Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bởi vì bức tranh kia (http://fynnz.wordpress.com/2012/01/26/nh%E1%BB%8B-phan-chi-nh%E1%BA%A5t-giao-ch%E1%BB%A7-ch%C6%B0%C6%A1ng-63/” o “Powered by Text-Enhance) quá mức khó có thể chấp nhận, cho nên Bạch Phàm trốn tránh một thời gian. Hắn không viết thư cho Ân Duệ, cũng không nhận được thư của Ân Duệ, sau khi chặt đứt cách liên hệ duy nhất với Ân Duệ thì Bạch Phàm mới phát hiện thời gian rảnh rỗi của mình rất nhiều, cảm giác Ân Duệ giống như hoàn toàn tiêu thất khiến hắn đặc biệt khó chịu, hắn không viết thư cho Ân Duệ là vì mất tự nhiên, còn Ân Duệ thì sao, rõ ràng là người làm sai mà lại đột nhiên mai danh ẩn tích như thế? Bạch Phàm nghẹn vài ngày, rốt cục không thể tiếp tục chịu đựng, hắn nhìn Ảnh Thất đang nướng thịt ở một bên, sau đó lên tiếng, “Ảnh Thất, ngươi có giấy bút hay không?”
Ảnh Thất lật miếng thịt nướng một chút rồi ngẩng đầu nhìn Bạch Phàm, “Giấy bút?”
“Ừ, ta muốn viết vài thứ, ngươi có hay không?” Bạch Phàm hỏi.
Ảnh Thất trầm mặc một hồi rồi lắc đầu.
Nhìn thấy Ảnh Thất lắc đầu, Bạch Phàm có một một chút thất vọng, chẳng qua cũng không có gì bất ngờ, ở nơi hoang vu như vậy thì làm sao có giấy bút, ngay cả nệm giường hay chăn màn cũng không có thì miễn bàn đến những thứ đắt tiền như giấy bút, Bạch Phàm suy nghĩ một chút rồi lại hỏi, “Vậy có cái gì có thể thay thế giấy bút hay không, có thể lưu lại chữ viết là được.”
Ảnh Thất nhìn ánh mắt chờ mong của Bạch Phàm, rốt cục gật đầu, hắn buông xuống miếng thịt nướng rồi đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau đã quay lại với một chiếc lá rất lớn, hắn đem chiếc lá đặt trước mặt Bạch Phàm, đồng thời dâng lên một nhánh cây được gọt dũa tinh tế.
Bạch Phàm nhìn chiếc lá có bề ngoài như vòng tròn, ngầm hiểu rõ mà gật đầu, cầm nhánh cây viết thử hai nét lên mặt lá, quả nhiên trên bề mặt lá để lại dấu vết màu xanh đậm, Bạch Phàm suy nghĩ một chút từ ngữ rồi bắt đầu dùng nhánh cây viết thư cho Ân Duệ trên chiếc lá đơn sơ.
Bạch Phàm rất muốn hỏi Ân Duệ về chuyện xuân cung đồ, nhưng vẫn có cảm giác hơi khó mở miệng, hết nhẫn lại nhịn, rốt cục Bạch Phàm cũng không hỏi mà chỉ thuật lại tiền căn hậu quả của việc rơi xuống vực thẳm, bao gồm chuyện ngày đó hắn dẫn Ân Nam Hàn ra khỏi hang động rồi bất cẩn để cho Ân Nam Hàn chạy thoát, tiếp theo là bị đuổi giết, bị ép đến vách núi rồi đột nhiên Ảnh Lục phản bội, cuối cùng là bị đâm một nhát và ngã xuống vực. Nghĩ đến Ảnh Lục, Bạch Phàm nhắm mắt lại, cho dù đến lúc này mà hắn vẫn không hiểu vì sao một ám vệ trung thành và tận tâm với hắn như vậy lại phản bội hắn, chẳng lẽ bị Ân Nam Hàn mua chuộc?
Dùng lá cây để viết thư cực kỳ bất tiện, dùng lực nhẹ thì chữ viết rất mờ, dùng lực mạnh thì dễ làm rách chiếc lá, viết gần nửa canh giờ thì Bạch Phàm mới hoàn thành nhiệm vụ. Nhìn chiếc lá, Bạch Phàm giống như vừa hoàn thành một chuyện lớn, hắn thở phào nhẹ nhõm, mấy ngày nay không liên hệ với Ân Duệ, e rằng Ân Duệ từ lúc tỉnh lại đã không hiểu vì sao tự nhiên đang từ trong Hắc Nguyệt thần giáo lại rơi xuống vực thẳm hoang vu này, càng miễn bàn trên người bị trọng thương, thật sự có thể nói là tai bay vạ gió. fynnz.wordpress.com
Khi Bạch Phàm viết thư, Ảnh Thất vẫn ngồi ngay ngắn bên đống lửa cách Bạch Phàm một khoảng để nướng thịt, vẻ mặt chuyên chú, ngay cả liếc mắt nhìn cũng không có, tỏ vẻ rất kiêng dè. Cho đến khi Bạch Phàm viết xong thư, cẩn thận đặt chiếc lá vào trong lòng thì Ảnh Thất mới cầm miếng thịt nướng đi qua, “Giáo chủ, thịt đã nướng xong, ngài ăn một chút đi.”
