Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ánh đèn sân khấu lung linh tập trung vào vị trí Lâm Vỹ Cường đang đứng, làm nổi bật dáng vẻ cao ngạo trong bộ Vest màu đỏ đô, cũng đồng thời bắt được từng sợi sửng sốt trên mặt người đàn ông đó.
Không riêng Lâm Vỹ Cường, mà tất cả khách mời trong buổi tiệc đều thảng thốt.
Âm giọng trầm lạnh của người đàn ông trên màn hình sân khấu vang khắp căn phòng.
Từng câu, từng chữ khi nói về vụ tai nạn sáu năm trước, và bao nhiêu tội lỗi mà ông ta đã làm, đều đi vào tai mọi người vô cùng rõ ràng, bằng thái độ lạnh lùng khiến ai trông thấy đều phải rùng mình, ghê sợ.
Xung quanh bắt đầu dấy lên tiếng xì xầm, chẳng ai để ý đến Dạ Vũ vẫn bình tĩnh ngồi trên bàn tiệc, cô vô thức nhìn thứ chất lỏng vàng nhạt như màu hổ phách sóng sánh trong ly thủy tinh, cảm thấy cổ họng mình nghèn nghẹn.
Dạ Vũ chẳng biết gọi cảm xúc hiện tại trong lòng mình là gì, chỉ biết nó chứa đủ loại mùi vị của đau đớn và thống hận, mười đầu ngón tay bất giác run lên, lạnh lẽo như đang đi giữa cơn bão tuyết.
Cô nhấp một ngụm rượu Vang Trắng, cố nuốt tất cả phẫn uất và kích động xuống dạ dày, kiềm chế cảm giác muốn khóc đang mạnh mẽ dâng lên.
Khi cơn bàng hoàng qua đi, Lâm Vỹ Cường giận dữ hét lên với MC buổi tiệc:
" Đây là cái gì? Ai đã làm chuyện này? Tắt ngay cho tôi."
Anh chàng MC lúng túng bước xuống sân khấu, định tiến vào phòng âm thanh, liền chạm mặt Bạch Kinh Vũ đi ra đến cửa và bị cậu ta chặn lại.
Kinh Vũ liếc mắt sang cô, nhướng mày như thể muốn nói: Đã hoàn thành nhiệm vụ.
Cậu ta đi vào phòng âm thanh của nhà hàng, diện đại một lý do ngớ ngẩn rằng chủ buổi tiệc muốn được bật đoạn Video mà ông ấy đã chuẩn bị, vậy là thành công đánh lừa nhân viên đang trực bên trong, và tùy ý cho máy tính kết nối với USB mà Dạ Vũ đã đưa trước đó, chiếu lên màn hình sân khấu một cách dễ dàng.
Từ góc quay này, Lâm Vỹ Cường không khó để nhận ra ai là kẻ đã giở trò, ông ta đột nhiên cảm thấy hối hận, đáng lẽ ra ông ta nên trừ khử Trương Sinh sớm hơn mới phải, tránh gặp chuyện rắc rối như ngày hôm nay.
Lâm Vỹ Cường cầm Micro, cố gắng giải thích với khách mời có mặt trong buổi tiệc, cố gắng nói lớn để lấn át âm thanh từ đoạn Video đang phát:
" Mọi người xin hãy bình tĩnh, tất cả chỉ là hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi, đoạn Video này nhất định có người đã cắt ghép, có người muốn hãm hại tôi."
" Hãm hại? Nếu ông không làm chuyện gì thẹn với lương tâm thì sao phải sợ bị người khác hãm hại?"
Dạ Vũ đứng dậy, thản nhiên đón lấy ánh mắt sững sờ của Lâm Vỹ Cường, sự thật đột ngột phơi bày vào lúc ông ta không ngờ tới nhất, vậy mà Lâm Vỹ Cường chỉ tỏ ra kinh ngạc hơn bình thường, chẳng hề hoảng loạn như cô luôn tưởng tượng, ngoài sự ghê tởm và căm hận, quả thật thái độ vững vàng này khiến Dạ Vũ có chút khâm phục.
Cô rời khỏi bàn tiệc, bước từng bước chắc chắn tiến lên sân khấu.
