Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Triệu Tử Đoạn đi đến cuối Nam Châu thì chợt nhớ ra gần đây có Tĩnh gia Bá phủ - năm xưa khi Hoàng đế còn là Thành Hầu Mi Châu, Tĩnh gia đã giúp Thành Hầu vạn cân thảo dược trị dịch bệnh, Thành Hầu nhờ vậy mới hồi kinh, nhận Vương tước, căn cơ tạo nên Đế nghiệp bây giờ.
Y nghĩ đến chút ân tình này, hơi mở rèm xe, phân phó Trần Khắc ghé qua Tĩnh gia. Những chuyện Hoàng đế không nhớ y phải thay Hoàng đế nhớ, những chuyện Hoàng đế không tiện làm y phải thay Hoàng đế làm. Cái mạng mỏng này của y, vốn dĩ do Hoàng đế nhặt về.
Sau khi bị Dương Quân Nguyệt hạ thủ, y lờ mờ đi được đến trước cửa thì ngã xuống, vết thương quá hiểm hóc, y không mở nổi cánh cửa, không gọi người được, trong ánh sáng tâm linh phản chiếu, y dường như nhìn thấy phụ thân mình, nhũ mẫu mình, cả mẫu thân chưa bao giờ gặp mặt nữa.
Y cứ như vậy đấu tranh tâm tưởng, lúc nào cũng cảm thấy toàn thân bị dìm xuống làn nước đen đặc, y cứ cố gắng ngoi lên, lại bị dìm xuống, cho đến khi nghe được âm thanh của sự sống truyền qua tai - tiếng chim hót buổi sáng trong trẻo.
Y nặng nhọc mở mắt, mặt trời rọi lên ô cửa, chiếu thẳng vào đồng tử, y đau đớn ngồi dậy, vết thương đã được băng bó gọn ghẽ, ngoài viền vải bông máu vẫn tứa ra khô thẫm. Bấy giờ, y mới kinh hãi nhận thấy, nam tử đang ngủ say bên cạnh không ai khác chính là Liên Thành Hầu.
Y tung chăn lục tìm áo ngoài, vết thương ngân lên nhức nhối, máu rơi xuống bàn tay tinh tế như tạc của chủ nhân. Liên Thành Hầu dường như bị đánh thức.
Y giả vờ ngơ ngác:
- Hầu gia, sao người lại ở đây?
Liên Thành Hầu thản nhiên:
- Nếu không ở đây thì bản Hầu có thể ở đâu?
Y bối rối im lặng, không dám ngắm kỹ biểu tình của nam tử trung y trắng tựa bạch ngọc thêu họa tiết hoàng hạc sống động đến độ muốn bay lên kia. Liên Thành Hầu tựa người vào tường, nhìn y khó hiểu:
- Đây là tẩm phòng bản Hầu!
Y lúng túng cực độ, vội bước xuống giường, Liên Thành Hầu cũng không có ý ngăn cản:
- Ngồi đi, sẽ có cung nữ hầu hạ ngươi rửa mặt, sau đó đợi Thái y đến khám qua!
Mãi sau y mới biết, đêm đó Hầu gia đi kiểm tra phủ cùng Nguyên thủ vệ, phát hiện phòng y đã khuya ánh đèn vẫn sáng liền thấy bất thường. Sau khi sơ cứu, Thái y sợ rằng vết thương này sẽ nhiễm trùng, nên mới cần người canh giấc để xem y có sốt hay không. Nguyên Thủ vệ nhận nhiệm vụ đến Viêm Quốc, Hầu gia không quản nhọc nhằn, thức trắng với y hai đêm, sang đêm thứ ba Hầu gia không chống đỡ nổi mà thiếp đi thì y tỉnh! Chỉ là, Hầu gia chưa từng mở miệng nói ra chuyện này, y cũng chẳng thể có được một cơ hội để cảm ơn tử tế!
