Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Phanh” một tiếng, ấm trà trên tay bà vú rơi trên mặt đất, nát vụn.
“Tiểu thư, người…” Thanh âm của bà vú có chút run rẩy. Tiểu thư luôn giữ mình trong sạch, làm sao sẽ…
“Vú, ngươi làm sao vậy?” Vân Mộng Vũ nhìn phản ứng của bà vú một cách kỳ quái “Là bệnh rất nghiêm trọng sao?”
“Không… không phải” Bà vú do dự một chút, ngẩng đầu nhìn Vân Mộng Vũ, nói: “Tiểu thư, kinh nghiệt của người bao lâu rồi chưa có?”
“Vú, ngươi hỏi cái này làm gì?” Vân Mộng Vũ xấu hổ đỏ mặt “Mới hết hai ngày trước thôi”
“Vậy là tốt rồi” Bà vú thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Vú, rốt cuộc là sao? Ta đang nói người khác chứ không phải chính mình nha! Bệnh này rất nghiêm trọng sao?” Vân Mộng Vũ nhìn thấy phản ứng của bà vú, trực giác thấy nhất định là có vấn đề.
“Không phải tiểu thư là tốt rồi. Ta nói, tiểu thư luôn giữ mình trong sạch, làm sao có thể biết làm loại chuyện này được chứ” Bà vú gật gật đầu “Đây không phải là bệnh, là mang thai. Tiểu thư, người còn chưa lấy chồng, loại chuyện này sau này biết cũng không muộn”
“Ngươi nói cái gì? Mang thai?” Vân Mộng Vũ nắm lấy cánh tay của bà vú. Nhìn thấy biểu tình kiên định của bà vú, khóe môi nàng ta chậm rãi nhếch lên.
Trời cũng giúp nàng ta!
Vân Mộng Vũ có nằm mơ cũng không ngờ tiểu tiện nhân Vân Liệt Diễm kia không những bị người khác cưỡng hiếp mà còn mang thai dã chủng. Bây giờ có chết ả ta cũng không trở mình được! Có một con át chủ bài trí mạng như vậy, nàng nhất định phải khiến cho ả ta mất hết danh dự. Chỉ cần loại bỏ được Vân Liệt Diễm, trong phủ sẽ không còn có ai có thể đấu cùng nàng. Bây giờ, nàng nhất định phải nghĩ cách bắt giam Mộc Miên là xong.
“Vú, ngươi làm việc của mình đi, ta còn có việc” Vân Mộng Vũ mỉm cười rời đi. Vân Liệt Diễm, ngươi cứ đợi đi!
Bà vú nhìn thấy Vân Mộng Vũ rời đi một cách vội vàng, chỉ bất đắc dĩ lắc đầu. Khi nào thì tiểu thư mới có thể thông suốt đây?
“Tiểu Đào, gần đây Thất vương gia có đến phủ chúng ta không?” Vân Mộng Vũ mang theo nha hoàn của mình ra sân.
“Hình như không có” Tiểu Đào lắc đầu “Nghe nói có một lần Thất vương gia đến đây làm cho Thất tiểu thư bị thương, cho nên mấy ngày nay cũng không có đến”
“Có chuyện này sao?” Vân Mộng Vũ kinh ngạc mở miệng, đáy lòng cũng tràn đầy đắc ý. Vân Liệt Diễm a Vân Liệt Diễm, một ả đàn bà dâm đãng như ngươi, cứ tưởng là có thể dựa vào Thất vương gia sao? Xem ra Thất vương gia không có một chút tình cảm nào với ả ta rồi.
“Nghe hạ nhân quét tước trong viện nói, Thất vương gia đến là vì muốn làm hòa cùng Thất tiểu thư, không ngờ Thất tiểu thư lại không vui, sau lại không biết đã chọc giận Thất vương gia như thế nào mà bị Thất vương gia giận dữ đánh thành trọng thương. Nếu không có Tam lão gia ở đó thì phỏng chừng Thất tiểu thư đã mất mạng rồi” Tiểu Đào đem hết chuyện mình nghe ngóng được nói ra.
Sắc mặt Vân Mộng Vũ lập tức lạnh xuống. Làm hòa? Chẳng lẽ Thất vương gia yêu thích ngốc tử kia? Không! Làm sao có thể chứ? Thất vương gia anh tuấn tiêu sái như vậy, làm sao có thể nhìn trúng một ngốc tử chỉ có lớp da bên ngoài là đẹp kia?
Tuyệt không có khả năng này!
Vân Mộng Vũ không muốn tin tưởng chuyện này. Người ưu tú như Thất vương gia làm sao có thể yêu thích một ả đàn bà dâm đãng được!
Ả đàn bà dâm đãng! Hừ, Vân Liệt Diễm, nếu chuyện của ngươi bị người trong thiên hạ biết, để ta nhìn xem còn nam nhân nào có thể yêu thích ngươi!
Thế nhưng, nếu như Thất vương gia thật sự muốn làm hòa cùng Vân Liệt Diễm, như vậy thì hắn ta sẽ không hỗ trợ bắt Mộc Miên. Cái này… cần phải làm sao bây giờ?
Đúng rồi! Hai mắt Vân Mộng Vũ sáng lên.
“Tiểu Đào, đến Thất vương phủ mời Thất vương gia đến gặp ta” Cho dù Thất vương gia không ra tay, nhưng lợi dụng thì cũng có thể.
“Dạ!”
Túy Hương lâu, tửu lâu lớn nhất kinh thành.
