Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mặt trời nhô lên cao, Đường Dịch Thần dần dần tỉnh giấc, hắn với tay mò mẫm trên giường, nghĩ muốn đem người yêu dấu ôm vào trong lòng, nhưng tay không hề cảm nhận được độ ấm như dự kiến, hắn đột ngột ngồi bật dậy, vẻ ngái ngủ nháy mắt biến mất không còn sót lại chút gì “Vân Hi——–.”
Xoay người xuống giường, thấy một người đứng sát bên khung cửa sổ, bóng dáng Vân Hi chỉ choàng một chiếc chăn mỏng liền rơi vào trong mắt hắn…. Nội tâm tràn đầy an tâm, tùy tay cầm lấy áo ngủ mặc, đứng dậy bước qua đó.
Đứng ở cửa sổ, Lục Vân Hi nhìn vạn vật được thanh tẩy sau cơn mưa tối hôm qua, một cảm giác giống như lễ rửa tội của thần thánh, làm cho cậu nhìn không chuyển mắt…. Thẳng đến khi cảm nhận được hai cánh tay hữu lực vòng qua ôm lấy cậu, cậu mới như từ trong giấc mộng bừng tỉnh, quay đầu, ngơ ngác nhìn———–.
Nhìn chăm chú vào trong mắt đối phương, như đã ‘gột rửa’ tất cả những oán hận của thế gian, chỉ còn lưu lại tình yêu say đắm đơn thuần của năm đó… Sự chuyển biến lớn này làm cho Đường Dịch Thần không có chút kinh hỉ, tâm đột nhiên thấy căng thẳng, xoay người cậu lại ôm vào trong ngực, đối mặt với hắn, vuốt lên khuôn mặt vốn sầu lo u buồn…. ôn nhu cất tiếng gọi “Vân Hi.”
“Dịch…” Thản nhiên cười, cặp mắt kia trước đầy tang thương giờ đây lại đen bóng như trở lại năm đó…. ‘Dịch’ cách gọi vô cùng thân thiết, đã rất nhiều năm chưa được nghe lại, nhưng lọt vào trong tai Đường Dịch Thần thì lại cảm thấy bất đồng——– Hắn không hề thấy Vân Hi là một con người yếu đuối, mà ngược lại cậu còn rất quật cường… trải qua biết bao biến cố, hắn càng không thể nghĩ rằng còn có thể xoay chuyển được tâm tư của Vân Hi.
Áp chế nội tâm chất chứa đầy lo lắng, tay hơi nâng lên, ôn nhu vuốt nhẹ hai gò má của cậu “Vân Hi, em nghĩ đến cái gì mà vui vẻ thế——?”
Ý cười ấm áp ngày càng đậm, nhìn thẳng đối phương “Nhớ tới bộ dạng của Trầm Thụy ngày đó vì theo đuổi nữ sinh mà đứng trong mưa tặng bó hoa hồng.” Cảm giác đôi tay nóng ấm khẽ run, Vân Hi có chút nghi hoặc ngẩng đầu “Dịch, làm sao vậy…?”
“Không có.” Đôi mắt sâu thẳm vẫn trước sau như một đầy ôn nhu, nhưng trong lòng nỗi sợ hãi vô cớ khiến tâm hắn thấp thỏm lo âu “Em nên nghỉ ngơi đi, bằng không thân thể lại không thoải mái.”
“Không thoải mái?!” Đầu hơi hơi nghiêng, như đang tự hỏi “Em có sinh bệnh sao?” Toàn thân hình có chút cảm giác đau ê ẩm, nhưng lại như không thấy gì, cậu bị sao vậy?
“Em phát sốt—–.”
Tay ôm qua eo cậu càng thêm dịu dàng, nhưng đụng đến góc chăn che ở mông Vân Hi có cảm giác ẩm ướt, Đường Dịch Thần khẩn trương ngồi sụp xuống, rất nhanh nhìn thấy mảng chăn thâm đen, đập vào mắt là vết máu loang, trái tim như chững lại một giây đồng hồ……..
