Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hệ Nhị Phân
Tác giả: Thiên thượng điệu hãm bính
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Chương 14
"Nếu tiếc nuối tôi chỉ tiếc một chuyện, đó sau này không thể cứ đến chiều thứ tư nghe anh giảng bài nữa."
.
Hàn Kính rời khỏi đại học Z, nghĩ nghĩ một hồi, bèn quyết định móc điện thoại gọi cho Quách Kiệt. Khu vực này lại là địa bàn của gã, mà Hàn Kính đang không việc làm không chỗ ở, đành chỉ biết gọi gã trợ giúp.
Quả nhiên Quách Kiệt tích tắc đã chạy đến chỗ hắn. Hàn Kính không nói nguyên nhân mình bị sa thải, Quách Kiệt cũng không buồn hỏi. Trông gã có vẻ phấn khởi chuyện gì đó lắm. Gã đưa tay vỗ vỗ bả vai Hàn Kính: "Không có việc làm cũng tốt! Sau này theo tao lăn lộn giang hồ!"
Hàn Kính nghĩ đến những việc trộm cắp bảo kê côn đồ của bọn Quách Kiệt, bèn không đáp ứng, chỉ nói: "Tư Béo, phiền anh có thể tìm hộ tôi một chỗ ngủ được không?"
Quách Kiệt lập tức tìm ngay cho hắn một chỗ ở tạm thời.
Nghĩ cũng buồn cười, chỗ ở tạm bợ này là ở chung với gã bán đĩa CD phim con heo ở hẻm gần trường Hàn Kính hay mua. Trong phòng treo chất đầy các loại đĩa AV GV đủ thể loại. Trông thấy Hàn Kính, gã bán đĩa còn nịnh nọt: "A anh Cục Gạch, chỗ này phim nào cũng có, anh thích cứ tự nhiên lấy xem."
Hàn Kính bây giờ làm gì có tâm trạng xem mấy thứ đó, bèn lắc đầu. Quách Kiệt đứng kế bên ha ha cười: "Bị đuổi việc nên hoạ mi tạm thời ngừng hót rồi à?" Sau đó hắn lén lút kéo Hàn Kính ra ngoài, thì thào nói: "Mày trước mặt ở tạm đây vài hôm. Mọi chuyện đang rất thuận lợi, tụi mình sắp giàu to rồi!"
Nói dứt câu gã cũng vội vàng đi mất. Hàn kính chẳng hiểu Quách Kiệt đang nói gì, mà hắn cũng không buồn quan tâm. Việc cấp bách nhất bây giờ là phải tranh thủ tìm việc mới tiếp tục kiếm tiền. Chưa kể hắn còn đang nợ Lan Tri 51 tệ đây này.
Nghĩ đến Lan Tri, hắn lại bắt đầu lo lắng. Chu Thành chơi bẩn sau lưng hắn, có khi nào cũng hại Lan Tri không? Hàn Kính ôm tâm tình phức tạp như thế lê la khắp nơi tìm việc làm. Gần đại học Z có chỗ giới thiệu việc làm. Hàn Kính liền đến đấy tìm việc mới, tại chỗ giới thiệu việc nào cũng cẩn thận nhìn qua, thoáng cái đã gần hết ngày.
Đến khi nơi tìm việc hết giờ làm, đóng cửa tan tầm, Hàn Kính chạy ra, mới phát hiện bên ngoài trời đang mưa lớn.
Mưa to quá, cảnh vật đều như bị nhấn chìm trong một màn nước trắng xoá ào ào liên tục. Ở đây cách chỗ hắn ở cũng không gần, lại không đem ô, Hàn Kính không thể về nhà, đành đứng dưới mái hiên một cửa tiệm ven đường trú mưa. Nhưng trú một hồi mưa lại càng lớn, từng hạt mưa nặng trịch tạt ướt cả nửa người hắn. Hàn Kính trùm kín mũ áo hoodie lên đầu, rồi ngồi xổm xuống đất, rảnh rang lôi điện thoại ra chơi giết thời gian.
Chơi được một lúc bỗng Hàn Kính nghe thấy tiếng ô tô phanh cực gấp sát bên cạnh. Hắn còn chưa kịp phản ứng đã bị bánh xe ô tô tạt hết nước vào người, ướt sũng.
