Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Quý Hạ thấy hơi quẫn, cô vừa vội vàng đứng thẳng dậy vừa luôn miệng nói: “Không sao không sao, xin lỗi anh…” Cô ngẩng đầu lên, khi nhìn vào đôi mắt của người xui xẻo kia thì nhất thời nghẹn họng.
Người xui xẻo đó buông bàn tay đang đỡ cô ra, “Không sao là được rồi. Không có gì.”
Quý Hạ bất chợt gọi tên anh: “Giản Trầm Tinh…” Quý Hạ cho rằng mình lại đang mơ, cô trợn tròn mắt, trong mắt chỉ còn bóng hình người trước mặt.
Ấy là người khiến cô đã thương nhớ biết bao ngày đêm.
Giản Trầm Tinh hơi ngạc nhiên: “Mình quen nhau sao?”
Quả nhiên, lòng Quý Hạ nặng nề dần, quả nhiên anh không biết cô là ai. Mấy người đồng nghiệp của cô nhìn hai người họ mãi, không biết có nên lên tiếng hay không, chỉ có Lâm Nhạc Thủy dứt khoát hỏi: “Quý Hạ, bạn cậu à?”
Quý Hạ không biết nên thừa nhận hay phủ nhận. Cô nhìn vào mắt Giản Trầm Tinh, mỉm cười: “Bọn tớ học cùng cấp ba, tớ kém đàn anh một tuổi. Tên em là Quý Hạ.”
Giản Trầm Tinh cũng cười cười, anh nói: “Hân hạnh được gặp.”
Quý Hạ cũng không biết nên nói gì nên đành chuyển đề tài: “Anh đang…”
“Trầm Tinh! Tới đây mau!” Cô đang định hàn huyên thêm vài điều với anh thì bị ngắt lời nên nhất thời cũng thấy khó lòng nói tiếp, Giản Trầm Tinh đành chào cô: “Xin lỗi, bạn tôi còn đang đợi. Mình gặp lại sau nhé.”
Quý Hạ cố gắng mỉm cười: “Tạm biệt.”
Anh nói “Hân hạnh được gặp”, anh nói “Hẹn gặp lại”.
Câu trước khiến cô khổ sở, câu sau khiến cô chẳng dám ngóng trông.
Mấy người đồng nghiệp của cô đều thò lại gần tám chuyện: “Quý Hạ, anh ta làm nghề gì đấy? Trời ạ, đẹp trai quá mà.”
Quý Hạ cười: “Các cậu cũng nghe thấy rồi đấy thôi, căn bản là người ta không quen tớ, tớ cũng chịu thôi. Mọi người cứ tiếp tục đi, tớ đi toilet đã.”
Anh làm nghề gì vậy? Quý Hạ nhìn mình trong gương, cô nhớ lúc trước có nghe người ta đồn anh muốn làm bác sĩ, không biết anh có thực hiện được lý tưởng của mình không.
Cả đêm dài Quý Hạ đều thất thần, cô nghĩ, vì sao cô ở thành phố này đã hơn một năm nhưng trước giờ lại chưa từng gặp được anh? Cô lại nghĩ, nếu trước kia mình can đảm kết bạn với anh thì không rõ bây giờ hai người sẽ thành ra thế nào? Nếu bắt đầu từ bạn bè, vậy một này nào đó có lẽ cô sẽ tích trữ đủ dũng khí mà thổ lộ với anh, cô chưa bao giờ thiếu kiên nhẫn.
Đúng thế, Quý Hạ luôn là người rất kiên nhẫn, nhưng lại vô cùng thiếu thốn dũng khí.
Không gặp được Giản Trầm Tinh thì thôi, gặp được anh một lần Quý Hạ lại thấy ngứa ngáy, cứ muốn gặp lại anh mãi, cho dù lần gặp tới có thể sẽ lại đớn đau ít nhiều.
Tiếc rằng đúng lúc lão đại đang hăng tiết, cả tổ cũng bởi vậy mà bị cộng hưởng ý chí này của lão đại, Quý Hạ cũng đành phải kiềm chế ý xấu đang ngo ngoe rộn ràng trong lòng mà chuyên tâm biên soạn cốt truyện.
Không rõ có phải do bữa liên hoan lần trước không mà quá trình phát triển game thuận lợi hơn hẳn, ai ai cũng vô cùng nhiệt tình, tất cả đều tập trung toàn bộ tinh thần định chơi lớn một lần.
Quý Hạ hoàn thành nhiệm vụ khá nhanh, cô tan tầm về đúng hạn dưới ánh mắt khiển trách của các vị đồng nghiệp, nhưng điều này lại khiến cô càng thêm vui.
Cô đúng là người xấu mà, hì hì.
Quý Hạ dương môi bước ra khỏi văn phòng, vì muốn mua bánh mì nên bèn đi một con đường khác.
