Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Nhật Ký Tư Mật Bị Phát Hiện
  3. Chương 4
Trước /37 Sau

Nhật Ký Tư Mật Bị Phát Hiện

Chương 4

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Không rõ là do rượu ngấm hay do trong lòng tự say, lúc xuống xe Tống Ngạn Minh hầu như nghiêng hẳn người dựa vào Bùi Hiểu Vũ. Vóc dáng lẫn sức nặng của Tống Ngạn Minh đều lớn hơn Bùi Hiểu Vũ rất nhiều. Mặc dù thường xuyên tập luyện nhưng để dìu Tống Ngạn Minh lên được phòng trên tầng hai cũng là cả một nỗ lực.

Bùi Hiểu Vũ đặt Tống Ngạn Minh lên giường, cúi người, hai tay chống lên đầu gối, thở dốc. Mồ hôi lấm tấm trên trán, một giọt chảy xuống cằm, cậu liền đưa tay lau rồi tiếp tục chăm sóc cho Tống Ngạn Minh.

"Tiên sinh, giơ tay lên nào." Bùi Hiểu Vũ quỳ bên giường, chuẩn bị cởi áo khoác và sơ mi cho hắn.

Tống Ngạn Minh như một con heo say, chỉ ậm ừ một tiếng rồi tiếp tục mê man.

Bùi Hiểu Vũ phải dùng chút sức mạnh để cởi áo cho hắn, cậu quyết định tháo từng chiếc cúc sơ mi trước rồi cởi luôn cả áo khoác, như vậy đỡ phải nhấc lên hai lần.

Cảnh tượng bán khỏa thân này, Bùi Hiểu Vũ đã thấy nhiều lần, đôi lúc vào mùa hè cả hai còn đi bơi cùng nhau, nhưng dù nhìn bao nhiêu cũng không thấy chán.

Cậu nhẹ nhàng tháo từng chiếc cúc một, trong lòng vừa dâng lên chút cảm giác kỳ diệu vừa tức giận khi nghĩ đến việc Tống Ngạn Minh hiếm khi uống say như vậy. Tối nay chắc chắn là vì có tiểu thư Luna xuất hiện nên mới uống đến mức này.

Càng nghĩ càng bực, Bùi Hiểu Vũ hừ nhẹ, cậu ngồi xuống giường, kéo chiếc cà vạt vừa tháo ra, nhẹ nhàng đập một cái lên bộ ngực trần của Tống Ngạn Minh.

Tống Ngạn Minh vẫn không có phản ứng, Bùi Hiểu Vũ sợ làm hắn tỉnh giấc, đành ngồi tự mình bực bội.

Sau một hồi, cậu đứng dậy, giúp Tống Ngạn Minh cởi nốt quần áo, vừa xong thì Tống Ngạn Minh tỉnh lại.

"Hửm?" Tống Ngạn Minh vô thức đưa tay ra sau lưng sờ tìm thứ gì đó.

Bùi Hiểu Vũ cười bất lực, "Tiên sinh, đang ở nhà mà, súng tôi để trong ngăn kéo giúp ngài rồi."

Nghe thấy giọng Bùi Hiểu Vũ, Tống Ngạn Minh mới yên tâm, lại nằm bệt xuống giường như một con heo say.

Bùi Hiểu Vũ giúp hắn cởi nốt quần dài rồi kéo chăn đắp cho hắn.

"Hiểu Vũ..."

"Dạ?"

Bùi Hiểu Vũ quỳ nửa người bên giường, Tống Ngạn Minh nằm nghiêng quấn trong chăn, đưa tay chạm vào mặt Bùi Hiểu Vũ, vuốt nhẹ một cái đầy thô lỗ.

"Vất vả cho cậu rồi."

Bùi Hiểu Vũ cười ngốc nghếch, không còn tức giận nữa.

Cậu thu dọn quần áo của Tống Ngạn Minh rồi xuống tầng, đặt vào giỏ đồ bẩn, ngày mai dì Đường sẽ giặt sạch.

-

Những ngày thong thả như vậy không phải là thường xuyên. Sáng hôm sau, Tống Ngạn Minh bị gọi đi hội thương gia Nam Phổ.

