Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bên người Triệu Thâm ong bướm vô số. Dù sao thói đời chỉ cần có tiền tài thì có nhiều người xu nịnh. Có cậu trai trẻ đặc biệt ngoan ngoãn khiến ai cũng thương, thiếu nợ lãi suất cao bị người nhà bán đứng, cậu trai không chỗ có thể đi, một lòng chỉ muốn bên cạnh hắn, vì vậy hắn đối với cậu trai này cũng rất tốt. Cậu này được sủng cũng dần dần lớn gan, ngày nào cũng chạy đến nhà Chu Duật Minh nói: tôi rất yêu hắn, anh nhường hắn cho tôi có được hay không?
Khi đó Triệu Thâm phải tận lực lạnh nhạt với Chu Duật Minh, tất cả mọi người không coi cậu ra gì, người mới có thể trực tiếp vào nhà người cũ một đường thông suốt không trở ngại. Có thể cậu trai kia đã nhận ra Triệu Thâm rất để ý cậu. Triệu Thâm mua cho tình nhân mỗi người một căn nhà, nhưng chỉ xem nhà của Chu Duật Minh là nơi đi về, điểm này chính cậu cũng không phát hiện ra.
Cậu trai trẻ nhào tới trước mặt cậu nói: “Tôi yêu anh ấy, anh nhường anh ấy cho tôi, có được không?” Chu Duật Minh kinh sợ đến nỗi sách từ trên tay rơi xuống, cậu nhìn thiếu niên tính tình trẻ con bướng bỉnh, đột nhiên cười rộ lên.
Lúc Triệu Thâm vừa đẩy cửa ra nghe được tiếng cười của Chu Duật Minh, cậu cười rất vui vẻ, bởi vì vấn đề này thật sự rất trào phúng nhưng đồng thời cũng mang theo đau đớn. Cậu nghiêng đầu nhìn ánh nắng từng đường từng đường chiếu qua khe hở giữa tấm chớp trên cửa sổ cười ra nước mắt. Mỗi ngày cậu đều nói với mình, Triệu Thâm chính là người như thế, có thể lúc cậu quẫn bách nhất vươn tay viện trợ, cũng có thể vì trả thù mà sỉ nhục cậu tàn hại cậu, lúc cao hứng thì ôm hôn cậu, từ sớm đến tối dính vào nhau không buông tay, mà lúc tức giận sẽ coi cậu là nô lệ đến kêu đi hét, không để lại cho cậu một chút sĩ diện.
Cậu đã sớm tập thành thói quen, cho nên khi tình nhân của hắn tìm tới cửa làm nhục cậu không nên có một chút khổ sở, bằng không cậu sẽ tự tìm lúng túng. Chu Duật Minh chớp mắt một cái, nước mắt từ những sợi lông mi cong cong rơi xuống, cậu luôn dùng giọng nói lạnh nhạt trả lời: “Tôi nghĩ là cậu sai rồi, tôi và anh ta không có quan hệ, mà có thì cũng chỉ là quan hệ thân thể. Còn loại tình yêu như cậu nói, từ trước không có, hiện tại không có, tương lai càng không thể. Mỗi ngày tôi ngồi ở chỗ này tính toán xem khi nào đoạn quan hệ này sẽ đi tới phần cuối.”
Triệu Thâm đứng ở ngoài cửa, im lặng trừng hai mắt, thoạt nhìn như kẻ ngu si. Có lẽ hắn chính là kẻ ngu si —— Chu Duật Minh nói đều đúng, giữa bọn họ bắt nguồn từ tội ác, kéo dài với sai lầm tất sẽ kết thúc vào một ngày nào đó trong tương lai, đạo lý đơn giản như vậy, tại sao hắn không nghĩ ra?
Trong nhà này bố trí rất ấm áp, càng có phong vị gia đình hơn những căn nhà ở ngoài trang hoàng hoa mỹ mà không có tình người. Trên vách tường treo những tấm ảnh chụp của hai người, cậu trai trẻ nhìn thấy trong lòng vô cùng uể oải: Triệu Thâm không bao giờ chụp ảnh lưu niệm với bạn tình. Trong nhà có đốt trầm hương, mùi thơm này có tính an thần, mùi vẫn còn lưu lại trên ống tay áo của Chu Duật Minh, chuyện này đồng dạng lật đổ nhận thức của cậu trai trẻ. Triệu Thâm nói qua, hắn chỉ thích người sạch sẽ, hắn chán ghét tất cả mùi hương. Hắn đến bên tình nhân như tờ giấy trắng, lúc đi cũng như tờ giấy trắng.