Hàn Kính vuốt mặt, phát hiện một chiếc xe dừng ngay dưới mái hiên trước chỗ hắn ngồi. Nước đọng dưới mái hiên rất nhiều, bị bánh xe cán qua, bao nhiêu nước đều văng hết lên người Hàn Kính.
"Mẹ nó!" Hàn Kính mắng, "Chó nhà ai chưa biết lái đã ra đường chạy lung tung thế hả?" Hắn nổi đoá, bước lại nhấc chân đá cửa xe. "Đồ chó, có ngon mày..."
Hàn Kính bỗng lập tức nuốt ba chữ "mày ra đây" vào lại trong bụng, vì ngay lúc đó cửa xe hạ xuống, Lan Tri ngồi bên trong ghế lái, nghiêng đầu nhìn hắn. (chết chưa =]]])
Có lẽ hôm nay anh tham gia một sự kiện quan trọng, nên mặc một chiếc áo sơ mi cao cấp. áo vest đen, tóc chải chỉnh tề, hoà hợp với biểu cảm lạnh lùng hằng ngày càng toát lên một vẻ cấm dục đậm đặc. Có lẽ còn thấy chưa đủ hay sao, hôm nay anh đeo thêm một chiếc cà vạt màu đỏ thẫm, cái loại vừa cấm dục vừa gợi cảm giao nhau càng bức bách làm cho người ta rục rịch sinh ra cảm giác thèm khát.
Mưa rất lớn, mọi thứ đều ướt sũng, nhưng Hàn Kính cảm thấy bờ môi hắn đang khô khốc.
"Thầy Lan," Hắn lắp bắp nói năng lộn xộn: "Tôi.. tôi trả anh tiền."
"Lên xe." Lan Tri lạnh lùng phun ra đúng hai chữ.
Hàn Kính "À" một tiếng, vừa định mở cửa xe, nhưng phát hiện toàn thân hắn đang ướt nhẹp. Hắn không những quên béng mất nước hắt lên người hắn là do Lan Tri làm, mà còn lo lắng cho đối phương: "Ah đồ tôi ướt hết rồi, leo lên sẽ làm ướt xe anh luôn ấy. Tôi cứ đứng ngoài trả tiền là tốt rồi..." Hắn một tay để lên cửa xe, một tay thò vào túi quần lục lọi lấy ví tiền.
Nhưng tay hắn còn chưa cầm được ví đã thấy cửa xe bắt đầu nâng lên. Hàn Kính ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy Lan Tri vừa bấm đóng cửa xe, tay đặt lên vô-lăng như đang định lái xe đi mất.
Hàn Kính hoảng hồn, hai tay đều bấu lên cửa sổ xe: "Ối ối thầy Lan, anh làm gì vậy? Này anh đừng đi mà! Tôi...tôi lên xe ngay!" Hàn Kính vội vàng ngoan ngoãn mở cửa xe chui vào, miệng còn lầu bầu: "Tôi chỉ là sợ làm bẩn xe anh thôi mà.."
"Tìm được chỗ ở chưa?" Lan Tri cắt lời, không cho hắn lèm bèm thêm.
"Hở?" Trong đầu Hàn Kính toàn chuyện trả tiền, bị ngắt lời không kịp phản ứng.
Lan Tri quay đầu lại, mất kiên nhẫn liếc hắn một cái: "Hiện giờ cậu ở đâu?"
Hàn Kính bị liếc đến hồn lìa khỏi xác, ngoan ngoãn khai ra hết địa chỉ. Xe chạy được một lúc hắn mới hoàn hồn lại.
"Thầy Lan." Hắn nhỏ giọng nói, "Anh không cần phải chở tôi về nhà đâu."
Lan Tri không nói chuyện, tiếp tục lái xe.
"Tôi bị đuổi việc không phải lỗi của anh." Hàn Kính đan hai tay vào nhau, cúi đầu nói, "Có sai thì cũng là do tên Chu Thành kia sai."
Lan Tri vẫn im lặng.
Hàn Kính nghĩ nghĩ một lát, lại cười cười nói: "Thật ra hôm qua đánh lão tôi cũng biết là sẽ có kết quả xấu rồi. Nhưng mà...thấy anh bị lão đánh, tôi không thể nào ngồi yên được. Tôi không muốn thấy anh bị người khác khi dễ, tôi không chịu được...."
