Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trương Sinh nói:
" Ông ta hẹn gặp tôi và mang theo năm tỉ tiền mặt.
Lâm Vỹ Cường nói chỉ cần tôi chịu thay đổi lời khai theo ý ông ta, thì sau khi việc thành, toàn bộ số tiền đó sẽ thuộc về tôi, không những thế ông ta còn giúp tôi trả nợ."
Cô giọt ngắn giọt dài hỏi Trương Sinh:
" Cho nên anh vì số tiền đó, mà mở to mắt nói dối, mặc người bị hại phải chịu oan uổng sao?"
Hắn không đo được trong câu hỏi đó có bao nhiêu trách móc và đau đớn, nhưng hắn thấy được nỗi căm hận sâu sắc trong đáy mắt Dạ Vũ, khi nhìn thẳng vào nó, người ta liền bị những bi thống làm cho khó chịu.
Tiết Đông Phong ngồi im lặng rất lâu, người ta chỉ thấy đôi mắt u ẩn thường ngày chẳng tỏ ra cảm xúc gì, nhưng không ai biết được nội tâm anh đang hỗn loạn thế nào, cái tên Lâm Vỹ Cường liên tục xuất hiện trong đầu, cùng những cơn đau mới cũ khiến bản thân anh tê dại.
Nói đến đây, Đông Phong ít nhiều có thể đoán ra được động cơ khiến Lâm Vỹ Cường ra tay độc ác như vậy, chỉ có một khả năng, chính là vì vụ kiện sáu năm trước giữa Phong Thị và Gia Phát, khiến sự nghiệp ông ta sụp đổ.
Trương Sinh nói:
" Tôi đã nói ra hết sự thật, chỉ cần các người giữ đúng lời hứa, tôi sẽ ra đầu thú với cảnh sát."
Mọi thứ bên trong căn phòng bỗng trở nên im ắng đến kỳ lạ, bầu không khí khô lạnh se sắt lên da thịt, rít vào xương cốt làm người ta phải rùng mình.
Xung quanh anh như có một loại khí lực vô hình, nhất thời làm Trương Sinh cảm thấy nghẹt thở, con ngươi đen lạnh đó khi nhìn vào hắn vừa tàn nhẫn, lại vừa lạnh lùng.
Nghĩ ngợi một lúc, Đông Phong nói với hắn:
" Không, lúc này anh vẫn chưa thể ra đầu thú.
Tôi muốn Lâm Vỹ Cường phải trả giá cho chuyện hắn đã làm."
" Anh Tiết, tôi chưa hiểu ý anh lắm, anh muốn tôi làm gì?"
Đông Phong nghiêm lạnh trả lời Trương Sinh:
" Tôi muốn anh đến gặp ông ta một lần nữa."
Nếu trực tiếp mang Trương Sinh đến sở cảnh sát, chỉ ra Lâm Vỹ Cường là thủ phạm thật sự, việc này nhất định sẽ đến tai ông ta, đợi đến khi có lệnh triệu tập từ cảnh sát, e là ông ta đã có cách đối phó, như vậy chẳng phải quá dễ dàng với ông ta rồi sao.
Anh không muốn phải chờ đợi thêm nữa, càng nóng lòng cho cả thế giới biết Lâm Vỹ Cường là người xấu xa tới mức nào, món nợ này nhất định phải đòi lại.
Sau khi rời khỏi đảo Bạc Vụ, trở về nhà, Dạ Vũ nhận được một cuộc gọi từ Bạch Kinh Vũ, trong điện thoại, cậu ta vui vẻ hỏi cô:
" Hai hôm nữa, một người bạn cũ của ba tôi có tổ chức tiệc sinh nhật, nhưng ông ấy bận quá không thể sắp xếp được thời gian, nên bảo tôi đi dự thay cho ông ấy, tôi lại không có bạn đi cùng, không biết chị có hứng thú tham dự với tôi không?"
Dạ Vũ vốn là định từ chối, cô cũng chẳng hứng thú gì với những bữa tiệc sang trọng của giới nhà giàu, càng không còn tâm trạng tham dự, cô khéo léo nói:
" Thật ngại quá, có lẽ tôi không đi cùng cậu được rồi, hai hôm nữa tôi có việc riêng cần giải quyết."
Giọng Kinh Vũ có hơi chùng xuống, vẻ như không được vui:
" Ồ, vậy thì thật là tiếc.
Người bạn cũ này của ba tôi chắc chắn chị đã từng gặp rồi."
Cô ngạc nhiên hỏi lại:
" Là ai thế?"