Chu Duật Minh không nghĩ tới trong lòng cậu trai trẻ đang vô cùng yếu ớt, tâm tư cậu nhẵn nhụi, nghiêng đầu lại nói: “Hiện giờ cậu đã hiểu chưa? Tôi và cậu không hề khác nhau. Cậu muốn cái gì, đi cầu anh ấy, đừng đến van cầu tôi. Nhưng thấy cậu còn trẻ như vậy tôi nhắc nhở cậu một câu, không nên đối với anh ấy ôm ấp kỳ vọng không thiết thực.”
Gương mặt cậu cũng còn rất trẻ trung, nhưng khi cười rộ lên lại thêm mấy phần già nua, thần thái thoải mái sáng ngời giống cậu thiếu niên này đã rời xa cậu rất lâu, cậu nói: “Cậu biết anh ta là hạng người gì sao?”
Tiếng khóa cửa rơi xuống, Triệu Thâm đẩy cửa đi vào nói: “Anh cũng rất muốn biết, ở trong mắt em anh đến tột cùng là hạng người nào?”
Gương mặt cậu tái nhợt, đôi môi bầm đen, giống như người bệnh nặng, ba phần giống người bảy phần giống quỷ.
Lúc Chu Duật Minh nhìn thấy hắn cũng có mấy phần giật mình, ánh mắt cậu đảo quanh hắn và cậu trai kia mấy vòng, cuối cùng mở miệng: “Em có tư cách gì xứng đáng để đánh giá anh?”
Mặc cho Triệu Thâm điên cuồng trừng mắt nhìn cậu, cậu cũng không sợ không lùi, mím chặt đôi môi không muốn mở miệng. Đôi mắt Triệu Thâm sáng rừng rực rồi dần ảm đạm, giống như toàn bộ hành trình của một vì sao từ khi ra đời đến khi lịm tắt, bao nhiêu tráng lệ, bao nhiêu cố sự ở trong đó cũng biến thành tro bụi.
Cậu trai trẻ sợ đến cả người phát run, rốt cuộc Triệu Thâm cũng cho cậu ta một nửa ánh mắt, chênh chếch mà đâm tới, giống như tuyết đầu mùa đông, ít nhưng mà rất lạnh: “Xem ra em ấy rất tự mình biết mình, còn cậu, căn bản không rõ ràng thân phận của mình.”
Triệu Thâm gạt tay cậu thiếu niên muốn nhào lên nắm góc áo của mình, lạnh như băng nói: “Sớm biết có ngày hôm nay, tôi sẽ không làm cho cậu có ảo giác như vậy.”
Cậu trai trẻ ngồi sập xuống đất gào khóc, khóc như tan nát cõi lòng. Chu Duật Minh muốn đỡ cậu ta lên nhưng Triệu Thâm trực tiếp gọi người kéo cậu ta ra ngoài, không cho làm bẩn gian phòng này. Tiếng khóc kia thê thảm như vậy, làm cho hắn vô cùng đau đầu.
Hồi lâu sau hắn nghe Chu Duật Minh nói: “Anh thật sự là một người bạc tình.”
Triệu Thâm cho cậu trai kia gấp đôi phí chia tay, an trí công việc nhưng rốt cuộc cũng không gặp lại cậu ta. Những tình nhân trước cũng thế, chia tay là đứt đoạn hết. Bên cạnh hắn chỉ còn lại một người, mà giữa bọn họ chẳng hề như người ngoài tưởng tượng là tình đầu ý hợp. Triệu Thâm biết là vì hai người còn có cái bóng của người thứ ba.
Lúc hắn đối với Chu Duật Minh ôn nhu, Chu Duật Minh nghĩ đến một người càng ôn nhu hơn hắn; hắn đối với Chu Duật Minh ác liệt, Chu Duật Minh vẫn nghĩ đến người kia có thể an ủi cậu. Hắn tự mình hãm sâu trong cục diện quái đản này, hắn hận.
“Có phải là còn muốn Thư Vân Kỳ?” Lúc hoan hảo hắn không có cách nào khắc chế tự ngược hỏi.
Không hề nghe câu trả lời. Hắn bóp cổ Chu Duật Minh, lạnh lùng cười cười, sau đó càng tiến vào cơ thể cậu sâu hơn nữa.
“Đáng tiếc em vĩnh viễn không có cơ hội ở bên cạnh anh ta, em không xứng.”
Triệu Thâm đã từng nghĩ, bọn họ có thể cứ như vậy sống hết đời hay không, dây dưa, tuyệt vọng, lãnh tình. Nhưng vận mệnh lại khiến người không ứng phó kịp.
Từ trước đến giờ cha của hắn đường làm quan luôn rộng mở, tuy nhiên ngựa chiến cũng có một ngày thất bại. Nơi quan trường ông gặp phong ba, may là đúng lúc chuyển đổi nên tránh được một kiếp, vì địa vị lung lay vì muốn leo lên vị trí mới nên đánh chủ ý lên con trai mình.
