Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Chỉ nhi thích thì cứ giữ lấy, đây là vinh hạnh của ta” Tân Tinh thấy nàng ta thật sự thích liền mỉm cười.
“Cảm ơn! Tinh nhi, ngươi thật tốt!” Vân Mộng Chỉ nhận lấy chiếc khăn, thân thiết lôi kéo cánh tay của Tân Tinh, nói: “Ta không quấy rầy ngươi nữa, có thời gian thì cứ đến nói chuyện với ta. Bình thường ta đều có một mình, rất buồn”
“Được!” Tân Tinh gật gật đầu.
Vân Mộng Chỉ mỉm cười, đi ra ngoài. Đợi đến lúc Vân Mộng Chỉ đi rồi, Tân Tinh mới phát hiện ra chiếc khăn rơi ở cửa ra vào.
“Sao vậy? Chẳng lẽ Chỉ nhi không cẩn thận nên đánh rơi?” Tân Tinh nhặt chiếc khăn lên, chợt nhận ra đây không phải là khăn do nàng thêu. Tuy nàng thêu rất nhiều cái khăn, nhưng nếu không phải của mình thì nàng vẫn có thể nhận ra.
Bình thường nàng thích sự yên tĩnh, không thích có người đến quấy rầy, cho nên phòng cũng rất ít người ra vào. Vân Mộng Chỉ có lẽ là một trong số ít, lại là người đầu tiên của ngày hôm nay, nếu không phải của nàng thì nhất định là của nàng ấy.
Tân Tinh cầm lấy chiếc khăn đi ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy Hương Chi đang đi tới liền hỏi: “Hương Chi, ngươi nhìn thấy chiếc khăn này bao giờ chưa?”
“Không phải là chiếc khăn mà nhị phu nhân cầm lúc nãy sao? Phu nhân còn nói không biết đã rơi ở đâu, còn sai nha hoàn chạy đi tìm nhưng vẫn không thấy, sau đó liền giận giữ bỏ đi” Hương Chi cũng cảm thấy kỳ lạ, chiếc khăn này tại sao lại nằm trên tay tam phu nhân chứ?
“Cái gì? Khăn tay của nhị phu nhân?” Tân Tinh cũng kinh ngạc, điều này hoàn toàn không thể. Nàng hỏi: “Ngươi có nhìn lầm hay không?”
“Không đâu! Nô tỳ xác định đây chính là khăn của nhị phu nhân, lúc nhị phu nhân uống trà vẫn còn cầm nó lau tay mà, lúc đó nô tỳ đứng đó rót trà, đúng lúc nhìn thấy chiếc khăn này. Cũng do hình thêu trên khăn rất lạ, cho nên nô tỳ còn nhìn đi nhìn lại nhiều lần” Hương Chi cố gắng nhớ lại tình cảnh lúc ấy. Nàng có thể xác định chiếc khăn này là của nhị phu nhân, bởi vì trên chiếc khăn không phải được thêu những cánh hoa mai hay hoa mẫu đơn thường thấy, mà là một con mèo.
Mà chiếc khăn trên tay Tân Tinh lúc này cũng được thêu hình mèo
“Thật kỳ lạ, tại sao nhị phu nhân lại thêu hình con mèo lên khăn tay như thế?” Tân Tinh nhìn chiếc khăn trên tay, sau đó đưa cho Hương Chi: “Vậy ngươi đem nó trả cho nhị phu nhân đi, không chừng nhị phu nhân tìm không thấy lại nóng lòng”
“Tam phu nhân, người thật tốt. Thật ra nhị phu nhân chỉ là di nương (1), người không cần phải khách khí với bà ấy như vậy đâu, nếu không phải do đại phu nhân đã mất thì bà ấy cũng không thể diễu võ dương oai trong phủ. Huống hồ, đại phu nhân mất cũng đã nhiều năm, đại lão gia cũng không phù chính (2) cho bà ấy hay sao?” Hương Chi cầm lấy chiếc khăn, bĩu môi. Bình thường không có ai thích nhị phu nhân, nhưng đại lão gia không quan tâm đến chuyện trong phủ, nhị lão gia không tranh không giành, chỉ còn lại nhị phu nhân vênh váo tự đắc.
“Đại phu nhân là người như thế nào?” Tân Tinh cảm thấy tò mò, không chỉ dưới một lần nghe Phụng Khải nhắc đến vị đại tẩu này.
(1) Di nương: Cao nhất là phu nhân (vợ cả, chính thất), tiếp theo là bình thê (vợ lẻ nhưng cũng có thể được gọi là phu nhân), sau đó là di nương và thiếp thất. Trong trường hợp này, nhị phu nhân vốn dĩ chỉ là di nương, chưa phải là bình thê hay chính thất, nhưng đại phu nhân đã mất cùng với mọi chuyện trong Vân gia đều do nhị phu nhân quản lý, cho nên bà được gọi là nhị phu nhân của đại lão gia, không phải là vợ cả của nhị lão gia.
(2) Phù chính: Nâng vợ lẻ lên thành vợ cả.
“Đại phu nhân là một mỹ nhân xinh đẹp như thiên tiên, là thiên kim tiểu thư của đệ nhất thế gia. Người rất tốt, đối xử với ai cũng rất khách khí, một chút cũng không có bộ dạng chủ mẫu ức hiếp đầy tớ. Tuy nhiên người cũng không quan tâm đến chuyện trong hậu viện, từ lúc được gả đến phủ, chưa bao giờ người rời khỏi tiểu viện của mình” Hương Chi lắc đầu, nói với Tân Tinh: “Tam phu nhân, nô tỳ đi trước!”