Y ở trong phủ một ngày ba bữa làm kẻ ăn bám. Hầu gia nếu không bận công vụ sẽ sang kiểm tra sức khỏe y đã tiến triển hơn chưa, nhưng Hầu gia càng quan tâm, y lại càng thấy bản thân vô dụng.
Một hôm, Hầu gia đem đến rất nhiều binh pháp, cứ vậy để trên bàn:
- Ngươi biết chữ không?
Y hơi cúi mặt, ngập ngừng:
- Biết...một chút...
Hầu gia không lấy làm lạ, đem văn phòng tứ bảo đến, cẩn thận mài mực:
- Vậy đầu tiên học cách mài mực đi, mài mực khiến xương tay mềm mại, sau sẽ dễ viết chữ, ngươi đã lớn, muốn học gì cũng phải kiên trì hơn người khác!
Y vẫn giữ nguyên thái độ lo lắng mỗi khi đối diện chủ nhân, lần đầu tiên sau bao nhiêu năm lăn lộn, y mới có thể chạm vào một thứ trắng trẻo trong sáng như giấy Tuyên Thành. Nhìn y chậm chạp như sợ làm thỏi mực bị đau, Hầu gia mới hỏi:
- Vết thương vẫn đáng ngại?
Y vội vàng:
- Không, vết thương đã rất tốt, rất tốt...
Hầu gia khẽ cười:
- Dao đâm vào phổi lại hiểm độc như thế, kẻ ra tay hoặc là có thù hằn rất sâu nặng, hoặc là vô cùng tàn nhẫn, ngươi không muốn nói, bản Hầu cũng sẽ không hỏi. Chỉ là, để cứu được vết thương của ngươi, bản Hầu đã phải dùng hết Kim Diệu Vinh Xuy Đan mà hoàng tỉ đưa đến!
Y cố gắng ghi nhớ cái tên thật dài thật khó hiểu ấy:
- Kim Diệu...
- Kim Diệu Vinh Xuy Đan, đan dược trị thương bậc nhất thiên hạ của hoàng tộc Viêm Quốc, nghe nói được luyện trong dung nham núi lửa. Hoàng tỉ chỉ có một viên tặng cho bản Hầu, bản Hầu đã dùng nó để ngươi có thể tiếp tục sống!
Y bàng hoàng, y kinh ngạc, so với cái màn thầu của Dương Quân Nguyệt, không, phải so với một trăm, một ngàn, một vạn, mười vạn, một trăm vạn cái màn thầu đều không thể trân quý bằng thứ mà chủ nhân vừa bỏ ra cho y. Thiên địa chỉ có một viên, y, lại là kẻ may mắn được sử dụng nó.
- Hầu gia, người có muốn thuộc hạ làm gì không?
Liên Thành Hầu nhìn hắn mơ hồ:
- Ngươi đang như vậy thì có thể làm gì được, bản Hầu chỉ cần ngươi hồi phục thôi!
Y đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, người ta có thể giúp đỡ nhau mà không vụ lợi hay sao. Y hiện tại ở đây, làm việc cho Hầu gia vì có cơm ăn áo mặc, trong phủ thị vệ kín kẽ, lại là phủ của một Hoàng tử Đại Quốc thì hiển nhiên không có tên Mạt Quốc nào dám chạy vào giết y. Một sự trao đổi với y là công bằng. Còn hiện tại, y bị thương, có thể vứt cái mạng đi được, chỉ cần một manh chiếu với hai tên lính lệ đem xác ra nghĩa địa, nhưng mà Hầu gia cứ thế hao tâm tổn sức vì y.
Liên Thành Hầu viết một chữ "Tâm" lớn lên mặt giấy, nét chữ uốn lượn thanh thoát mà trang trọng, hương mực thơm nồng nàn lan tỏa.
- Dẫu sao bị thương ở phổi vẫn tốt hơn tim, bị thương ở tim gần như không còn đường sống!
Y cứng nhắc đáp lời:
- Nếu tất cả lục phủ ngũ tạng cùng một lúc đều bị xuyên qua thì sao?