Trong gian phòng trang nhã lầu hai, Hiên Viên Minh với vẻ mặt suy sút, tuy nói vẫn là anh tuấn tiêu sái nhưng chứa hơn vài phần ưu buồn. Hắn cũng không biết mình làm sao nữa, từ lần trước vô ý khiến Vân Liệt Diễm bị thương, trong đầu của hắn cứ luôn nghĩ đến chuyện này.
Từ nhỏ đến lớn, hắn luôn luôn là hoàng tử được phụ hoàng sủng ái nhất, chỉ cần là thứ hắn muốn thì nhất định sẽ được đưa đến, chưa từng có người dám khiêu khích quyền uy của hắn. Cái ngốc Vân Liệt Diễm kia đối với hắn mà nói, bất quá chỉ là một trong những nữ nhân ham muốn chiếc ghế vương phi của hắn mà thôi, cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng coi trọng nàng.
Thế nhưng, từ lúc phụ hoàng tứ hôn tới lúc hắn gặp lại nàng thì mọi chuyện giống như không giống với lúc trước. Nàng ngang ngược, cố tình gây sự, thậm chí là làm xằng làm bậy dùng cách thức như vậy để nhục nhã hắn, khiến cho hắn mỗi lần nhớ đến chuyện đó liền hận không thể bầm thây vạn đoạn nàng ra!
Rõ ràng chán ghét nàng như vậy, cho nên hắn không chút do dự từ hôn, khiến cả thiên hạ đều biết chuyện chính là vì muốn nhục nhã nàng. Sau đó, hắn còn cảm thấy chưa đủ ngoan tuyệt, cho nên muốn trước khi cưới nàng, sẽ chậm rãi tra tấn nàng. Hắn nghĩ, chỉ cần hắn nguyện ý nàng, nàng nhất định sẽ mang ơn gả cho hắn, đến lúc đó hắn có thể chậm rãi đòi lại sự khuất nhục mình phải chịu lúc trước.
Nàng cự tuyệt!
Nàng cự tuyệt hắn lấy lòng, có nằm mơ hắn cũng không nghĩ đến. Hắn tự nhận mình không tệ lắm, hai mươi ba tuổi đã đạt đến hoàng cấp, hơn nữa còn rất nhanh sẽ đột phá thanh cấp. Trong kinh thành này ngoại trừ hai người nổi bật trong Vân gia cũng không còn ai là đối thủ của hắn. Cho dù từ đầu hắn nói, để hắn cưới cái ngốc kia chính là tổ tiên tích đức của nàng, nhưng nàng lại không chút lưu tình mà cự tuyệt hắn!
Khi đó, hắn cũng vì giận dữ mà vô ý đả thương nàng. Nàng nói một trăm ngàn lượng hoàng kim, tuy số lượng thật lớn nhưng nếu dốc hết tích tụ mấy năm nay của hắn cũng không phải là gom không đủ. Hôm đó, hắn trờ về đã quyết định bán hết tất cả ruộng đất trên danh nghĩa của mình rồi đổi ra ngân phiếu.
Thế nhưng một tháng trôi qua, hắn vẫn không đủ dũng khí để gặp lại nàng! Rõ ràng là nàng chọc hắn trước, nhưng không hiểu sao hắn lại cảm thấy áy náy với nàng, có đôi khi hắn cảm thấy mình thích bị ngược.
“Thất vương gia đang suy nghĩ gì vậy?” Vân Mộng Vũ mỉm cười thản nhiên rót rượu cho Hiên Viên Minh. Từ lúc đến đây, lòng của hắn luôn không yên, là đang nhớ đến ả đàn bà kia sao?
“Vũ nhi, Vân Liệt Diễm là muội muội của ngươi, ngươi có biết nàng thích cái gì không?” Hiên Viên Minh vừa nói ra liền cảm thấy mình quá càn rỡ, liền vội vàng sửa miệng: “Ý của ta là, ngươi không phải đã nói chúng ta là bằng hữu sao? Cho nên, ta muốn ngươi nghĩ giúp ta làm sao… làm sao…”
Hiên Viên Minh nói không nên lời. Hắn không muốn thừa nhận là hắn muốn xin lỗi nữ nhân kia!
“Vương gia, từ lần đầu tiên nhìn thấy người, Vũ nhi đã xem người như bằng hữu của mình. Người có chuyện gì cứ việc hỏi, Vũ nhi nhất định sẽ giúp người giải quyết mọi chuyện” Vân Mộng Vũ ôn nhu mở miệng, đáy lòng lại không chút thoải mái. Xem ra, Thất vương gia thật sự để ý đến tiểu tiện nhân Vân Liệt Diễm kia. Nói như vậy, lúc trước hắn ôn nhu với nàng ta chính là giả dối. Vân Liệt Diễm nói hắn thích nàng cũng là giả!
Vân Liệt Diễm, ngươi gạt ta, sớm muộn gì ta cũng khiến ngươi phải trả giá.
“Thật tốt quá, Vũ nhi thật là một cô gái khéo hiểu lòng người” Hiên Viên Minh kích động nắm lấy tay Vân Mộng Vũ, lại đột nhiên cảm thấy không thích hợp liền nhanh chóng buông lỏng ra.
“Haizz” Vân Mộng Vũ thở dài một tiếng: “Vương gia, Vũ nhi tuy rằng rất muốn giúp người nhưng có một chuyện Vũ nhi lại không thể không nói với người”