Tân Tinh gật gật đầu, xoay người trở lại phòng mình, lại thoáng nhìn thấy một con mèo đen chợt lóe qua bên bệ cửa sổ. Tân Tinh sợ hãi kêu lên một tiếng, vội vàng mở cửa sổ lại không nhìn thấy bất kỳ thứ gì kỳ lạ bên ngoài.
Nàng quay đầu lại nhìn chiếc giỏ đựng chỉ thêu trên bàn, toàn bộ những chiếc khăn bên trong vậy mà lại xuất hiện những con mèo đen.
“A…!” Tân Tinh hoảng hốt kêu lên một tiếng, vội vàng ném giỏ thêu xuống mặt đất.
Qua một lúc lâu nàng mới lấy lại bình tĩnh nhặt giỏ thêu lên, nhưng hình thêu con mèo đen trên chiếc khăn lại lóe lên một đôi mắt vô cùng quỷ dị, khiến cho nàng lại bị hù ném rơi chiếc giỏ lần thứ hai.
Đang lúc tinh thần không ổn định, Hương Chi lại đẩy cửa đi vào kêu lên: “Tam phu nhân!”
“A…!” Tân Tinh lại thét lên một tiếng, nhìn thấy là Hương Chi mới vỗ vỗ ngực: “Ngươi làm ta sợ muốn chết”
“Sao vậy? Tam phu nhân, có chuyện gì xảy ra sao?” Hương Chi hỏi.
“Không! Không có chuyện gì! Hương Chi, ngươi đã trả chiếc khăn chưa?” Tân Tinh lắc lắc đầu, nàng cần phải bình tĩnh trở lại.
“Trả thì đã trả, nhưng nhị phu nhân lại nói nó không phải là chiếc khăn của bà ấy, còn mắng nô tỳ một trận. Bà ấy nói, trên khăn của bà ấy là thêu hoa lê, không thể nào là con mèo. Bà ấy còn nói, tam phu nhân trêu chọc bà ấy” Hương Chi cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng nhị phu nhân đã nói như vậy rồi thì nàng cũng không dám nói cái gì nữa, đành phải trở về.
“Ừ!” Tân Tinh đáp một tiếng, lúc sau lại hỏi: “Trong tiểu viện chúng ta có người nuôi mèo sao?” Nàng đến đây đã mấy ngày rồi, dường như không nhìn thấy con mèo nào cả.
“Không có! Toàn bộ tướng phủ chỉ có mèo trong tiểu viện của đại tiểu thư thôi, nghe nói là một con mèo nhỏ màu trắng, rất đáng yêu” Hương Chi nghĩ nghĩ, đáp.
“Vậy à!” Tân Tinh cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng không biết kỳ lạ ở chỗ nào.
“Tam phu nhân, có chuyện gì sao?” Hương Chi tò mò hỏi.
“Không có chuyện gì” Tân Tinh khoát khoát tay: “Ngươi đi làm việc của mình đi!”
Liên tiếp vài ngày Tân Tinh đều cảm thấy không ổn, nàng cũng không biết mình đang sợ cái gì, nhưng trong lòng lại rất không thoải mái. Mỗi khi nhớ đến những chiếc khăn tay kỳ lạ kia, ngay cả kim nàng cũng không dám cầm.
Mấy đêm nay nàng luôn nghe thấy tiếng mèo kêu loáng thoáng, hơn nữa lâu lâu lại nhìn thấy một con mèo đen nhảy qua bệ cửa sổ, luôn hù cho nàng phải đổ mồ hôi lạnh. Nàng thử hỏi những nha hoàn trong tiểu viện nhưng lại không có ai nghe thấy.
Tân Tinh cảm thấy sợ hãi, nhưng lại không có bất kỳ cách nào. Nàng chỉ là một nữ tử yếu ớt, một chút võ công cũng không có, chỉ có thể đợi Vân Phụng Khải trở về.
Hôm nay, nàng vẫn không yên lòng lật qua lật lại một quyển sách. Phụ thân nàng là thầy đồ dạy học, từ nhỏ nàng đã đi theo phụ thân học tập, bây giờ cũng chỉ có đọc sách để giết thời gian.
“Tam phu nhân, đại tiểu thư sai người đến nói rất muốn gặp người, bảo người đến tiểu viện của nàng trò chuyện” Hương Chi cảm thấy mấy ngày nay tam phu nhân rất lạ, nhưng nàng vẫn không dám hỏi.
“Được!” Tân Tinh dọn dẹp một chút, sau đó theo nha hoàn đến bẩm báo.
Đây là lần đầu tiên nàng ra khỏi tiểu viện của mình. Trong lòng chứa nhiều tâm sự, cho nên nàng cũng quên chuyện Vân Phụng Khải từng dặn đi dặn lại không cho nàng rời khỏi tiểu viện.
Đến tiểu viện của Vân Mộng Chỉ, đúng lúc Vân Mộng Chỉ đang trêu chọc con mèo nhỏ của mình.
Đó là một con mèo rất đẹp, bộ lông thuần trắng như tuyết, hai mắt một xanh da trời, một màu hổ phách. Ánh mắt của nó vô cùng tinh khiết, giống như một chiếc đầm trong.
Thế nhưng mấy ngày nay Tân Tinh rất dị ứng với mèo, cho nên khi nhìn thấy con mèo nhỏ kia, thân thể nàng liền cứng ngắt, vẻ mặt đầy hoảng sợ.
“Tinh nhi, ngươi đến rồi! Không phải đã nói là phải đến tìm ta sao? Nếu không phải ta sai người đến mời thì có phải ngươi sẽ quên mất ta rồi không?” Vân Mộng Chỉ làm bộ tức giận, nói.
“Làm sao được! Mấy ngày nay ta bận một chút chuyện mà thôi” Tân Tinh có chút xấu hổ, tùy ý tìm đại một cái cớ.
