Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau khi Đỗ Tiểu Âm biết nguyên nhân sự tình cười nói:
- Cái này cũng không nên trách người ta tại anh nuôi còn mèo đáng yêu quá thôi.
Mạc Ngôn nhún vai trong lòng nói thầm, vốn là yêu thú, hơn nữa còn là đại yêu ngàn năm…
- Tôi đã để cho bọn Nhạc Duyệt rút rồi…
Đỗ Tiểu Âm nói:
- Chỉ để lại hai đồng sự nam giúp tôi một phần công việc. Mạc Ngôn có thể nói cho tôi cẩn thận hơn về phát hiện của anh được không?
Mạc Ngôn gật đầu nói:
- Không thành vấn đề nhưng chỗ này không tiện nói chuyện chúng ta ra ngoài nói đi.
Đỗ Tiểu Âm quay đầu lại nhìn Hắc miêu nói:
- Con mèo của anh làm sao bây giờ? Không gọi nó đi sao?
Mạc Ngôn cười nói:
- Tùy nó đi không lạc được đâu?
Hai người bước ra khỏi nhà ăn, lúc này đã là 6h chiều, gió phơ phất thổi, đi đường mòn trong vường trường có vẻ rất thích ý.
- Cụ thể sao lại phát hiện ra Trương Tiếu Điền tôi cũng không muốn nói nhiều…
Mạc Ngôn quay đầu nhìn về phía Đỗ Tiểu Âm giải thích nói:
- Có một số việc nói ra tôi sợ sẽ làm hỏng quan niệm của cô.
Đỗ Tiểu Âm cười cười nói:
- Ý tốt của anh tôi hiều được nhưng anh không biết là quan niệm của tôi sớm đã bị anh làm hỏng rồi sao?
Mạc Ngôn cười nói:
- Chưa chắc… Trên đời này nhiều loại chuyện li kì, dùng một câu quảng cáo mà nói thì chỉ có li kì hơn không có li kì nhất. Theo ý của tôi một vài hành vi trước kia của tôi có thể đã đủ ly kì hơn nữa cô cũng đã dần thích ứng, nhưng trên thực tế nó chưa phải là li kì nhất. Có một số vệc sau khi nói ra không phải là ly kì mà là hoang đường.
Hoang đường.
Đỗ Tiểu Âm hơi nghiêng đầu dịu dàng nhìn Mạc Ngôn nói:
- Nói ví dụ như?
Mạc Ngôn cười cười nói:
- Cô khẳng định là muốn biết?
Đỗ Tiểu Âm cười gật đầu vẫn dịu dàng như thế nói:
- Có một chút…
Đối với đặc tính uyển chuyển, kiêu ngạo của cô gái mà nói thì có được đáp án chính trong miệng người đàn ông tự nói ra thì cô gái đó mới thành công. Nếu như ép hỏi người đàn ông thì cuối cùng cũng có đáp án nhưng mất đi tự ăn ý và tin tưởng…
- Nếu tôi nói với cô trong nhà ăn kia Hắc miêu là một con yêu quái thì cô có tin không?
Mạc Ngôn cười hỏi.
Đỗ Tiểu Âm không khỏi ngẩn ra bật thốt ra nói:
- Anh đang nói đùa đấy à?
Mạc Ngôn cười nói:
- Cô xem, người ta nói thật cho cô biết cô không tin. Thế này nói lên cái gì? Nói lên chính cô cũng không chuẩn bị sẵn sàng tiếp nhận sự hoan đường này nhưng đúng nó là thật.
Có chút dừng lại hắn nhìn vào sự dịu dàng trong mắt Đỗ Tiểu Âm nói:
- Cho nên chúng ta hãy đổi đề tài đi.
Đỗ Tiểu Âm nhẹ gật đầu rồi lại lập tức nhíu mi có chút không cam lòng nói:
- Trên đời này thật sự có yêu ma sao?
Bây giờ tâm trạng của cô rất phức tạp…
Chủ tâm cô rất tin tưởng Mạc Ngôn nhưng sự thật này của Mạc Ngôn rất hoang đường, trên đời này làm sao có thể có yêu ma đây?
Câu hỏi cuối cùng của Đỗ Tiểu Âm, Mạc Ngôn cũng không trả lời bởi vì vừa rồi hắn đã cung cấp đáp án rồi.
