Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Phương ma ma nghĩ như vậy, vỗ vỗ lưng Tuệ An một lần nữa trấn an nàng: “Cô nương yên tâm, sáng mai ta lập tức kêu Phúc tổng quản đến Tống Nhân phủ đưa thẻ bài thỉnh an.”
Tuệ An phục hồi tinh thần lại, nghe vậy sửng sốt.
Đương kim Thái Hậu Văn thị chính là Hoàng hậu của Thánh tổ Văn Hoàng đế, người đã có công lập nước Đại Huy. Mà nhà mẹ đẻ của Thái tổ hoàng đế, đương kim Hiền Khang Đế tuy không phải do Văn thị sinh, nhưng vì mẫu thân mất sớm nên Hiền Khang Đế được nuôi dưỡng trên danh nghĩa của Văn thị, giống như mẹ đẻ. Hôm nay, Văn thị đã là người nắm giữ quyền lực tối cao của đất nước.
Vị Thái Hậu này không phải hạng tầm thường, năm xưa vì trợ giúp Thánh tổ Hoàng đế tranh đấu giành thiên hạ, bà đi theo phu quân Nam chinh Bắc chiến, giúp đỡ trấn an gia quyến tướng sĩ, an ủi những binh lính bị thương không phân biệt cấp bậc, cố gắng hết sức trợ giúp phu quân, làm cho người yên lòng không bận tâm chuyện ở nhà, với Thánh tổ hoàng đế có thể nói là cùng chung hoạn nạn. Sau đó Thánh tổ xưng đế, bà trở thành Hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ, yêu dân như con, nổi tiếng tài đức.
Khi Thánh tổ băng hà, năm đó lợi dụng lúc Thái tử đang lãnh binh ở bên ngoài, dư nghiệt tiền triều còn lại dấy binh làm loạn. Trong kinh Ngụy vương nhân cơ hội bức vua thoái vị, chính Văn thị đã đứng lên đúng lúc trấn áp tất cả binh biến bên trong lẫn bên ngoài cung. Sau đó thái tử trở về đăng cơ làm Hoàng đế, là vị Hoàng đế thứ hai của Đại Huy, cũng chính là Thái tổ Hoàng đế.
Văn thị cũng thuận theo tình thế làm Thái Hậu, nhưng bà không tham gia vào chính sự, ngược lại ẩn cư hậu cung, rất hiếm khi lộ diện. Nhưng hiền danh của Văn thị cũng bởi vậy mà càng lớn hơn, được Thái tổ Hoàng đế rất mực tôn kính và thần dân kính yêu.
Thái tổ trị vì bốn năm thì lâm bệnh băng hà, lúc ấy dưới gối Thái tổ không có người kế vị, triều đình cuộn trào mãnh liệt, thế lực khắp nơi mượn được cơ hội hành động, mắt thấy Đại Huy gặp nhiều khó khăn, lại là vị Thái Hậu này đã dũng cảm đứng ra, giải quyết các đại thần có mưu đồ gây rối, đồng thời thành công tiêu diệt hết thảy đảng phái đứng đầu lớn nhất của Ngô vương, ổn định lại cục diện chính trị, phụ trợ con của Mẫn phi đã mất sớm của Thái tổ Hoàng đế lên ngôi, tức là đương kim Hiền Khang Đế.
Về sau khi Hiền Khang Đế cầm quyền Văn thị cũng không can thiệp vào triều chính giống như lúc trước, tuy bà không phải mẹ đẻ của Hiền Khang Đế, nhưng rất được Hiền Khang Đế tôn kính, vị Thái Hậu này ở Đại Huy trải qua ba lần thay đổi triều đại, trên võ đài đã sắm vai một nhân vật trọng yếu. Cho nên vô luận là trong cảm nhận của dân chúng, hay là ở trong triều đình, trong mắt bọn họ bà là người có uy danh cực lớn. Có thể nói là lưu danh sử sách, là nữ chính trị gia kiệt xuất.
