Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Xin lỗi con, baba thật sự không muốn, bất quá không còn cách nào khác!" Liêu Viễn San bàn tay run rẩy cầm lấy lọ thuốc trên bàn, suy nghĩ thật lâu mới bỏ vào miệng.
Đúng lúc có vài người chạy vào, bắt nó nôn ra thuốc ban nãy, nó sợ hãi né tránh nhưng cuối cùng vẫn nôn mấy viên thuốc ra.
Thật nhanh sau đó, Liêu Tịch về đến nhà.
Sắc mặt anh lãnh đạm nhìn nó không nói lời nào kéo nó tới phòng khách.
Cũng may anh cho lắp camera quan sát trong phòng bằng không nó nhất định đã gϊếŧ chết con của anh.
Lần này thật sự đã bị nó chọc đến mất hết kiên nhẫn, Liêu Tịch không quản nó nữa, cũng không muốn đánh nó, hai người cứ như vậy mà nhìn nhau ai cũng im lặng, không gian vô cùng đáng sợ.
Cứ như vậy cũng không phải là cách. Anh mệt mỏi xoa xoa thái dương đi ra khỏi nhà. Cánh cửa từ từ khép lại, nó biết lần này mình sai thật rồi. Từ đầu đã sai, đáng lẽ từ đầu không nên yêu anh, có lẽ hôm nay đã khác. Nó không tổn thương, anh cũng chẳng thống khổ như vậy.
Liêu Viễn San mỉm cười nhìn ra cửa sổ lớn ở bên ngoài, nước mắt nó chầm chậm rơi xuống, nóng rồi thật nhanh đã chuyển sang lạnh. Nó thật bất tài vô dụng, ngay cả tình yêu của mình cũng không giữ được.
Nhấc điện thoại lên nhấn một dãy số, nó cố gắng không khóc
"Dì a! Là con, Tiểu Niệm đây!"
Đầu dây bên kia im lặng một chút, thanh âm vang lên nức nở "Tiểu Niệm... Dì rất nhớ con!"
"Con cũng nhớ dì, con..."
Dạ Nguyệt đã bắt đầu khóc "Dì nghe người ta nói... Con cùng nam nhân khác... Người ta ngược đãi con!"
Nó bất ngờ "Dì, đừng nghe người ta nói, con đều ổn cả, dì nhớ giữ sức khỏe, tạm thời con..."
"Không... Không sao cả... Con yên tâm đi! " bà cố gắng nén tiếng ho đã sắp phát ra ngoài.
Nói chuyện phiếm một hồi, nó luyến tiếc cúp máy, nhìn quanh căn nhà trống rỗng này, nó nghĩ nếu sau này người anh yêu cũng ở đây có phải nó sẽ bớt cô đơn không?! Khóe môi nhếch lên, nó cười khổ từ từ lê bước quay về phòng, đem lọ thuốc phá thai trực tiếp ném vào thùng rác trong nhà vệ sinh.
Liêu Tịch đêm nay không trở về nhà, nó không có ý kiến, chỉ theo thói quen trước đây thức đợi anh chỉ muốn nói một tiếng xin lỗi.
Tivi ở phòng khách vẫn chiếu nhưng nó đang nằm trên sofa vì chờ quá lâu nên ngủ thiếp đi. Trên người nó chỉ phủ một lớp chăn mỏng.
Sáng sớm nó thức dậy đi vào bếp pha một chút đồ uống nóng, bên ngoài có tiếng mở cửa, nó bước ra nhìn qua một lượt. Anh cuối cùng đã về rồi, bên cạnh còn là một thiếu niên xinh đẹp, anh liếc sơ qua nó, ánh mắt lạnh như băng ôm thiếu niên vào lòng bước lên cầu thang, nhìn thấy gương mặt bị anh đánh đến sưng vù của nó thiếu niên cất tiếng giễu cợt "Người kia... Sắc mặt tệ như vậy mà trước đây anh cũng để ý sao? Đàn ông có thể mang thai thật sự không nhiều a! Haha!"