“Dịch, làm sao vậy?” Cũng không để ý chính mình lộ ra hoàn trước mặt người yêu, Lục Vân Hi thanh âm ôn hòa nhưng nồng đậm lo lắng.
“Đau không?” Nửa quỳ trên mặt đất, nhẹ nhàng dừng tay ở phần da tràn đầy dấu vết chính mình, hối hận làm trong mắt hắn vô hạn tự trách.
“Không, không đau…” Nghĩ muốn xoay người nâng Đường Dịch Thần dậy, nhưng bỗng cảm thấy choáng váng, khiến Vân Hi không thể đứng đứng vững được, yếu ớt dựa vào ngực đối phương…. Mùi hương quen thuộc không biết vì cái gì làm cho cậu thấy chút e ngại, nhưng cảm giác an tâm vẫn làm phai mờ đi tất cả, nhu thuận tựa trước ngực hắn, tùy ý để Đường Dịch Thần bế lên, nhẹ nhàng đặt lên giường.
Kéo cao chăn đắp kín cho Vân Hi, Đường Dịch Thần cầm lấy điện thoại gọi “Hiện giờ ông đang ở đâu?” Giọng điệu quen thuộc, lạnh như băng không chút ngập ngừng, chỉ có uy nghiêm cùng chất vấn, thái độ với Vân Hi lúc trước như là của hai người khác nhau——–.
“Mang thuốc thật tốt tới nhà tôi ngay.”
Đã nhiều năm trôi qua nhưng nơi duy nhất hắn gọi là ‘nhà’ chỉ có nơi này, cho nên cũng không cần giải thích nhiều liền ngắt điện thoại. Lúc quay đầu, nhìn Vân Hi trên giường đã bình yên ngủ, Đường Dịch Thần trong mắt lo lắng cùng ôn nhu đan xen lẫn nhau hợp lại cùng một chỗ.
Một người đàn ông khá lớn tuổi mang theo một hộp thuốc vội vàng được người hầu dẫn vào phòng ngủ….. Nhìn đến người trên giường, trong mắt ông ta phút chốc kinh ngạc, nhưng thấy vẻ mặt đối phương tái nhợt, cũng biết lúc này không phải lúc để thắc mắc, thuần thục mở hộp thuốc, thật cẩn thận xử lý mọi vết thương lớn nhỏ—— Cảm giác được Đường Dịch Thần đứng bên cạnh đang tỏa ra hàn khí, theo dõi tay ông vẽ loạn thuốc mỡ trên người Lục Vân Hi, ông cũng không có một tia e ngại. Xử lý xong hết thảy, ông ta liền cùng Đường Dịch Thần rời khỏi phòng ngủ, không nói gì nhẹ nhõm vào bên trong thư phòng.
Cánh cửa vừa mới khép, bầu không khí như trời đông giá rét lạnh băng khác thường tỏa ra “Đây là có chuyện gì? Vì sao trí nhớ của Vân Hi lại dừng ở thời điểm trung học.”
Khó có thể trấn áp được áp lực, hắn nắm chặt tay, hung hăng đấm mạnh vào một bên vách tường, cặp mắt kia đỏ hồng, tràn ngập huyết tinh “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Khẩu khí thâm lãnh, nhưng Trịnh Tuệ vẫn ngồi một bên không chút e sợ hay dao động, nghĩ tới Vân Hi trong quãng thời gian kia khiến trong mắt ông ta nổi lên nồng đậm đau thương “Kỳ thật, tôi ba năm trước đây đã gặp cậu ấy…”
Nhìn người kia đột nhiên trừng mắt đỏ ngầu nhìn, ông đau khổ cười “Khoảng thời gian đẹp nhất của cậu ấy đều là ở trung học, cùng anh quen biết, tìm hiểu nhau, gạt bỏ hết thảy thế tục cùng anh một chỗ. Cậu ấy phải hy sinh những gì so với trong tưởng tượng đều nhiều hơn rất nhiều, anh có biết hay không?!.”