“Ừ.” Bạch Phàm gật đầu.
Đây là gà rừng nướng, khi nướng thì phần da bên ngoài giòn rụm còn bên trong thì mềm và thơm, hơn nữa đây chính là món ăn thôn quê chính tông, tuy rằng không có gia vị nhưng lại rất thơm. Ảnh Thất dùng chủy thủ cắt một miếng thịt nướng đưa cho Bạch Phàm, Ảnh Thất không chỉ có võ nghệ tốt mà công phu cắt thịt cũng đặc biệt cao, mỗi một miếng thịt đều mỏng như cánh ve, vừa vào miệng liền tan ra, sau khi Bạch Phàm ăn vài miếng thịt nướng thì cũng nhịn không được mà thở dài, “Cũng may gặp được ngươi, nếu không ta sẽ chết đói mất.”
Từ khi gặp lại, Ảnh Thất vẫn luôn trầm mặc nhưng sau khi nghe xong những lời này thì trong mắt cũng nhịn không được mà xuất hiện một chút ấm áp.
Bạch Phàm ăn xong thịt nướng, ở dưới vực thẳm này không có công văn cần hắn xử lý, càng không có hoạt động giải trí nào khác, hơn nữa trên người có thương tích, ngoại trừ nằm thì chỉ có thể nằm, Bạch Phàm không ngờ cứ trơ mắt như thế mà dần dần có thể buồn ngủ.
Ảnh Thất ngẩng đầu khỏi đống lửa, lẳng lặng nhìn khuôn mặt an giấc của Bạch Phàm, dường như hắn không biết mệt mỏi, vẫn duy trì một động tác, an vị suốt cả đêm, cho đến khi lửa trại chỉ còn một đống tro tàn, bên ngoài cũng tờ mờ sáng, những tia nắng ban mai bắt đầu chiếu rọi. Ngồi yên một đêm rốt cục Ảnh Thất cũng cử động, hắn đứng dậy đi đến bên cạnh Bạch PHàm, đưa tay đắp lại chiếc áo khoác mỏng manh trên người Bạch Phàm, lại sờ khuôn mặt đã tiều tụy không ít, hắn biết chỉ có lúc này thì người đang nằm mới thật sự đi vào giấc ngủ, mặc kệ có động tĩnh gì cũng sẽ không tỉnh, đáng tiếc, Ảnh Thất thở dài một hơi, thời gian quá ngắn.
Nhìn thấy ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, mới vừa rồi trên mặt vẫn còn nét nhu hòa thì hiện tại thần sắc của Ảnh Thất lại trở nên thận trọng, hắn đưa tay thâm nhập vào trong lòng của Ân Duệ, lấy ra chiếc lá kia, đồng thời khi người đang nằm vừa có động tĩnh thì ngón tay của hắn lập tức đảo ngược, một thanh chủy thủy lóe sáng kề ngay trên cổ của Ân Duệ, “Đừng nhúc nhích.”
Ẩn Duệ mở mắt, dưới đáy mắt vẫn lạnh lùng, hắn nhìn thanh chủy thủ kề sát cổ, thần sắc vẫn bình tĩnh, hiển nhiên không hề bất ngờ đối với sự đối xử như vậy, nhưng ngay sau đó hắn chú ý đến chiếc lá mà Ảnh Thất đang cầm trong tay, mặt trên khắc đầy dấu vết, đồng tử của Ân Duệ lập tức co rút một chút, cơ hồ liền hiểu được đó là cái gì, đó là thứ mà hắn đã mong đợi nhiều ngày qua, thư của Bạch Phàm!
“Đưa cho ta.” Ân Duệ vừa dứt lời thì muốn đi giật chiếc lá nhưng lại bị thanh chủy thủ trên cổ ngăn cản.
Ảnh Thất cầm chủy thủ trong tay, không hề nhúc nhích, dùng giọng điệu vừa lạnh lùng vừa cứng rắn mà chưa bao giờ triển lãm trước mặt Bạch Phàm, “Xin thứ lỗi cho thuộc hạ không thể tuân mệnh.”
