Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bạch Phàm nóng lòng dẫn bà Bạch đi bệnh viện kiểm tra nên cũng không chú ý đến ánh mắt bất thường của Công Nghi Bác, hắn cám ơn Công Nghi Bác rồi gật gật đầu, lấy ra một tờ danh thiếp đưa cho Công Nghi Bác, “Rất cám ơn về chuyện hôm nay, tôi phải dẫn mẹ đến bệnh viện kiểm tra, đây là danh thiếp của tôi, sau này có cần hỗ trợ thì cứ liên hệ khi nào cũng được.”
Công Nghi Bác còn đang đắm chìm trong suy nghĩ, vì vậy phản ứng hơi chậm một chút, cho đến khi Bạch Phàm đã dẫn bà Bạch đi xa thì hắn mới cười khanh khách, trong tay vẫn cầm danh thiếp, sau này có cần hỗ trợ thì cứ liên hệ khi nào cũng được, rất hiếm khi có người sẽ nói những lời như vậy với hắn, loại cảm giác này….thật kỳ diệu.
Công Nghi Bác cúi đầu nhìn vào tờ danh thiếp trong tay, lại phát hiện tờ danh thiếp này quá mức sạch sẽ, mặt trên chỉ có tên và số điện thoại liên hệ, không có hòm thư, không có chức danh cũng không có tên công ty….Loại danh thiếp như vậy rất hiếm thấy, nếu không phải bối cảnh sạch sẽ như tờ giấy trắng nên không có gì để viết thì chính là một người đã đứng trên đỉnh của một ngành nghề nào đó, khinh thường việc giới thiệu này nọ.
Thoạt nhìn tuổi tác và cách nói chuyện của người nọ thì chắc chắn sẽ không phải là người không có địa vị, hơn nữa chất liệu của tờ danh thiếp rất đặc biệt, không phải người bình thường có thể sử dụng. Nhìn hai chữ Bạch Phàm trên tờ danh thiếp, Công Nghi Bác có một chút mơ hồ, suy nghĩ một lúc, rốt cục hắn vẫn cất tờ danh thiếp vào trong túi, tiếp tục đi khảo sát cùng vài quản lý của chi nhánh công ty tại nơi này.
Kết quả kiểm tra sức khỏe của bà Bạch không có gì đáng ngại, chỉ bị trầy da và bầm tím một chút, về nhà thoa thuốc và nghỉ ngơi một thời gian là có thể trở lại như thường. Nhưng bà Bạch bị chuyện lần này ám ảnh, không còn dám mang trang sức trên người, ngày thường cũng ít khi ra ngoài.
Ông Bạch biết chuyện cũng trách mắng bà Bạch một chút, trong lòng nghĩ đến mà sợ nhưng đến khi nói ra lại là, “Đã sớm nói với em đừng đeo mấy thứ kia (http://fynnz.wordpress.com/2012/01/14/nh%E1%BB%8B-phan-chi-nh%E1%BA%A5t-giao-ch%E1%BB%A7-ch%C6%B0%C6%A1ng-51/” o “Powered by Text-Enhance), vậy mà ngày nào em cũng đeo, nhìn xem chuyện gì đã xảy ra, tài bất lộ bạch, nguyên tắc đơn giản như vậy mà em cũng không biết hay sao….” (tài bất lộ bạch=không để lộ của cải ra ngoài)
Bạch Phàm nghe ông bà Bạch đối thoại, trong lòng khẽ cười thầm, hắn lặng lẽ lui về phòng của mình, lưu lại không khí cho hai người đang khắc khẩu một chút nhưng vẫn rất quan tâm đến nhau.
Nghĩ đến cha mẹ cả đời sống vì nhau, Bạch Phàm cũng nhịn không được mà nghĩ đến, nếu có một người bạn đời thì cũng không tệ, dù sao khi già cả xấu xí không thể cử động vẫn còn có người không chán ghét mà ở bên cạnh bầu bạn.
