Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nam Cung Dạ hai chân bủn rủn lê từng bước một, nhìn quan cảnh hoang tàn trước mắt làm cả người hắn như bị chết điếng tại chỗ. Hắn đến trễ rồi, hận bản thân mình đã đến chậm một bước...
"Mộc Nhi..."
"Mộc Nhi, nàng đang ở đâu?"
"..."
"Mộc Nhi..."
Nam Cung Dạ không ngừng tìm kiếm xung quanh, toàn bộ sơn trang rộng lớn đều đã bị thiêu hủy hết thải, thi thể bị thiêu rụi cháy xém không nhìn ra nhân dạng nhiều vô số. Mộc Nhi của hắn, nàng hiện tại đang ở nơi nào. Hắn chạy về phía rừng cây, nơi này...nàng nhất định ở nơi này. Mộc Nhi thông minh như vậy nên nhất định sẽ không gặp phải thương tổn nào...
Tàn dư sau trận cháy lớn vẫn còn lưu lại rõ ràng ở nơi đây, Nam Cung Dạ trong đống tro tàn kia không ngừng đưa tay bới tung để tìm kiếm. Cây cối xung quanh bị lửa thiêu cháy thành tro tàn vùi vào mặt đất, một số chỗ đã tạo thành than đen ngấm ngầm cháy nóng. Nam Cung Dạ không màng tất cả mà dùng tay không bớt tìm khắp nơi, nhìn thấy các thi thể xung quanh bị thuê cháy. Hai tay nhiễm đỏ run rẩy cả lên, Mộc Nhi của hắn không thể giống như bọn họ, nàng nhất định vẫn bình an. Hắn trong lòng nghĩ như vậy nhưng vẫn không ngừng đào bới, đến nỗi tay bị tro nóng làm cho phỏng đỏ đau đớn.
Tần Luân cũng không dễ chịu gì, trong lòng sinh ra tự trách cùng hối hận. Hắn quỳ xuống đưa tay ngăn cản Nam Cung Dạ. Hắn không thể cứ trơ mắt nhìn ngài ấy gây tổn thương đến chính mình như vậy.
"Vương Gia, xin người một kiếm giết chết thuộc hạ. Là do thuộc hạ ngu muội, không cẩn thận mới mắc bẫy của người khác. Ngài đừng tìm nữa, Lương cô nương thật sự đã không còn nữa..."
Nam Cung Dạ nhìn những thi thể bị thiêu cháy nơi đây, hắn hai mắt đỏ rực, sắc mặt nhợt nhạt không ngừng tìm kiếm. Hắn không tin, nàng nhất định sẽ không chết...
"Vương Gia..."
"Ngươi câm miệng cho ta, nếu nàng thật sự có mệnh hệ gì thì bổn vương quyết không tha cho bất cứ kẻ nào gây ra chuyện này."
Nam Cung Dạ cả người nhếch nhác, trên y phục và cả gương mặt đều đã dính đầy bụi đất. Hắn không quan tâm gì ngoài việc phải tìm nàng. Tình cảnh như hiện tại hắn thật sự không lường được vì sao mọi chuyện lại thành ra như vậy. Hắn vừa lo sợ vừa sốt ruột, chân bước không vững mà đi từng nơi một. Trong lòng toàn bộ đều là bất an cùng hoảng loạn, hắn thật sự rất sợ, sợ sẽ mất đi nàng mãi mãi.
"Mộc Nhi...Mộc Nhi..."
"..."
Nam Cung Dạ vừa gọi vừa đi tìm nàng tận sâu bên trong rừng cây, cây cối xung quanh đã bị cháy trội thành trở thành một mảnh hoang vắng. Tro khói lượn lờ bay theo gió, bầu trời cũng trở nên u ám đến thê lương. Nam Cung Dạ bước đi trong vô thức, ánh mắt vô định nhìn xung quanh, dưới chân bỗng nhiên giẫm phải một thứ gì đó. Đến khi nhìn kỹ lại thì cả người như bị hóa đá, cánh tay run rẩy nhặt lên từng mảnh vỡ của chiếc vòng ngọc bảo. Đây chính là vòng tay hắn tặng nàng, trên đời vốn không có cái thứ hai...Điều làm hắn mất hết lý trí chính là tại nơi đó có một thi thể đã bị cháy đến biến dạng không nhìn ra nhân diện.
"Không thể nào, đây không phải là nàng. Nhất định không phải là Mộc Nhi của hắn."
Nam Cung Dạ ngã quỵ xuống, siết chặt những mảnh vỡ kia trong lòng bàn tay, hắn như chìm sâu xuống tận đáy vực không thể vựt dậy nổi nữa.
Bầu trời âm u cuối cùng đã trút xuống một trận mưa thật lớn như muốn đem toàn bộ vết tích của nơi này xóa bỏ. Nguyệt Thần phái kể từ ngày hôm nay sẽ không còn tồn tại, danh xưng Mạn Nguyệt cũng không còn ai nhắc đến nữa.
....