“Ngươi.” Ân Duệ nghiến răng ken két, lạnh lùng nhìn Ảnh Thất.
Trong mắt của Ảnh Thất hiện lên một chút trào phúng, “Thương thế của Giáo chủ chưa lành lặn, không tiện cử động, tốt nhất để cho thuộc hạ giúp ngài nghỉ ngơi một hồi.” Vừa dứt lời thì Ảnh Thất xuất thủ như chớp, điểm trúng đại huyệt quanh thân của Ân Duệ, làm cho Ân Duệ không thể nhúc nhích, cũng may Ảnh Thất vẫn còn một chút băn khoăn nên lưu lại cho Ân Duệ khả năng được nói chuyện.
Sau khi hoàn toàn chế trụ Ân Duệ thì Ảnh Thất mới thu hồi chủy thủ, cầm lấy chiếc lá rồi đứng sang một bên để xem.
Nhìn thấy tình cảnh này, đôi mắt của Ân Duệ bắt đầu đỏ ngầu, hắn dùng hết toàn lực để phong bế huyệt vị, nhưng khí huyết không lưu thông làm cho gân mạch cực kỳ đau đớn khiến Ân Duệ chỉ có thể bất lực, hắn nhìn Ảnh Thất bằng ánh mắt có một chút oán độc, cất lên giọng nói khàn khàn, “Trả lại cho ta.”
Ảnh Thất mắt điếc tai ngơ đối với lời nói của Ân Duệ, cẩn thận đọc lá thư này, tin tức trong thư làm cho Ảnh Thất cực kỳ chấn động, hóa ra là như thế, hóa ra đã xảy ra nhiều việc như vậy, lão Giáo chủ đã trở về hay sao, nhưng lão Giáo chủ lại đuổi giết Giáo chủ, như vậy hiện tại Hắc Nguyệt thần giáo đã đổi chủ? Khi nhìn đến phần Ảnh Lục phản bội thì Ảnh Thất có một chút sững sờ, Ảnh Lục …..muốn trả thù cho hắn hay sao? Nhớ đến Ảnh Lục tuy rằng tính cách có một chút xúc động và lỗ mãng nhưng rất thích đi theo hắn, trong lòng của Ảnh Thất không khỏi có một chút ấm áp, nhưng ý thức được Ảnh Lục báo thù, lại báo thù lên người không hề biết rõ sự việc thì nỗi lòng của Ảnh Thất lại trở nên phức tạp.
Ảnh Thất đọc thư, đôi khi lộ ra vẻ mặt trầm tư khiến cho Ân Duệ nhìn thấy thư của Phàm viết cho hắn bị người khác đọc lâu như vậy thì quả thật đã khó có thể sử dụng hai từ nôn nóng để hình dùng.
Khi đã đạt đến cực hạn phẫn nộ thì Ân Duệ lại trở nên bình tĩnh, hắn biết tình cảnh hiện tại của mình, nếu không có lý do làm cho người ta tin phục thì Ảnh Thất căn bản không có khả năng đưa thư của Phàm cho hắn xem, mà hắn cũng mất đi cơ hội cầu cứu duy nhất với Bạch Phàm. Ân Duệ cố gắng làm cho chính mình bình tĩnh, hắn nhìn Ảnh Thất, “Mỗi khi Phàm viết cho ta một lá thư thì ta đều hồi âm, nếu không nhận được hồi âm của ta thì ngươi nghĩ xem hắn có nghi ngờ hay không?”
Quả nhiên vừa nghe xong lời này thì Ảnh Thất liền dừng tay một chút, tuy rằng động tác rất nhỏ nhưng như vậy đã quá đủ. Ân Duệ tiếp tục nói, “Ta và Phàm chưa từng gián đoạn hồi âm thư từ, hiện tại đã nhiều ngày qua hắn không nhận được thư của ta, ngươi cảm thấy hắn còn có thể kiên trì bao nhiêu ngày mà không hỏi lý do?”
Bàn tay buông xuôi bên người của Ảnh Thất chậm rãi buộc chặt, hắn biết Giáo chủ ban đêm đã mơ hồ cảm thấy nghi ngờ, tỷ như vì sao hắn lại xuất hiện ở nơi này, hắn còn nhớ rõ khi đó Giáo chủ ban đêm tỉnh lại rồi nhìn thấy hắn thì lời đầu tiên chính là một câu hỏi đầy kinh ngạc, “Ảnh Thất, chẳng phải ngươi đang làm nội ứng ở Thanh Phong Kiếm Môn hay sao?” Làm nội ứng, hóa ra đây là cách giải thích về việc hắn mất tích của tên thủ phạm kia?
