Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Mạc tiên sinh, Lộ đội trưởng, mọi người không có sao chứ?
Vương đội trưởng thở hổn hển chạy tới, vội vàng hỏi.
Mạc Ngôn nói :
- Tôi không sao, nhưng người nầy thì có, mũi bị nện bằng súng, phỏng chừng còn bị chấn động não …
Vương đội trưởng nhất thời nhẹ nhàng thở ra, với hắn mà nói, chỉ cần không có chết người là tốt rồi. Còn nhiệm vụ chẳng hạn, dù sao có người trên hắn gánh vác lên, vả lại bánh xe không lăn đến chính mình. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http:// mTruyen.net
Hơn nữa, hắn cũng không rõ ràng lắm nội dung thực chất nhiệm vụ lần này, cho tới bây giờ, tiểu đội của hắn đã đánh gục mấy tên cường đạo mang súng, chỉ dựa vào đó, ít nhất cũng có thể bình an.
Được Mạc Ngôn cứu chữa, Lộ Lương chậm rãi tỉnh lại.
Sau khi hắn tỉnh lại, giãy dụa liền muốn đứng dậy, trong miệng theo bản năng nói :
- Mục tiêu đào thoát theo đường sông, lập tức truy kích.
Mạc Ngôn đã sớm mở ra ý thức bản ngã quan sát hoàn cảnh xung quanh, nói :
- Tỉnh lại đi, người ta có máy lặn lực đẩy từ nước, đã sớm chạy xa .
Một bên Vương đội trưởng tò mò hỏi:
- Làm sao cậu biết mục tiêu có máy lặn lực đẩy ?
Mạc Ngôn nhún vai, nói :
- Tôi đoán...
Ở ý thức bản ngã dò xét, Tống Thanh Viễn tuy rằng sớm trốn xa, nhưng trước đó dấu sẵn hai máy lặn ở dưới nước đã lưu lại một cái.
Lộ Lương lúc này hơi thanh tỉnh một chút, nói với Vương đội trưởng:
- Vương đội trưởng, phiền toái anh lập tức thông báo tổng chỉ huy, lập tức tiến hành tìm kiếm mục tiêu.
Mạc Ngôn bĩu môi, thầm nói người ta nếu có thể bố trí máy lặn lực đẩy ở dưới nước, dĩ nhiên là có thủ đoạn chạy trốn tiếp sau, lúc này lại đi tìm, sợ là cả cái lông của người ta đều tìm không thấy...
Mạc Ngôn cũng không phải là không tin năng lực bộ tổng chỉ huy bên kia, mà là hắn ý thức được, mục tiêu Lộ Lương truy kích và mục tiêu ám sát của mình, hơn phân nửa là cùng một người. Loại người tính chất thân thể viễn siêu không tồn tại ở thường nhân, nếu một lòng chạy trốn, trong một không gian rộng, hơn nữa bóng đêm che dấu, cơ bản không có khả năng bắt được!
Bên trong tia nắng ban mai, Mạc Ngôn đứng ở trước sảnh chờ nhà khác dân tộc, nhìn ra xa xa.
Mãi đến hiện tại, hắn vẫn không biết người ám sát mình cùng với người cuối cùng đào thoát kia, đến tột cùng là thần thánh phương nào...
Cho dù hắn cố ý tìm hiểu từ Vương đội trưởng cùng cái tên họ Lộ kia, nhưng hai người này miệng cực nhanh, nửa chữ cũng chưa tiết lộ.
Không chỉ có như thế, ngay cả ban đầu gian phòng họp bị cho rằng là nơi khám và chữa bệnh kia cũng bị phong tỏa, khiến cho ý niệm trong đầu hắn muốn từ đống huyết nhục kia tìm kiếm được manh mối, cũng bị ép chết yểu.
Tuy rằng manh mối khả dụng rất ít, nhưng ở ý thức bản ngã thôi diễn, hắn mơ hồ có chút suy đoán.
Xét đến cùng, mọi chuyện đều có ngọn nguồn!
Trong thôi diễn của Mạc Ngôn, đơn giản là người nào muốn thông qua Thi Sát thu được ích lợi nào đó. Có lẽ là cố ý, hay là vô ý, bọn hắn 'Chế tạo' ra tình hình bệnh dịch như vậy. Mà sự xuất hiện của mình, trong lúc vô ý làm rối loạn kế hoạch của đối phương. Đối phương để có thể tiếp tục tiến hành kế hoạch, vì thế ngang nhiên ra tay, muốn hạ thủ chính mình.