Liên Thành Hầu sắc mặt đột nhiên thay đổi, phượng mâu rất nhanh chuyển từ đen thẫm sang xám nhạt:
- Theo như bản Hầu đã từng cảm nhận thìhoàn toàn không thể sống, chắc chắn chết!
Câu nói ấy, đến hôm nay Triệu Tử Đoạn vẫn không hiểu được.
Trời vào giữa trưa, Nam Châu tuy có nóng bức, nhưng Tĩnh phủ nằm sâu giữa những ngọn đồi trồng thảo dược, không khí mát mẻ vô ngần. Biết tin Cửu Thiên tuế đến, Tĩnh lão Bá gia liền đích thân ra đón người.
Triệu Tử Đoạn từ xa đã ra khỏi kiệu, thập phần khách khí:
- Bổn tọa quá bộ đến đây mà lại không báo trước, thật phiền hà gia chủ!
Tĩnh lão Bá gia một câu trách cứ cũng không có, xua xua hai tay:
- Nào đâu, chẳng mấy khi rồng đến nhà tôm, Thiên Tuế gia chịu ghé đến nơi này đã là vô cùng nể mặt Tĩnh gia chúng tôi!
Triệu Tử Đoạn ngồi trên ghế chủ vị, song song với Tĩnh lão Bá gia, đây là đạo làm khách, vả lại hắn càng muốn nhường nhịn người ân nhân này của Hoàng đế. Bên ngoài người người cười nói ồn ào, lính tráng cũng vui vẻ trò chuyện, có tiếng gà vịt bị giết thịt kêu quang quát.
Triệu Tử Đoạn chậm rãi thưởng thức thiên nhiên phong cảnh:
- Nơi này so với chốn Bồng lai chính là không khác biệt!
Tĩnh lão Bá gia đắc ý cười:
- Cơ nghiệp chế thuốc của Tĩnh gia duy trì đến đây đã là bốn trăm năm, bắt đầu từ Thái tổ Hoàng đế! Người Tĩnh gia chưa bao giờ vì danh lợi mà rời bỏ ngọn núi này cả!
Triệu Tử Đoạn nhấp chén trà mạn, nhắm mắt dưỡng thần, thoang thoảng hương thảo mộc quẩn quanh khiến tâm người thanh tĩnh, nghe Tĩnh lão Bá gia huyên thuyên:
- Tĩnh gia đời này chỉ có duy nhất một đích nữ! Hết năm nay nếu may mắn sẽ lên kinh thành dự tú!
Triệu Tử Đoạn hơi ngạc nhiên:
- Hoàng thượng tuyển tú?
Tĩnh lão Bá gia ha hả cười:
- Thiên tuế gia đánh trận phương xa không biết, cách đây mấy ngày Hoàng thượng đã đổi niên hiệu Vĩnh Thành, cũng hạ lệnh chuẩn bị chung tuyển tú nữ! Khi đó người nhớ chiếu cố nữ nhi lão...
Triệu Tử Đoạn trong lòng thoáng vui vẻ, Hoàng đế trầm tĩnh thường ngày lần này lại hấp tấp đến độ ăn mừng trước khi cả y quay về. Hay là sau khi nhận được thư báo y đầu mình chân tay đều đầy đủ không sứt mẻ gì thì Hoàng đế đã không kìm nổi tâm tình vui sướng!
Buổi chiều, Tĩnh lão Bá gia mời hắn đến phòng nghỉ, bên trong có suối nước nóng riêng biệt, lại được hòa bằng thảo dược bí truyền, tác dụng thư giãn xương cốt rất tốt. Triệu Tử Đoạn coi như thay mặt Hoàng đế nhận sự đối đãi trân quý này. Y ngâm người trong hồ, khói nóng bay lởn vởn, trên kệ đá bày ít hoa quả cũng rượu nhạt, lại có cả mấy chiếc khăn lụa thêu tầm xuân hồng, nét thêu rất đẹp, rất tinh tế và sống động, y ngẩng người ngắm nhìn.