Sau khi đẩy hắn xuống vực thẳm một cách vô tình, còn che giấu sự thật về cái chết của hắn, Ảnh Thất nghĩ đến lần đó thì sắc mặt lại trở nên lạnh lẽo, kể từ khi ấy hắn không còn để ý đến Ân Duệ mà chỉ ngồi một bên để nghỉ ngơi, chờ đợi ban đêm tiến đến.
Cùng lúc đó, hắn cũng chậm rãi tiêu hóa tin tức vừa mới nhận, lão Giáo chủ đã trở lại, hóa ra Hắc Nguyệt thần giáo đã đổi chủ….Giáo chủ không còn là Giáo chủ, hắn cũng không cần phải quay lại làm ám vệ…..Hắn mất thời gian đến nửa năm mà vẫn không tìm được cách đi ra ngoài, vốn tưởng rằng ở lại chỗ này cô lão cả đời nhưng ông trời đã mở ra một niềm vui cực lớn cho hắn, đưa người mà hắn yêu nhất cũng hận nhất đến trước mặt hắn, Giáo chủ của hắn cũng rơi xuống vực thẳm này.
Nếu thật sự không có cách nào đi ra ngoài, cứ như vậy làm bạn với Giáo chủ cả đời ở nơi đây cũng không phải là lựa chọn sai lầm.
······
Ảnh Thất đang chìm đắm trong suy nghĩ, hoàn toàn không nhìn Ân Duệ, từ đầu đến cuối không hề đưa cho Ân Duệ đọc nội dung trong thư.
Khi đến ban đêm, Ảnh Thất không thể tránh né tầm mắt nghi hoặc và câu hỏi của Bạch Phàm, “Ảnh Thất, hôm nay ta có viết cái gì hay không?”
Ảnh Thất trầm mặc…..
Vì thế đến sáng hôm sau, tuy rằng Ân Duệ vẫn bị kề dao lên cổ nhưng trong tay đã có một chiếc lá và một nhánh cây được gọt dũa tinh tế, Ân Duệ nhìn mấy thứ này rồi nói một cách bình tĩnh, “Ngươi không cho ta xem thư của Phàm thì ta làm sao hồi âm.”
Ảnh Thất cau mày, nhưng chỉ có thể đem ra chiếc lá đã hơi khô héo từ trước ngực, cuối cùng Ân Duệ có thể đọc được lá thư như mong muốn, Ân Duệ đọc rất lâu, sau đó mới nhấc lên nhánh cây để chuẩn bị hồi âm, hết thảy vẫn như thường, Ảnh Thất lại khó có thể tự kiềm chế khẩn trương, bàn tay đang kề trên cổ của Ân Duệ lại nắm thật chặt, thấp giọng nói, “Ta khuyên ngươi đừng giở trò, nếu dám để lộ cái gì trong thư thì ngươi cũng biết kết cục sẽ như thế nào….”
Ân Duệ nhướng mắt, “Ngươi sợ?”
“Hừ.” Ảnh Thất hừ lạnh một tiếng, nhìn Ân Duệ bằng ánh mắt âm trầm. Ân Duệ bắt đầu viết thư, Ảnh Thất vẫn nhìn chằm chằm Ân Duệ, cẩn thận đảo qua mỗi một chữ mà Ân Duệ viết xuống, ý đồ phát hiện hết thảy thủ đoạn tiềm tàng của Ân Duệ, hắn không thể không cẩn thận bởi vì nếu làm cho người nọ biết chân tướng thì hắn gánh vác không nổi hậu quả.
Ân Duệ cũng mất gần nửa canh giờ mới hồi âm xong cho Bạch Phàm, nhưng Ảnh Thất vẫn không yên tâm mà cầm lấy chiếc lá rồi kiểm tra suốt một ngày, tuy rằng lá thư này cũng chẳng khác gì những lá thư mà hắn nhìn thấy trong mật thất, không có gì đặc biệt, cũng không có ám ngữ gì khác, nhưng Ảnh Thất vẫn lo lắng, hắn xuất thân là ám vệ cho nên hắn biết có rất nhiều phương pháp dùng để che giấu tin tức trong câu nói, phương pháp giải mã chỉ có song phương đã ước định mới biết. Hắn không chắc chắn Ân Duệ có dùng phương pháp mà hắn không biết để nhắn gửi trong thư hay không.
Ảnh Thất nhìn đi nhìn lại, bất cứ điểm nào khả nghi cũng đều nghiên cứu, còn bảo Ân Duệ phải sửa lại trình tự ở vài chỗ, cũng cắt giảm một vài câu, cho đến khi sắc trời sập tối thì mới buông tha cho vấn đề này.