Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trong khoảng thời gian cuối cấp kia.Quế Tư Hạ ngoài việc chui đầu vào học cô cũng không còn suy nghĩ nhiều đến vấn đề khác.
Dường như Nhị Gia không hề xuất hiện trong cuộc sống của cô.Anh hoàn toàn biến mất sau ngày hôm đó.Kết quả này chính là thứ cô mong muốn.
Một người thích sự mập mờ một người muốn rõ ràng thì không nên ở bên nhau.Đó là điều cô có thể miêu tả về cả hai trong lúc này.
Quế Tư Hạ ngồi bên ngoài hiên nhà hóng gió mát.Bên cạnh là Châu Tân Hàm đang đọc sách,Hạc Hiên đang chơi game.Mỗi ngày cô đều ở cùng bọn họ,tâm trí cũng không rảnh rỗi để nghĩ đến anh nữa.
Thời gian thật sự trôi qua rất nhanh,càng lớn cô lại càng cảm thấy chỉ cần nhắm mắt một lát thì thời gian liền lướt qua hệt như một thước phim quay nhanh vậy.
Cách đây một tuần bọn cô đều đã tốt nghiệp cấp ba.Thời gian này ngoài đi chơi đây đó thì chính là việc chờ đợi ngày nhập học.
Cả ba người bọn cô đều ghi danh chung vào một trường chính là Đại Học Bắc Kinh.Cũng chẳng hiếm lạ gì,điểm số của cả ba luôn đầu bảng xếp hạng nên rất thuận lợi mà đậu vào.
Hạc Hiên ngồi bên cạnh cô,anh dừng lại máy chơi game.Đưa tay lấy một miếng dưa để bên miệng của Quế Tư Hạ.
- Há miệng nào.
“….”
Cô còn chưa kịp phản ứng lại thì miếng dưa liền bị Châu Tân Hàm cướp mất.Anh ăn ngon lành còn không quên nhếch miệng cười.
- Cảm ơn nhé,cậu rảnh như thế thì đút tớ ăn tiếp đi.
- Mơ à.
“….”
Cả hai người đều là người trưởng thành cả rồi nhưng tính cách lại rất trẻ con.Mỗi ngày phải cãi nhau mấy chập thì mới vừa ý.
———————
Lúc này ở Đại Học Bắc Kinh.
Nguỵ Tư Đằng mỗi ngày đều bận rộn với việc học của mình.Cuối kì lại cặm cụi làm tiểu luận,thời gian nghỉ ngơi liền bị rút ngắn đi.
Ngay cả một người thư thả như Lâm Duệ cũng phải tập trung vào việc học.Bầu không khí ở phòng bọn họ mỗi ngày đều trầm lặng như thế.
Tính cách của Nguỵ Tư Đằng ngày một ít nói hơn,tâm tình cũng theo đó mà đi xuống.Trước đây đã khó nói chuyện bây giờ lại càng khó hơn.
Nếu không phải là bạn thân lâu năm thì Lâm Duệ đã tuyệt giao với tên mặt lạnh này từ lâu rồi.Bởi vì quá quen với tích cách đấy nên Lâm Duệ chỉ đành thở dài chứ không nói gì cả.
Không phải cuối tuần này tên Nguỵ Đông Lộ về nước thì bọn họ quả thật không được đi thư giãn một chút nào.Cả ba sẽ đến khu Đại Viện kia chơi vài ngày,năn nỉ mãi tên mặt thối Nguỵ Tư Đằng mới đồng ý.
Ngồi bên trong khoang xe rộng rãi,mùi hương thoang thoảng.Lại nhìn đến cảnh tượng đang lướt qua bên ngoài cửa kính,thì Lâm Duệ liền xoay qua nhìn gương mặt không có lấy cảm xúc nào kia của Nguỵ Tư Đằng.
- Về thăm ông ngoại mà mặt cậu thế à.
Nguỵ Đông Lộ đeo kính râm ngồi trên ghế lái phụ cũng phải ngoáy đầu lại nhìn.