Ngực nhưng bị đeo đá rất nặng, ông đã chứng kiến đứa nhỏ kia lớn lên…vì cái gì lại phải gánh một vận mệnh như vậy “Năm đó mẹ kế của anh tìm đến cha cậu ấy, nói rõ quan hệ của anh và cậu ấy——– Loại chuyện này là điều mà gia đình cậu ấy không thể chấp nhận nổi, lão gia đã đuổi cậu ấy ra khỏi nhà, cũng không phải chỉ là nhất thời tức giận, mà là hoàn toàn đem sinh mệnh của đứa con do ông ấy tạo ra hoàn toàn hủy diệt. Bởi vì ông cảm thấy, đó là vết ố duy nhất trong cuộc sống hoàn mỹ của ông.”
Thở dài một hơi thật sâu, đứng dậy lấy băng gạc từ trong hộp thuốc của mình, ông băng bó cho Đường Dịch Thần đang ngây ngốc sửng sốt….
“Bắt đầu từ lúc đấy, lão gia nói cậu ấy đi du học, tôi có đi điều tra, nhưng vẫn không tìm hiểu được gì——- Tôi nghĩ cậu ấy đã thật sự muốn tránh khỏi nơi này để bắt đầu lại một cuộc sống hoàn toàn mới, thật ra thì cũng đúng là như vậy.”
Hồi tưởng lại cảnh tưởng lúc đo nhìn thấy Vân Hi, mà cảm giác đau lòng nháy mắt lan tỏa hết trong máu “Ba năm trước đây, tôi trùng hợp gặp được cậu ấy… Tuy bề ngoài vẫn vậy, nhưng tôi vẫn cảm nhận được cậu ấy đã thay đổi. Tôi biết cậu ấy từ hồi cậu ấy mới ba tuổi, cũng xem như tôi chứng kiến cậu ấy trưởng thành, cho nên lúc tôi linh cảm thấy cậu ấy xảy ra chuyện, tôi lại phái người đi tra tìm, tôi lúc này mới phát hiện, tra không ra bởi vì đã tìm kiếm sai phương hướng.” Thanh âm đột nhiên đình chỉ, giống như có một áp lực gì đó, Đường Dịch Thần cũng không lên tiếng, chỉ lẳng lặng chờ đợi.
“Một đứa nhỏ ngay cả cái bằng tốt nghiệp trung học cũng không có, bị người nhà đuổi đi không kịp mang theo giấy tờ tùy thân, trong người lại không có một đồng nào, không có cách nào tìm việc nên không có tiền, vào buổi tối, nó chỉ còn có thể ngủ trong ổ của một tên hành khất….. Không rõ ban ngày hay tối đêm, chỉ có thể ở trong ngõ nhỏ âm u đi xin một ít thức ăn của người khác, ngơ ngác vượt qua hai năm—— Nó dùng chính 100 đồng mình vất vả kiếm được, mua một bộ quần áo, đến công trường bốc vác, sau đó buổi tối lại trở lại cái ổ kia nghỉ ngơi…. Mà lúc này cũng không biết là xui xẻo cỡ nào, do công trình xây dựng không vững chắc nên một khối sắt rớt xuống đập ngay vào đầu nó…. Người ta cứ nghĩ đầu bị thương không nặng nên chỉ qua loa bồi thường cho nó. Cuộc sống của nó dần thay đổi, thuê được một căn phòng ở tạm nhưng cũng từ đấy mà đầu của nó sẽ thường xuyên đau đớn——-.”
Biết những lời này sẽ làm đối phương tự trách, nhưng ông ta vẫn cứ phải nói “Vân Hi hiện tại không được quá xúc động, hiện tượng sáng nay có thể là do cậu ấy muốn bảo hộ ý thức. Có lẽ trong tiềm thức, thời gian đẹp nhất chính là lúc anh và cậu ấy yêu nhau…”
“Sao có thể…?!”
Toàn bộ khí lực như bị rút cạn, Đường Dịch Thần trong mắt tất cả đều là hối hận cùng khiếp sợ, khó trách vì sao Vân Hi không thể tha thứ cho hắn, nguyên lai chính hắn năm đó đã thật sự làm tổn thương cậu ấy nặng nề như vậy—-.
__________
Lenivy: [email protected]@~ choáng váng vì đi học!! TT^TT…ai thương ta không!!!