Cho nên, nếu theo ý này đến nơi đó thỉnh ý chỉ của Thái Hậu, vậy cũng đúng như Phương ma ma nói. Cho dù phụ thân của Đỗ Mĩ Kha là Hộ Bộ Thượng Thư Đỗ Liêu có đến trước mặt Hoàng đế cầu xin, cũng không thể xoay chuyển được, Đỗ Mĩ Kha vẫn chỉ có thể cả đời làm ngoại thất của Tôn Hi Tường.
Chung quy cũng là chuyện trong gia đình, sao Thái Hậu lại để ý tới?
Phương ma ma giống như nhìn thấu được tâm tư của Tuệ An, cười một tiếng: “Cô nương cứ yên tâm, nếu là chuyện khác thì không được đến chỗ Thái Hậu bẩm báo, nhưng việc này nhất định có thể thành. Có lẽ cô nương không biết, mặc dù Thái Hậu luôn lương thiện với mọi người, nhưng lại coi trọng nhất là lễ giáo, cực kì chán ghét nữ tử có hành vi lỗ mãng. Năm đó Đỗ Mĩ Kha thân là nhi nữ của Hộ Bộ Thượng Thư lại cam chịu hạ tiện, cùng lão gia...... Vụng trộm với nhau, không mai mối cưới hỏi đi theo lão gia, sau đó còn mưu toan muốn trở thành bình thê của lão gia. Tuy rằng ngày nay Triều đình đã rất khoan dung với nữ tử, nhưng vẫn còn quy tắc, người đến sau phải làm thiếp, nàng ta làm chuyện không biết liêm sỉ như vậy đã tự hủy diệt tiền đồ của mình. Năm đó Đỗ Liêu đến cầu Thái tổ hoàng đế, Thái tổ dĩ nhiên đồng ý hạ chỉ cho Đỗ Mĩ Kha được làm bình thê của lão gia. Chính Thái Hậu đã trước một bước hạ một đạo ý chỉ khiển trách Đỗ thị, khiến nàng ta thành ngoại thất của lão gia. Dĩ nhiên Đỗ thị đã làm cho Thái Hậu chán ghét. Hôm nay nàng ta lại có ý muốn bước vào phủ, coi như đã nghịch ý Thái Hậu rồi. Việc này không bẩm báo với Thái Hậu cũng được, nhưng cô nương chỉ cần bẩm báo đến trong cung, Thái Hậu vốn là người coi trọng đạo lý, huống chi Thái Hậu luôn yêu thương cô nương.”
Không cho Đỗ Mĩ Kha vào phủ sao? Đúng vậy, kiếp trước chính nàng bị mẹ con Đỗ Mĩ Kha lừa gạt, dễ dàng đồng ý phụ thân đón các nàng vào phủ. Nếu như nàng thử nghĩ biện pháp không hẳn đủ sức thoáng cái ngăn sạch hết tất cả hậu hoạn, nhưng có thể làm cho mẹ con Đỗ Mĩ Kha ngay cả cửa phủ cũng không vào được!
Nhưng như vậy đã đủ sao? Không! Không thể khinh địch mà bỏ qua cho các nàng như vậy, không thể để cho các nàng ở bên ngoài phủ như thế được, tự lập môn hộ, trở thành thái thái và đại tiểu thư sống những ngày ung dung tự tại!
Hừ, không phải các nàng muốn vào phủ, muốn danh phận sao? Thế thì, ta sẽ cho các nàng vào phủ, nàng cũng muốn xem thật kĩ những người này không có Thẩm Tuệ An nàng trợ giúp và ủng hộ, các nàng sẽ bị hành hạ thành cái dạng gì!
Nàng muốn làm cho hết thảy bọn họ phải chịu khổ, từng cái từng cái đòi lại những món nợ mà họ đã thiếu nàng!
“Cô nương?” Phương ma ma vốn đang ôm Tuệ An, không nghe Tuệ An lên tiếng trả lời, buông ra nàng liền thấy sắc mặt Tuệ An không ngừng biến ảo, tâm tình không ổn định, dọa Phương ma ma nhảy dựng lên.