Là phó hội trưởng của hội thương gia Nam Phổ, Tống Ngạn Minh chẳng mấy khi có ngày nào được yên ổn trong cả năm, nhiều lần hắn cũng muốn bỏ hết mọi thứ. Bùi Hiểu Vũ không quá hiểu mấy chuyện này, cậu chỉ làm theo những gì Tống Ngạn Minh yêu cầu.

Tống Ngạn Minh nhìn vào gương chiếu hậu chỉnh lại kiểu tóc, nghĩ đến việc khác và nói, "Nếu phải đi Quái Hà, để lão Phan đi, tôi tin tưởng anh ta nhất."

Bùi Hiểu Vũ suy nghĩ một chút rồi đáp, "Vợ anh Phan vừa sinh con, sinh khó đến suýt mất mạng, giờ bảo anh ấy đi công tác thì có ổn không...."

"Được rồi, tôi biết rồi, để tôi suy nghĩ thêm." Tống Ngạn Minh không biết việc gia đình của nhân viên, nghe vậy thì vội rút lại ý định.

Hai người nhìn nhau một cái mà không nói gì thêm. Trong lòng đều rõ người thích hợp nhất để đến bến Quái Hà chính là Bùi Hiểu Vũ.

"Hay là..."

"Quay về đi, tối rồi tính." Tống Ngạn Minh ra hiệu đuổi người.

Bùi Hiểu Vũ đáp lại rồi định rời đi, Tống Ngạn Minh lại gọi cậu qua cửa xe.

"Bảo cậu đặt hoa tặng tiểu thư Lục, đừng quên đấy."

"Vâng, tôi đã bảo người đi đặt rồi."

Bùi Hiểu Vũ nhìn theo bóng Tống Ngạn Minh bước vào câu lạc bộ của hội thương gia Nam Phổ qua cửa bên rồi ngồi lặng lẽ trên ghế lái ít nhất năm phút không biểu lộ cảm xúc.

Bao nhiêu chuyện dồn lên đầu tiên sinh mà ngài ấy vẫn không quên chuyện mua hoa tặng tiểu thư Lục của ngài ấy.

Bùi Hiểu Vũ khẽ thở ra, có chút giống như một tiếng rủa thầm.

Hôm nay có khá nhiều việc phải làm, ban đầu Bùi Hiểu Vũ muốn rủ Trương Chí Minh đi ăn và nói chuyện chút, nhưng vì nhiều việc phát sinh, cậu đành gác lại. Sau khi xử lý xong mọi thứ ở cửa hàng Bách hóa Vĩnh Tân thì cũng đã gần 5 giờ chiều, Bùi Hiểu Vũ lái xe đến cửa hàng hoa.

Bó hoa đã được đặt từ sáng, giờ đây đã chuẩn bị xong, là một bó hoa lớn để trên bàn của cửa hàng, ngoài hoa bách hợp trắng còn được phối thêm vài loại hoa khác, Bùi Hiểu Vũ không biết về hoa, chỉ thấy là đẹp mắt.

"Cậu Bùi đến rồi à." Chủ cửa hàng là một bà cụ ngoài 50 tuổi, nghe nói trước đây là giáo viên mỹ thuật ở trường nữ sinh, mọi người thường gọi bà là cô Trương.

Đây là cửa hàng mà Trương Chí Minh giới thiệu cho cậu, bất cứ khi nào Tống Ngạn Minh cần tặng hoa, cậu đều đặt ở đây. Chỉ cần nói rõ là tặng cho ai, nhân dịp nào, cô Trương sẽ phối hoa thích hợp.

Bùi Hiểu Vũ cúi đầu chào nhẹ, "Dạ, cảm ơn cô Trương đã giúp."

Tóc của cô Trương đã bạc trắng, tuy không nhuộm nhưng vẫn chải chuốt gọn gàng hàng ngày. Vừa kiểm tra lại bó hoa lần cuối, bà vừa nói, "Không có gì đâu, cảm ơn cậu đã ủng hộ việc kinh doanh của tôi."

"Lần này là lần đầu tiên cậu đặt hoa theo loại cụ thể nhỉ? Là ai thích hoa bách hợp thế?" Cô Trương cười tươi khiến người khác không nỡ tỏ vẻ nghiêm túc.