Còn Đỗ Tiểu Âm cũng không hỏi lại, thông minh như cô đương nhiên là có thể nhận ra ý biểu đạt trong cái cười kia của Mạc Ngôn…
Cô khẽ thở dài trong lòng… Thế giới này mình còn hiểu được sao?
Nếu đổi Mạc Ngôn là người khác, lúc này nhất định là trong lòng cô rung động thêm hoang mang thậm chí là không biết là phải làm sao.
Nhưng đi trong đường mòn vườn trường lúc chạng vạng, tắm gió đêm, ngửi hơi thở độc hữu của người đàn ông kia tâm trạng của cô cũng chỉ còn một mảnh yên lặng.
Dù thế giới này có bao nhiêu li kì, bao nhiêu hoang đường, có hắn bên cạnh dường như cũng không có gì đáng sợ nữa.
Cô quay đầu, trộm nhìn Mạc Ngôn.
Tuy Mạc Ngôn là hoa thơm sớm đã có chủ, nhưng mỗi khi Đỗ Tiểu Âm gặp nguy hiểm hắn lại xuất hiện thần kì bên cạnh cô, ví như ở Lạn Vĩ Lâu lần trước, hay ở thôn Dân Tộc… chưa từng ngoại lệ.
Điều này khiến cho Đỗ Tiểu Âm vô cùng yên tâm.
Hai người bước đi chậm rãi, quay một thảm cỏ đã đi đến trước quảng trường.
- Theo phán đoán của tôi là như vậy, từ Chiêm Ninh Tư đến Juan chưa chắc đã là cùng một chỉnh thể, nhưng khẳng định là bên trong có quan hệ…
Mạc Ngôn nói:
- Loại liên hệ này có lẽ là người kia, có lẽ là đồ vật nào đó, chỉ cần tìm ra loại liên hệ này thì mọi chuyện sẽ được lộ chân tướng.
- Cho nên anh mới cố ý nới lỏng Trương Tiếu Điền, để cho y thay anh đi tìm liên hệ, đúng không?
Đỗ Tiểu Âm hỏi.
Mạc Ngôn cười cười nói:
- Đúng là có quyết định này nhưng cũng không thể hoàn toàn trông cậy vào y.
Đỗ Tiểu Âm nói:
- Chẳng lẽ anh còn manh mối khác sao?
Mạc Ngôn nói:
- Tạm thời thì không có manh mối nào ngoài y, nhưng theo góc độ người kia mà nói thì bản thân chuyện này chính là manh mối. Hôm nay mới xem hết chỗ ở của Chiêm Ninh Tư, ngày mai sẽ theo trình tự điều tra đến bước hai. Đi từng bước một…
Dừng lại một chút hắn lại nói:
- Nếu tôi không nhớ nhầm, thì vụ án thứ hai người chết cũng là một lưu học sinh.
Đỗ Tiểu Âm gật đầu nói:
- Đúng vậy, là một cô gái, đến từ Bắc Âu, tên là Catherine, năm nay 29 tuổi. Báo cáo nói, cô bé này có mắc bệnh về tâm lý đã đừng được trị liệu . 6 tháng trước cô bị người ta phát hiện chết trong bồn tắm, chết vì cắt cổ tay tự sát…
Mạc Ngôn gật đầu nói:
- Có… có thấy từ Chiên Ninh Tư, toàn bộ những người chết đều trong một cộng động đặc thù không?
Đỗ Tiểu Âm nghĩ một lúc rồi lắc đầu nói:
- Ngoài thân phận là học sinh ra tôi không thấy bọn họ có cùng cộng đồng gì đặc thù cả.
Mạc Ngôn nói:
- Thực ra không chỉ có một cái là cùng một cộng đồng mà còn có hai cái. Đầu tiên là tuổi của bọn họ… Cô có phát hiện thấy tuổi của bọn họ chênh lệch không lớn tất cả đều khoảng 30 tuổi.
Đỗ Tiểu Âm nói:
- Tuổi của lưu học sinh chênh lệch là chuyện bình thường bọn họ đều họ đều học xong trong nước rồi mới đến A Đại. Còn mấy học sinh trong nước kia đều là tốt nghiệp trung học lên, tuổi có chênh lệch lớn cũng là bình thường.