“Tinh nhi bận chuyện gì vậy?” Vân Mộng Chỉ mỉm cười, hỏi.
“Ta…” Tân Tinh bị hỏi khó, chính nàng cũng không biết mấy ngày nay nàng đã làm gì, mỗi ngày dường như nàng đều càm thấy sợ hãi, đâu còn biết mình đã làm cái gì.
“Ha ha, không đùa ngươi nữa” Vân Mộng Chỉ sai người mang đến một cái ghế, sau đó đặt con mèo nhỏ của mình vào trong ngực Tân Tinh: “Tinh nhi, đây là Cửu nhi, ngươi xem có phải là rất đẹp hay không? Đây chính là mèo Ba Tư đó, khắp kinh thành chúng ta đều không có đâu”
“Rất đẹp” Tân Tinh cảm thấy móng vuốt mèo cào cào đùi mình, cả người nàng đều căng thẳng, thậm chí còn có chút run rẩy.
“Ta biết người sẽ thích nó mà! Cửu nhi rất ngoan, còn rất lễ phép nữa, ngươi chào hỏi nó, nó sẽ đáp lại ngươi đó” Vân Mộng Chỉ mỉm cười, nụ cười như có như không.
Tinh thần Tân Tinh có chút hoảng hốt, hơn nửa ngày mới mơ mơ màng màng hỏi: “Tại sao lại gọi nó là Cửu nhi?”
“Bởi vì tên của nó là Cửu nhi, không tin ngươi thử hỏi nó xem” Khóe môi Vân Mộng Chỉ nhếch lên.
Tân Tinh cúi đầu, đúng lúc nhìn thấy Cửu nhi ngẩng đầu lên, khẽ nhe mép cười đầy quỷ dị. Môi của nó dường như đang nói: Ta tên là Cửu nhi.
Tân Tinh trừng to hai con ngươi, lúc này, nàng nhìn thấy đôi tròng mắt của Cửu nhi lại biến thành đôi mắt màu xanh của con mèo đen kia.
“A…!” Tân Tinh nhi hét lên một tiếng, đột ngột đứng lên, hai tay vội vàng ném con mèo xuống đất.
“Meow ~” Tiếng kêu quen thuộc quanh quẩn bên tai Tân Tinh.
Tân Tinh bị hù ngã nhào trên đất, toàn thân đều run rẩy.
“Tinh nhi, Tinh nhi, ngươi làm sao vậy? Sao ngươi lại ném Cửu nhi? Ngươi không thích nó sao?” Lúc này, Vân Mộng Chỉ đi tới vươn tay về phía Tân Tinh. Tân Tinh sợ hãi vung tay lung tung, sợ con mèo kia lại nhào tới.
Qua một lúc lâu, Tân Tinh mới lấy lại bình tĩnh. Thế nhưng nàng lại nghe âm thanh châm chọc của nha hoàn: “Tam phu nhân, người đừng có bất nhã như vậy! Người vẫn còn chưa có gả cho tam lão gia đâu, tại sao lại đối xử với tiểu thư như thế? Tiểu thư chúng ta có lòng tốt mời người đến chơi, người lại tàn nhẫn ném Cửu nhi, tiểu thư muốn đỡ mà người cũng còn dám vung tay. Người tổn thương lòng tốt của tiểu thư chúng ta rồi, Cửu nhi chính là sủng vật mà tiểu thư thích nhất, tiểu thư xem nó như một đứa trẻ để nuôi nấng đó!”
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi!” Tân Tinh lắc đầu, đứng lên, nhìn Vân Mộng Chỉ đang ngồi trên ghế cúi thấp đầu, cầm khăn lau mắt, bộ dạng như đang khóc. Cửu nhi thì ngồi xổm trên đùi của nàng ta, ngửa đầu nhìn chủ nhân.
“Chỉ nhi, thật xin lỗi, ta không cố ý, ta thật sự không phải cố ý” Tân Tinh tiến lên định giải thích với Vân Mộng Chỉ, không ngờ Cửu nhi vốn đang ngẩng đầu nhìn Vân Mộng Chỉ lại đột nhiên xoay đầu nhìn chằm chằm vào nàng.
Tân Tinh bị hù cho lui về phía sau vài bước, phải bịt miệng lại mới không phát ra âm thanh.
“Tinh nhi, ngươi không cần giải thích. Ta mệt mỏi rồi, ta phải nghỉ ngơi một chút” Vân Mộng Chỉ đứng dậy, ôm Cửu nhi đi vào bên trong.
Nha hoàn đứng đó trừng mắt với Tân Tinh, sau đó cũng đi theo chủ nhân.
Tân Tinh ngu ngơ đứng nguyên tại chỗ, không biết nên làm thế nào, đành phải trở về tiểu viện của mình. Thế nhưng đây là lần đầu tiên nàng đi ra ngoài, Tướng phủ lại lớn như vậy, cho nên nàng thật sự không biết nên đi hướng nào.
Trong lúc đang luống cuống, nàng lại nhìn thấy một bóng đen trong bụi cỏ. Nàng hoảng sợ bỏ chạy, đến lúc thở không nổi phải ngừng lại thì nàng nhận ra mình đã trở lại tiểu viện rồi.
“Tam phu nhân, sao người lại về sớm như vậy?” Hương Chi cảm thấy kỳ lạ, không phải tam phu nhân đến tìm đại tiểu thư sao? Tại sao lại về nhanh như vậy?
“À! Đại tiểu thư thấy mệt cho nên ta về trước” Tân Tinh vẫn chưa hoàng hồn, không đợi Hương Chi hỏi gì đã trở về phòng.
Chiều hôm đó, Vân Phụng Khải trở về.