Nụ cười của Bùi Hiểu Vũ thoáng chút cay đắng, "Không phải đâu, đây là hoa đặt giúp tiên sinh của tôi."

"Cậu không vui sao?"

"Không có ạ."

Cô Trương quan sát cậu, rồi chỉ cười mà không nói gì thêm.

Bùi Hiểu Vũ thanh toán, ôm bó hoa rời đi.

Bó hoa gồm mười chín bông, số lượng cũng do Tống Ngạn Minh đặc biệt yêu cầu.

Cậu vất vả đặt hoa vào xe, cắn răng lái đi giao.

Người ra mở cửa là một ông chú. Do chủ nhà không báo trước và cũng chưa gặp Bùi Hiểu Vũ bao giờ, ông ta bảo cậu đợi ngoài cổng sắt.

Biệt thự nhà họ Lục nhỏ hơn nhà họ Tống nhiều nhưng cũng rất sang trọng, trang trí kiểu hiện đại, sân vườn trồng rất nhiều hoa và có một chiếc xích đu. Xem ra ông Lục rất cưng chiều cô con gái này.

Chờ một lúc, ông chú quay lại và mời Bùi Hiểu Vũ vào trong.

Bùi Hiểu Vũ vốn chỉ định giao hoa ở ngoài, nhưng sau khi thấy nhà có cả quy trình đón tiếp thế này, nếu không vào lại hóa ra là thất lễ.

"Tiểu thư Luna." Bùi Hiểu Vũ chỉ đứng ở khu vực thềm cửa, không bước vào sâu hơn.

Lục Hách Na nghe thấy, cô đứng lên từ chiếc piano rồi tiến đến, "Bó hoa này đẹp quá."

Bùi Hiểu Vũ nói, "Rất hợp với tiểu thư Luna."

Cậu chú ý thấy trên cây đàn có đặt một khung ảnh, là ảnh của hai cô gái, một trong số đó hẳn là Lục Hách Na.

"Miệng ngọt thật." Lục Hách Na nhận bó hoa, ngửi một chút rồi đưa lại cho ông chú bên cạnh, "Tống Ngạn Minh dạo này bận lắm hả?"

Bùi Hiểu Vũ mỉm cười lịch sự, đáp, "Dạo này tiên sinh có hơi bận."

"Vậy à." Lục Hách Na cười, nói, "Anh ấy đã hứa đưa chúng tôi đi ăn ở Kim Mai Viên đấy, nhắc anh ấy đừng có mà quên."

Bùi Hiểu Vũ đáp, "Tất nhiên rồi, hẹn gặp lại tiểu thư Luna."

Lục Hách Na vẫy tay, "Tạm biệt."

Bùi Hiểu Vũ nhận ra, khi Lục Hách Na nói về Tống Ngạn Minh, ánh mắt và giọng điệu đều rất tự nhiên, giống như thái độ dành cho một người bạn cũ.

Nhưng chính Tống Ngạn Minh lại có vẻ rất hăng hái.

Thấy đã đến giờ, Bùi Hiểu Vũ lái xe đến Kim Á một chuyến.

Cậu nghĩ chắc hôm nay sẽ không gặp được Trương Chí Minh, không ngờ Trương Chí Minh lại đến Kim Á tìm cậu, chuyện này khiến tâm trạng u ám của Bùi Hiểu Vũ vơi đi một nửa.

"Anh Chí Minh, hôm nay em cũng định đi tìm anh đấy." Bùi Hiểu Vũ ngồi xuống bên cạnh Trương Chí Minh.

Buổi biểu diễn vẫn chưa bắt đầu, khách khứa cũng không nhiều, mấy nhân viên phục vụ đang kiểm tra xem có chỗ nào chưa dọn dẹp xong không. Khi thấy Bùi Hiểu Vũ và Trương Chí Minh ngồi cạnh sân khấu, họ đều chủ động nhường chỗ cho họ, không làm phiền.

Trương Chí Minh cười nói: "Tôi đoán cậu cũng bận, nhưng tối nay chắc chắn sẽ đến Kim Á một chuyến."