Tuệ An lấy lại tinh thần, an ủi cười, nói: “Nhũ mẫu không cần lo lắng cho ta, ta không sao. Mẹ con Đỗ Mĩ Kha muốn vào phủ ta sẽ không ngăn cản, có nhũ mẫu ở đây ta không sợ gì hết. Nếu các nàng thật không muốn sống yên ổn, đặt ở dưới mí mắt cũng tốt để sớm có cái mà phòng bị, thế thì so với để các nàng ở ngoài phủ sẽ có điểm lợi hơn, nhũ mẫu nói xem? Còn nữa, cho dù Thái Hậu thương ta, ta cũng không nên lấy điểm ấy, lấy việc nhỏ đi quấy rầy sự thanh tịnh của lão nhân gia.”
Tục ngữ nói rất đúng, đao tốt là do lưỡi. Nếu ngày thường có việc gì cũng tìm đến Thái Hậu ra mặt, e rằng dạng quan hệ gì vẫn phải dùng hết, đợi đến thời điểm thật sự có đại sự thì đã không còn năng lực để đối phó.
Nếu đã sống lại lần nữa, lần này nàng tốt hơn nên trù tính đường sống của mình. Nếu không sẽ giống như trước hồ đồ bị người khác tùy ý sắp đặt.
Phương ma ma không nghĩ tới bình thường Tuệ An tùy hứng ngây thơ sẽ nói ra những lời này, kinh ngạc nhìn Tuệ An. Một lúc sau, đôi mắt đỏ lên nắm thật chặt tay Tuệ An, một loại đau lòng kéo đến.
“Cô nương lớn rồi, nếu phu nhân nhìn thấy không chừng sẽ rất vui vẻ”
Nhìn ánh mắt mừng rỡ của Phương ma ma, Tuệ An nhếch môi cười, đắc ý nói: “Nhũ mẫu hãy chờ xem, có một ngày ta sẽ khiến mẫu thân phải kiêu ngạo vì ta! Ta cũng muốn cho nhũ mẫu không phải lo lắng cho ta, ta muốn người có thể ung dung an hưởng tuổi già, còn muốn bảo vệ người không để cho người khác lừa gạt ức hiếp.”
Cô nương thật sự đã trưởng thành... tâm tình Phương ma ma kích động nắm chặt tay Tuệ An, đang muốn mở miệng thì nghe giọng nói cung kính thỉnh an của Hạ Nhi bên ngoài.
“Lão gia an, cô nương, lão gia đã tới!”
Khi nói chuyện rèm cửa đã bị xốc lên, người tiến vào là một nam nhân cao gầy, đúng là phụ thân của Tuệ An – Tôn Hi Tường.
Tôn Hi Tường vốn xuất thân bần hàn, bởi vì ở Vũ Đức ba năm dỗ liền hai bảng tiến sĩ, sau lại đang trong kì thi đình được Thái tổ Hoàng để bổ nhiệm chức vụ Thám Hoa từ đó về sau đi lên con đường làm quan.
Nhớ lại Tôn Hi Tường học cao trung khi chỉ có hai mươi tư tuổi, có thể nói là tuổi trẻ đầy hứa hẹn, thêm diện mạo hắn tuấn mỹ, phẩm chất trong sạch, ở nơi trú trọng diện mạo như Đại Huy có thể nói như cá gặp nước, rất được Thái tổ Hoàng để và Liêu tướng quốc coi trọng.
Tôn Hi Tường thoáng cái trở thành đại thần nắm giữ quyền cao chức trọng trong triều, lại thêm bề ngoài phong lưu phóng khoáng đã giúp hắn giành được không ít trái tim của các danh môn khuê tú, khiến cho hắn lúc ấy nhát mắt trở thành con rể được chọn chạm tay có thể bỏng ở kinh thành. Không ít đại thần có tâm tư tự động gả nữ nhi cho hắn. Trong chuyện này cũng bao gồm ngoại tổ phụ của Tuệ An, Phượng Dương hầu Thẩm Cường.
Năm đó Thẩm Cường bệnh nặng, sinh ra lỗ mãng, chinh chiến cả đời, được Hoàng thượng cho thừa kế tước vị hầu của Phượng Dương, Thẩm Cường đời này có thể coi như viên mãn. Sắp chết cũng chỉ có một chuyện không yên lòng, đó chính là đứa con nối đong duy nhất dưới gối của hắn, nữ nhi Thẩm Thanh.