Để ăn mừng Vân Phụng Khải trở về, hai người ăn cơm uống chút rượu. Cũng không biết tại sao chưa đến hai chén mà Vân Phụng Khải đã say, Tân Tinh vốn định nói cho hắn biết những chuyện đã xảy ra, nhưng bây giờ cũng không thể nào nói được. Nàng đành phải tìm người đưa Vân Phụng Khải vào phòng. Đợi đến lúc nàng thay đồ chuẩn bị đi ngủ thì lại nhìn thấy Vân Mộng Chỉ bên trong phòng.
“Chỉ nhi?” Tân Tinh kinh ngạc hỏi một tiếng, nhưng trong lòng lại cảm thấy kỳ quái.
Vân Mộng Chỉ mỉm cười với nàng, sau đó đi tới bên giường. Tân Tinh cảm thấy có gì đó không đúng, nàng định đứng lên, lại phát hiện mình không thể động đậy. Nàng há miệng, lại không thể phát ra thanh âm.
Vân Mộng Chỉ đi đến bên giường, nhét một viên không biết là thuốc gì vào miệng Vân Phụng Khải, sau đó quay đầu cười với Tân Tinh.
Tân Tinh hoảng sợ nhìn nàng ta, nàng ta lại đưa tay cởi y phục của mình. Chỉ chốc lát sau, quần áo đã được cởi sạch, nàng ta trần trụi đứng trước giường.
Lúc này, Vân Phụng Khải tỉnh dậy, nhìn thấy Vân Mộng Chỉ liền mỉm cười nhu hòa, vươn tay ôm nàng ta vào trong ngực, bắt đầu hôn lên môi nàng ta.
Sau đó, trên giường là hình ảnh hai người triền miên.
Tân Tinh liều mạng muốn lắc đầu, nhưng nàng vốn dĩ không thể động đậy, nước mắt của nàng điên cuồng chảy xuống, ướt đẫm cả quần áo nhưng lại không có một chút âm thanh.
Một đêm, thanh âm động tình vẫn điên cuồng quanh quẩn bên tai nàng. Tân Tinh bây giờ thật sự có cảm giác sống không bằng chết.
Không biết từ lúc nào thì thanh âm đó đã ngừng lại, Vân Mộng Chỉ từ trên giường bước xuống, ưu nhã đi về phía Tân Tinh, nhếch môi cười với nàng. Sau đó, cánh tay trắng nõn của nàng ta nhẹ vung lên, Tân Tinh ngủ thiếp đi.
Khi Tân Tinh tỉnh lại đã là giữa trưa. Nàng nằm trên giường, nơi mà tối hôm qua Vân Mộng Chỉ đã cùng dây dưa với Vân Phụng Khải.
Nàng đứng dậy, mặc quần áo liền đi ra ngoài. Nhìn thấy Hương Chi, nàng liền hỏi: “Tam lão gia đâu?”
“Ha ha… Tam lão gia có việc nên đã ra ngoài từ sớm rồi, trước khi đi còn dặn nô tỳ chăm sóc tốt cho người đó! Tam phu nhân, sức khỏe của người như thế nào rồi? Sáng nay tam lão gia thấy phu nhân ngủ ngon quá, còn dặn nô tỳ đừng đánh thức người nữa” Hương Chi che miệng cười: “Tam lão gia cũng thiệt là, suốt cả đêm toàn bộ tiểu viện đều nghe thấy âm thanh, một chút cũng không biết đau lòng cho người!”
Thân thể Tân Tinh lập tức cứng đờ. Tối hôm qua… Tối hôm qua… nàng nhìn thấy cái gì? Vân Phụng Khải cùng cháu gái ruột của hắn… hai người…
Tân Tinh đột nhiên nắm lấy cánh tay Hương Chi, nói: “Hương Chi, dẫn ta đến gặp đại tiểu thư!”
Nàng muốn đến hỏi nàng ta, tại sao… tại sao bọn họ lại có thể làm như vậy? Rốt cuộc nàng ta đã làm gì với nàng? Tại sao nàng lại không thể động đậy?
“Nhưng mà… Tam lão gia trước khi đi đã dặn nô tỳ nhất định phải chăm sóc cho phu nhân, không được để cho người ra khỏi viện, hơn nữa còn để thị vệ trông coi nữa. Lão gia nói ngài ấy sẽ đi khoảng ba tháng, phu nhân phải chờ lão gia trở về. À, lão gia còn để lại một bức thư cho phu nhân” Hương Chi lấy bức thư trong ngực ra đưa cho Tân Tinh.
Tân Tinh nhận lấy bức thư, mở ra.
“Tinh nhi, đêm qua ta uống say, đã liên luỵ đến nàng. Nàng ngoan ngoãn ở nhà chờ ta, bây giờ ta ra ngoài hơi lâu một chút, khi trở lại ta sẽ đưa nàng rời khỏi đây ngay lập tức. Tự chăm sóc tốt, khi trở lại ta nhất định sẽ tặng nàng một ngạc nhiên. Nhớ kỹ, không được đi đâu cả, chỉ nên ở trong tiểu viện thôi, hiểu chưa? Ta nhất định sẽ nhanh chóng trở về”
Lá thư trong tay Tân Tinh rơi xuống, nàng chết lặng. Làm sao bây giờ? Nàng phải làm sao bây giờ?
Nàng không thể nào rời khỏi nơi này, cũng không thể nào đến tìm Vân Mộng Chỉ. Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?
Thời gian cứ như vậy trôi qua hơn hai tháng, cũng gần đến ngày Vân Phụng Khải trở về. Thế nhưng bộ dạng của Tân Tinh lại càng ngày càng tiều tụy, sắc mặt nàng tái nhợt như tờ giấy, gầy đến gần như xương bọc da.