Nhưng nghĩ đến chuyện này thì kỳ dị chính là khuôn mặt của Ân Duệ lại xuất hiện trước mắt hắn, hắn vội vàng lắc đầu, vứt bỏ gương mặt đột nhiên xuất hiện trong tư tưởng, tuy rằng hắn và Ân Duệ đã bầu bạn giúp đỡ nhau suốt mười năm qua, nhưng hắn làm sao có thể tưởng tượng khuôn mặt của vợ mình lại là Ân Duệ? Tuy rằng Ân Duệ quả thật rất được, nhưng hắn làm sao có thể tưởng tượng Ân Duệ trở thành phụ nữ cơ chứ….Mang theo một chút cảm giác tội lỗi, người đàn ông vẫn chưa bị bẻ cong lập tức bò lên giường đi ngủ.
Nhưng đến khi tỉnh dậy trong căn phòng cổ kính, nhìn vào khuôn mặt của Ân Duệ trong gương, Bạch Phàm lại bị ma xui quỷ khiến thế nào mà viết xuống, “Ân Duệ à, ngươi có biểu tỷ hay biểu muội nào giống ngươi như đúc hay không?”
Ân Duệ lúc đầu vẫn chưa hiểu được ngụ ý của vấn đề mà Bạch Phàm đang hỏi, đợi đến khi hiểu được thì sắc mặt liền xanh mét, thậm chí quên mất cách xưng hô ta và người vẫn hay dùng với Bạch Phàm mà lại sử dụng bổn tọa, “Mẫu thân của bổn tọa mất sớm, bổn tọa tin tưởng mình không có bất kỳ tỷ muội nào, từ tám đời tổ tiên cũng không có, bổn tọa sau này cũng sẽ không có nữ nhi hay chất nữ, cho nên, khiến Ngươi, Thất, Vọng.”
Nhìn hồi âm của Ân Duệ, Bạch Phàm có một chút ngượng ngùng, chẳng phải là chỉ hỏi thăm chị em của Ân Duệ một chút thôi sao, có cần phải kích động như vậy hay không, thậm chí ngay cả con gái cháu gái cũng viết ra. Bạch Phàm thề với trời, cho dù sau này con gái của Ân Duệ xinh đẹp như thiên tiên, có khuôn mặt giống Ân Duệ như đúc thì hắn tuyệt đối cũng không dám có bất cứ tà niệm nào.
Vì chuyện này mà Bạch Phàm phải mất vài ngày mới dần dần dỗ dành được Ân Duệ. Nhưng chỉ có Ân Duệ mới biết ngoại trừ hai ngày đầu là hắn thật sự có một chút tức giận, nhưng mấy ngày sau hơn phân nửa đều là giả vờ, hết thảy chỉ vì muốn làm cho lực chú ý của Phàm dừng lại trên người của mình lâu một chút. Giữa hắn và Phàm chỉ gắn bó qua những lá thư này, sự gắn bó rất mỏng manh và yếu ớt, không thể hấp dẫn bằng những thứ có thể trực tiếp nhìn thấy và đụng đến, cho nên hắn đã sớm học cách làm thế nào để hấp dẫn sự chú ý của Phàm, hắn hưởng thụ cảm giác Phàm quan tâm đến hắn, vì điều này mà hắn không tiếc trả giá đắt.
……..
Hằng năm vào ngày nhân duyên là thời khắc tất cả nam lẫn nữ đều xao động, tương truyền nếu kết thành phu thê vào ngày này thì sẽ được chúc phúc cả đời, những người có mối tình đầu cũng sẽ lựa chọn ngày này để bày tỏ tâm ý của mình với người trong lòng.
Loại không khí tràn ngập màu hồng này không chỉ ảnh hưởng đến đông đảo nam nữ thiếu niên, ngay cả Giáo chủ Hắc Nguyệt thần giáo đã trưởng thành chính chắn cũng bắt đầu đứng ngồi không yên.