Nói đến đây bỗng nhiên cô lắc đầu cảm giác như sự giải thích của mình có gì không ổn.
Lưu học sinh và nghiên cứu sinh chênh lệch lớn là bình thường nhưng 8 vụ án này có vẻ rất không bình thường.
- Tôi hiểu ý anh…
Đỗ Tiểu Âm chợt nói:
- Trong vòng 7 tháng chết 8 người, tuy thân phận của nạn nhân không giống nhau nhưng đều còn trẻ, đều là 28 đến 30. Theo xác suất đó mà nói, đây đúng là có chút không bình thường. Ngoài ta thân phận của bọn họ đều là lưu học sinh và nghiên cứu sinh.
Mạc Ngôn gật đầu nói:
- Đúng vậy, về mặt này khẳng định là chúng ta không biết một sự liện hệ nào đó…
Miệng thì hắn nói như thế nhưng thự tế lần này hắn cũng chỉ phán đoán mơ hồ.
Trương Tiếu Điền là tu sĩ, Juan cũng là tu sĩ, nếu người chết đều có điểm chung này thì có thể giải thích về câu đố tuổi trẻ đó. Thông thường mà nói, sự thành thục của tu sĩ trong giai đoạn từ 25 đến 30 tuổi tiến bộ rất nhanh, chỉ cần có tư chất và đủ siêng năng cùng với một vài nhân tố bên ngoài thì thực dễ dàng bước vào đăng đường chi cảnh.
Còn đối với tu sĩ mà nói sau khi bước vào đăng đường chi cảnh đúng lúc với vừa tốt nghiệp đại học thì vào giang hồ sẽ rất có kinh nghiệm.
Mạc Ngôn thấy những người này rất có thể vì một nhiệm vụ nào đó mà vào Đại học A.
Giống như ban đầu trên đường đi Cửu Phật Sơn, Mạc Ngôn gặp chị em nhà Mã Thị…
- Mạc Ngôn, anh vừa mới nói có hai điểm giống nhau, còn có cái gì nữa không?
Đỗ Tiểu Âm hỏi.
Mạc Ngôn nói:
- Thời gian nhập học, chính là mấy người tốt nghiệp trung học và những học sinh trong nước đến Đại học này cho đến giờ chưa đầy 2 năm.
Đỗ Tiểu Âm nhớ lại một chút nói:
- Đúng là như vậy, nếu tôi nhớ không lầm, người đến sớm nhất là tháng 3 năm ngoái, người muộn nhất là tháng 6 năm ngoái…
Dừng lại một chút, cô nhìn Mạc Ngôn nói:
- Anh thấy mặt này có liên hệ gì không?
Mạc Ngôn lắc đầu nói:
- Thông tin quá ít, tạm thời chưa thể xác định… Nhưng tôi có cảm giác, bọn họ đến vì một chuyện hay một đồ vật gì đó.
Nói đến đây, trong lòng hắn vừa động:
- Giữa năm trước đến đầu năm nay trường Đại học này có phát sinh chuyện gì đặc biệt không?
Đỗ Tiểu Âm lắc đầu nói:
- Cái này tôi cũng không rõ nhưng lúc về tôi có thể điều tra thêm.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện đã đến quảng trường, đúng lúc thành phố đã lên đèn một tiếng còi xe xẹt qua hai người.
Tốc độ của chiếc xe cũng không nhanh lắm nhưng màu đèn đỏ như lửa của nó có vẻ khiến cho mọi người chú ý.
Đỗ Tiểu Âm quay đầu lại thoáng nhìn đã thấy nó đi được 7, 8m bỗng nhiên nó lại lùi lại.
Xe vừa mới dừng, một cô gái đã bước xuống xe chạy đến bắt tay Đỗ Tiểu Âm vui mừng nói:
- Chị Tiểu Âm, thì ra là chị! Em còn tưởng mình bị hoa mắt cơ…
Nói xong cô lại nhìn về phía Mạc Ngôn cười hì hì nói:
- Khai báo thành thật đi, anh chạy đến Đại học Aojinnieci làm gì? Có phải muốn gạt chị Mạch Tuệ phao chị Tiểu Âm của tôi không?
