Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đông Phong "hừ" lạnh một tiếng như thể không kìm được sự chế giễu và khinh bạc trong lòng mình, anh gắt gao nhìn cô:
" Nói thử xem ngoài Bạch Kinh Vũ ra thì em rốt cuộc đã trèo lên giường của bao nhiêu tên đàn ông rồi?"
Chỉ vài từ ngắn ngủi nhưng trong một khắc liền hóa thành con dao sắc bén xuyên toạc trái tim Dạ Vũ, vết thương vừa đau thấu tâm can vừa lạnh buốt.
" Tiết Đông Phong, anh có biết mình đang nói cái gì không hả?"
Dạ Vũ mở to đôi mắt nhìn anh, cô rất muốn cho anh một cái tát để xoa dịu vết thương đau rát trong lòng, nhưng bàn tay nào của cô cũng lạnh, cũng đau, không cử động nổi nữa.
Đông Phong vừa cười vừa nói một cách thản nhiên:
" Tôn Dĩ Ninh ở trước mặt tôi nhắc đến em, hắn còn không ngớt lời táng tụng em, quả thật em rất có tài năng đó, thế mà trước giờ đối diện tôi em luôn tỏ vẻ thanh cao."
Dạ Vũ nheo mắt nhìn anh, vành mắt óng ánh lệ:
" Anh ta nhắc đến tôi thì là lỗi của tôi sao? Ngay cả người đàn ông này là ai tôi cũng không biết.
Tiết Đông Phong, anh dựa vào cái gì xem thường tôi, dựa vào cái gì mà nghi ngờ sự trong sạch của tôi, quá đủ rồi, tôi đã chịu đựng anh quá đủ rồi."
Những lời này đủ khiến anh tức giận, hung hăng nắm cổ tay cô lôi ra khỏi ghế, rồi mạnh mẽ giật cô vào người mình lại tiếp tục đẩy mạnh Dạ Vũ về phía tường, tấm lưng mỏng manh va chạm vào bức tường dày phát ra âm thanh khó chịu.
Đông Phong dùng ánh mắt điên cuồng nhìn cô, không một chút xót xa.
Anh bóp chặt cằm Dạ Vũ, chất vấn:
" Tôi về nước em liền xuất hiện thu hút sự chú ý của tôi, liền dùng gương mặt đáng thương này để khiêu khích tôi, tâm tư em càng lúc càng lợi hại đó."
Dạ Vũ cười yếu ớt trong bàn tay anh, nước mắt chứa theo hàng ngàn nỗi khổ tâm và cay đắng thi nhau rơi xuống, ướt hết mu bàn tay anh, thế nhưng cô vẫn giương mắt nhìn anh, một ánh mắt cùng cực của thất vọng, cô chưa bao giờ nghĩ chỉ để gặp lại anh thêm một lần lại phải trả giá bằng hao tổn tâm can nặng nề thế này.
Dạ Vũ bình tĩnh nói:
" Vậy thì anh thả mẹ tôi ra đi, buông tha cho chúng tôi, lúc đó tôi nhất định sẽ biến mất khỏi tầm mắt anh, giống như cát bụi không để lại chút dấu tích gì để anh phải khó chịu."
Hai chữ " biến mất " cô thốt ra vừa vặn đấm mạnh vào lồ ng ngực Đông Phong, cảm xúc kích động trong anh biến động dữ dội: Tư Không Dạ Vũ, chính vì tôi đã từng yêu em nên tôi mới phải trả giá bằng sáu năm đau đớn, em nhởn nhơ như vậy, bình thản như vậy mà bỏ lại tôi, bây giờ em có tư cách gì mà ra điều kiện với tôi.
" Em nóng lòng muốn rời khỏi tôi như vậy sao? Được thôi, chỉ cần em chịu làm một việc tôi nhất định sẽ thả người, để em tự do rời khỏi."
" Anh muốn tôi làm việc gì?"
Đông Phong lạnh lùng nhìn xuống gương mặt nhỏ trong tay mình:
" Buổi tiệc trên du thuyền cô phải uống rượu với khách hàng của tôi."
Dạ Vũ ngước đôi mắt đỏ hoe lên nhìn anh chằm chằm, màn nhĩ như bề mặt trống hung hăng dao động:
" Anh bảo tôi đi tiếp rượu khách hàng cho anh sao?"