Lan Tri vẫn không đáp lại tiếng nào. Anh như nhấn ga chạy nhanh hơn một tý, mưa đập liên hồi vào cửa kính từng giọt lộp độp nặng nề.
"Tôi bị đuổi việc cũng không có gì luyến tiếc hay hối hận, chỉ là tôi không nghĩ nó xảy đến nhanh như vậy." Hàn Kính vẫn cúi gằm mặt nhìn bàn tay mình: "Nếu tiếc nuối tôi chỉ tiếc một chuyện, đó sau này không thể cứ đến chiều thứ tư nghe anh giảng bài nữa."
Hàn Kính nghĩ đến chuyện sau này hắn không còn ở đại học Z nữa, về sau cũng không có cớ gì gần gũi anh nữa, trong lòng cảm thấy đau xót, nước mắt không hiểu sao ứa ra.
Đàn ông sao lại vì một chuyện cỏn con như vậy mà khóc sướt mướt chứ? Còn ra thể thống gì nữa? Để cho người ta chê cười sao? Hàn Kính chật vật hít hít mũi, ngẩng đầu nhìn Lan Tri, gượng gạo thay đổi chủ đề: "À đúng rồi, thầy Lan, hôm nay tôi đến chỗ môi giới việc làm, thấy có rất nhiều công việc khác, tiền lương cũng cao hơn. Nên kỳ thật tôi bị đuổi việc khỏi đại học Z cũng không phải là xấu....."
Hàn Kính còn chưa kịp dứt câu, Lan Tri đột nhiên xoay tay lái đánh ngoặc rất gấp vào chỗ đỗ xe. (*) Hàn Kính ngồi không vững, cả người lắc lư, nhào cả lên người Lan Tri bên cạnh.
(*) này là mấy ô đỗ kẻ trên đường để dừng xe bất chợt chứ ko phải bãi đỗ nha
Cả người hắn bị nước mưa xối ướt chèm nhẹp, chạm vào người Lan Tri làm áo sơ mi và vest của anh cũng ướt theo.
"Ôi thầy Lan, tôi thật sự xin lỗi..." Hàn Kính không ngừng cúi đầu xin lỗi. Lan Tri thò tay lạch cạch xoay chìa khoá, tắt máy xe.
Hàn Kính cảm giác Lan Tri có chút tức giận, nhưng lại không biết sự tức giận này ở đâu ra. Hắn tưởng do hắn làm bẩn áo anh nên anh mới giận, bèn tháo dây an toàn, chồm qua người anh loạn xạ lau chùi. Nhưng tay hắn cũng toàn nước, không những không chùi khô được, mà còn càng lau càng ướt.
Chà lau một hồi Hàn Kính luống cuống tay chân, bất ngờ sờ đến một bên ngực Lan Tri, mò đến một hạt nho nhỏ nhô lên.
Hàn Kính nhìn đến, chỉ thấy ngực áo sơ mi trắng của Lan Tri bị nước thấm vào, ẩn hiện làn da, núm vú bị hắn động vào cứng lên như một nụ hoa chớm mai, yểm điệu chọc người thấp thoáng dưới lớp vải ướt.
Máu trong người Hàn Kính rần rật sôi, đầu hắn như nổ tung. Hắn quên béng mất mình đang làm gì, chỉ biết giương mắt nhìn thẳng vào cơ thể biến hoá tình dục của Lan Tri dưới lớp áo sơ mi đã trở nên gần như trong suốt, không hề chớp mắt một cái.
Lát sau Hàn Kính mới sực tỉnh lại. nhưng bàn tay vẫn y nguyên sờ trên ngực Lan Tri.
Trong xe rất yên tĩnh, chỉ có tiếng những hạt mưa đánh lên cửa kính tí ta tí tách, như những cung đàn trêu bừng dục hoả.
Hàn Kính không động đậy. Thật ra hắn rất muốn đè Lan Tri xuống mà lột sạch sẽ quần áo trên người anh. Nhưng hắn ẩn ẩn cảm giác Lan Tri hình như không có hứng thú, nên do dự, sợ hành động thiếu suy nghĩ sẽ chọc giận Lan Tri.