Ân Duệ vẫy lui mọi người trong phòng, hắn đã cầm bút ngồi yên trước bàn được nửa canh giờ, ngày nhân duyên này là ngày nhân duyên đầu tiên kể từ khi hắn trưởng thành, đối với mỗi người mà nói thì đây là ngày vô cùng có ý nghĩa. Hắn quyết định trong ngày đặc biệt này sẽ làm ra một chuyện quan trọng. Chuyện này có lẽ rất mạo hiểm, hắn định cả đời sẽ giấu ở một nơi mà không ai biết, nhưng đây là một cơ hội, một cơ hội làm cho Phàm biết được tâm tư mà hắn không muốn ai biết, vẻ mặt của Ân Duệ trở nên kiên định, đề bút cân nhắc dùng từ ngữ, từng chữ từng chữ viết xuống khát vọng chân thật nhất từ đáy lòng, bày tỏ với Phàm tâm tư thầm kín của mình…..
Sau khi viết xong, Ân Duệ cẩn thận đọc lại một lần nữa, xác nhận không còn gì sai sót thì hắn mới cuộn tờ giấy tràn ngập tâm ý rồi nhét vào ống trúc nhỏ bằng nửa ngón tay, tiếp theo liền dùng sáp đèn cầy để bịt kín, xử lý như vậy thì tờ giấy trong ống trúc có thể được bảo quản rất lâu, chống thấm nước và hư hao, vài năm thậm chí hơn mười năm sau lấy ra thì chữ viết vẫn rõ ràng như cũ. fynnz.wordpress.com
Ân Duệ đem ống trúc nhỏ đặt vào một chiếc túi tinh xảo, sau đó đặt lên bộ bạch y. Nhìn chiếc túi nằm trên bạch y, hắn có một chút xuất thần, không biết đến khi nào thì Phàm mới phát hiện bí mật trong chiếc túi này.
“Phàm, ta rất thích chiếc túi mới này, mỗi ngày ngươi phải mang theo, không được phép thay đổi.”
“Hảo, tuân lệnh.”
………
Chấm dứt vài ngày khảo sát, Công Nghi Bác về đến thành phố S, toàn thân mệt mỏi, hắn chỉ muốn tắm rửa rồi đánh một giấc cho đã, khi đang thay đồ thì bất chợt một tờ danh thiếp rơi xuống đất, hắn nhìn thấy hai chữ Bạch Phàm, suy nghĩ một chút rồi cúi người cầm lấy, để vào trong hộp đựng danh thiếp của mình.
Bạch Phàm vẫn ở lại thành phố Z, bởi vì bà Bạch bị hoảng sợ khi gặp chuyện cướp giật, cho nên hắn giành thêm nhiều thời gian để ở bên cạnh bà Bạch, bà Bạch gần đây ít khi ra ngoài, nhưng lại không chịu ngồi yên, đột nhiên nổi hứng muốn mua vải rồi tự mình may cho Bạch Phàm một bộ quần áo, Bạch Phàm tùy ý để mẹ đo đi đo lại, kết quả làm ra một bộ đồ rất được, chỉ là hơi chật một chút. Nhìn bà Bạch loay hoay muốn sửa lại, Bạch Phàm vội vàng khen bộ đồ mặc rất đẹp rồi mang đi, vì bộ đồ này đã bị sửa tới sửa lui rất nhiều lần, nếu tiếp tục sửa nữa thì chắc là khỏi mặc.
Nhìn bà Bạch chuyển tầm mắt như hỏa lực lên người của ông Bạch, Bạch Phàm không nói một tiếng nào mà chỉ lẳng lặng trốn về phòng của mình. Nhìn bộ đồ trong tay, Bạch Phàm ướm thử ở trước gương, mặc vào trên người của mình thì hơi chật một chút, nhưng nếu để Ân Duệ mặc thì hình như rất vừa vặn, tên nhóc kia ăn bao nhiêu cũng không hề béo.