Mỗi khi trời tối nàng đều nghe thấy tiếng mèo kêu, nhìn thấy cái bóng đen sì xẹt qua bệ cửa sổ, ngẫu nhiên còn thấy một con mèo đen quay đầu lại lộ ra nụ cười quỷ dị.
Hương Chi nhìn thấy bộ dạng đó của Tân Tinh thì thật sự rất đau lòng: “Tam phu nhân, tam lão gia sắp về rồi, người nên chú ý giữ gìn sức khỏe”
Vừa mới ăn được một chút cháo, nàng lại nôn ra. Mấy ngày nay, nàng ăn thứ gì liền nôn ra thứ đó, khẩu vị càng lúc càng kém, sắc mặt cũng như người mất hồn, ánh mắt lại không chút thần thái, trông rất dọa người.
Cho dù Hương Chi khuyên nhủ như thế nào, Tân Tinh cũng như không nghe thấy. Lần này cũng vậy, Tân Tinh đứng dậy, đi về phòng của mình.
Vừa trở lại phòng, Hương Chi đã chạy tới nói: “Tam phu nhân, đại tiểu thư đến rồi, nói là đến thăm người”
Trong mắt Tân Tinh xuất hiện một chút thần thái. Nàng đợi lâu như vậy, nàng ta rốt cuộc cũng đến, nàng nhất định phải hỏi chuyện gì đã xảy ra đêm đó.
Tân Tinh bật đứng dậy, nhìn thấy Vân Mộng Chỉ ôm Cửu nhi đang nện bước ưu nhã đi về phía mình, vẫn là dáng đi giống như đêm hôm đó.
Tân Tinh nhịn không được lui về phía sau vài bước. Hương Chi đóng cửa lại giúp bọn họ rồi đi ra ngoài.
“Tinh nhi, đã lâu không gặp. Tại sao ngươi lại gầy như vậy?” Vân Mộng Chỉ treo gương mặt mỉm cười ôn hòa, đi về phía Tân Tinh.
“Ngươi không được qua đây!” Tân Tinh ngã ngồi trên giường, ngẩng đầu nhìn Vân Mộng Chỉ, trong mắt chỉ còn sự ác liệt: “Đêm hôm đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại như vậy? Tại sao?”
“Ngươi nói là chuyện ta cùng tam thúc sao?” Vân Mộng Chỉ nhẹ nhàng nói: “Chính là giống như ngươi nhìn thấy thôi, nếu không thì còn như thế nào đây?”
“Không! Không phải như vậy! Phụng Khải sẽ không làm như vậy!” Tân Tinh không ngừng lắc đầu. Không đâu! Phụng Khải yêu nàng như vậy, hắn nhất định sẽ không làm ra chuyện có lỗi với nàng, nhất định là do Vân Mộng Chỉ giở trò. Thế nhưng Tân Tinh nghĩ mãi vẫn không ra nàng ta đã giở trò gì.
Những thứ này đều không nằm trong phạm vi có thể suy nghĩ của nàng. Thế giới của nàng quá đơn thuần, từ nhỏ nàng chỉ ở cùng phụ thân trong thôn nhỏ, chưa từng tiếp xúc những thứ nàng không cách nào lý giải được như thế này.
“Ha ha, ngươi muốn biết sao?” Vân Mộng Chỉ nhếch môi, sau đó cầm một viên thuốc nhỏ đưa đến gần Tân Tinh, nhìn nàng nói: “Ăn đi, ngươi sẽ nhìn thấy một thứ rất đẹp”
Tân Tinh im lặng, lắc lắc đầu, trực giác nói cho nàng biết vật này không thể ăn. Phụng Khải sẽ trở về nhanh thôi, hắn sẽ đưa nàng rời khỏi đây, nhưng nàng thật sự còn có thể yêu hắn như trước đây sao? Giữa bọn họ đã xảy ra chuyện đáng sợ như vậy, nàng phải đối mặt với tất cả như thế nào đây?
“Ăn đi, ta sẽ nói cho ngươi biết đáp án” Vân Mộng Chỉ mỉm cười, nhưng nụ cười này lại khiến nàng nhớ đến nụ cười quỷ dị của con mèo đen kia.
Nàng dần dần há miệng ra, nuốt viên thuốc vào.
Sau đó trước mắt nàng bắt đầu mơ hồ, thời gian dần trôi qua, lại bắt đầu rõ ràng. Nàng nhìn thấy Vân Phụng Khải trở về, đón nàng đi, sau đó bọn họ bái đường thành thân, rồi đêm động phòng hoa chúc tuyệt vời. Bọn họ ở lại một nơi rất đẹp, chỗ đó chỉ có hai người, giống như lúc bọn họ mới quen biết nhau. Lúc đó, phụ thân đi dạy học, chỉ còn hai người ở nhà, trên mặt bọn họ luôn là nụ cười hạnh phúc.
Đột nhiên những hình ảnh đó lại biến mất, nàng nhìn thấy một màn đêm hôm đó. Nàng nhìn thấy bụng của Vân Mộng Chỉ lớn lên từng chút một, sau đó quay đầu lại mỉm cười quỷ dị với nàng. Nàng nhìn thấy hai người bọn họ ở với nhau, mà nàng chỉ đứng dưới gốc cây nhìn cả hai từ phía xa.
Sau đó, hình ảnh lại mơ hồ một lần nữa. Nàng thấy mình đang đứng trước mặt Vân Mộng Chỉ.
“A…!” Tân Tinh điên cuồng lắc đầu: “Đây không phải là thật! Làm sao có thể? Điều này sao có thể?”