Cả đời Thẩm Cường gian nan tìm kiếm con trai nối dòng, gia tài được một trai một gái, tuy nhiên nhi tử lại chết non, chỉ còn nữ nhi Thẩm Thanh hầu hạ dưới gối, hiển nhiên hưởng hết sự yêu thương. Thẩm Thanh thuở nhỏ tính tình cởi mở, rất giống nam nhi, không thích trang sức màu đỏ, yêu võ trang. Thẩm Cường vừa cưng chiều vừa bồi dường nàng thành đệ nhất võ phu, nuôi dạy nàng như nam tử. Vì thế Thẩm Thanh từ bé đã không tập nữ giối chỉ nghiên cứu kinh thư, múa kiếm luận binh giống như nam nhi.
Mà nàng lại có thiên phú hơn người, dũng cảm mưu trí. Năm đó Thẩm Cường là đệ nhất võ tướng dưới trướng của Thánh tổ Hoàng đế thường lãnh binh bên ngoài. Thẩm Thanh cũng theo đó thành lập một đội nữ binh kiên quyết đi theo Thẩm Cường Nam chinh Bắc chiến, Thẩm Cường dung túng nữ nhi, do đó đã mang theo Thẩm Thanh bên người.
Thẩm Thanh mang theo nữ binh của nàng chưa từng khiến cho Thẩm Cường thêm phiền phức, lại có năng lực hỗ trợ ổn định thương binh, làm công tác hậu cần tổ chức cứu viện, Thẩm Cường thấy nữ nhi có khả năng, lại càng không gò bó nàng.
Nhờ vậy, nữ binh của Thẩm Thanh ngày càng phát triển mạnh lên. Sau này cao đến ngàn người, chẳng qua đội ngũ như vậy trong mắt người đời cũng chỉ là một tiểu hài tử, khi nhắc tới thường cười trừ cho qua.
Tuy chỉ có một đội ngũ như vậy thế nhưng khi Thánh tổ Hoàng đế tấn công Vân Châu lại sinh ra tác dụng trọng yếu. Lúc ấy Thánh tổ trải qua muôn vàn khó khăn chiếm được Vân Châu, nhưng lại bị một gã võ tướng chính trực để xảy ra sơ suất khiến Thánh tổ bị dũng tướng nổi tiếng nhất tiền triều Vương Phú Thịnh chặt đứt đường lui. Khi đó Thánh tổ suýt chút nữa không thể vượt qua, một mình xâm nhập, cứu viện chậm chạp không đến, Thánh tổ bị bao vây nhiều ngày, đã sớm hết đạn cạn lương, có thể nói là đã đi tới đường cùng, cho là có thể ngã xuống tại Vân Châu.
Không ngờ Thẩm Thanh đã dẫn đội nữ binh của nàng tiến vào Vương Phú Thịnh bất thình lình tấn công đội binh tuần phòng, bắt sống vị mãnh tướng tiếng tăm lừng lẫy của tiền triều! Chủ tướng bị bắt lập tức lòng quân tan rã. Thánh tổ đúng lúc nhìn rõ, phản công trở lại rốt cục cũng gỡ bỏ được khó khăn, đội nữ binh của Thẩm Thanh cũng bởi vậy mà nổi danh thiên hạ, Thẩm Thanh một trận chiến thành danh, sau đó ngay cả Thẩm Cường cũng không dám coi khinh nữ nhi mười sáu tuổi của mình.
Sau Thẩm Thanh lại tham dự thêm mấy trận chiến sự, mặc dù không lập đại công, nhưng vẫn có thu hoạch. Cũng chính bởi vì Thẩm Thanh từng có công cứu giá, lại thêm có nhiều chiến tích. Sau khi Thẩm Cường qua đời, là con nối dòng duy nhất của hắn, tuy là nữ tử, Thái tổ hoàng đế lại ngoại lệ hạ chỉ lệnh Thẩm Thanh kế thừa tước hầu Phượng Dương của Thẩm Cường, trở thành một vị nữ Hầu gia thượng đẳng trong sách sử.