- Đúng đấy,người ngoài như tớ còn đang háo hức.Cậu vậy mà không thể cười lên một cái à.
Ngay lập tức anh liền đeo tai nghe lên.Yên tĩnh mà nhắm mắt nghỉ ngơi,không cho hai người kia một chút mặt mũi nào.
“……”
Lâm Duệ cùng Nguỵ Đông Lộ trao đổi ánh mắt với nhau.Nói chuyện với tên này thà nói chuyện một mình còn hơn.Không biết ai sẽ chịu nổi cái tính khí này của anh mà.
———————
Chiếc Rolls-Royce màu đen chạy thẳng vào cổng lớn của Đại Viện.Hai bên đường trồng rất nhiều cây,đều được cắt tỉa gọn gàng.Làn đường cũng vô cùng sạch sẽ.
Nguỵ Đông Lộ chống cằm thưởng thức khung cảnh bên ngoài,đột nhiên một bóng hình quen thuộc lướt qua cửa kính.Anh vội vàng cất tiếng.
- Chú Lý dừng xe lại đi ạ.
Bởi vì là khu nhà riêng nên việc đỗ xe bên làn đường đều được.Hai người ngồi bên dưới nghe vậy liền đưa mắt nhìn theo hành động của Nguỵ Đông Lộ.
- Tư Hạ,Tư Hạ.
Đến khi giọng nói của Nguỵ Đông Lộ cất lên thì Lâm Duệ liền nhìn qua người bên cạnh.Quả nhiên Đại Viện này có vấn đề nên tên này mới không quay lại đây.
Quế Tư Hạ đang chạy bộ cùng Hạc Hiên,nghe thấy giọng nói quen thuộc thì liền dừng bước chân.Cô quay lại nhìn thì hơi đơ một chút nhưng rất nhanh liền nở nụ cười.
Vui vẻ mà chạy lại chỗ của Nguỵ Đông Lộ.
- Anh Đông Lộ,anh về lúc nào vậy ạ sao lại đến đây.
- Anh ghé đến chơi.Nghe nói em gặp lại cha ruột,không ngờ lại sống ở đây.May thật anh còn đang tính đi tìm em đấy.
- Chuyện dài lắm ạ,có thời gian em sẽ kể anh nghe nhé?
- Được được.
Nói xong,đôi mắt hạnh theo bản năng mà tìm kiếm thân ảnh quen thuộc kia.Nhưng cửa kính xe nhìn từ bên ngoài sẽ không thấy được gì.
- À bên trong là Tư Đằng với Lâm Duệ đấy.Để anh gọi bọn họ……
- Dạ thôi ạ,em chạy bộ tiếp đây.Gặp lại anh sau nhé.
“……”
Dứt câu cô liền chạy lại phía của Hạc Hiên,nói vài câu cùng anh rồi cả hai liền tiếp tục chạy về phía trước.
Nguỵ Đông Lộ dõi theo hai bóng lưng một cao một thấp kia.Trước đây anh thật sự thích Tư Hạ nhưng đã là chuyện của quá khứ.Anh cũng rõ Tư Hạ không có tình cảm với mình nên anh chỉ đành chôn giấu tình cảm chớm nở đó.
Ngồi vào bên trong xe,vừa cài dây an toàn vừa nói về phía hai người ngồi đằng sau.
- Hình như Tư Hạ có bạn trai rồi,còn rất đẹp trai nha,xem ra rất thích cậu nhóc kia.Trước đây cũng không thấy em ấy thân thiết với nam sinh nào nhuw vậy.Lâu không gặp mà em ấy xinh hơn trước nhiều lắm luôn,……
Nguỵ Đông Lộ nói rất nhiều nhưng anh chỉ nghe được một câu
*Tư Hạ có bạn trai*
Hai mắt đen láy nhắm nghiền lại lần nữa.Hơi thở nặng nề mà đều đều ra vào,nhưng giữa hàng chân mày lại bất giác nhíu chặt lại.