Còn sau đó có bắn nhau cùng nổ mạnh, hẳn là có quan hệ cùng sự xuất hiện của Lộ Lương.
Mà ở trên người Lộ Lương, thì Mạc Ngôn ngửi được hơi thở nồng đậm của nhân viên đặc biệt ...
Mạc Ngôn đoán tuy rằng thiếu rất nhiều chi tiết nhỏ, nhưng đại khái liền mạch mà nói, cơ bản tương xứng với sự thật, cũng không có lỗ hổng quá lớn.
- Sự tình đại khái hẳn chính là như vậy ...
Dưới ánh nắng ban mai, Mạc Ngôn dựa vào lan can trông về phía xa.
Nhìn thấy mặt trời đỏ rực, hắn chợt nhớ tới viên cốt châu...
- Bệnh dịch này đến tột cùng là cố ý, hay là trong lúc vô ý không khống chế được tạo thành. Cái cốt châu này có lẽ có thể cung cấp chút manh mối.
Trong lòng hắn vừa động, đem cốt châu ra, cẩn thận quan sát.
- Thi Sát trong Cốt châu quả nhiên có chút không đúng!
Hắn lập tức phát hiện, Thi Sát trong cốt châu này đúng là trong veo. Không chỉ có không có nhiều tạp chất, hơn nữa chỉ độ chấn động mà nói, tựa hồ cũng có thể kiểm sóat được.
Loại hiện tượng này lập tức gợi lên hứng thú của hắn, ý thức bản ngã lập tức khởi động. Đồng thời với quan sát, toàn lực thôi diễn các loại khả năng.
Muốn khiến cho Thi Sát trở nên trong veo có thể khống chế, Mạc Ngôn chí ít có bảy tám phương pháp. Nhưng những phương pháp này chỉ có hắn có thể sử dụng.
Cho nên, hắn đa phần là lấy góc độ người thường tiến hành thôi diễn...
Rất nhanh, hắn liền thôi diễn ra một phương thức tốt nhất!
- Thì ra là thế...
Cốt châu dừng ở trong tay. Hắn nhịn không được nhíu mày, nếu là thôi diễn không sai, cái gọi là phương pháp tốt nhất này kỳ thật chính là làm cho tình hình bệnh dịch này là nhân tố căn bản!
Thi Sát có bản năng ký sinh, một khi xuất thế, sẽ theo bản năng tìm kiếm thân thể huyết nhục gần mình nhất tiến hành ký sinh. Mà khi nó cắn nuốt sạch căn nguyên trong cơ thể vật ký sinh chủ thứ nhất, lại sẽ theo bản năng tìm kiếm vật để ký sinh kế tiếp, lại tiến hành ký sinh.
Ở tình huống bình thường, loại ký sinh này nhiều nhất có thể tiến hành năm đến tám lần.
Mỗi một lần ký sinh, độ chấn động Thi Sát liền yếu bớt một lần. Đồng thời, nó cũng sẽ tinh khiết hóa chính mình theo bản năng, để sinh tồn càng lâu hơn một chút.
Ở trong thôi diễn của Mạc Ngôn, Thi Sát tiến hành lần thứ ba ký sinh thì độ tinh khiết tốt nhất. Tính có thể khống chế cũng là tốt nhất. Tới lần thứ tư, liền bắt đầu cấp tốc suy nhược, hơn nữa so với lúc ban đầu xuất thế càng thêm có tính xâm lược...
Thôi diễn tiến hành đến nước này, đã không cần phải tiếp tục nữa.
Đối với Mạc Ngôn, tuy rằng vẫn có thật nhiều chi tiết nhỏ không thể hiểu rõ, nhưng trọng tâm mọi chuyện cũng đã rất rõ ràng.
- Tên khốn này thực là không có nhân tính. Lại có thể lấy nhiều sinh mệnh như vậy cho rằng 'Lọc khí' thiên nhiên!
Mạc Ngôn khẽ nhíu mày, trong lòng mơ hồ có sát khí bốc lên!
- Này, nghĩ gì thế, nhập thần như thế?
Khi Mạc Ngôn trầm tư, Đỗ Tiểu Âm đi tới, cầm trong tay một hộp sữa tươi và bánh bao nóng hầm hập.
Mạc Ngôn xoay người, nói :
-Tôi đang cân nhắc bệnh dịch này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Đỗ Tiểu Âm đem vật cầm trong tay đưa tới, hít một hơi:
- Tôi tuy rằng không biết nội tình, nhưng có thể đoán ra, bệnh dịch này hẳn là có rất nhiều nhân tố...