Cô gái quỷ quái này đương nhiên là Cam Lam.
Mạc Ngôn tức giận lườm cô một cái nói:
- Còn dám nói xằng bậy, có tin anh đá mông cô không?
Cam Lam dương dương tự đắc nói:
- Đại ca, chỗ này là địa bàn của em. Anh dám động vào đầu ngón tay em thì kết cục thảm lắm đấy nha…
Cô còn chưa nói hết thì đã bị Mạc Ngôn giả làm súng chĩa vào thái dương, cô sợ đến mữc hét lên:
- Nói đùa thôi mà…
Mạc Ngôn thu tay về nói: T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m
- Anh hay đùa như thế…
Nói xong hắn mỉm cười nhìn cô gái bước xuống xe sau Cam Lam.
Nhìn cô bé này có vẻ mềm yếu lại e thẹn nhưng khi nhìn về phía Mạc Ngôn lại không giấu được sự vui mừng…
- Mạc đại ca, sao anh lại đến đây?
Cô gái đó là Mai Thanh Thiển, lúc này ngoài vẻ mềm yếu thì nhìn thần sắc của cô cũng không tồi.
Vóc dáng của Mai Thanh Thiển không cao chỉ có 1m60 đứng trước mặt Mạc Ngôn còn phải hơi ngẩng đầu mới có thể nhìn thấy ánh mắt hắn.
- Gần đây sức khỏe thế nào rồi?
Mạc Ngôn cười cười xoa đầu cô gái hỏi:
- Có gì không ổn không …
Mai Thanh Thiển hưởng thụ sự quan tâm của huynh trưởng Mạc Ngôn mỉm cười nói:
- Không có. Rất khỏe ạ.
Mấy người sau khi hàn huyên, Cam Lam bắt đầu hiếu kì nói:
- Chị Tiểu Âm, các chị đến đây làm gì vậy? Không phải đặc biệt đến thăm bọn em đấy chứ?
Đỗ Tiểu Âm không nói gì, Mạc Ngôn liền hừ lạnh một tiếng nói:
- Đặc biệt đến thăm em? Em tự nghĩ sướng quá đi…
Dừng lại một chút hắn lại nói:
- Em hùng hổ muốn đi đâu vậy? lái xe nhanh thế không sợ đụng phải người sao?
Cam Lam làm mặt hề cười hì hì nói:
- Bình thường thì không như vậy, có việc gấp…
Mạc Ngôn nói:
- Việc gì vậy?
Mai Thanh Thiển đứng bên đáp:
- Vừa rồi, bọn em lên diễn đàn thấy một con mèo rất đẹp rất nhiều nữ sinh đã đến đây…
Cam Lam nói:
- Không chỉ có xinh đẹp mà còn đáng yêu lại hiểu tiếng người nữa.
Nói xong cô lấy di động ra đưa cho Mạc Ngôn và Đỗ Tiểu Âm xem để chứng minh mình không có nói quá.
Hai người họ liếc nhìn nhau, trong mắt Đỗ Tiểu Âm cười còn Mạc Ngôn thì lắc đầu cười khổ.
Cam Lam ngạc nhiên nói:
- Hai người biểu cảm gì vậy?
Đỗ Tiểu Âm cười nói:
- Cam Lam, lâu rồi em không đến tiểu viện 36?
Cam Lam gật đầu nói:
- Đúng vậy, em và Thanh Thiển đã quen sống trong trường rồi, cho nên thời gian này sẽ không qua đây. Sao vậy?
Đỗ Tiểu Âm cười nói:
- Nếu em đến thường xuyên thì không chừng đã là bạn của Hắc Miêu trước đó rồi.
Cam Lam nghe thấy vậy giật mình lập tức kinh ngạc nhìn về phía Mạc Ngôn vui sướng nói:
- Không phải là mèo của anh mang đến Đại học A đấy chứ?
Cô hét lên chói tai, cầm cánh tay Mạc Ngôn nói:
- Thật tốt quá, thật tốt quá… Đại ca, đại hiệp, đại đại ca tặng nó cho em và Thanh Thiển được không?