" Chị còn nhớ người đàn ông đã va phải chị trong cửa hàng nội thất Hôi Vân không? Chính là ông ấy, Lâm Vỹ Cường."
Cô sững sờ, thoáng nghĩ trái đất này cũng thật tròn, đi một vòng lớn hóa ra tất cả đều nằm ngay trước mắt.
Dạ Vũ cảm thấy buổi tiệc này là cơ hội tốt để thực hiện kế hoạch của mình, đâu chỉ mỗi Đông Phong muốn ông ta phải trả giá, mà hơn ai hết bản thân cô cũng mong muốn điều đó.
Dạ Vũ nói với cậu ta:
" Kinh Vũ, tôi chợt nhớ ra việc riêng mà tôi nói sớm đã được giải quyết rồi, chỉ là nhất thời có chút nhầm lẫn, vì vậy buổi tiệc này tôi có thể đi cùng cậu."
Cách một đường truyền, nhưng cô vẫn có thể nghe ra nụ cười vui vẻ của Bạch Kinh Vũ:
" Thật không? Vậy thì tốt quá rồi, thế hai hôm nữa, bốn giờ chiều tôi sẽ đến đón chị."
Dạ Vũ đáp lời bằng âm giọng bình thản, nụ cười trên môi nở một cách nhạt nhòa, trong đôi mắt lưu ly đột ngột tối lại, dáng vẻ này Bạch Kinh Vũ không hề biết:
" Được."
Sau khi Bạch Kinh Vũ ngắt máy, cô lập tức gọi cho Đông Phong, nói với anh về bữa tiệc sinh nhật sắp tới của Lâm Vỹ Cường, hai người cùng nhau lên kế hoạch.
Hai ngày sau, Tiết Đông Phong đưa Trương Sinh rời đảo Bạc Vụ.
Như cũ, hắn liên lạc cho Lâm Vỹ Cường, hẹn gặp ông ta trên một đoạn đường nhỏ tại Hoa Thành, nơi đây không cách quá xa trung tâm thành phố, nhưng lại giữ được dáng vẻ yên bình và nhịp sống chậm rãi, tránh ánh mắt tò mò từ những người xung quanh, thường là địa điểm mà Trương Sinh cùng Lâm Vỹ Cường hẹn gặp.
Đúng giờ, Lâm Vỹ Cường ngồi trên con ô tô màu bạc đến điểm hẹn, từ xa, ông ta đã nhìn thấy một mình Trương Sinh đang đứng đợi trên vỉa hè, hắn mặc bộ quần áo xám màu, khoác áo Phao đen đã cũ, đội mũ lưỡi trai và mang khẩu trang che kín mặt như thường lệ.
Cẩn thận quan sát xung quanh, sau đó thì Lâm Vỹ Cường cho xe đỗ lại bên đường, Trương Sinh chậm rãi ngồi vào trong.
Cửa xe vừa đóng lại, Lâm Vỹ Cường lập tức kề súng vào đầu Trương Sinh, gương mặt lạnh lẽo như phủ một màn sương dày, khiến hắn ta chấn kinh mà bất động, theo phản xạ hai tay giơ lên trong tư thế đầu hàng:
" Ông định làm gì?"
" Không phải mày bị tên họ Tiết bắt rồi sao? Mày đã nói cho chúng biết toàn bộ bí mật rồi đúng chứ?"
Âm giọng ông ta trầm và uy lực, đi vào tai Trương Sinh như một kiểu đe dọa khó lường, mặc dù đã rời thành phố S sáu năm, nhưng Trương Sinh biết rõ Lâm Vỹ Cường luôn cho người âm thầm để mắt đến mình, chuyện hắn bị Đông Phong bắt đi không khó nghĩ vì sao Lâm Vỹ Cường nhanh như vậy đã phát hiện.
Chỉ có điều ông ta không biết được sau khi Trương Sinh bị mang ra đảo Bạc Vụ, thì hắn ta đã phải đối diện những gì, vì hòn đảo ấy là tài sản riêng của họ Tiết, bất cứ ai cũng không thể tự ý đặt chân vào.
Hắn lắp bắp trong hoảng sợ đáp:
" Tôi chưa nói gì hết, tôi chỉ cho chúng biết giống như những gì đã khai với cảnh sát vào sáu năm trước."
Lâm Vỹ Cường đăm đăm nhìn hắn, mí mắt dưới kích động giật giật liên tục, miệng súng mỗi lúc càng nhấn mạnh vào lớp da nhuộm nắng trên đầu Trương Sinh:
" Làm sao tao tin được lời mày nói."