Vài ngày sau...
An Lạc Cung
Lâm Thiên Lạc đang cùng Nam Cung Lập uống trà dùng điểm tâm. Bọn họ tư thái ung dung, vừa thưởng trà vừa cười nói vui vẻ. Sau vụ việc của Nguyệt Thần phái, bọn họ lần này xem như đã đạt thành mục đích. Đối với Nam Cung Lập chuyện diệt đi toàn bộ người của Nguyệt Thần phái một phần đã giúp hắn trả được thù, phần còn lại chính là loại bỏ đi hậu hoạn về sau. Còn về phía Lâm Thiên Lạc, chuyện này chỉ có lợi không hại, cùng lúc cũng có thể dàn xếp ổn thỏa mối hiềm nghi đối với Nam Cung Dạ.
Trong lúc bọn họ đang cùng nhau trò chuyện vui vẻ thì bên ngoài bỗng xảy ra động tĩnh lớn. Lâm Thiên Lạc còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã thấy toàn bộ An Lạc cung đều bị binh lính vây kín.
Lão thái giám đi theo bên cạnh bà ta lúc này mới hối hả chạy đến báo tin.
"Thái hoàng Thái Hậu, có chuyện không hay rồi."
"Mau nói, chuyện này là như thế nào?"
Lão thái giám vừa thở hổn hển vừa nói.
"Là Trấn An Vương...ngài...ngài ấy trong tay cầm kim lệnh điều động binh lính đến bao vây toàn bộ nơi này."
Không chỉ có Lâm Thiên Lạc mà ngay cả Nam Cung Lập cũng kinh hoảng không thôi.
"Ngươi nói cái gì?"
Không để hai người bọn họ đợi lâu, trước đại môn của An Lạc Cung, Nam Cung Dạ thân mặc trường bào đen dài uy nghiêm bước đến. Hắn đầu vấn kim quang bạc, trên tay cầm kim lệnh, nét mặt lãnh đạm chứa hàn khí băng lãnh cùng nộ khí dâng trào. Khí thế vương giả bậc nhất dọa người khác phải cúi đầu sợ hãi không dám nhìn thẳng vào hắn.
"Dạ Nhi, chuyện này...là như thế nào?"
Phía sau Nam Cung Dạ là Tần Luân đang áp giải một người bộ dạng vô cùng thảm hại đi tới.
"Ngươi này..."
Nam Cung Dạ không những không đáp trả mà mạnh mẽ dùng chân đạp mạnh người kia trên sàn, còn ta tay ép hắn ngẩn mặt lên đối diện với Nam Cung Lập.
"Hoàng thượng nhận ra hắn ta chứ?"
Nam Cung Lập nhìn thấy người này vì quá kinh ngạc nên đã không ngăn được miệng mà nói ra.
"Tấn Kỳ..."
Đúng như vậy, tên nam nhân đang bò rạp trên sàn chính tên gọi là Tấn Kỳ. Hắn chính là đệ đệ của Tấn An, cùng nhau là thủ vệ âm thầm đi theo làm việc cho Nam Cung Lập. Hắn ta lúc này sợ hãi đến run rẩy, toàn thân đã bị đánh đến thê thảm chỉ biết sợ hãi hướng tới Nam Cung Lập cầu xin.
"Hoàng thượng...cứu thuộc hạ..."
Nam Cung Lập nhìn thấy bộ dạng của hắn ta liền khiếp sợ, trong lòng đã nơm nớp lo sợ không thôi. Tâm tư sớm đã rối loạn nhưng vẫn tỏ vẻ bình tĩnh.
"Hoàng thúc, người này là..."
Nam Cung Dạ nhếnh môi cười lạnh lẽo, giọng trầm thấp.
"Như thế nào... không nhận ra người này sao?"
Nam Cung Lập cổ họng ú ớ còn định nói gì đó thì đã bị Nam Cung Dạ đưa tay đập mạnh xuống bàn gỗ quát lớn.
"Còn cả chuyện giả truyền mật lệnh của ta cho Tần Luân điều động binh lính đến Nguyệt Thần phái, hoàng thượng giải thích như thế nào đây?"
Nam Cung Dạ bất giác tăng ngữ khí khiến Nam Cung Lập một đường bị khí thế bức người kia trở nên lo sợ khôn nguôi. Nam Cung Lập lo lắng việc mình làm có hay không đã bị bại lộ. Mọi chuyện không phải hắn đã cho người dàn xếp chu đáo rồi sao, nhất định không có sơ xuất gì. Tấn Kỳ cũng đã rời khỏi kinh thành nhưng tại sao lại bị hoàng thúc bắt về đây...
"Hoàng thúc, chuyện này... trẫm nghe không hiểu gì cả."
Nam Cung Dạ sắc mặt lạnh thêm mấy phần, trực tiếp thay đổi thái độ mà không có một chút kiên dè thẳng thừng nhìn về phía Nam Cung Lập. Hắn hôm nay đến đây mục đích là muốn bắt bọn họ phải trả giá cho chuyện đã làm.