Bạch Phàm thở dài một cách đáng tiếc, bất đắc dĩ hắn không có cách nào đem bộ đồ đến đó, nếu không hắn có thể biến suy nghĩ của mình thành hiện thực. Bạch Phàm đang than thở thì tiếng chuông trong di động đột ngột vang lên, Bạch Phàm nhìn vào màn hình, hơi do dự một chút, sau đó mới bắt máy, “Alô.”
“Là tôi, nghe nói cậu quay về thành phố Z rồi, đến lúc thực hiện lời hứa được chưa? Sao, đến khi nào thì gặp.” Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của La Suất.
“Đương nhiên rồi, tôi lúc nào cũng rảnh, thời gian và địa điểm thì cậu cứ quyết định, ha ha, tôi chỉ phụ trách ăn thôi, không mang theo tiền đâu nha.” Bạch Phàm nói đùa.
“Sẽ không để cậu bị đói đâu, tôi chỉ để mình đói chứ làm sao có thể để cậu bị đói cho được.”
Sau khi nói ra một câu hơi ám muội thì hai người đồng thời im lặng, sau đó lại giả vờ như chưa từng xảy ra cái gì, tiếp tục nói đùa vài câu, định ra ngày giờ và địa điểm gặp mặt.
La Suất vốn định gặp nhau vào buổi tối cùng ngày, nhưng Bạch Phàm thấy thời gian không còn sớm, sau khi cơm nước xong xuôi thì khó có thể trở về trước tám giờ, như vậy sẽ gặp rắc rối to, vì thế thời gian gặp mặt của hai người phải chuyển sang giữa trưa ngày hôm sau tại một nhà hàng rất nổi tiếng.
Trưa hôm sau, Bạch Phàm đúng giờ đến nhà hàng mà hai người đã hẹn, không cần tìm kiếm thì đã thấy La Suất đang ngồi chờ ở một góc.
Bạch Phàm đi ra phía trước, “Chờ lâu chưa.”
“Không lâu, mới tới thôi.” La Suất thản nhiên nói.
Người phục vụ vừa rót trà cho Bạch Phàm, thuận tiện cầm thực đơn đứng chờ gọi món, trên mặt của người này hơi co giật một chút, trong lòng thầm nói, nửa buổi sáng ngài đã đến, ngồi ở chỗ này hai tiếng bắt tôi rót bao nhiêu tách trà cho ngài, vậy mà còn bảo là mới tới.
La Suất đem thực đơn đưa cho Bạch Phàm, “Cậu gọi đi, thức ăn ở đây được lắm đó.”
“Ừ.” Bạch Phàm tiếp nhận thực đơn, hắn vẫn nhớ mấy món La Suất thích ăn, vì vậy gọi một ít món mà hai người đều hợp khẩu vị, nhưng đến khi buông thực đơn xuống thì hắn lại bị ánh mắt của La Suất hù cho nhảy dựng.
La Suất nhìn hắn thật sâu, “Cậu vẫn còn nhớ rõ.”
Bạch Phàm mỉm cười một chút mà không nói gì, bởi vì hắn đột nhiên nghĩ đến một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng, mười năm trôi qua chẳng lẽ La Suất vẫn còn nhớ thương hắn? Hắn chỉ muốn cùng La Suất trở lại làm bạn như trước chứ không phải là bạn trai.
Khi dùng bữa, hai người có một chút trầm mặc, không khí lại trở nên kỳ dị, cho đến khi một đĩa tôm càng được bưng lên thì bầu không khí đang ngưng kết mới có một chút thay đổi, sau khi La Suất thấy tôm thì tự động lột vỏ, chấm một chút dấm chua sau đó đặt vào trong chén của Bạch Phàm. Dường như thời gian đang quay về quá khứ, bọn họ nhớ lại mười năm trước.
