Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Kết quả tâm thiếu nữ của Cố Diễn bị hở ra chính là Tô Thừa bị hắn làm cho đến khóc, không thể không khóc thút thít nghẹn nói cho hắn biết “Bảo bối nhi, ưm… Thật đừng có gấp, mẹ anh không phải muốn chúng ta tách ra, ha, đừng đỉnh, chậm… Chậm một chút, a, bà bảo muốn chúng ta mãi mãi cùng nhau.”
Cố Diễn ôm y không chịu buông, nửa tin nửa ngờ: “Thật sự?”
Trước ngực Tô Thừa bị hắn cắn đến vừa ngứa vừa tê, thật sự có chút lúng túng: “Thật sự, em đáp ứng bà sẽ chăm sóc anh thật tốt.” Nói xong câu này liền cảm giác mình tìm lại được một ít tôn nghiêm của nam tử hán,
Sau đó Cố Diễn càng hăng say, có chút oán trách mà lườm y một cái ”Vậy em liền không thể quản nhìn anh cứng lên.”
Tô Thừa thật rất không muốn quản, nhưng mà y giờ khắc này đã mở hai chân ra, không hề có lực phản kích. Chỉ có thể mặc cho gậy của Cố Diễn khoan trong lỗ nhỏ dưới thân của mình, nhiệt tình bao dung mời nó đâm sâu vào một chút.
Tô Thừa cảm thấy mình không chịu được Cố Diễn, có một ngoặc kép thật lớn viết bên trong là không tiền đồ. Hai người lúc mới vừa xác định quan hệ cũng vậy.
Khi đó Tô Thừa còn chưa biết nội tình của Cố Diễn, chỉ cảm thấy hắn là một người khó thân cận, sinh hoạt có chút cô độc. Vì vậy sau khi đưa hắn về nhà, thô hán Tô Thừa thức tỉnh, bạn tốt có thể thường mời nhau đi ăn cơm hoặc chơi chung, Cố Diễn đứng ở cửa thang gác, yếu ớt nhìn y, “A” một tiếng, cũng không nói rõ đáp ứng hay từ chối.
Tô Thừa gãi đầu một cái, cũng không nghĩ ra nói gì nữa, liền bảo tạm biệt.
Trở lại trên đường, cặp mắt ướt nhẹp kia của Cố Diễn hiện ra trong đầu y, y nghĩ người này a, không rành biểu đạt, ở một mình, khẳng định rất cô quạnh, ăn lạnh có thể tổn hại bao tử.
Nghĩ đi nghĩ lại không có cách nào bỏ lại không quản người này, y đi tiệm thuốc mua dầu, sau khi bôi thuốc ngẫm lại có thể ở nhà hàng bên cạnh mua một ít cháo gà cải xanh.
Cố Diễn như một thiếu nữ nằm trên giường, nghĩ ngày hôm nay cùng Tô Thừa ở chung ngắn ngủi, nhớ lại nhiệt độ của người kia, tay không nhịn được mở kéo quần, yên lặng chuyển động.
Rất thích người kia.
Thật hy vọng có thể đi cùng người kia.
Thân thể của y thật ấm áp, bên trong nhất định càng nóng… Tô Thừa, Tô Thừa.
“Cố Diễn!”
“Cố Diễn!”
Cố Diễn lúc đầu nghĩ mình nghe thấy ảo giác, tỉ mỉ nghe quả thật là tiếng Tô Thừa, trên mặt hắn hiện ra ửng hồng không bình thường, xách quần đi tới bên cửa sổ.
Tô Thừa không biết hắn ở lầu mấy, tầng trệt của khu nhỏ này không cao, vì vậy đành dùng biện pháp nguyên thủy nhất, hô tên của hắn.
Nam hài tử tướng mạo đẹp đẽ cá tính như ánh mặt trời, hai tay làm thành loa ở dưới lầu gọi lớn tên mình. Con mắt của hắn sáng lên như chấm nhỏ trên bầu trời đêm.
Cảnh tượng hoàn mỹ được vẽ trong tâm thiếu nữ.
Cố Diễn bắn.