“Đau khổ không?” Vân Mộng Chỉ nhếch môi, nói: “Biết ta yêu nam nhân đó nhiều như thế nào không? Hắn là nam nhân duy nhất trên thế giới này khiến cho ta động tâm. Hắn có dung nhan hoàn mỹ nhất, thanh cao nhất, khiến cho người khác không thể không hướng về. Nếu tam thúc chịu giúp ta, ta nhất định có thể ở lại bên cạnh hắn, như vậy thì hắn cũng sẽ không gặp nguy hiểm, sẽ không bị hủy dung, hủy đi giấc mộng của ta. Là tam thúc đã hại ta, hại ta mất đi thứ mà ta muốn nhất trên đời này. Ngươi nói xem, ta nên trừng phạt hắn ta như thế nào đây? Nếu như, hắn ta biết ta đã mang thai con của mình thì sẽ là một chuyện vui cỡ nào nhỉ, ngươi nói thử xem? Có phải là cảm thấy rất khó để thừa nhận không? Có thích món quà ta tặng ngươi không? Đó là một loại thuốc có thể khiến cho người ta sinh ra ảo giác, chỉ cần ăn nó, ngươi có thể nhìn thấy những chuyện ngươi muốn nhìn thấy nhất, đồng thời cũng là những chuyện ngươi không muốn nhất. Chờ ngươi nếm đủ hạnh phúc rồi, sau đó chính là đau khổ vĩnh viễn không thể thoát ra được. Mà thuốc ta cho tam thúc chỉ khiến cho hắn ta nhìn thấy những chuyện hạnh phúc nhất, bởi vì đau khổ, ta muốn từ từ lấy lại từ trên người ngươi”
“Đồ điên! Ngươi là đồ điên!” Tân Tinh nhịn không được, điên cuồng hét lên.
Đúng lúc này, Cửu nhi lại từ trong ngực Vân Mộng Chỉ nhảy vào người Tân Tinh.
“A! Đừng mà! Cứu mạng! Đừng!” Tân Tinh huơ tay lung tung ném Cửu nhi xuống đất.
Hương Chi nghe thấy tiếng Tân Tinh kêu liền xông vào, lại nhìn thấy Tân Tinh đang ngồi bên giường vung tay lung tung, còn Cửu nhi thì nằm chết dưới đất.
“A…!” Nhìn thấy Cửu nhi nằm trên mặt đất, Hương Chi hét to thành tiếng.
Thật đáng sợ, thật đáng sợ!
Tân Tinh nghe thấy tiếng kêu của Hương Chi liền mở mắt ra, chỉ thấy một vũng máu tươi trên mặt đất, nhuộm hồng cả bộ lông Cửu nhi. Hai mắt nó trừng to, khóe môi còn treo nụ cười quỷ dị quen thuộc.
Tân Tinh ôm ngực, cảm thấy khó thở. Nàng há miệng muốn hô lên lại nhận ra mình không có thanh âm.
Hạ nhân trong sân nghe tiếng đều chạy đến.
Vẻ mặt Vân Mộng Chỉ đầy đau lòng, lau lau nước mắt: “Tinh nhi, tại sao phải giết Cửu nhi? Nó đáng yêu như vậy, tại sao ngươi lại giết nó?”
Không ít người nhìn thấy thi thể của Cửu nhi đều đưa vẻ mặt khinh thường qua nhìn Tân Tinh, to nhỏ nghị luận. Ngày thường thấy nàng hiền lành, không ai ngờ lại là một nữ nhân tàn nhẫn như vậy. Đại tiểu thư rất yêu chiều con mèo này, nàng lại giết nó một cách tàn nhẫn.
Động tĩnh càng lúc càng lớn, cuối cùng vẫn kinh động đến nhị phu nhân.
Nhị phu nhân nhìn thấy thi thể của Cửu nhi cùng vẻ mặt thương tâm của Vân Mộng Chỉ, liền quát: “Đánh cho ta! Để cho nàng ta nhìn rõ thân phận của mình! Một nô tỳ ti tiện ở nông thôn mà cũng có tư cách làm tam phu nhân phủ Thừa tướng sao? Dạy cho nàng ta hiểu rõ quy tắc cho ta!”
Tân Tinh ngây ngốc để cho hạ nhân lôi ra ngoài, đè lên ghế đẩu, không đừng dùng gậy đánh lên người.
“Các ngươi đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa!” Hương Chi muốn ngăn cản nhưng lại không biết phải làm sao, bởi vì vốn dĩ không có ai đáp lời nàng. Nàng chạy đi tìm thị vệ lại không hiểu vì sao bọn họ đã té xỉu từ lâu.
“Trời ạ, mau cứu tam phu nhân!” Hương Chi nghe thấy tiếng kêu thê thảm của Tân Tinh, chỉ có thể quỳ xuống cầu xin trời đất.
Không biết đã bị đánh bao nhiêu, tiếng kêu của Tân Tinh cũng càng lúc càng yếu.
Đột nhiên, những gia nhân cầm gậy đánh lại hét thảm lên một tiếng, ngã xuống đất.
“Tinh nhi!” Một tiếng kêu tê tâm liệt phế vang lên, hai mắt Vân Phụng Khải đỏ ngầu. Hắn liều mạng hoàn thành nhiệm vụ chính là vì muốn nhanh chóng trở về, hắn biết Tinh nhi ở trong Vân phủ sẽ không gặp nguy hiểm, nhưng hắn sợ nàng sẽ bị khinh thường, trong lòng luôn cảm thấy bất an.
“Đại phu đâu? Có ai không? Mau tới cứu người!” Vân Phụng Khải liều mạng truyền nội lực cho Tân Tinh nhưng không có bất kỳ tác dụng gì. Tân Tinh nhìn hắn, cánh tay vừa giơ lên giữa chừng, chưa chạm được vào người Vân Phụng Khải đã chợt rơi xuống.