Có chút dừng lại, lại nói:
-Quên đi, đừng quá quan tâm , sớm ăn một chút trước đi.
Mạc Ngôn tiếp nhận bữa ăn sớm, uống một ngụm sữa, nói :
-Việc này vốn là không tới phiên tôi quan tâm, hơn nữa tôi cũng không còn hứng thú. Nhưng chuyện này nếu xử lý không tốt, sau này chỉ sợ sẽ có càng nhiều những chuyện tương tự phát sinh...
Đỗ Tiểu Âm nói :
- Vậy anh tính toán làm như thế nào?
Mạc Ngôn cười cười, nói :
- Tôi vừa rồi nói qua, việc này không tới phiên tôi quan tâm, cho nên, tôi không làm.
Không làm?
Đỗ Tiểu Âm hơi hơi nhíu mi, nói :
-Có ý tứ gì?
Mạc Ngôn nói :
- Tôi đem một ít phán đoán của tôi cho cô, sau đó cô hội báo cho tổng chỉ huy bên kia.
Đỗ Tiểu Âm ngẩn ra, nói :
- Vì sao phải do tôi chuyển?
Mạc Ngôn nói :
- Cho tới bây giờ, tôi lấy thân phận ngoài thể chế, tham dự chuyện này đã quá sâu. Tôi không muốn tiếp tục xâm nhập, như vậy cho người cho mình đều không tốt...
Đỗ Tiểu Âm gật gật đầu, nói :
- Mặc kệ cậu có suy đoán gì, nếu như là do tôi đi hội báo, cậu cảm thấy được bọn họ sẽ tin sao?
Mạc Ngôn cười lắc lắc đầu, nói :
- Khẳng định không tin, nhưng nhất định sẽ nghe lý giải. Thành thật, tôi cho cô giúp tôi chuyển lời không chỉ có là suy đoán của tôi, đồng thời cũng là một loại thái độ.
Hắn là người tùy tính tùy tâm, gặp phải sự tình như vậy tuy rằng sẽ không ngồi yên không để ý đến, nhưng không muốn xâm nhập quá độ. Nhưng hắn cũng biết, bệnh dịch ở thôn Dân Tộc này, chính mình khẳng định đã khiến cho người nào đó, hay là một vài cơ cấu chú ý. Cho nên, hắn đặc biệt sử dụng phương thức này tỏ rõ thái độ, cũng nhắc nhở đối phương, không cần tới quấy rầy mình. Hắn tin tưởng, sau khi chính mình tỏ rõ thái độ, hẳn là sẽ giảm đi rất nhiều phiền toái không cần thiết.
Thành thật mà nói, hắn tuy rằng không thích bầu không khí Mạc gia, cũng không thích quá thân cận cái gọi là thân nhân, nhưng hắn không thể không thừa nhận, nhờ vậy thân phận cháu đích tôn Mạc gia đích xác có thể giảm đi rất nhiều phiền toái...
Đỗ Tiểu Âm vốn thông minh, thoáng tưởng tượng liền minh bạch, gật đầu nói:
- Được rồi, suy đoán của anh là?
Mạc Ngôn thoáng trầm ngâm, thay hình đổi dạng Thi Sát, hình dung thành một loại sinh vật đặc tính có năng lượng thể. Lại tận lực lấy ngôn ngữ ngành nghiên cứu nhìn như so sánh, đem phỏng đoán của mình nói ra.
- Tóm lại, loại năng lượng thể này phần lớn tập trung ở dưới đất, nhất là trong huyệt mộ, nó cũng không có tính lây bệnh, nhưng có đặc thù ký sinh rất tốt. Theo tôi phỏng đoán, bệnh dịch lần này là người nào đó dẫn lên. Mục đích của bọn họ là làm lọc khí cơ thể người, dẫn đường cho loại năng lượng này liên tục suy giảm...
- Cuối cùng, tôi muốn nhắc nhở. Với trình độ khoa học kỹ thuật trước mắt, không thể khống chế loại năng lượng thể đối kháng này. Cho nên tôi phải nhắc nhở, một vài khoa học gia tâm cao ngạo, điên cuồng. Ngàn vạn lần không nên nghĩ cách đối phó nó, nếu không sẽ gợi ra tai nạn khủng bố hơn so với bệnh dịch này!
Mạc Ngôn nhắc nhở câu cuối cùng không phải là bắn tên không đích...