"Bổn vương không muốn dông dài thêm nữa, đừng nghĩ những chuyện ngươi làm thì người hoàng thúc như ta không hay biết gì cả. Trong lòng ngươi đang nghĩ đến cái gì Nam Cung Dạ ta đều biết rõ. Ngươi nên nhớ, Trấn An Vương ta có thể phò tá ngươi đăng cơ thì cũng có thể phế truất ngươi xuống."
Nam Cung Lập khiếp sợ hay tay run rẩy đánh rơi tách trà sứ trên tay. Hắn trong lòng có quỷ thẹn quá hóa giận nói lớn.
"Người nói những lời này chính là khi quân phạm thượng..."
Nam Cung Dạ nghe đến đây lại một lần nữa tiến đến gần hơn, toàn thân tản ra hàn khí cùng phẫn nộ. Hắn ở trước mặt nhiều người, đứng áp sáp đối diện với Nam Cung Lập mà cười qủy dị thẳng thừng nói.
"Bổn vương đến cả binh lính cũng mang đến đây rồi thì còn sợ cái gì là khi quân phạm thượng?"
"Người...người đừng quá ngông cuồng. Trẫm chính là hoàng thượng, mọi chuyện trẫm làm đều là vì Nam Cung Quốc. Hoàng thúc người như vậy chính là muốn tạo phản..."1
"Tạo phản? Bổn vương cần phải tạo phản sao? Đối với toàn bộ vương quyền bổn vương nắm giữ, nếu ta muốn làm vua thì ngôi vị đế vương này sẽ đến lượt ngươi ngồi sao?"
"Người..."
Nam Cung Dạ lại nói tiếp.
"Ngược lại Nam Cung Lập ngươi ngày đó năm lần bảy lượt phái Tấn Kỳ cùng đám sát thủ trên đường truy kích bổn vương. Không những thế, những lần bổn vương bị hành thích thì người đứng phía sau cũng chính là ngươi."1
Lâm Thiên Lạc đối với những chuyện này hoàn toàn không ngờ tới. Ngày hôm đó bà ta vốn dĩ đã nghĩ ra kế sách chỉ muốn Lập Nhi giữ chân Nam Cung Dạ. Cùng lúc đó sẽ giả truyền mật lệnh của Trấn An Vương để Tần Luân phối hợp cùng Tấn An mang với quân lính đến tiêu diệt Nguyệt Thần phái. Bà ta không ngờ Nam Cung Lập ở phía sau còn âm thầm cho người truy kích.
"Lập Nhi, con tại sao lại hồ đồ như vậy."
Nam Cung Lập lúc này cũng không giữ nổi bình tĩnh mà nói lớn.
"Hoàng tổ mẫu phải thay Lập Nhi làm chủ, những chuyện trong đại lao mà Tấn An đã nói người không phải cũng đã nghe rõ sao? Hoàng thúc chính là âm thầm cấu kết với đám tà phái kia muốn tạo phản..."
Nam Cung Dạ lúc này mới cười lên vài tiếng, phất tay một cái thì Tần Luân ở phía ngoài đã áp giải Tấn An vào trong. Hắn ta lúc này gân cốt ở hai tay, hai chân đều bị phế bỏ, bộ dạng vô cùng thảm hại. Hắn không còn cơ hội để kiêu ngạo hống hách như trước nữa.
"Hoàng thượng đang nhắc đến hắn ta sao? Thật hay là bổn vương cũng muốn nghe xem hắn nói cái gì."
Tấn An cả người không khống chế được mà run rẩy liên hồi. Nam Cung Lập nhìn thấy hắn thê thảm như vậy đã kinh hoảng hồn phách.
Nam Cung Dạ nhẹ cúi người ngồi xuống bên cạnh hắn ta mà bình thản hỏi.
"Ngươi nói xem đã nghe thấy được gì?"
Ngữ khí kia như lưỡi dao sắc bén cứa vào da thịt khiến Tần An phải khiếp sợ. Đứng trước Trấn An Vương và đương kim hoàng thượng thì hắn chỉ biết thành thật khao báo.
"Thuộc hạ...ngày đó nghe thấy...Trấn An Vương thẩm vấn phạm nhân. Ông ta nói ra tung tích của Nguyệt Thần phái sau đó đã chết đi."
Nam Cung Dạ bày ra vẻ mặt nghi hoặc hỏi tiếp.
"Ngươi không nghe bổn vương nói đến chuyện muốn cấu kết với Nguyệt Thần phái tạo phản sao?"
"Không có, cái này không có..."
"Là vậy sao? Nhưng đương kim hoàng thượng rõ ràng đã nói rằng từ chỗ ngươi nghe thấy Trấn An Vương ta cấu kết với tà phái muốn làm phản. Lời nói khác nhau như vậy...Ngươi chính là nghe thấy không tốt rồi. Tần Luân mau cắt tai móc mắt hắn cho bổn vương."
"Thuộc hạ tuân mệnh."