Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Triệu Thâm thường cùng Thư Vân Kỳ đến cô nhi viện nhìn cậu làm công. Từ trước đến giờ mười ngón tay hắn không dính nước mùa xuân, quý thể lâm tiện mà, chỉ có giúp qua loa vài phần. Nhưng hắn ra tay rất xa hoa, giàu nứt đố đổ vách, giống như ông già noel lúc nào cũng có thể lấy ra quà tặng. Những đứa bé ở cô nhi viện rất hoan nghênh hắn, chỉ ngoại trừ Chu Duật Minh.
Cậu và Triệu Thâm chính thức quen biết sau khi cậu mới vừa lên cấp ba.
Khi đó em gái cậu Chu Ảnh Lộ đi học tiêu tốn không ít, tiền cậu làm culi như muối bỏ biển, vừa vặn có người nhìn trúng cậu có gương mặt đẹp đẽ giới thiệu cậu đến quán bar làm nhân viên phục vụ.
Ngày đầu tiên đi làm cậu đã hối hận. Đó là một gay bar, những người đàn ông tập hợp ở đây muôn hình muôn vẻ, nhưng chung quy cũng vì muốn săn con mồi xinh đẹp mà tới. Ở nơi đó khi cậu đi qua đi lại bị các tay thợ săn nhìn thấy, cậu cảm giác mình bị những ánh mắt kia như lột trần trụi cả thân thể mình.
Chu Duật Minh muốn chạy trốn. Cậu thấy rất nhiều ánh mắt nhìn mình như những con ruồi bu quanh làm cho cậu cảm thấy mình như miếng thịt thối.
Nhưng trẻ em của cô nhi viện càng ngày càng nhiều, hai anh em họ lại lớn tuổi, muốn tiếp tục đi học cũng là việc khó khăn.
Cuối cùng cậu vẫn làm ở nơi này, chỉ cẩn thận che dấu đi bí mật này, đặc biệt là đối với Thư Vân Kỳ.
Thư Vân Kỳ đa tài đa nghệ, người cũng như tên, trong lĩnh vực cờ vây rất có thiên phú. Lúc đó anh ta đã ở trong giới kỳ nghệ bộc lộ tài năng.
Có một lần phóng viên đến cô nhi viện phỏng vấn anh, Chu Duật Minh cũng tiện thể được thu vào ống kính.
Thư Vân Kỳ đặc biệt yêu thích lúc phóng viên hỏi Chu Duật Minh thấy mình như thế nào, Chu Duật Minh đỏ mặt nói lắp: “Anh ấy là người tốt nhất”. Anh hay mở đi mở lại đoạn phim đó cho cậu xem. Chu Duật Minh cũng không dám nhìn lại.
Thư Vân Kỳ là thiên tài, thiếu niên đã là danh thủ quốc gia, mà cậu là một nhân viên phục vụ trong quán bar khoảng cách giữa hai người chỉ càng ngày càng xa. Từ khi nào thì bắt đầu, cậu cũng không dám cùng anh sóng vai hành tẩu?
Một buổi tối muộn nào đó cậu đưa rượu đến phòng riêng. Lúc đẩy cửa ra thiếu chút nữa cậu làm đổ hết đồ trong tay xuống đất. Triệu Thâm ở trong phòng dựa vào ghế sô pha vẻ mặt lãnh đạm mang nụ cười lười biếng, những người còn lại trong phòng đều vây quanh hắn. Ánh đèn thay đổi biến hoá lướt qua mặt hắn, gương mặt rất hoàn mỹ đường nét sắc sảo nhuộm đẫm sắc thái băng lãnh.
“Tiên sinh, cậu xem mấy đứa này thế nào?” Chu Duật Minh nghe thấy giám đốc của mình cười lấy lòng Triệu Thâm. Xung quanh có mấy MB dùng vẻ mặt mến mộ ánh mắt phong tình nhìn Triệu Thâm, thân thể giống như không xương cốt bò tới gần. Chu Duật Minh nhận ra đó là mấy MB đầu bảng thường hay ở trong quán bar vênh váo tự đắc, hiện giờ ở trước mặt Triệu Thâm lại như hai người khác nhau.