Thông gia.
Cái từ này đặt trước mặt Triệu Thâm làm cho hắn trở nên hoảng hốt, hắn biết ngày này sớm muộn cũng sẽ tới, cũng không ngờ được lại xảy ra trong tình cảnh này… Hắn đã vứt bỏ hết thảy những cái cớ có thể tư lợi được.
Đối tượng là người hắn quen biết, dung mạo đẹp và thông minh sáng suốt. Cô ta là một tiểu thư con nhà quan chức đồng thời cũng là bạn học khóa sau của hắn. Hắn vô cùng thưởng thức cô cũng chưa từng che giấu chuyện mình thưởng thức. Nhưng thưởng thức và yêu thích khoảng cách khác biệt đâu chỉ lệch trời. Hắn suy nghĩ, tưởng tượng thấy tương lai hắn và cô gái này nắm tay vượt qua một đời bỗng nhiên cảm thấy tẻ nhạt vô vị.
“Tại sao muốn con dẫm vào vết xe đổ của cha?”
Hắn bỏ lại lời nói liền đi, không nể mặt mũi cha mình. Cha con nhà người khác tuy có khách khí, nhưng bên trong vẫn có một phần máu mủ tình thâm, nhưng cha con họ nỗ lực mới duy trì được sự khách khí, từ trong xương đã như người xa lạ.
Cha của hắn có lẽ là tức đến bất tỉnh hay đã sớm có tâm tư khác: dọn đường cho con trai riêng Triệu Khuyết thay thế Triệu Thâm theo đuổi Bàng gia tiểu thư. Anh trai phong độ nhẹ nhàng, em trai lại lưu lý lưu khí, vừa bĩ vừa hỗn, Bàng tiểu thư ghét đến chịu không được, một mặt đối với em trai không coi ra gì, một mặt nhìn trộm ông anh. Nếu cô không bỏ tâm tư với Triệu Thâm, người nhà họ Triệu không thể buông tha hắn, thúc ép càng ngày càng nhiều. Mỗi ngày Triệu Thâm sống với Chu Duật Minh giống như là qua lập thu, thảm thảm thích thích, đại nạn sắp tới, không còn nhiều thời gian.
Lúc ban đêm Triệu Thâm đánh thức Chu Duật Minh giữ lấy vai cậu nhìn vào đôi mắt thanh sáng, hỏi cậu: “Nếu như anh kết hôn em… Sẽ nghĩ như thế nào?”
Chu Duật Minh nghiêng đầu nhìn hắn. Cái nhìn gần trong gang tấc, mỗi sợi lông mi của Triệu Thâm đều hiện rõ từng đường nét, cậu thấy rõ ưu sầu giữa hai lông mày nhíu chặt và ánh sáng nhàn nhạt trong mắt hắn, tia sáng kia như gai nhọn nhẹ nhàng đâm vào trong trái tim làm cậu đau nhói. Cậu nói: “Anh sẽ thả tôi đi sao?”
Triệu Thâm trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng nói: “Không.”
“Vậy tôi có thể nghĩ cái gì?” Chu Duật Minh xoay người, một lần nữa nhắm mắt lại.
Bóng đêm lạnh lẽo như bao bọc hai người. Triệu Thâm hô hấp từng cơn, bỗng nhiên cúi người cắn vào gáy Chu Duật Minh, thô bạo không nói lý như con thú hoang thoát ra khỏi lồng, trong mắt đầy tơ máu, men theo khí vị quen thuộc. Hai cánh tay của hắn lộn xộn giữ vòng eo nhỏ gầy của Chu Duật Minh, hàm hàm hồ hồ phát ra âm thanh giận dữ: Hắn nói không, vĩnh viễn không…
Những giọt nước mắt từ khóe mắt Chu Duật Minh lặng lẽ chảy ra, thấm hết tất cả vào gối, không người phát giác.
Triệu Thâm đã chuẩn bị xong trường kỳ kháng chiến, nhưng người trước tiên ra chiêu không phải là hắn mà lại là người muốn lấy hắn làm chồng Bàng gia tiểu thư, Bàng Mỹ Vũ.
Buổi sáng hôm đó Chu Duật Minh theo thói quen đi đến câu lạc bộ tennis chơi bóng, vừa đến nơi liền trông thấy một cô gái trẻ tuổi, dung mạo uyển lệ cười khanh khách chờ ở nơi đó. Cô gái cử chỉ tao nhã, tất nhiên là có phong độ của đại gia khuê tú, rất giống những cô gái ra vào câu lạc bộ này nhưng thần thái lại như con gái rượu quyến rũ mê người.