Người đàn ông đứng lặng, chằm chằm nhìn vào cô đang đến gần, ông ta không hiểu được cô gái mà ông ta chỉ mới gặp một lần, ngay cả tên còn chưa biết, vì lý do gì lại nói ra những lời lẽ như thế.
Lâm Vỹ Cường cười gượng một cách không thoải mái:
" Cô gái này, cô nói vậy là có ý gì?"
Dạ Vũ không trả lời, chỉ ném về phía ông ta một ánh nhìn lạnh buốt.
Lâm Vỹ Cường bỗng nhiên lặng người, chưa bao giờ ông ta biết sợ hãi điều gì, thế mà lại không dám nhìn quá lâu vào con ngươi của Dạ Vũ, ánh mắt đó sao mà dữ dội, sao mà bi oán, giống như hận một ai đó đến thấu tận tâm can.
Bạch Kinh Vũ cũng bước lên và đưa cho Dạ Vũ một chiếc Micro, cô quay mặt ra nói với mọi người đang ngồi bên dưới sân khấu:
" Các vị, tất cả những gì các vị nhìn thấy, nghe thấy từ đoạn Video vừa rồi đều là sự thật, mỗi câu, mỗi chữ đều do chính miệng Lâm Vỹ Cường thừa nhận."
Dạ Vũ chỉ tay về phía Lâm Vỹ Cường, giọng nói càng hữu lực hơn:
" Người đàn ông này, chính là thủ phạm đã gây ra tai nạn cho ba mẹ tôi và Tiết phu nhân của tập đoàn Phong Thị.
Vì muốn che đậy tội lỗi của mình, ông ta đã mua chuộc nhân chứng duy nhất, ép buộc anh ta thay đổi lời khai sai sự thật và buộc tội ba tôi là người gây ra tai nạn, khiến ông ấy ra đi trong oan ức suốt sáu năm qua."
Mọi người bên dưới thêm một lần chấn động, tiếng bàn tán càng rộ lên và khiến không khí trong bữa tiệc trở nên vô cùng căng thẳng.
Lâm Vỹ Cường sải chân tới, giật lấy chiếc Micro trong tay cô, trợn to mắt như đang thể hiện sự tức giận quá mức của mình, cũng như đang đe dọa những lời lẽ đã làm ảnh hưởng xấu đến ông ta:
" Tôi không biết cô là ai, cô đừng có ở đây ăn nói hàm hồ, chúng ta không hề quen biết gì nhau, tại sao cô lại muốn phá hoại danh tiếng của tôi?"
Dưới ánh đèn pha lê, gương mặt kiều mị đối diện Lâm Vỹ Cường, không nhịn được nở một nụ cười khinh bỉ:
" Không biết tôi là ai sao? Lâm Vỹ Cường, chắc ông vẫn nhớ cái tên Tư Không Vũ Hạo, người đã bị ông vu oan chứ? Tôi chính là con gái của ông ấy."
Nghe cô khẳng định lại lần nữa, thần sắc ông ta dần tái đi, vô thức nghiến chặt răng.
Điều khiến Lâm Vỹ Cường kinh ngạc nhất là, một cô gái yếu đuối, nhỏ bé như hạt cát giữa Hoa Hạ rộng lớn, lại có thể điều tra ra được tới mức này.
Ông ta tự hỏi chính mình, rốt cuộc chỗ nào đã làm chưa hoàn hảo, ngay cả cô cũng có thể tra ra, vậy thì Tiết Đông Phong đã biết được bao nhiêu sự thật?
Dạ Vũ kiềm chế giọng nói kích động của mình, cố gắng nói tiếp:
" Các vị, Lâm Vỹ Cường vì muốn che đậy tội ác của mình một cách hoàn hảo nhất, ông ta cho người ra tay giết nhân chứng hòng diệt khẩu, muốn vùi vụ việc năm xưa vào ngõ cụt."
" Cô im miệng, còn ở đây ăn nói xằng bậy tôi sẽ gọi cảnh sát tới bắt giữ hai người."
