm: "Hiểu Vũ càng ngày càng không biết điều."

Tống Ngạn Minh hiểu ý bà, vừa cầm khăn vừa cười: "Đừng nói cậu ấy, dì Đường."

"Nói ra thì chẳng ra làm sao cả." Dì Đường vừa nói vừa cười: "Tiên sinh quá nuông chiều cậu ấy rồi."

Nghe thế, Tống Ngạn Minh rất hài lòng. Cuối cùng cũng có người nói rằng hắn đối xử với Bùi Hiểu Vũ quá tốt.

Bùi Hiểu Vũ đang dọn bát đũa ngoài phòng ăn, nhìn thấy Tống Ngạn Minh vui vẻ đi ra liền hỏi: "Tiên sinh, có chuyện gì vui thế?"

Tống Ngạn Minh chỉ cười mà không trả lời.

Hai người ngồi cạnh nhau, ăn cơm xong thì nghe nhạc trong phòng khách, sau đó vào thư phòng đọc sách. Đợi đến khi người lớn tuổi trong nhà đi ngủ, Bùi Hiểu Vũ lại lẻn vào phòng của Tống Ngạn Minh ngủ.

Tống Ngạn Minh rất không hài lòng chuyện này.

"Nếu để dì Đường và chú Vĩnh biết thì sẽ sợ lắm." Bùi Hiểu Vũ giải thích.

Tống Ngạn Minh dựa vào đầu giường, nói: "Thế này là gì? Tình trộm đêm khuya sao?"

Bùi Hiểu Vũ rúc vào lòng hắn: "Không phải. Tiên sinh, nhị tiểu thư sắp sinh em bé rồi."

"Ừ." Tống Ngạn Minh vừa nghịch chồng tài liệu trong tay vừa đáp.

"Ngài có muốn không?" Bùi Hiểu Vũ hỏi.

Tống Ngạn Minh nghe vậy, mỉm cười nhìn cậu: "Em sinh à?"

Bùi Hiểu Vũ bĩu môi: "Em đâu có sinh được."

"Đầu óc của em nghĩ gì thế." Tống Ngạn Minh bật cười.

Bùi Hiểu Vũ thấy lòng hơi buồn, rúc vào lòng hắn không nói nữa. Tống Ngạn Minh nhẹ nhàng lật tài liệu, tưởng rằng cậu đã ngủ nên không lên tiếng.

Một lát sau, Tống Ngạn Minh đọc xong tài liệu, chuẩn bị nằm xuống thì Bùi Hiểu Vũ đột nhiên nói: "Tất cả là do em, khiến tiên sinh không lập gia đình, không có con."

Tống Ngạn Minh nghiêm túc hẳn, đặt tài liệu xuống, nhìn vào mặt cậu. Cậu nhóc thật sự trông rất buồn.

"Trước đây tiên sinh định kết hôn, chắc chắn là muốn có con, đúng không?" Bùi Hiểu Vũ hỏi.

"Em muốn không?" Tống Ngạn Minh đáp lại.

Bùi Hiểu Vũ cúi mặt, trông rất ủ rũ.

Tống Ngạn Minh bóp nhẹ má cậu, khuôn mặt đã tròn trịa hơn trước: "Thế thì đợi Tống Giai Tư sinh xong, tôi sẽ xin em ấy một đứa."

"Hả?" Bùi Hiểu Vũ sửng sốt: "Cứ xin như thế thôi à?"

Tống Ngạn Minh cười không ngừng: "Chứ không phải xin sao? Không cho đứa này, tôi xin đứa tiếp theo."

Bùi Hiểu Vũ tức giận: "Đáng ghét!"

-

Vì chuyện không thể sinh con cho Tống Ngạn Minh, Bùi Hiểu Vũ buồn bã mấy ngày liền. Nghĩ đến việc tiên sinh định xin Tống Giai Tư một đứa, cậu càng tập trung vào việc của xưởng dệt, ngày đêm lo liệu chuyện xây xưởng và tuyển dụng.

Tống Ngạn Minh khuyên nhiều lần, nói rằng hắn thật sự không quan tâm việc có con hay không. Dù sao sau này ai cũng sẽ chết. Bùi Hiểu Vũ lại nói, lỡ tiên sinh già đi không có ai chăm sóc thì sao. Tống Ngạn Minh bảo hắn già trước thì để cậu chăm sóc và đảm bảo rằng hắn nhất định sẽ chết trước cậu.

Khuyên đến nỗi Bùi Hiểu Vũ khóc.

Ngày trước Tết, Bùi Hiểu Vũ từ ngoại ô về nhà rất muộn. Vừa bước vào cửa đã nghe thấy tiếng chó con sủa.

"Tiên sinh?" Bùi Hiểu Vũ nhanh chóng cởi áo khoác, đi vào trong.

Tống Ngạn Minh thấy cậu về, liền thả một chú chó con đen nhánh xuống đất.

Bùi Hiểu Vũ nhìn kỹ, đúng là một con chó con. Chú chó thấy cậu, nhảy lò cò đến bên chân cậu, ngửi ngửi rồi dẫm lên giày cậu.

Toàn thân của chú chó có màu đen, lông xù xì.

"Cho em một đứa con, nuôi đi." Tống Ngạn Minh đứng dậy.

Hành động này có vẻ kỳ quặc, hắn không giấu nổi nụ cười trên mặt.

"Nó ở đâu ra vậy tiên sinh?" Bùi Hiểu Vũ bế chú chó lên hỏi.

Chú chó trông là giống nội địa, khác hẳn những giống ngoại nhập mà các phu nhân giàu có ở Nam Phổ hay nuôi.

Tống Ngạn Minh tiến đến, đưa tay vuốt đầu chó, bị liếm một cái liền rụt tay lại, nhăn mặt nói: "Là chó con của con gái phó hội trưởng thương hội. Hôm nay đến nhà ông ấy bàn công việc, thấy một ổ bảy tám con, đen có, trắng có, hoa cũng có, bò lổm ngổm khắp nhà."

Nhà giàu thường không thích nuôi chó nội, không cho đi thì cũng không ai lấy. Hôm nay, thấy chú chó màu đen này giống Bùi Hiểu Vũ, hắn mới vuốt ve hai lần, phu nhân phó hội trưởng liền tặng luôn.

"Ui!" Bùi Hiểu Vũ bị liếm một cái vào mặt.

Chú chó nhỏ xíu, trông chưa đầy một tháng tuổi.

Tống Ngạn Minh cười: "Thôi, ăn cơm trước đi."

Bùi Hiểu Vũ như bùng nổ tình mẫu tử, ôm chú chó vào phòng ăn. Kết quả bị dì Đường đuổi ra ngoài.

Chú chó ngoan ngoãn ngồi ở cửa, đuôi vẫy liên tục. Bùi Hiểu Vũ không nỡ, năn nỉ dì Đường cho nó vào.

Tống Ngạn Minh cười: "Cho nó vào đi, miễn là không leo lên bàn là được."

Dì Đường đành bất lực, không thể làm trái lời hắn.

Bùi Hiểu Vũ gọi hai tiếng, chú chó liền vẫy đuôi chạy vào.

Dì Đường thở dài, mỉm cười nói: "Cưng thế cơ chứ."

Bùi Hiểu Vũ cười hì hì, nói: "Đây là con của cháu đấy, dì Đường."

Tống Ngạn Minh cười nghiêng ngả: "Em làm mẹ, tôi làm cha, vừa hay."

Dì Đường: "Hả?"

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /37 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Vua Hải Quân

Copyright © 2022 - MTruyện.net