Bùi Hiểu Vũ cười cười: "Anh à, lần trước anh nói muốn đi Phúc Kiến, thật không?"

Trương Chí Minh: "Đương nhiên là thật."

"Vậy thì anh sẽ không gặp được ông chủ Kim rồi." Bùi Hiểu Vũ nói, rồi rót một ly rượu cho mình.

Trương Chí Minh không có biểu cảm gì trên mặt: "Không gặp thì tốt hơn."

Hai người nâng ly chạm nhau.

Trương Chí Minh ngẩng đầu nhìn Bùi Hiểu Vũ: "Cậu thử nghĩ mà xem, nếu như tiên sinh nhà cậu kết hôn với một người phụ nữ khác, họ mỗi ngày tay trong tay, cùng vào cùng ra, ân ái vô cùng, mà cậu lại phải phục vụ cả hai người, thậm chí có thể một ngày nào đó còn phải giúp họ trông trẻ."

Bùi Hiểu Vũ không thể cười nổi: "....."

Trương Chí Minh: "Tôi thậm chí không thể than vãn lấy một câu, vì chị Tiểu Mạn đối xử với tôi rất tốt, có khi còn chăm sóc tôi chu đáo hơn cả ông chủ nữa."

Bùi Hiểu Vũ mặt mày xám xịt: "...."

Trương Chí Minh không nhịn được cười: "Cái tính khí của tiên sinh nhà cậu, có lẽ sẽ chẳng ngần ngại mà hôn cô ta ngay trước mặt cậu."

"Đủ rồi!" Bùi Hiểu Vũ quay đầu đi, không muốn đối mặt.

"Giờ thì hiểu rồi chứ." Trương Chí Minh cười.

Bùi Hiểu Vũ uống một ngụm rượu lớn, ủ rũ dựa vào lưng ghế, nhìn lên tầng hai.

Khách khứa bắt đầu vào đông, chương trình biểu diễn cũng đã bắt đầu. Hai người nói chuyện ngắt quãng khá lâu, Trương Chí Minh từ nhỏ đã lớn lên ở Nam Phổ, từ một cậu bé bán báo trở thành thư ký cho tổng biên tập báo Nam Báo, làm việc bên cạnh Kim Thành cả chục năm, cuối cùng cũng không thể đối mặt được, đành phải rời bỏ Nam Phổ.

"Hiểu Vũ, sau này đến lượt cậu đối mặt với những chuyện này, cậu sẽ làm thế nào?" Trương Chí Minh hơi say, mặt đỏ bừng.

Anh ta khẽ thì thầm: "Làm sao để bảo vệ được trái tim mình?"

Trương Chí Minh vẫn chưa biết về sự tồn tại của Lục Hách Na, Bùi Hiểu Vũ vốn định kể cho anh ta nghe nhưng đột nhiên lại không muốn nói nữa, như thể đang kể một câu chuyện mà kết quả đã rõ.

Khi đêm đến, không khí náo nhiệt, âm nhạc ầm ĩ.

Khi nghe thấy lời Trương Chí Minh, trong đầu Bùi Hiểu Vũ như có một cảnh phim hiện lên, chỉ riêng việc ấy cũng đủ làm cậu cảm thấy nghẹt thở.

Bùi Hiểu Vũ nhất thời không biết nên nói gì.

"Cái gì?" Bùi Hiểu Vũ giả vờ không nghe rõ.

Trương Chí Minh không phải không hiểu, anh ta nhìn thấy biểu cảm của Bùi Hiểu Vũ lúc nãy, chỉ cười một tiếng rồi nói: "Không có gì, uống đi."

Hôm nay Bùi Hiểu Vũ không có ý định uống rượu, ai ngờ gặp Trương Chí Minh lại nói chuyện về những chủ đề nặng nề làm cậu lúc nào cũng đắm chìm trong cảm xúc buồn bã của việc "Tống Ngạn Minh sắp kết hôn".

Mỗi khi đến lúc này, rượu lại trở nên đặc biệt dễ uống.

Khi tỉnh lại và muốn về nhà, Bùi Hiểu Vũ đã không còn giữ vững được bước đi.