Lâm Vỹ Cường hùng hổ chặn lời cô, định lao đến kéo Dạ Vũ xuống sân khấu, nhưng đã bị Bạch Kinh Vũ bước lên ngăn cản, cậu ta dửng dưng cười bảo:
" Vậy thì ông cứ gọi đi, đến khi đó trắng đen đều sẽ rõ."
Lâm Vỹ Cường im lặng, ông ta cảm giác cổ họng như có vật gì đó mắc vào, đặc biệt nghẹn cứng, nửa chữ cũng không thể đáp trả.
Ông ta luống cuống quan sát những vị khách bên dưới, lại quay sang hai người trẻ tuổi gắt gao nhìn mình, như thể muốn dồn người ta vào đường cùng, muốn chạy cũng không chạy thoát.
Bên dưới, một vị khách mời trông đã độ tuổi trung niên, ông ta ngồi ở dãy bàn dành cho khách Vip, có lẽ là nhân vật rất có tiếng nói, không thể xem thường:
" Không ngờ ông lại là hạng người này, uổng công chúng tôi đã tin tưởng và coi trọng ông, rốt cuộc lại nhìn lầm người.
Người có đạo đức tồi tệ như vậy không xứng hợp tác với công ty của tôi."
Nói xong, người đàn ông đó đùng đùng bỏ đi trong ánh mắt ngơ ngác của mọi người.
" Giám đốc Cao, nghe tôi nói đã, là hiểu lầm thôi..."
Lâm Vỹ Cường bước vội xuống sân khấu đuổi theo vị Giám đốc Cao kia, nhưng người đàn ông ấy không hề ngoảnh đầu, tỏ thái độ khinh bỉ rõ ràng.
Liền sau đó những vị khách ngồi trên hàng ghế Vip cũng bỏ về, và tuyên bố chấm dứt hợp tác với Lâm Vỹ Cường.
Tất cả những ai chứng kiến đều hiểu, họ có thái độ này đâu hẳn vì thấy thất vọng với nhân cách thối nát của Lâm Vỹ Cường, mà thứ họ quan tâm chính là danh tiếng và lợi ích của bản thân.
Sáu năm trước Lâm Vỹ Cường vướng vào kiện tụng bản quyền, sáu năm sau lại bị tố cáo tội gây ra tai nạn làm chết người và mua chuộc nhân chứng, có kẻ điên mới cố lao vào vũng bùn nhơ này, nên tốt nhất là cách xa một chút.
Cơn thịnh nộ bùng lên, sắc mặt Lâm Vỹ Cường đỏ chót như sắp không thể kiềm chế thêm nữa, ông ta hung hăng quay lại trừng cô và Kinh Vũ:
" Rốt cuộc làm sao các người vào được đây? Dám phá hoại buổi tiệc của tôi."
Hai người họ không trả lời, Bạch Kinh Vũ chỉ đáp lại ông ta bằng nụ cười nhếch mép đầy khinh thị.
" Các người vu khống tôi gây ra tai nạn chết người, chỉ bằng một cái video này, đã muốn buộc tội tôi sao? Cái này cũng được xem là chứng cứ sao?"
Lâm Vỹ Cường gắt giọng ra lệnh:
" Bảo vệ đâu, đuổi hai người này ra khỏi đây cho tôi."
" Để tôi xem ai dám động vào em ấy."
Giọng một người đàn ông đầy uy lực truyền vào, thu hút sự chú ý của bao nhiêu ánh mắt bên trong đại sảnh sang trọng.
Bóng người nhấp nhô trước cửa dần xuất hiện, một người đàn ông dáng dấp cao gầy, sải từng bước chân hiên ngang mạnh mẽ đi vào.
Một khách mời trẻ tuổi không nhịn được sự bất ngờ mà lên tiếng:
" Tiết Đông Phong, anh ta chính là thiếu gia của tập đoàn Phong Thị."
Ánh đèn sáng bừng chiếu lên người anh, phô bày toàn bộ nét đẹp nam tính.
Dạ Vũ đứng trên sân khấu, đón lấy ánh mắt trong veo như nước của Đông Phong, hai người họ nhìn nhau, như thể xuyên thủng lớp người trước mặt, trong đáy mắt chỉ vừa vặn chứa được hình ảnh của đối phương.