Hắn cứ như vậy nhìn Lan Tri dò xét. Lan Tri nhìn thẳng hắn, trong ánh mắt lại mơ hồ như màn sương, không nhìn ra tâm tư gì.
Rồi đột nhiên Lan Tri để một tay xuống ấn lên nút điều chỉnh ghế ngồi.
Ghế lái đột nhiên ngả về sau. Hàn Kính đang chồm qua người Lan Tri, thình lình bị ghế ngồi thay đổi, hắn mất đà ngã xuống phía trước ghế lái, nhưng nửa quỳ trên sàn ôm lấy cơ thể Lan Tri.
Hàn Kính ngẩng đầu nhìn anh.
Trên chiếc ghế đã hạ nằm xuống rất nhiều, anh nửa ngồi nửa nằm, áo vest cởi một nửa, xuyên qua kính mắt nhìn xuống Hàn Kính, biểu cảm vẫn trầm tĩnh như lúc đầu.
Sau đó Hàn Kính thấy anh như chẳng đếm xỉa gì đến hắn mà nâng một tay, sờ lên nút thắt cà vạt trên cổ áo mình, nhẹ nhàng chậm chạp nới lỏng ra.
Áo sơ mi ướt mờ dính sát, cà vạt đỏ thẫm, còn có ngón tay thon dài trắng muốt của Lan Tri, tất cả đều đậm đặc mùi tình dục không ai có thể kháng cự.
Hàn Kính không nhịn được nữa, cách lớp áo sơ mi cắn một phát lên núm vú cứng rắn, tay tay luồn xuống sờ soạn cố gắng cởi quần anh ra.
Bị động tác nới cà vạt của Lan tri trêu chọc, dục hoả của Hàn Kính đã bùng lên đến không thể dập tắt. Hắn xả quần tây của anh xong liền vội vàng cởi quần mình, như sợ Lan Tri đột nhiên đổi ý.
Hàn Kính vẫn nửa quỳ tại khoảng trống giữa ghế lái và tay lái, gian nan vừa tự cởi quần vừa không quên nịnh nọt hôn lên lồng ngực cách một lớp áo sơ mi của anh.
Lan Tri gầy gò, ngoại trừ hai hạt núm vú cứng rắn lên, thì Hằn Kính gặm cắn hết bờ ngực cũng không ngoạm được một khối thịt nào, còn làm cho nước bọt của mình thấm ướt áo anh hơn. Áo sơ mi sũng nước dính sát vào cơ bụng bằng phẳng, ôm lấy cái eo thon thả mê người.
"Thầy Lan, anh gầy quá." Hàn Kính đau lòng phàn nàn, đầu lưỡi đã bắt đầu liếm đến bụng dưới Lan Tri: "Đừng thức đêm tăng ca rồi ăn linh tinh những thứ không tốt. Anh ráng ăn thịt nhiều vào."
Lan Tri nửa "ưm" nửa "Ah" rên rỉ, thanh âm mê mẩn ẩn hiện như đang trong một tầng sương mù mông lung, cũng không rõ anh có nghe những gì Hàn Kính nói không.
Hàn Kính chịu không được Lan Tri ít nói mọi ngày khi làm chuyện yêu lại ậm ừ rên rỉ thế này. Từng tiếng rên đứt quãng câu được câu không như có trăm ngàn con kiến bò nhộn nhạo trong lòng làm hắn ngứa ngáy.
Hàn Kính cởi xong quần mình, thuận thế cúi đầu vùi vào giữa hai chân Lan Tri vẫn còn đang ậm ừ rên rỉ, há miệng ngậm lấy dương v*t đã cứng của anh.
Cả người Lan Tri run rẩy, cong lưng lên. Anh thò tay bắt lấy áo khoác của Hàn Kính loạn xạ nắm kéo.
Hàn Kính cũng ngại áo khoác của mình vướng víu, hắn chỉ hận không thể lập tức trần truồng khoả thân rồi cùng Lan Tri dây dưa, cắm dương v*t hắn vào trong người anh, để cho huyệt nhỏ chặt chẽ của anh ngậm lấy hắn, lưu giữ dấu ấn nóng hổi của hắn.