Bên ngoài bình phong, loáng thoáng bóng Trần Khắc đang châm đàn hương dìu dịu, y hắng giọng:
- Tĩnh gia khuê nữ này là ai ngươi có biết không?
Trần Khắc sau rèm cung kính:
- Thiêu tuế gia, đó chính là Minh Trinh Huyện chúa! Năm nay Hoàng thượng không cho phép tuyển tú rộng rãi trong dân gian, chỉ có quan lại Ngũ phẩm trở lên cùng hoàng thân quốc thích mới dự tuyển. Tĩnh gia có một tước Bá, vì vậy Minh Trinh Huyện chúa này theo quy định phải lên kinh!
- Nàng ta tên gì?
Trần Khắc lúng túng lắc đầu. Triệu Tử Đoạn cũng không hỏi nữa, phất tay để hắn lui ra ngoài.
Hoàng đế tuyển tú, nếu theo thông lệ, Minh Trinh Huyện chúa này chắc chắn sẽ được chọn, nữ nhân hầu dưới gối quân vương vừa là bằng hữu vừa là kẻ địch.
Triệu Tử Đoạn tắm xong trên người chỉ mặc trung y đỏ, choàng thêm áo bào, y ngồi trước hiên nhà, chậm rãi thưởng thức trà mạn, soi mình trong bóng chén trà, dấu chu sa giữa hai hàng mày bần bật nổi lên.
Giữa bốn bề im ắng, thanh thoát giọng nói nữ tử miền Nam vang vang:
- Thiên Tuế gia!
Triệu Tử Đoạn mắt huyền lơ đãng nhìn xuống, thi lễ trước y là một bóng hồng y nhạt màu, tóc vấn nhẹ bằng trâm bạc, gương mặt mộc mạc không son phấn, rất tú lệ, rất sạch sẽ, điềm đạm băng tuyết.
Nàng ta lại nói:
- Thần nữ Minh Trinh Huyện chúa Tĩnh Thường Cơ ra mắt Thiên Tuế gia!
Triệu Tử Đoạn ngẩng người giây lát, không phải vì nàng ta đẹp, mà bởi vì, dung mạo ấy, vô cùng giống một người, người khiến cả đời này y luôn ân hận. Triệu Tử Đoạn môi mỏng mỉm cười che đi tâm tư, đồng tử tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt khuất lấp bởi hàng mi dày rậm:
- Huyệnchúađalễ!
Tĩnh Thường Cơ tay nhỏ bày điểm tâm lên bàn, cả người nàng sực nức hương tầm xuân hồng dịu dàng, sắp xếp xong, nàng thi lễ rời đi. Qua khỏi cửa, Tĩnh Thường Cơ mới đưa tay vuốt lồng ngực:
- Thậtđángsợ!
Tì nữ đi bên cạnh nàng run run:
- Maysao, ThiênTuếgiakhôngchúýđến!
Tĩnh Thường Cơ lau mồ hôi trên trán, chưa vào kinh nàng đã nghe qua bao nhiêu chuyện hãi hùng về kẻ huyết y vừa rồi, đối mặt với ánh mắt của y thật không dễ chịu! Người như vậy, vì sao lại được một hiền quân như Vĩnh Thành đế trọng dụng.
Tì nữ hơi quay lại nhìn vào trong:
- Dẫusao, ThiênTuếgiacũngrấtđẹpđi!
Tĩnh Thường Cơ âm thầm lắc đầu, tuy Cửu Thiên Tuế là hoạn quan, nhưng các đại gia tộc đều tìm cách đưa nữ nhi đến lấy lòng, chỉ là, chưa từng có ai sống quá một năm. Nàng hờ hững:
- Càng đẹp càngđộc!
____________________
Hômquatalêncơnđautim, hồi giờ ta chưa baogiờbịcáigìliênquanđếntim, thế màlạilêncơnđautimnhậpviệnlàmmột đống xétnghiệm :(( ôicuộcđời!
Chúthích:
Tầm xuân hồng (hồng tỉ muội)