Những điều này là do những người xa lạ kể lại, nhưng Vũ Đức ba năm sau đó Thẩm Thanh đã gần hai mươi tám tuổi, đúng là vô hôn vô xứng (ý nói khó tìm người xứng đôi vừa lứa để gả). Người này mắt cao hơn đầu, nữ nhi khăng khăng không lấy chồng Thẩm Cường rất bất đắc dĩ, đích thân chọn lựa con rể cho Thẩm Thanh. Thế nhưng lần nào Thẩm Thanh cũng không vừa ý, mà Thẩm Cường lại xem nữ nhi như bảo bối, cảm thấy nữ nhi của mình xuất sắc, đương nhiên phải tìm cho bằng được một nam tử tốt nhất để có thể xứng đôi với nàng. Vì vậy cứ chọn lựa mãi, đến khi Thẩm Thanh mười tám tuổi trong kinh đều đồn đãi rằng hầu nữ Phượng Dương quá mức bưu hãn nên không thể gả đi. Lúc này Thẩm Cường mới giật mình vì tuổi tác nữ nhi đã rất lớn, bắt đầu lo lắng.
Cho dù Thẩm Thanh tuổi cũng đã lớn, nhưng bên ngoài lại có danh tiếng tốt. Nữ tử như vậy, tuy có thế gia cao quý, nhưng không được nhà quan lại yêu thích. Thẩm Thanh lại một lòng muốn tìm được người ngưỡng mộ trong lòng, Thẩm Cường lại không muốn nữ nhi bị tủi thân. Bấy giờ để tìm được vị hôn phu đúng là càng khó khăn hơn so với mấy năm trước. Sau đó, Thẩm Cường đã thay đổi suy nghĩ tuyển con rể của mình, chỉ tiếc phàm là nam tử có tiền đồ, có thân thế tốt, có tình tình tốt đều không thể khiến người ta tới cửa làm rể. Người Thẩm Cường tìm Thẩm Thanh đều không vừa ý, đồng thời Thẩm Cường cũng không nhẫn tâm bức bách nữ nhi. Cứ như vậy một năm lại một năm, Thẩm Thanh rốt cuộc đã hai mươi tám tuổi, không còn là tuổi khuê nữ nữa, không người hỏi thăm.
Bấy giờ Thẩm Cường bệnh nặng, đương nhiên điều không yên lòng nhất chính là nữ nhi! Vừa khéo năm nay tân khoa tiến sĩ diễu phô. Thẩm Thanh nhưng lại liếc mắt một cái liền coi trọng một thanh niên tiêu sái, phong lưu phóng khoáng Thám hoa Tôn Hi Tường! Sauk hi Thẩm Cường biết được, lập tức kích động lệnh cho người nâng vào cung. Thẩm Cường là lão công thần khai quốc, dưới gối chỉ có một nữ nhi duy nhất, lại thêm Thẩm Thanh và Thái tổ hoàng để cùng nhau lớn lên, dựa vào điểm ấy tất nhiên là nhất cầu tất ứng (cầu chắc chắn sẽ đáp ứng), lập tức Thái tổ hoàng đế hạ chỉ lệnh Tôn Hi Tường ở rể Phượng Dương hầu phủ.
Cái này gọi là vợ già chồng trẻ, lại là nam tử ở rể, chính là cánh cửa nhà giàu, chú rể lại là người tiếng tăm lừng lẫy, cuộc hôn sự này có thể nói là ai cũng biết, gần như mọi người trong kinh thành đều nói chuyện một cách say sưa về sự việc này.
Một Thám hoa phong lưu phóng khoáng đi ở rể hầu phủ, tự nhiên cũng làm tan nát không ít trái tim của các khuê cát nữ tử. Nay Tôn Hi Tường đã đứng tuổi, tuy là thiếu khí chất phân ngọc thụ lâm phong kia, nhưng vẫn như trước có phong thái không tầm thường.
Chỉ thấy dáng người hắn cao ngất, mặt mày sáng sủa, ánh mắt trấn tĩnh, tư thái thong dong mà ổn trọng, mặc một bộ quần áo màu tím, đầu đội kim quan, quý tức bức người. Giờ phút này hắn dùng vẻ mặt từ ái nhìn Tuệ An, dịu dàng cười.