Khi đó mỗi một lần ăn tôm đều do La Suất lột vỏ, Bạch Phàm mang theo vẻ mặt đại gia ngồi bên cạnh chờ được ăn, làm cho hai người còn lại ở trong phòng phải nghiến răng nghiến lợi. Bọn họ từng mắng chửi sỉ vả Bạch Phàm và La Suất, nhưng lần nào cũng bị Bạch Phàm nói một câu, có bản lĩnh thì đi tìm một người giống như vậy đi. Sau đó hai người nọ cũng thật sự bị Bạch Phàm và La Suất khiêu thích, bắt đầu tự tay lột vỏ tôm rồi đút cho nhau, nhưng chưa ăn được mấy miếng thì vẻ mặt như bị táo bón mà lập tức ngừng lại, từ đó về sau làm như không thấy đủ loại hành vi của Bạch Phàm và La Suất.
La Suất đặt một con tôm vào trong bát của Bạch Phàm, Bạch Phàm liền ăn hết một con, hai người dần dần khôi phục sự ăn ý như lúc trước, trên mặt của Bạch Phàm cũng xuất hiện một chút tươi cười….dù sao cũng từng là bạn thân của nhau….
Trước cửa nhà hàng, người phục vụ lại nghênh đón hai vị khách, trong đó có một người béo phệ, cái bụng to đến mức muốn bung cúc áo, người còn lại có dáng người cao gầy tinh tế, ăn mặc hợp thời, tóc nhuộm hightlight đỏ, là một người đẹp trai.
Người trẻ tuổi đi theo tên mập đến một góc rồi ngồi xuống, sau khi gọi món thì hết thảy vẫn bình thường, nhưng dần dần có thể nhìn ra bàn tay của cái tên béo phệ kia bắt đầu làm ra vài động tác xấu xa ở dưới bàn, nhưng người thanh niên vẫn không có phản ứng gì, ngược lại còn tươi cười rót rượu, nếu nhìn kỹ sẽ nhìn ra nụ cười của người thanh niên rất chuyên nghiệp.
Ngay khi tên béo phệ kia đang rơi vào cảnh đẹp thì lại phát hiện người thanh niên mất tập trung, hắn bất mãn nhìn theo tầm mắt của người thanh niên thì nhất thời liền nhìn thấy La Suất và Bạch Phàm.
Vừa nhìn thấy La Suất thì ngay lập tức đôi mắt ti hí nhất thời trở nên lạnh lẽo, giọng nói không ra nam cũng không ra nữ, Chậc chậc, hèn gì em bị thất thần như vậy, hóa ra là gặp lại tình cũ, đi, anh dẫn em đến đó chào một tiếng.”
Người thanh niên lập tức biến sắc, vội vàng nói, “Hà tổng, không cần đâu.”
“Không cần? Anh lại càng muốn, sao, em thấy tình cũ nhanh như vậy đã tìm được niềm vui mới mà không ghen hay sao?” Người tên Hà tổng cười một cách xấu xa, lập tức kéo tay của cậu thanh niên đứng dậy rồi đi về hướng của La Suất. Cậu thanh niên này là một mb nổi tiếng của một hộp đêm cao cấp, La Suất từng nuôi hắn một thời gian rất dài, làm cho hắn đến bây giờ vẫn còn nhớ mãi không quên. Nhưng Hà tổng là một người có địa vị không thấp, đương nhiên sẽ không vì một mb mà đi đánh ghen trước mặt mọi người, hắn đến chỗ của La Suất đơn giản bởi vì công ty của La Suất là đối thủ cạnh tranh của hắn, gần đây mới đoạt lấy một dự án lớn khỏi tay hắn, hắn thật sự nuốt không trôi vụ này.
Thấy có người lạ đến gần, người đầu tiên phát hiện là Bạch Phàm, La Suất cũng ngẩng đầu nhìn thấy hai người đang bước đến, sau khi nhận ra là ai thì nét mặt của hắn cũng trở nên nghiêm trọng, buông xuống con tôm đang lột được phân nửa, hắn dùng khăn ướt lau tay, cau mày nhìn hai người đang tiến đến gần.
Nếu là bình thường thì hắn sẽ không đặt hai người này vào mắt, nhưng hôm nay có Bạch Phàm bên cạnh, trong khi cái thằng cha kia miệng thối cỡ nào thì mọi người đều biết.