“Đều là mặt hàng rách nát cũng đem ra qua loa lấy lòng tôi.” Trong lời nói Triệu Thâm còn mang theo ý cười sắc bén, chân không chút dung tình mà đá một MB đang nhào tới bên chân hắn. Chu Duật Minh cảm thấy Triệu Thâm như vậy vô cùng xa lạ.
Khoảng cách hai người dần dần gần lại. Tim Chu Duật Minh đập như sấm, cúi đầu cật lực không nhìn Triệu Thâm, chỉ mong hắn không nhận ra mình. Không đề phòng bên cạnh có một bàn tay lớn vươn ra nhéo một cái trên cái mông vểnh cao của cậu, lại có người cười nói: “Tôi thấy cậu phục vụ này dáng dấp không tệ, tôi có thể chọn cậu ta không?”
Chu Duật Minh sợ đến mồ hôi lạnh lã chã. Người kia là một tay phong nguyệt già đời, một đôi tay linh hoạt như là người điều khiển rắn. Giám đốc làm khó một chút, do dự nói: “Tiểu Chu còn chưa trưởng thành đâu…”
Người kia xì xì nở nụ cười lên tiếng: “Thôi đi, đã tới nơi này cũng đừng giả bộ hồ đồ rào trước đón sau với tôi. Anh không biết vị đại thiếu gia này tôi dẫn đến cũng còn chưa trưởng thành sao?”
Ông ta quay qua ôm Chu Duật Minh, Chu Duật Minh dưới tình thế cấp bách bước lên trước một bước, hốt hoảng muốn né tránh. Gã đó tức giận la lên một tiếng: “Tao cho mày rượu mời không uống, chỉ thích uống rượu phạt!” Ông giơ tay muốn ôm cậu, lại vồ hụt.
Triệu Thâm bất động thanh sắc kéo cậu, Chu Duật Minh lảo đảo ngã vào trong lồng ngực của hắn. Chỉ một hơi thở phả ra cậu có thể cảm nhận trên người hắn rất sạch sẽ, không có mùi rượu nồng nặc chỉ nghe mùi nước hoa thoang thoảng lại làm người hơi say, giống như vừa uống một ly rượu Martin hơi đắng vậy.
Chu Duật Minh ngẩng đầu nhìn thấy giám đốc tức đến nổ phổi, giống như hận không thể lấy roi đánh cậu một trận. Cậu không biết làm sao, lại không dám từ trong ngực Triệu Thâm đứng lên, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục làm ổ ở đó.
Gã kia cũng lấy làm kinh hãi, reo lên: “Người anh em nếu cậu coi trọng thì sớm nói nha, lão ca tôi sẽ không tranh đoạt với cậu. Chỉ là đồ đê tiện này không nể mặt mũi tôi, dù sao cũng phải tôi giáo huấn nó một trận.”
Triệu Thâm nhìn gã kia cười cười, sau đó lấy chai rượu đập một cái vào đầu hắn, chất rượu mang theo máu từ trên đỉnh đầu gã chảy xuống.
“Ông cũng xứng xưng anh gọi em với tôi sao?” Hắn kéo Chu Duật Minh đi ra ngoài: “Anh thấy em cũng nên uống rượu phạt cho đầu óc tỉnh lại đi.”
Chu Duật Minh bị hắn lôi ra khỏi quán bar trong đầu vẫn là một đống hỗn độn. Triệu Thâm khởi động chiếc xe mô tô phong cách Halley của mình đem mũ bảo hiểm đội lên đầu Chu Duật Minh nói: “Đi.”
“Đi nơi nào?” Chu Duật Minh cũng không dám nhìn vào mắt của hắn.
“Đương nhiên là trở về nhà của em.” Triệu Thâm nói.
Cậu đã không có nhà. Tuy rằng cậu và em gái Lộ Lộ ở cô nhi viện nhưng trước sau đó không phải là nhà của cậu.
Lúc Chu Duật Minh ngồi sau xe còn có chút do dự, Triệu Thâm cúi đầu cầm tay cậu vòng qua hông của mình. Ở góc độ này nhìn sang thì thấy tóc, lông mày và mi mắt màu đen của hắn kết hợp với làn da trắng như tuyết vô cùng chói mắt, đôi mắt như là ánh trăng sáng xuyên thấu qua mây đen.