Cả hai đều say rượu, không ai để ý đến ai, nhân viên của Kim Á lần lượt đưa họ về nhà.

"Tại sao lại thế này?" Tống Ngạn Minh hỏi.

Bùi Hiểu Vũ nghiêng ngả đứng ở cửa, "Tiên sinh.... tôi uống say rồi."

Tống Ngạn Minh: "Tôi thấy cậu say rồi, sao lại uống đến mức này?"

Tống Ngạn Minh nhận ra Bùi Hiểu Vũ đã say mèm, hỏi cũng vô ích, hắn nhìn sang nhân viên Kim Á đang đỡ Bùi Hiểu Vũ, "Có chuyện gì thế?"

Nói rồi, hắn giơ tay nắm lấy cánh tay của Bùi Hiểu Vũ, kéo lại, động tác của Tống Ngạn Minh quá mạnh khiến Bùi Hiểu Vũ mất thăng bằng và tựa vào cửa, Tống Ngạn Minh lúc này mới dùng cả hai tay đỡ cậu.

Nhân viên là một cậu thanh niên mới vào làm, trông có vẻ còn nhỏ tuổi hơn Bùi Hiểu Vũ, không thể nào chịu nổi ánh mắt sắc bén của ông chủ.

"Anh Hiểu Vũ uống với anh Chí Minh."

"Chỉ có hai người thôi sao?"

"Vâng."

Tống Ngạn Minh: "Được, cậu về đi."

Bùi Hiểu Vũ còn không quên cảm ơn nhân viên.

"Cậu thật biết lễ phép." Tống Ngạn Minh cười khẩy, hắn một tay đỡ, một tay kéo Bùi Hiểu Vũ lên sofa.

Cuối cùng Bùi Hiểu Vũ cũng ngồi được vào chỗ quen thuộc, cậu cuộn tròn trong ghế sofa, nhìn thấy Tống Ngạn Minh rót cho mình một cốc nước rồi ngồi xuống bên cạnh, vuốt trán cậu.

Tiên sinh vẫn rất quan tâm đến mình.

"Tiên sinh."

"Ừ?"

"Hôm nay tiên sinh có thuận lợi không?"

"Khá ổn, còn cậu?"

Bùi Hiểu Vũ cười, không biết có thuận lợi không, nhưng lúc này thì cậu khá vui vẻ.

"Tôi...."

"À đúng rồi."

"Gì vậy ạ?"

Tống Ngạn Minh nhìn có vẻ mệt mỏi sau một ngày dài, hắn ngả người vào sofa, nói: "Hôm nay cậu đi gửi hoa, tiểu thư Lục có nói gì không?"

Bùi Hiểu Vũ mang ánh mắt mờ mịt, im lặng một chút rồi chuyển lời của Lục Hách Na.

Tống Ngạn Minh gật đầu, không biểu lộ cảm xúc gì rồi nói tiếp: "Hôm nay tôi nghĩ lại, nếu không được thì bảo Vương Duẫn đi."

Vương Duẫn là trưởng phòng tài vụ của Bách hóa Vĩnh Tân, là một trong những nhân viên xuất sắc nhất của Tống Ngạn Minh, quản lý bộ phận quan trọng nhất.

"Tôi đi là được." Bùi Hiểu Vũ nói.

Tống Ngạn Minh: "Cậu? Không được."

Bùi Hiểu Vũ dùng giọng điệu cứng đờ: "Tôi là người thích hợp nhất, dù sao tôi cũng chỉ làm việc vặt, không có gì phải bận tâm, đi công tác một tháng thôi mà. Chúc tiên sinh ngủ ngon."

Nói xong, Bùi Hiểu Vũ đứng dậy.

Cơ thể vẫn còn say nhưng đầu óc lại vô cùng tỉnh táo, cậu lảo đảo đi về phòng của mình, không để ý đến Tống Ngạn Minh đang gọi mình.

Chết tiệt, đi công tác ít nhất cũng không phải giúp tiên sinh đưa hoa và theo đuổi phụ nữ.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /37 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Dấn Thân Vào Trời Cao, Vạn Vật Ôm Lấy Người Vĩnh Viễn

Copyright © 2022 - MTruyện.net