Đông Phong ghé sát hơi thở sạch sẽ xuống gần cô, cười nhạo:
" Sao hả, em không làm được à? Không muốn được tự do nữa à?"
Cô vùng vẫy dữ dội khỏi tay anh, siết chặt nắm đấm áp sát thân người mình, cuối cùng thì bản thân cô mới phân định được những thứ vừa nghe thấy đều là thật, từng câu từng chữ đều là chính miệng anh nói ra:
" Rốt cuộc anh đang nghĩ cái gì trong đầu vậy hả? Hôm ấy sẽ có rất nhiều đồng nghiệp trong công ty và đại diện của các công ty đối tác, tôi đến đó với tư cách là thư ký riêng của anh, anh yêu cầu tôi làm chuyện này rõ ràng là muốn công khai sỉ nhục tôi trước mặt tất cả mọi người."
" Như vậy thì có gì to tát, cũng chỉ là một buổi trò chuyện, vài ba ly rượu.
Tư Không Dạ Vũ, đây là lần đầu tiên Tiết Đông Phong tôi cho người khác cơ hội, đừng thách thức sự kiên nhẫn của tôi, còn do dự tôi sẽ đổi ý."
Nụ cười nham hiểm trên mặt anh như một rừng gai nhọn chi chít đâm vào lồ ng ngực cô: Dạ Vũ, sao mày phải đau lòng, anh ta thế này không tốt hay sao? Mày luôn tự trách bản thân không đủ tàn nhẫn bằng con người này, sợ anh ta một mình cô đơn và lạnh lẽo, bây giờ nhìn xem, anh ta còn chẳng xem mày ra thứ gì, một trời thù hận, mày lại ảo tưởng vị trí của mình đến nực cười.
Nhưng tốt rồi, hôm nay đã gom nhặt đủ thất vọng và dũng khí để rời khỏi anh ta, chỉ là tiếp rượu thôi mà, xem như là thứ duy nhất còn có thể làm cho anh ta, sau này dù chân trời góc bể cũng đừng gặp lại nhau nữa.
Cô đột nhiên mỉm môi cười, nụ cười sắt đá và lạnh lẽo, nó giúp cô tạm thời phong bế một mớ hỗn độn trong lòng nhưng lại vô hình cứa nát tâm can Đông Phong, anh ngạc nhiên nhìn cô với đôi mắt phức tạp, không hiểu sao có cảm xúc khó lường nào đó đang âm thầm quấy nhiễu trong lòng anh, dù có nắm bắt thế nào cũng không bắt kịp.
Dạ Vũ cử động chiếc lưỡi đông cứng của mình, lạnh lùng đáp:
" Được thôi, tôi làm."
Cô ngập ngừng rồi ngước mắt đối diện với Đông Phong, đôi mắt đỏ hoe rưng lệ đầy ủy khuất khiến người ta đau lòng:
" Tiết Đông Phong, nói lời phải giữ lời, đừng quên những gì anh đã hứa."
Dạ Vũ dứt khoát xoay người, dáng lưng cô thẳng tắp nhưng không khó để nhìn ra nó đang run rẩy, hình ảnh cuối cùng đọng lại trong võng mạc anh sau khi cô rời phòng làm việc là gương mặt hờ hững đến độ tàn nhẫn kia: Em thế mà đồng ý, Tư Không Dạ Vũ, đồ bạc bẽo, đồ vô lương tâm, em thế mà lại đồng ý, em thật bẩn thỉu.
Anh cúi mặt day day hai thái dương nhức nhối của mình, lực dùng có chút mạnh mẽ, cơn tức giận trong lòng như ngọn lửa không bao giờ tắt, thiêu đốt toàn bộ sự bình tĩnh của anh.
Đông Phong cay mắt, anh muốn khóc, nhưng lại ra sức kiềm chế thứ ngáng trở cứng cáp trong cổ họng mình, hung hăng nuốt nó xuống.
Đôi ngày sau đó anh và cô như thể hai kẻ xa lạ, trừ những chuyện liên quan đến công việc ra thì hai người họ không nói với nhau thêm lời nào.
Mà kể ra cũng không hoàn toàn như vậy, cô vẫn rất kiên nhẫn để anh sai vặt, ngay cả việc mua thức ăn sáng, pha cà phê, đi đưa hồ sơ, tài liệu và vô số yêu cầu hoang đường khó dễ của anh, cô cũng ngoan ngoãn làm theo, trừ nói chuyện với anh.