Thiếu niên đơn thuần Tô Thừa hiển nhiên không ý thức được Cố Diễn ở trước mình làm cái này.
Y thấy mặt hồng hồng của Cố Diễn, còn tưởng rằng người này phát sốt. Chỉ cảm thấy lúc về mình quay lại vô cùng chính xác, bằng không Cố Diễn thân thể không thoải mái sao sống qua được đêm nay.
“Trong dạ dày lạnh có thể sẽ đau bụng, người sẽ không có khí lực. Anh uống thuốc nếu tốt hơn tí, liền ăn một chút cháo nóng rồi ngủ tiếp, trong bụng không có gì cũng không ngủ được.” Tô Thừa cằn nhằn liên miên cho hắn nghe, mặt Cố Diễn từ từ đỏ.
Tô Thừa khi đó nghĩ, mình thật muốn anh ta một cái.
Nhưng bọn họ mới quen không lâu, thân mật như vậy thật sự có chút kỳ quái.
Bạn xem, chuyện tình cảm này kỳ thật chả có logic gì cả.
Lúc Tô Thừa phát hiện Cố Diễn người này kỳ thật là con sói đuôi to bề ngoài là con thỏ trắng nhỏ, y cũng chỉ nhận mệnh, dù sao Cố Diễn tiểu khốn khiếp này, cũng là người Tô Thừa thật lòng nhìn trúng. Không có biện pháp nào. Cố Diễn chau mày liền làm lòng đau, Cố Diễn nhếch miệng cười làm y muốn tìm đủ biện pháp khiến người này vui. Cho dù là y mở hai chân ra cũng không chối từ, lời nói tuy thô một chút, thế nhưng Tô Thừa chính là yêu.
Hai người một người muốn đánh một người nguyện bị đánh, cái loại yêu đầy ám muội này sắp đâm vỡ cửa sổ rồi.
Lúc Tô Thừa uống rượu suy nghĩ nên làm thế nào, hai người thành công say rượu mất lý trí một lần.
Tô Thừa kỳ thực có chút kịp thời, y sau khi hôn Cố Diễn, Cố Diễn đỏ mặt, hạ thân cứng lên, ngồi trên ghế sô pha không nói gì.
Tô Thừa đi tới, kiên trì ngồi bên cạnh hắn.
Nửa ngày mới nghe được Cố Diễn nói: “Chúng ta còn chưa ngủ nữa, em sao lại nghĩ muốn?”
Tô Thừa một trận đau thắt lưng, suýt chút nữa bật thốt ra, “Tôi có thể xem như chưa từng có gì xảy ra.”
Nhưng khi thấy ánh mắt Cố Diễn lên án, Tô Thừa cảm thấy tội lỗi, có thể so với hái hoa tặc đoạt trinh tiết thiếu nữ. Tuy rằng sự thật là y bị Cố Diễn ra ra vào vào túng dục một đêm, nhưng y khó giải thích được cảm giác mình chiếm nghi Cố Diễn, nội tâm Tô Thừa cũng bị hổ thẹn cùng đau lòng mà dằn vặt đến chết.
“Tôi chịu trách nhiệm với anh đi.” Tô Thừa vì giảm bớt bầu không khí, như đùa như thật mà nói.
“Ừm.” Vạn vạn không ngờ tới! Cố Diễn nhỏ giọng đáp ứng, mặt cũng đỏ lên.
Nội tâm Tô Thừa lần thứ hai tràn ngập sự im lặng tuyệt đối,
Mà cũng không phải phiền não, đó là dầy đặc ngọt ngào cùng kinh hỉ, rất nhanh tràn đầy trái tim y.
Y chồm người qua, nhẹ nhàng hôn khóe môi Cố Diễn, tiếng trầm thấp rót vào trong tai Cố Diễn: “Tôi thích anh…”
Cố Diễn vốn đỏ mặt trong nháy mắt như hóa thú, phản thủ làm công, nắm quyền chủ động, Cố Diễn đối với dục vọng vô cùng thẳng thắn, chỉ nơi cứng không chịu nổi của mình, nói với Tô Thừa: “Còn muốn.”
Nội tâm Tô Thừa mười vạn lần im lặng tuyệt đối.