Cho nên Hàn Kính miệng vẫn ngậm dương v*t Lan Tri, người rướn lên cố gắng tự cởi áo khoác ra. Nhưng hắn quá cao lớn, dáng người cường tráng, lại chỉ kẹp trong một khoảng hở bé tý giữa ghế lái và vô lăng, cộng thêm Lan Tri mặc dù gầy nhưng lại rất cao, chân cũng thật dài, lách vào trong người Hàn Kính làm hắn cũng không thể động đậy. Hàn Kính cố gắng rướn người vài cái, nhưng đều không thể cởi áo khoác ra.
Hàn Kính tức giận muốn đạp hư cái xe. Cả hắn và Lan Tri đều là đàn ông cao hơn mét 8, ôm nhau trên ghế lái như vậy hầu như không còn không gian trống, hắn không thể tận lực phô diễn kỹ năng, làm tình cũng chẳng tận hứng!
Hàn Kính nghĩ một hồi, không cố gắng cởi quần áo nữa. Hắn lưu luyến mút mát lấy dương v*t Lan Tri vài cái rồi nhả ra, nhỏm dậy bò lên người Lan Tri.
Lan Tri đang được Hàn Kính khẩu giao quá kích thích, bỗng thấy hắn không mút nữa, thậm chí còn nhả ra, lập tức có chút không thoả mãn.
Hàn Kính cảm giác Lan Tri dưới thân hắn đang bất mãn vặn vẹo eo, nâng mông lên, dùng dương vậy cọ qua cọ lại bụng dưới hắn. Áo sơ mi trắng ướt sũng dính sát lấy thân thể, ôm lấy vòng eo, còn vạt áo mất trật tự rũ xuống giữa háng, dính lấy dương v*t ướt sũng nước bọt của hắn và vài giọt dịch nhầy tiết ra từ linh khẩu, muốn bao nhiêu dâm đãng có đủ bấy nhiêu.
Đối với phong thái lẳng lơ của Lan Tri khi ở trên giường, Hàn Kính vô phương chống cự. Hắn nuốt nuốt nước bọt liên tục. Lan Tri thấy hắn vẫn không chịu nhúc nhích, mất kiên nhẫn lại nâng mông, dùng dương v*t cạ vào tinh hoàn Hàn Kính, thúc giục nói: "Liếm tôi!"
Hàn Kính bị cạ, thoải mái cực kỳ. Hắn chịu hết nổi giật phăng áo sơ mi Lan Tri ra, dùng hai ngón tay vân vê chà xát hai núm vú đỏ hồng. Nhưng hắn vẫn không quên mục đích của hắn. Hàn Kính vừa xoa nắn đầu v* vừa chồm người lên Lan Tri bò qua ghế lái đến hàng ghế phía sau, sau đó luồn cánh tay qua nách Lan Tri, bế anh xuống.
"Phía trước chật quá, không làm ăn gì được," Hắn vừa thở hổn hển vừa giải thích với Lan Tri. Anh lại "Ừm" một tiếng, thanh âm vẫn mê người, ướt sũng như cảnh vật dưới mưa bên ngoài.
Hàn Kính dồn lực nửa ôm nửa kéo Lan Tri xuống ghế sau. Nửa thân dưới anh đã bị Hàn Kính lột sạch sẽ từ lâu, áo sơ mi và áo vest cũng bị mở bung ra.
Hai ghế sau xe rộng rãi không ít, Hàn Kính thuần thục cởi sạch sẽ áo vest và sơ mi anh ra. Hắn đặt anh nằm xuống ghế, thở dốc ngắm cơ thể trần trụi của anh, rồi mới phát hiện quần áo hắn không biết lúc nào cũng bị Lan tri lột ra sạch sẽ.
"Thầy Lan, động tác cũng nhanh gọn lẹ nhỉ." Hàn Kính cười gian một cái, cọ xát lồng ngực trần trụi của mình lên hai núm vú của Lan Tri, cánh tay ôm lấy eo anh, lần mò vuốt đến bờ mông. Người Lan Tri đã rịn ra một chút mồ hôi, sờ vừa ướt vừa trơn. Ngón tay Hàn Kính lướt theo mồ hôi tình dục, dễ dàng xâm nhập vào khe mông Lan Tri, khều chọc thăm dò hậu huyệt.