Liêu Viễn San đều nghe cả nhưng không nói gì, nó chỉ an phận ngồi xuống ghế đặt ly nước lên bàn nhấp từng ngụm.
Quay về phòng, Liêu Viễn San chỉ đưa mắt nhìn hai thân ảnh đang loay hoay trên giường một chút rồi quay đi lấy vài bộ quần áo cho vào túi xách nhỏ. Đã sắp đến lúc nó phải đi rồi, chính thức được giải thoát khỏi anh.
Liêu Tịch thấy nó vốn không để ý anh cùng người khác diễn trò trước mặt vẫn bình thản như vậy, tức giận trong lòng anh dâng trào, khẽ nói vào tai thiếu niên dưới thân "Em về trước, chút nữa anh tới tìm em, hiện tại anh xử lý tên kia một chút!"
"Ân!" thiếu niên luyến tiếc rời khỏi anh, ngồi dậy mặc lại y phục lúc ra ngoài còn quăng cho nó một ánh mắt khinh bỉ.
Nó không mù cũng không điếc, toàn bộ đều nghe đều thấy nhưng nó để tâm làm gì trong khi những chuyện đó nó không hề có tư cách xen vào. Nó cầm theo túi xách nhỏ định sẽ ra sofa ngồi chờ anh nói câu không muốn nhìn thấy nó nữa.
Liêu Tịch đã mặc lại y phục, anh giật lại túi xách trong tay nó, trong mắt đã đầy tơ máu "Em còn muốn như vậy đến bao giờ?"
Bảo trì im lặng, nó đã như vậy không biết bao nhiêu lần.
Đột nhiên anh bất ngờ khụy xuống trước mặt nó, cầm lấy tay nó "Viễn San, xin em... Đừng tàn nhẫn như vậy có được hay không!"
"Liêu Tịch!"
Anh ngước mặt lên chăm chú nhìn nó, chờ đợi câu nói của nó.
"Anh có muốn biết chuyện hoang đường nhất em từng trải qua không?"
Liêu Tịch vẫn im lặng không nói.
"Chính là ngày trước yêu anh, hiện tại yêu anh, mặc dù em tự nói với mình rằng, tình cảm đó chỉ là tình cảm nhất thời!"
"Tại sao em không chịu tin anh?"
"Vì từ đầu anh đã không thành thật với em!"
Anh đứng lên ôm nó, cái ôm thật quen thuộc, mùi hương trên cơ thể anh chạy xộc vào mũi, loại mùi hương mà nó lưu thật sâu vào trong tâm trí. Sóng mũi cay cay, nó không chịu nổi nữa rồi. Nước mắt vẫn chưa khô lại tràn ra, nó tự trách mình tại sao lại nhu nhược như vậy!
Đứa con trong bụng thật không biết điều chút nào, ngay lúc này lại làm cho nó cảm giác buồn nôn, cố gắng đẩy anh ra, nó chạy đến phòng vệ sinh, ban đầu anh còn tưởng nó cự tuyệt nên chạy theo.
Nó nôn toàn bộ ra rồi mới nhìn anh, gương mặt này nó thật lâu rồi chưa thấy, ngại ngùng, có chút ngốc nghếch. Liêu Viễn San bật cười thành tiếng.
Tâm trạng anh cũng tốt lên hẳn, anh xoa xoa lưng nó "Mặc kệ em còn tình cảm với anh hay không... Nhưng vì đứa bé, xin em hãy cho anh thêm một cơ hội nữa!"
Liêu Tịch đã trở lại là Liêu Tịch, nó nguyện ý khẽ gật đầu mỉm cười nhìn anh, nó cũng không còn gì để mất nữa, coi như lần này nó tự dối gạt lòng mình cho anh thêm một cơ hội, một cơ hội cuối cùng nữa thôi.