“Tinh nhi…!”
“Đại phu đến rồi! Đại phu đến rồi!” Lúc này, Hương Chi mới vội vàng dẫn theo đại phu trong phủ chạy đến, ông ta đặt ngón tay lên mạch cổ tay Tân Tinh, lông mày nhíu lại, sau đó lắc đầu: “Tam lão gia, tam phu nhân mang thai hơn ba tháng rồi, nhưng đã sanh non!”
“Cái gì?” Vân Phụng Khải vươn bàn tay run rẩy của mình ra định xoa lấy bụng của Tân Tinh, lại đột nhiên quay quắt nắm lấy cổ áo đại phu: “Nàng thì sao? Nàng thế nào rồi?”
“Tam lão gia, có lẽ người còn rõ ràng hơn ta, tam phu nhân đã mất rồi!” Đại phu cũng cảm thấy đau lòng, đại viện nhà cao cửa rộng này xảy ra chút chuyện như thế cũng là bình thường, chỉ có tiếc cho tam phu nhân. Rõ ràng là tam lão gia đưa về, chính miệng tuyên bố nàng là tam phu nhân, đáng tiếc lại không có cái phúc phận làm chính thê.
Vân Phụng Khải buông đại phu ra, ngẩng đầu nhìn những hạ nhân đang vây xung quanh xem, ánh mắt hắn cực kì khủng bố, dọa cho một đám người đều quỳ xuống.
“Nói!” Lúc này Vân Phụng Khải như quỷ đến từ địa ngục, dọa cho một đám hạ nhân run rẩy.
“Tam lão gia, là… là tam phu nhân giết chết mèo cưng của đại tiểu thư, Cửu nhi, cho nên… cho nên nhị phu nhân ra lệnh đánh tam phu nhân hai mươi gậy!” Hương Chi quỳ một bên, run rẩy nói: “Nô tỳ đến tìm thị vệ, nhưng chẳng biết tại sao bọn họ đều đã ngất đi, nô tỳ có gọi như thế nào cũng không được”
Vân Phụng Khải vẫn không nói gì, tự mình rửa sạch thân thể Tân Tinh, sau đó sai người chuẩn bị táng sự, đợi đến lúc mọi chuyện xong xuôi thì cũng đã là hai tháng sau. Những ngày này, Vân Phụng Khải dường như đều rất tỉnh táo, không trách tội bất luận kẻ nào. Hắn không chôn cất Tân Tinh trong phần mộ tổ tiên Vân gia mà là ngàn dặm xa xôi đưa nàng trở về nơi mà bọn họ lần đầu gặp nhau, quê hương của nàng, an táng nàng ở bên cạnh phụ thân nàng.
Sau đó hắn trở về Vân gia.
Hắn không đi về tiểu viện của mình mà là trực tiếp đến chỗ Vân Mộng Chỉ. Đúng lúc, nhị phu nhân cùng Vân Phụng Thiên đều đang ở đây, ba người ngồi trò chuyện với nhau, không khí hòa hợp như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Hắn đi thẳng đến trước mặt Vân Mộng Chỉ, vươn tay bóp cổ nàng ta.
“Ngươi phải chết!” Hai mắt Vân Phụng Khải đỏ bừng, không có ai biết hắn đã vượt qua hai tháng này như thế nào, dường như phải cắn nát cả hàm răng mới nhịn được ý định phải ngay lập tức trở về giết chết Vân Mộng Chỉ. Hắn nên nói cho Tân Tinh biết không thể đến gần Vân Mộng Chỉ từ lâu mới phải, người khác không biết nàng ta như thế nào, nhưng ngay từ đầu hắn đã nhận ra nàng ta không giống với những người bình thường khác. Nàng ta quá quỷ dị, cho dù lúc nào cũng đều tạo cho người khác một cảm giác quá hoàn mỹ, nhưng càng như vậy lại càng không bình thường.
Lúc nàng ta mở miệng yêu cầu hắn giúp nàng ta gả cho Hàn Chỉ, hắn đã cảm thấy không đúng. Hỏi thăm Diệp Khuyết mới biết Vân Mộng Chỉ đã dùng hết vốn liếng đến mê hoặc Hàn Chỉ, nhưng cho dù nàng ta có làm cái gì thì Hàn Chỉ cũng đều thờ ơ. Ngàn cách vạn cách cũng đều không có hiệu quả, vì vậy nàng ta mới đến yêu cầu hắn giúp đỡ.
Hàn Chỉ là huynh đệ tốt của hắn, hắn đương nhiên sẽ không bán đứng tình huynh đệ, lại quên Vân Mộng Chỉ sẽ mang thù.
Cho nên, nàng ta mới tạo ra kết cục của ngày hôm nay.
Vân Mộng Chỉ! Tại sao ả ta có thể nhẫn tâm như vậy? Tại sao ả ta có thể độc ác như vậy? Tinh nhi là người vô tội, nàng đơn thuần, hiền lành, lương thiện, tại sao ả ta có thể xuống tay được? Bàn tay từng chút siết chặt, Vân Phụng Khải hận không thể giết chết nàng ta ngay lập tức.
“Tam thúc, đã lâu không gặp! Nhìn thúc hôm nay tiều tụy rất nhiều” Bị Vân Phụng Khải bóp cổ, Vân Mộng Chỉ lại cười nhẹ, dường như không có cảm giác khó chịu.
“Phụng Khải, chuyện kia là Chỉ nhi sai, nhưng chẳng qua chỉ là một nữ nhân ở nông thôn, cao lắm thì chỉ là thiếp thất nha hoàn, đã chết rồi thì thôi, tại sao đệ lại tức giận như thế?” Vân Phụng Thiên nhìn Vân Phụng Khải bóp cổ Vân Mộng Chỉ, cảm thấy rất không vui.