Lan Tri hôm nay hưng phấn hơn mọi lần rất nhiều, trên gương mặt vốn lạnh lùng phảng phất tình sắc dào dạt. Hàn Kính không rõ là do kỹ thuật của hắn khá lên, hay Lan Tri đã quen thuộc làm tình với hắn nên thoải mái thả lỏng, mà hậu huyệt vốn chặt chẽ đang nghênh đón ngón tay Hàn Kính tiến vào, thậm chí còn chảy ra một ít dâm dịch.
Hàn Kính lần đầu thấy như vậy, miệng há thật to, cằm như muốn rớt xuống đất, nước bọt không nhịn được túa ra rơi tí tách xuống bụng Lan Tri.
Lan Tri nhíu mày, trong ánh mắt loé lên một tia chán ghét. Hàn Kính còn cho rằng anh chuẩn bị mắng hắn, nhưng Lan Tri vẫn còn có thể chấp nhận được, anh không nói tiếng nào, chỉ lẳng lặng để tay xuống đất tuỳ tiện nhặt đại một mảnh quần áo lên lau chỗ nước bọt nhễu xuống bụng mình.
(nhục quá HK eii =]]])
Hàn Kính sợ mình lại gây chuyện, không dám làm linh tinh nữa, chật vật nâng mông Lan Tri lên, cúi đầu dùng lưỡi liếm láp hậu huyệt đã ướt.
Thật ra lúc này đã đủ trơn rồi, nhưng Hàn Kính vẫn có xu hướng tâm lý, cảm thấy phải liếm như thế Lan Tri mới cho hắn cắm vào. (ủa này có đc gọi là PTSD không =]]]), hơn nữa hắn cũng muốn lấy lòng Lan Tri, nên vẫn thè lưỡi liếm một lúc. Hắn vừa liếm vừa sờ tay xuống đất tìm quần Lan Tri. Hắn và anh làm nhiều lần, đã bắt đầu biết thói quen của anh, rất nhanh tìm thấy trong túi quần tây của Lan Tri một cái bao cao su.
Hàn Kính vội vã mở bao, luống cuống đeo vào dương v*t đã cứng đến phát nổ. BCS lần này không phải loại có vân, mà sờ lên bóng loáng, như là loại siêu mỏng. (okamoto 00.1 =]])
Hàn Kính t*ng trùng thượng não nên đầu óc cũng lú lẫn, hắn tự cho rằng do "hàng họ" của hắn quá to, nhét vào quá khít nên cố ý chuẩn bị cho hắn cái bao siêu mỏng. Thế là Hàn Kính mừng rỡ với tưởng tượng của mình, cho rằng khả năng làm tình đã được Lan Tri công nhận.
Hàn Kính phấn khởi bò lại ghế sau, nâng hai đùi Lan Tri lên, đẩy dương v*t cực lớn đã đeo bao đâm nhanh vào hậu huyệt ướt át mềm mại.
Lan Tri trầm giọng "Ah" lên một tiếng, hai chân vô thức đạp một cái.
Tuy hai người đã mướt mồ hôi ôm nhau trên ghế sau, nhưng không gian vẫn là quá nhỏ. Lan Tri không thể duỗi thẳng người, đôi chân thon dài phải gập lại, nửa người trên cũng phải tựa vào cửa xe. Còn Hàn Kính thì khỏi nói, hắn phải quỳ trên nệm ghế sau, không biết khi nào thì trượt chân té xuống, cắm ra rút vào cũng phải nương bớt lực, không thể hoàn toàn tận hứng.
Hàn Kính ôm chặt lấy cánh mông Lan Tri, có chút do dự: Mới được Lan Tri thừa nhận khả năng làm tình, nhưng cái dạng chơi trong xe này hoàn toàn không có cách nào phô bày hết kỹ thuật, không gian quá nhỏ, lúc nãy cắm vào cũng không thể hết sức được, có khi nào Lan Tri sau này sẽ không thích làm tình cùng hắn nữa không?
Đây chính là kết quả Hàn Kính không muốn thấy nhất.
- -
Mỗi lần đến cảnh H là phải mở gei pỏn lên xem để có mood edit... xong chương là như bị hút hết mana mệt mỏi vô cùng huhu =]]]]
- -
*Hãy vote hoặc comment để An có động lực cày truyện tiếp nha:"(
*Follow để xem thêm nhiều prj truyện mới An đang edit nhé
*Cảm ơn mọi người nhiều xD