“Sau này không nên đi đến chỗ đó.” Hắn bỗng nhiên mở miệng: “Thiếu tiền thì đến làm việc cho anh, làm bài tập năm trăm, kéo bè kéo lũ đánh nhau tám trăm, theo anh đi lung tung một ngàn. Em thấy như vậy được không.”
Chu Duật Minh cúi đầu ủ rũ: “Cảm ơn nhưng mà em không cần anh đồng tình.”
“Thần kinh.” Triệu Thâm khịt mũi coi thường: “Cho cái loại ngớ ngẩn cưỡng bức sỗ sàng còn không bằng để anh ăn.”
Nhưng lời này hắn không nói ra. Triệu Thâm xoay đầu lại nhìn cậu chằm chằm, lúc đầu vẫn còn mang theo phẫn nộ tức giận, một lát sau bỗng nhiên nở nụ cười: “Được đó, em không đến làm việc cho anh, anh sẽ nói chuyện này cho Vân Kỳ còn có em gái em, để mọi người biết em đi đến quán bar kia làm công.”
Hắn biết cái gì có thể uy hiếp cậu. Qua rất lâu, Chu Duật Minh nhẹ nhàng nói một câu: “Coi như em cầu anh, anh đừng nói cho mọi người biết.”
Triệu Thâm khởi động xe. Gió đêm cô đơn ở trên đường xe chạy gào thét, Chu Duật Minh uể oải không chịu nổi, dần dần gục xuống trên lưng Triệu Thâm, một lúc lâu cậu mới phát hiện mình đã chảy rất nhiều nước mắt làm lưng của Triệu Thâm ướt đẫm. Người đó không an ủi cậu mà yên lặng cho cậu mượn bờ vai.
Sau đó thái độ của cậu đối với việc “Làm công” trở thành như bình thường. Triệu Thâm giới thiệu cho cậu không ít việc, cũng thường thường mang theo cậu cùng đi ra ngoài. Bọn họ nửa đêm trên đường phố cười một tràng như điên rồi đua xe, bản thân giống như là hai u linh bị trục xuất.
Thời thiếu niên Triệu Thâm được người người ca ngợi, nhưng có lẽ hắn cũng là một người cô độc. Chu Duật Minh biết nội tâm hắn nhất định có thật nhiều bí mật. Theo lý thuyết, hai người vốn nên trở thành bạn tốt nếu như không có sự kiện kia.
Tám năm sau, trong một buổi chiều nặng nề Chu Duật Minh tỉnh lại, đột nhiên nhớ tới đã tám năm rồi cậu không thể nhớ được dáng vẻ của Triệu Thâm khi đó. Hắn và hiện tại giống nhau rất ít cười, thế nhưng lúc cười rộ lên lại vô cùng rạng rỡ, như trong đêm tối bỗng nhiên thoáng hiện ra từng bầy từng bầy đom đóm.
“Rốt cục em đã tỉnh rồi.” Cậu nhìn thấy thành niên Triệu Thâm đứng ở đầu giường, ánh mắt lạnh như băng nhìn cậu, giống như đã nhìn rất lâu.
Triệu Thâm không để ý cậu mới hạ sốt, một cái kéo cậu dậy, đem quần áo ném qua, nói: “Thay đồ nhanh đi, một chút nữa anh đi đến cô nhi viện em ở lúc trước tham gia nghi thức quyên tặng, em cũng đi theo.”
Chu Duật Minh dừng lại một chút, ngẩng đầu hỏi: “Viện trưởng bọn họ cũng sẽ tới sao?”
“Em rất hi vọng bọn họ không đến? Thực sự là bạc tình, lâu rồi không gặp, không có tưởng niệm chút nào sao?”
Nhìn chằm chằm vào đôi mắt trào phúng đôi kia, Chu Duật Minh cảm thấy vết thương cũ trong lòng bị vạch trần từng chút một. Cậu khàn khàn nói: “Đi kích thích bọn họ làm gì? Chẳng lẽ anh không biết ở trong lòng bọn họ chúng ta là một đôi cẩu nam nam?”
Triệu Thâm nhìn từ trên cao xuống nở nụ cười, âm thanh ôn nhu, tư thái tao nhã, ánh mắt tàn nhẫn nói: “Em yêu, lẽ nào chúng ta không phải?”