“Hôm nay nhìn khí sắc An nương rất tốt, nghe con trai Phúc Toàn nói đã thỉnh Thái y viện Lí Y Chính xem qua rồi hả? Bệnh đã thuyên giảm hay chưa?”
Phương ma ma thấy hắn hỏi như vậy, cúi người, trả lời: “Lí Y Chính nói cô nương đã hết sốt, chẳng qua do cơ thể bị thiếu nước, dương khí bị dồn nén, cô nương vẫn còn hơi khó chịu, chỉ cần chăm sóc tốt, nô tỳ sai Thu nhi đi đun thuốc rồi.”
Tuệ An nhìn Tôn Hi Tường, cắn nhanh môi dưới, dùng hết toàn lực mới ngăn chặn xúc động muốn gào thét.
Hạ nhi dâng trà, Tuệ An mới ngăn chặn được tâm tình vốn đang bị kích động, chậm rãi tiến lên hành lễ với Tôn Hi Tường, tay cũng không tự chủ nắm chặt quần áo.
“An nương thỉnh an phụ thân, làm phiền phụ thân lo lắng, An nương thật có lỗi.”
Tuệ An thi lễ trái lại làm cho Tôn Hi Tường sửng sốt, Phương ma ma cũng ngẩn ra. Lúc này Tuệ An mới nhớ tới kiếp trước bởi vì được Thẩm Thanh bảo hộ, tính tình tự nhiên cũng giống như mẫu thân, ở mặt cấp bậc lễ nghĩa rất là khiếm khuyết.
Thêm việc nàng mới là tiểu chủ tử duy nhất của Phượng Dương hầu phủ. Cho nên không hề hành lễ với Tôn Hi Tường. Chẳng qua sau khi gả vào vương phủ, mới biết được lễ tiết có bao nhiêu trọng yếu với nữ tử, lập tức dồn hết tâm tư tham gia một lớp học để sửa chữa khuyết điểm.
Tôn Hi Tường nhìn nữ nhi trước mắt cử chỉ đoan trang hành lễ với mình, đón nhận hai tròng mắt trầm tĩnh không tạp chất của nàng, bỗng chốc cảm thấy xa lạ, giống như chỉ sau một đêm không thấy nữ nhi này đã thay đổi hoàn toàn thành một người khác.
Tâm trạng hắn thoáng một cái, sửng sốt một lúc, mới cười nói: “An nương đã lớn rồi, rốt cuộc cũng biết hành lễ với phụ thân. Bây giờ cơ thể đang bị bệnh nên rất yếu, mau đến ngồi xuống bên người phụ thân.”
Trên mặt Tôn Hi Tường hiện lên một nụ cười từ ái, vẻ mặt quan tâm, nhưng Tuệ An cẩn thận quan sát có thể thấy trong mắt hắn có một tia lãnh ý, nụ cười của hắn sâu không thấy đáy, dáng vẻ tươi cười dối trá như vậy. Chỉ tiếc nàng phát hiện quá muộn, kiếp trước nàng vẫn cho rằng phụ thân thật tâm thương yêu nàng!
Tâm tình Tuệ An thoáng lạnh như băng, sau khi ngồi xuống cũng không hề ra tiếng. Tôn Hi Tường nhận ra sự trầm tĩnh của nữ nhi. Chẳng qua hắn cho rằng vì Tuệ An bị bệnh nên mới như vậy, do đó không để ở trong lòng, chỉ một câu một câu nói chuyện với Tuệ An.
Hai phụ tử mỗi bên đều có tâm tư nên chỉ hàn huyên vài câu. Tuệ An trong thấy Tôn Hi Tường đã uống cạn hai ly trà vẫn chưa chịu đứng dậy, có lẽ hắn có việc muốn phân phó. Quả nhiên, Tôn Hi Tường căn dặn Tuệ An vài câu linh tinh chú ý thân thể thuận tiện chuyển đề tài, hỏi:
“An nương còn nhớ dì Kha và muội muội Tâm Từ không? Khoảng thời gian trước phụ thân mang các nàng đến làm khách trong phủ, còn nhớ hình như An nương rất thích các nàng.”