Cuối cùng ngày diễn ra buổi tiệc trên du thuyền cũng đến.
Chiều hôm ấy ánh hoàng hôn đỏ rực một góc trời, đường chân mây kết thành vòng bán nguyệt lớn mỹ lệ vô cùng trên mặt biển.
Dạ Vũ đứng nhìn chiếc du thuyền to lớn ở trước mặt mình, hơi thở dung hòa vào gió biển, nhịp tim cô không quá bất ổn nhưng chẳng thể gọi là bình thường, cũng không rõ tâm tư của chính mình lúc này thế nào, chỉ biết là như sóng nước ồn ào và âm ỉ.
Đông Phong đã đến từ sớm, anh đang ngồi trên khu vực Sundeck của du thuyền, xung quanh trang trí xa xỉ cầu kỳ, trên tay cầm một ly rượu đỏ.
Bên cạnh anh là một người đàn ông, cũng giống như Đông Phong diện một chiếc áo sơ mi trắng đắt tiền tinh tế, dưới ánh đèn nhạt màu pha lẫn ánh hoàng hôn rực rỡ khói thuốc trên tay Đông Phong khiến mọi thứ như hư ảo hơn.
Đột nhiên anh ta huýt sáo, Đông Phong quay qua nhìn với sự tò mò, người đàn ông kia nhướng mày về vị trí tầng dưới du thuyền ngay tại tầm mắt, nói với anh:
" Mỹ nhân cuối cùng cũng tới rồi, lần gặp này thật mới mẻ."
Đông Phong lạnh lẽo nhìn theo, người mà người đàn ông kia chú ý không ai khác chính là Dạ Vũ, cô mặc một chiếc đầm dự tiệc màu xanh dương đậm xẻ tà cao, ôm sát từng đường cong quyến rũ, phô bày làn da trắng như hoa tuyết sau lớp vải lụa đơn sắc.
Người đàn ông kia thích thú tặc lưỡi, cười nói:
" Lần đầu tiên tôi được chiêm ngưỡng một đóa bạch liên xinh đẹp thế này.
Đông Phong à, tôi thật sự rất mong đợi đó."
Dạ Vũ bước đi chậm rãi trên chiếc giày cao gót, bóng lưng này, khí chất này hoàn toàn đột phá với hình ảnh thanh lịch nền nã thường ngày, trong đôi mắt lưu ly như biết nói kia lại ẩn chứa đôi chút hờ hững và lạnh lùng khó tả, khiến người ta liền bị k1ch thích mà muốn khám phá.
Anh nhìn cô không rời mắt, cứ như sắp xuyên thủng từng người từng người dưới kia chỉ để nhìn vào Dạ Vũ.
Đông Phong không đáp lời người đàn ông bên cạnh, lạnh lùng uống một ngụm rượu, thứ vị chát trên đầu lưỡi làm anh khó chịu.
" Cô Tư Không, cô đến rồi."
Tống Dật ra đón cô, anh ta có chút kinh ngạc khi nhìn thấy diện mạo khác biệt so với thường ngày này.
" Tiết tổng đang chờ cô ở tầng trên."
Dạ Vũ mỉm cười:
" Phiền anh dẫn đường."
Tống Dật dẫn cô lên khu vực Sundeck, các đồng nghiệp và khách mời đang đứng xung quanh trên du thuyền đều hướng ánh mắt ngỡ ngàng, đầy ngưỡng mộ về phía Dạ Vũ.
Lên đến nơi người phục vụ đưa cho cô một ly rượu đỏ, nhìn thấy anh Dạ Vũ hơi cúi đầu:
" Tiết tổng."
Anh ngước mắt một cách qua loa, thường ngày Dạ Vũ không dùng thái độ lịch sự này với anh, nay nghe thấy lại có chút xa cách vô hình.
Đông Phong lạnh nhạt bảo:
" Ngồi xuống đi."
Dạ Vũ trực tiếp quay sang người đàn ông bên cạnh anh, anh ta đang nhìn cô chằm chằm:
" Cho hỏi, vị này là...?"
Anh ta nhanh chóng cầm theo ly rượu đỏ đứng dậy, cười đáp:
" Cô Tư Không, cô quên tôi rồi sao? Tôi là Tôn Dĩ Ninh, chúng ta lại gặp nhau rồi."
Dạ Vũ chửng lại, có hơi ngạc nhiên về câu chào hỏi đầu tiên này.