Bàng Mỹ Vũ chủ động khiêu chiến với cậu. Trình độ của cô không tệ, đánh với cậu mấy ván đều đánh rất thoải mái, khi thắng cũng không cao hứng, ném vợt đi rồi khóc lên. Bộ dáng cô khóc nức nở rất là động lòng người, chóp mũi đỏ chót, nước mắt từng giọt từng giọt rơi ở trên mặt, như hai chuỗi trân châu. Cô nghẹn ngào nói rõ ý đồ đến đây muốn cậu giúp cô đến được với người đàn ông kia, làm trao đổi, cô sẽ đem đến tự do cho cậu.
Cô nói, có rất nhiều chuyện người khác tìm hiểu không tới, nhưng tôi biết được.
Hô hấp Chu Duật Minh như ngừng lại một chút, bóng tối của người kia trước sau bao phủ ở trên người cậu, làm cho cậu co cụm lại, làm cho cậu không chỗ có thể đi. Cậu hỏi cô gái thoạt nhìn đáng thương như em gái của mình nhưng lại cầm vận mệnh của mình trong tay: “Vậy thì cô đã biết anh ta là người thế nào, tại sao còn muốn sống cùng với anh ta?”
Cô gái này nhìn tuy đáng thương nhưng vẫn là thiên chi kiêu nữ, tại sao cố tình muốn chọn phương thức như thế trói chặt một người không yêu mình? Nghe được nghi vấn của cậu, Bàng Mỹ Vũ hơi ngoài ý muốn cười cười, nói: “Cuộc đời của tôi chú định không thể có hôn nhân theo ý muốn, bọn họ không thể buông tha tôi. Người cha mẹ tôi để mắt toàn quốc cũng không có mấy người. Cùng với là người khác, tôi thà rằng là anh ta. Huống hồ… Đối tượng là tôi chẳng lẽ anh ta dám dùng thủ đoạn thô bạo? ”
Đúng thế. Cậu đã quên trên bản chất cô ta và người kia là một. Đứng ở chỗ cao phải chịu được lạnh, xem người ở dưới chân nhỏ bé như giun dế, như rơm rác. Triệu Thâm ở trước mặt cô tất nhiên sẽ giấu đi bản tính, thu liễm thái độ, còn cậu nên chịu sỉ nhục tổn hại. Chu Duật Minh mím môi, cậu không nên hỏi vấn đề này, không nên suy bụng ta ra bụng người.
Đấu pháp của bọn họ là thần tiên đánh nhau, mà cậu bất quá chỉ là người phàm theo nước chảy bèo trôi.
Cậu gật đầu, đáp lời nói được.
Triệu Thâm tổ chức tiệc đứng, không thể thiếu cũng phải có lời mời Bàng tiểu thư. Mặc dù bọn họ quan hệ mập mờ nhưng đã trở thành đề tài bàn tán sôi nổi trong vòng xã giao nên cũng phải cho cô mặt mũi. Dù sao cũng là người trẻ tuổi, ở hoàn cảnh riêng tư sẽ loạn đến mất khống chế. Rượu ngon, thức ăn ngon, người đẹp, khơi dậy tính khí tiềm ẩn làm người động lòng cũng làm người lớn gan hơn. Chu Duật Minh xuyên qua tình cảnh dâm ẩn mê loạn, bưng canh giải rượu đi tìm Triệu Thâm.
Cậu biết tửu lượng của Triệu Thâm rất thấp nhưng lại không muốn biểu lộ ra, chỉ để người tin cẩn tới chăm sóc hắn. Chu Duật Minh cũng là người duy nhất hắn tin cẩn, hoặc có thể nói, sau khi say người hắn luôn ỷ lại chính là cậu. Nhưng hắn vốn không nên như vậy. Thứ duy nhất Triệu Thâm có thể dùng để trói buộc cậu chính là hắn mạnh mẽ, hắn không nên loã lồ yếu điểm như vậy trước cậu.
Chu Duật Minh biết vâng lời mà bưng chén canh giải rượu kia. Cậu biết đây không phải là canh giải rượu đơn giản như vậy, ở trong đó có bỏ thứ gì cậu rất rõ ràng. Trước đây rất lâu cũng trong một buổi tiệc đứng như vậy, Thư Vân Kỳ cũng bị cho uống một loại thuốc “Trợ hứng” như vậy, và vì như vậy bọn họ mới có một giấc mộng xuân.
Gió thổi qua hành lang, thổi đi mấy phần nước hoa hòa lẫn mùi rượu cùng mùi nicotin ô nhiễm. Chu Duật Minh nhìn vào gương khảm trên cây cột, thấy mặt của mình, ngũ quan sâu thẳm, nét mặt gầy gò, khác nào hồn ma báo thù nương theo gió bay vào.
Cậu thấy mình diễn không sai. Nhưng Triệu Thâm nhìn thấy chén canh kia chỉ cười khổ hai tiếng, sau đó quăng nó xuống đất.