Thực ra hai cô vội đến nhà ăn không chỉ có vì ngạc nhiên mà cũng tính muốn tìm chủ nhân con mèo để thương lượng mua. Hai cô gái này cũng không phải là người thiếu tiền, Mai Thanh Thiển lại là một trong những người thừa kế chính của Mai gia, đối với các cô mà nói mua một con mèo này căn bản là không khó gì.
Biết con mèo kia của Mạc Ngôn, Mai Thanh Thiển cũng rất mong muốn được gặp nó.
Đối với các cô mà nói, có những thứ không có cách nào cự tuyệt được như kim cương, hoa hồng, vật yêu lông xù…
Mạc Ngôn cười nói:
- Tặng cho em? Không thành vấn đề nhưng anh có một điều kiện tiên quyết…
Cam Lam vội la lên:
- Nói nhanh, nói nhanh có điều kiện gì?
Mạc Ngôn liếc mắt nhìn Hắc miêu đi tới nói:
- Rất đơn giản, chỉ cần các em có thể làm cho nó can tâm tình nguyện ở với các em thì nó chính là của các em…
Nói xong hắn hếch cằm lên nói:
- Nó đến rồi đấy, có bản lĩnh thì các em mang nó đi đi.
Hai cô lập tức quay đầu lại phía sau.
Hắc miêu Sơn Nguyệt thấy hai cô gái đang nhìn mình chằm chằm, nó liền cảnh giác rồi lại nhìn Mạc Ngôn đầy nghi hoặc.
- Ôi, con mèo thật đáng yêu, ngoan nào, mau để chị ôm…
Cam Lam đi nhanh đến, ngồi xổm xuống cố gắng ôm Hắc miêu.
Hắc miêu hơi bĩu môi, nó nhảy lên thành xe.
- Đúng là nghịch ngợm…
Cam Lam cười hì hì lại gần nó nói:
- Mau xuống đi, để chị …
Thật là đáng ghét!
Hắc Miêu căm giận sau đó giơ móng vuốt thủ trên đầu xe.
Thấy ánh mắt đầy uy hiếp của Hắc Miêu, Cam Lam không khỏi ngẩn ra.
Cô không thể tưởng tượng nổi liền quay lại nhìn Mai Thanh Thiển nói:
- Bạn có thấy là hình như nó đang uy hiếp chúng ta không?
Mai Thanh Thiển kinh ngạc có chút do dự nói:
- Không phải đâu? Chỉ là một con mèo thôi mà sao có thể có nhân tính được…
Mạc Ngôn ở bên cười xấu xa nói:
- Cam Lam, Thanh Thiển các em cứ đến thử xem.
Mọi người ở đây thì tâm trạng của Đỗ Tiểu Âm là phức tạp nhất.
Cô hơi cắn môi nhìn lên Hắc miêu cực kì yêu dị rồi lại thầm nghĩ nó đúng là con mèo sao?
- Thử thì thử…
Cam Lam không tin sau khi hừ một tiếng đã tiến lên từng bước một.
Vừa mới đi được nưả bước cô chợt xuy một tiếng lùi lại cái lọng che hơn 10cm.
Sao có thể ?
Cam Lam và Mai Thanh Thiển che miệng kinh hãi không nói lên lời.
Một lúc lâu Mai Thanh Thiển mới cẩn thận nói:
- Cam Lam, thử tiến lên phía trước xem.
Cam Lam cũng muốn vì thế đã giơ chân lên thăm dò.
Hắc Miêu sẽ không khách sáo với các cô, lông xù móng vuốt giơ lên không chút do dự nó bay lên.
- Oa, nó tìm ai, rất đẹp đấy…
Nửa tiếng sau 4 người đi vào quán cà phê ngoài trường.
Hắc Miêu ngồi gần Mạc Ngôn vẻ mặt thích ý hưởng thụ một đĩa sữa.
Ngoài Mạc Ngôn ra tất cả mọi người đều nhìn nó tò mò, nhất là Cam Lam và Mai Thanh Thiển không chỉ nhìn mà còn như nịnh nó.
Hết cách, con mèo này không chỉ đáng yêu, còn đẹp không chỉ đẹp lại còn ranh mãnh, hai cô bé này không chống cự được nó.
Cam Lam xì xào bàn tán với Mai Thanh Giản, thảo luận về việc làm thế nào mới có thể thắng được "tâm hồn thiếu nữ" của Hắc Miêu.