Lúc cô quẹo vào trạm tàu điện ngầm đứng xếp hàng, có người vỗ vỗ bả vai cô. Quý Hạ không rõ chuyện gì xảy ra bèn quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Giản Trầm Tinh đang cười với mình.
Cô ngơ ngẩn một chốc rồi vội vã tháo tai nghe ra, vừa vui vui vừa bất ngờ: “Giản Trầm Tinh?”
Anh giải thích: “Mới nãy thấy em, nhưng tôi gọi mấy lần em vẫn không trả lời.”
Quý Hạ thấy hơi ngượng: “Ngại quá, em bật nhạc hơi lớn nên không nghe thấy.”
“Ừ, tôi biết mà.” Anh mím môi, “Quý Hạ, có thể cho tôi mượn mười đồng được không? Tôi không đủ tiền bắt tàu điện ngầm.”
“Đương nhiên là được rồi.” Quý Hạ thầm cười tít mắt, cô cố gắng ép mình phải bình tĩnh trở lại mà không hay biết đôi mắt đã tự bán đứng chính mình tự bao giờ. Cô mở ví ra lục mãi nhưng cố tình lại không có mười đồng nên đành đưa năm mươi đồng cho anh, “Hôm nay em không mang đủ tiền lẻ.”
Giản Trầm Tinh nhận lấy, anh rút điện thoại ra, “Cảm ơn. Tôi add WeChat của em được không? Để tôi trả lại tiền.”
Quý Hạ đang định nói không cần đâu, may mà cô phanh kịp lúc. Cô gửi mã QR trên WeChat cho anh, chấp nhận lời mời xong bèn bỏ điện thoại vào túi.
“Nếu tiện thì em có thể hỏi anh đang làm nghề gì được không?” Lúc hai người bước vào cửa kiểm tra an ninh, cuối cùng Quý Hạ cũng hỏi đến chuyện này.
“Tôi ấy à?” Anh tỏ ý để cô đi trước mình, “Là lập trình viên.”
“Hả?” Cô nuốt câu hỏi “Không phải anh định làm bác sĩ ư?” vào bụng, tự thấy hai người chưa đủ thân thiết đến nước này.
Anh nhướng mày: “Em có vẻ ngạc nhiên nhỉ?”
Quý Hạ pha trò: “Không phải, chẳng là em thấy tóc anh vẫn còn rậm lắm.”
Anh cười cười: “Thành kiến đây mà.”
Quý Hạ không nói thành lời. Anh đứng cách cô thật gần, giọng trầm trầm, thật giống như… đêm xuân hôm đó.
Quý Hạ nghĩ đến giấc mộng kia thì không khỏi đỏ mặt.
Giờ đang đúng là giờ tan tầm cao điểm, cửa nào cửa nấy đều chật kín hàng người, đến tận phần đuôi xe cũng vẫn rất đông, bọn họ cũng đành phải chịu.
Giản Trầm Tinh hỏi cô: “Sao… em lại biết tôi?”
Quý Hạ cười: “Anh là người nổi tiếng trường Thất Trung đấy, làm gì có ai không biết anh chứ.”
Anh bật cười: “Nào khoa trương được như thế. Tôi chẳng cảm thấy gì cả.”
“Thật đấy,” Quý Hạ nhìn ra phía đường ray, “Anh biết mà, bên khoa xã hội nhiều nữ sinh, anh là nhân vật tiêu biểu số một trong mỗi câu chuyện kể của mấy nữ sinh khoa em tận hai năm liền đấy.”
“Còn một năm không tính à?”
“Một năm cuối anh tốt nghiệp rồi, nên đã bị kì thi đại học soán ngôi.”
“Vậy là người đi trà lạnh hả?”
“Ai bảo,” Quý Hạ quay lại, cô cười cười với anh, “Phải nói là tuy anh đã không ở giang hồ, nhưng giang hồ vẫn còn giữ truyền thuyết về anh mới đúng.”
Anh lại cười: “Ngày học cấp 3 lại không quen em, đúng là đáng tiếc thật.”
Trái tim Quý Hạ như bị thứ gì đó chọc phải, chua chua, mềm mềm, cô nói khẽ, “Ừ, em cũng tiếc lắm.”
Suốt đường đi họ kể về nhà ăn trường Thất Trung, về sân thể trường Thất Trung, về thư viện vắng người trường Thất Trung. Giản Trầm Tinh tới trạm sớm hơn cô, anh nói lời tạm biệt xong bèn mất hút sau dòng người.
Quý Hạ cảm thấy chưa bao giờ sung sướng tới vậy, cảm giác vui vẻ này dường như sắp tràn cả ra ngoài không còn chỗ chứa. Cô giơ tay che lại ngực trái, bàn tay cộng hưởng chung với nhịp đập nơi con tim, đập thật nhanh.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");