Hắn tặc lưỡi, cố giải thích:
" Ông nghĩ thử xem, nếu như tôi nói ra toàn bộ sự thật liệu cái tên họ Tiết đó có để yên cho ông đến giờ không? Khó khăn lắm tôi mới trốn khỏi tay anh ta, đến đây gặp ông để báo tin cho ông biết mà đề phòng, tránh làm liên lụy tới tôi."
Lâm Vỹ Cường nheo mắt nhìn Trương Sinh một lúc lâu, vẻ run rẩy vô dụng của hắn làm ông ta giảm bớt nghi ngờ, bởi Lâm Vỹ Cường cho rằng nếu Trương Sinh đã nói ra hết sự thật với Tiết Đông Phong, thì hắn cũng không có lá gan mà mò đến đây tìm ông ta, trong mắt Lâm Vỹ Cường, Trương Sinh vẫn luôn là con nghiện bạc thấp kém vô dụng.
Chậm rãi cất đi khẩu súng, ông ta dùng ánh mắt thận trọng đánh giá từ đầu đến chân Trương Sinh một lần nữa, tròng mắt đục ngầu nham hiểm.
" Tao đã nói không có chuyện gì quan trọng thì không được tự ý hẹn gặp tao cơ mà?"
Giọng nói Lâm Vỹ Cường có phần tức giận.
Trương Sinh nâng gọng kính đen trên mặt bằng ngón trỏ, quay sang nhìn thẳng vào đối phương, cố gắng nuốt cơn run sợ xuống dạ dày, tìm cách sắp xếp lại câu từ trả lời ông ta:
" Chẳng phải ông đã nói sẽ chuyển tiền cho tôi sao? Đến nay vẫn chưa nhận được đồng nào, con trai tôi lại cần tiền phẫu thuật gấp, gọi cho ông mãi mà không được, hết cách tôi đành phải liên lạc vào số điện thoại bàn ở công ty ông."
" Tao nói chuyển nhất định sẽ chuyển, đừng hành sự lỗ m ãng như vậy nữa, nhỡ bị ai khác nghi ngờ thì sao?"
Lâm Vỹ Cường dường như càng bực tức hơn, ông ta trừng trừng nhìn Trương Sinh một cách hung dữ.
Hắn nói với Lâm Vỹ Cường:
" Tôi không thể đợi được nữa, muốn lấy tiền ngay bây giờ."
" Tao không có mang theo nhiều tiền mặt như vậy."
Trương Sinh tỏ ra tức giận, nheo mắt hỏi ông ta:
" Ông định nuốt lời sao? Đừng có quên tôi đang giữ bí mật phạm tội của ông, nếu tôi mang toàn bộ nói thật cho người nhà nạn nhân biết, không chừng số tiền mà tôi có thể nhận được còn gấp trăm lần số tiền mà tôi đã yêu cầu ông."
Lâm Vỹ Cường giữ con ngươi lạnh lẽo trên mặt Trương Sinh, một bên khóe môi mỏng xếch lên như đang cười, nhưng thực chất lại hàm ý phần nhiều là khinh bỉ:
" Nói đi, để tao xem xem một gã tồi đổi trắng thay đen như mày liệu sẽ có kết cục tốt đẹp gì, chúng ta cùng là người đứng trên một con thuyền, nếu tao xảy ra chuyện, mày cũng không thể sống yên."
Lâm Vỹ Cường mở chiếc ví da mang theo bên người, ném vào Trương Sinh một cọc tiền:
" Ở đây có năm mươi triệu, cầm trước số tiền này, còn lại tao sẽ chuyển khoản ngay, nhận được tiền thì nhanh chóng cút khỏi thành phố S."
Trương Sinh dè dặt cầm lên, yết hầu căng thẳng liên tục chuyển động:
" Tôi có một chuyện luôn thắc mắc, năm đó khi ở hiện trường, tôi đã nhìn thấy người đàn ông bị vu oan là gây ra tai nạn, không hề có dấu hiệu đã sử dụng rượu bia, nhưng vì sao trong kết luận điều tra lại cho thấy anh ta..."
Lâm Vỹ Cường lườm Trương Sinh một cái dữ dội, như thể đang chặn lại câu hỏi của hắn, ông ta nở nụ cười đầy ẩn ý:
" Kết luận của pháp y, ai dám nghi ngờ?"
Trương Sinh căng thẳng hỏi lại:
" Ý ông là, ông đã mua chuộc pháp y sao?"