Nhưng mà Mạc Ngôn mời cô uống café không phải vì mục đích này.
- Cam Lam, em ở Đại học A cũng coi như là lão làng rồi, anh hỏi em một chuyện.
Mạc Ngôn hỏi.
Cam Lam trừng mắt nhìn, giả vờ như không nghe thấy.
Mạc Ngôn gõ gõ mặt bàn, nhắc nhở:
- Anh đang nói chuyện với em đấy.
Cam Lam làm mặt xấu nói:
- Em là lão làng, là đồ mặt dày lỗ tai đằng sau lưng… xin hỏi tiên sinh, anh đang nói chuyện với em đấy à?
- Được rồi, là anh sai, anh không nên gọi em là lão làng.
Mạc Ngôn dở khóc dở cười nói:
- Được rồi, em cũng đừng quậy nữa, anh thật sự là có chuyện muốn hỏi em.
Cam Lam chun mũi lại, nói với vẻ đắc ý:
- Thế còn nghe được, nói đi, anh rốt cuộc là muốn hỏi cái gì?
Mạc Ngôn nhấp một ngụm café rồi hỏi:
- Cam Lam, Đại học A trong hai năm qua có phát sinh sự việc gì đặc biệt không?
Cam Lam hỏi lại:
- Cái "đặc biệt" mà anh nói là cái gì?
Mạc Ngôn giải thích:
- Một số việc khác thường, ví dụ như kì dị, thậm chí là những việc liên quan đến tâm linh. Trong năm qua có xảy ra những chuyện như thế không?
Cam Lam liên tục gật đầu:
- Có, có ạ.
Mạc Ngôn lập tức đầy hứng thú nói:
- Nói nghe xem, là chuyện gì thế?
Hắn hỏi dồn dập, nhưng sau khi chờ Cam Lam nói xong, lại cảm thấy dở khóc dở cười. Không chỉ có thế mà Đỗ Tiểu Âm bên cạnh cũng cười như nắc nẻ.
Cái " sự việc tâm linh" mà Cam Lam nói không phải là chuyện gì mới mẻ cả, mà chính là việc có mấy người chết mà Tiểu Âm đang điều tra.
Cam Lam là một cô gái thông minh, thấy hai người cười một cách khó hiểu, lại liên tưởng tiếp đến thân phận của bọn họ, lập tức hiểu ra, kinh ngạc nói:
- Chị Tiểu Âm, không phải hai người đến đây vì việc này đấy chứ?
Đỗ Tiểu Âm cười nói:
- Em nghĩ thế nào?
Cô không đưa ra được đáp án, nhưng ý tứ lại tỏ ra như không bỏ sót điều gì.
Mạc Ngôn bên cạnh cải chính lại:
- Nói nghiêm túc hơn một chút, thì bọn anh đến đây là để điều tra vụ án Hồ An bị hại.
Cam Lam có vẻ giật mình nói:
- Em đã nói rồi, làm gì có chuyện tự dưng mọi người thích thú chạy đến Đại học A này chứ, hóa ra là để điều tra án.
Ngập ngừng một lát rồi nói tiếp:
- Nhưng mà chị Tiểu Âm, chị không phải ở bên Thất Xử à? Theo lí mà nói thì vụ án này thuộc quyền xử lí của tỉnh mà…
Mạc Ngôn ngồi bên cười nói:
- Thật không ngờ cái này mà em cũng biết đấy.
Cam Lam lườm cậu một cái nói:
- Em có phải đứa ngu đâu chứ, quyền hạn cơ bản lại không biết phân biệt rõ ràng nữa à?
Về việc liên quan đến vụ án này Mạc Ngôn và Đỗ Tiểu Âm không thể tiết lộ chân tướng cho Cam Lam và Mai Thanh Giản được, làm như vậy một là không được phép, hai là cũng để bảo vệ cho họ. Mạc Ngôn có ba hoa chích chòe vài câu cũng chỉ là để đánh lạc sự chú ý mà thôi, chỉ nói đơn thuần là vì vụ án của Hồ An mới đến, Cam Lam lại không hề nghi ngờ gì, Hồ An vốn dĩ là người nước ngoài, nhanh chóng phá xong án cũng giúp nâng hình tượng của thành phố và công an Uyển Lăng.