Hắn có nghe nói đến chuyện nữ nhân đến từ nông thôn này, nếu nàng ta đến Vân phủ thì cao lắm cũng chỉ làm thiếp, làm sao có thể thật sự trở thành tam phu nhân? Quả thực là ẩu tả!
“Phụ thân, mẫu thân, hai người về trước đi, con muốn nói chuyện cùng tam thúc. Con tin rằng, tam thúc nhất định sẽ hiểu rõ mọi chuyện” Vân Mộng Chỉ nhếch môi, khẽ cười.
“Không được! Sao mẫu thân có thể yên tâm được? Tam đệ, Chỉ nhi là cháu gái của ngươi, sao ngươi có thể vì một nô tỳ ti tiện mà đối xử với nó như vậy?” Nhị phu nhân không thuận theo, Vân Mộng Chỉ chính là con gái khiến cho bà kiêu ngạo nhất, sao bà có thể yên tâm bỏ mặc nàng?
“Không cần lo lắng, ta sẽ xử lý tốt chuyện này. Hai người không tin ta sao?” Vân Mộng Chỉ khuyên bảo hai câu, Vân Phụng Thiên cùng nhị phu nhân cuối cùng cũng đành phải đứng dậy đi về.
“Phụng Khải, không được ẩu tả!” Trước khi đi, Vân Phụng Thiên vẫn không quên cảnh cáo Vân Phụng Khải.
Nhìn thấy hai người họ đi khuất, Vân Mộng Chỉ liền vươn tay xoa xoa thân thể Vân Phụng Khải. Bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương nhẹ nhàng xẹt qua eo hắn, lại bị Vân Phụng Khải bắt lấy: “Vân Mộng Chỉ, ngươi hận ta thì ra tay với ta, tại sao phải nhắm vào một nữ tử vô tội yếu ớt?”
Hai mắt Vân Phụng Khải đỏ bừng, hận không thể ngay lập tức giết chết Vân Mộng Chỉ.
“Ha ha, tam thúc, ngươi quá kích động rồi!” Vân Mộng Chỉ mỉm cười, ngẩng đầu nhìn Vân Phụng Khải, trong mắt mang tia sáng điềm đạm đáng yêu, nói: “Từ trước đến nay tam thúc luôn là người tỉnh táo, tại sao lại quên mất sự hiện hữu của ta kia chứ? Chẳng lẽ Chỉ nhi không đáng để tam thúc chú ý sao? Tam thúc tàn nhẫn phá bỏ mộng ước của Chỉ nhi, cõi lòng Chỉ nhi vô cùng đau đớn, tại sao tam thúc lại không rõ chứ?”
“Cho nên ngươi muốn cho ta nếm thử cảm giác đau khổ này sao? Vân Mộng Chỉ, tại sao ngươi có thể tàn nhẫn như vậy?” Bàn tay Vân Phụng Khải siết chặt, dường như muốt siết đứt cổ của Vân Mộng Chỉ. Mỗi khi nhớ đến khuôn mặt mỉm cười cùng bộ dáng trước khi chết của Tinh nhi, hắn không cách nào kiềm chế bản thân mình. Đều là lỗi của hắn, tại sao hắn lại ngu như vậy, muốn đưa Tinh nhi cách xa khỏi đầm rồng, lại sai sót dẫn nàng vào thẳng hang hổ?
“Tam thúc, có thể cho phép Chỉ nhi cởi áo choàng ra không? Trong phòng có vẻ hơi nóng” Thanh âm của Vân Mộng Chỉ rất nhẹ.
Lúc này Vân Phụng Khải mới để ý, trời tháng tám quả thật khá nóng, nhưng Vân Mộng Chỉ lại khoác một cái áo choàng thật dày, bao lấy toàn cơ thể nàng ta, chỉ lộ ra một cánh tay đang bị hắn giữ lấy.
“Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Trực giác nói cho Vân Phụng Khải biết, nàng nhất định đang giở trò. Toàn bộ phủ Thừa tướng này chỉ có Vân Mộng Chỉ là khiến cho người ta nhìn không thấu, mỗi một hành động của nàng ta đều rất quỷ dị.
“Tam thúc yên tâm, Chỉ nhi có mặt quần áo bên trong mà” Vân Mộng Chỉ duỗi tay, nhẹ nhàng cởi áo choàng xuống, sau đó giơ cánh tay lên vịn lấy Vân Phụng Khải, từ trên ghế đứng dậy.
Đồng tử Vân Phụng Khải lại trợn to, bàn tay siết chặt cánh tay còn lại của Vân Mộng Chỉ không khỏi buông lỏng ra.
Bụng của Vân Mộng Chỉ rất to, như là đang mang thai sáu bảy tháng.
Vân Mộng Chỉ tiến lên một bước khiến cho bụng nàng ta chạm nhẹ lên thân thể Vân Phụng Khải, một tay nhẹ nhàng vuốt ve: “Cũng gần năm tháng rồi, đại phu nói là song sinh cho nên nhìn cũng giống như sáu bảy tháng. Ha ha…”
Vân Phụng Khải nhíu mày, tại sao nàng ta phải nói chuyện này?
Vân Mộng Chỉ nắm lấy tay Vân Phụng Khải, đặt nhẹ lên bụng mình, nói: “Có cảm thấy không? Bọn nó rất nghịch ngợm, còn đá ta nữa đây này!”
“Vân Mộng Chỉ, rốt cuộc là ngươi đang giở trò gì?” Vân Phụng Khải bối rối vung tay ra, không hiểu vì sao lúc đặt tay lên bụng Vân Mộng Chỉ, tim của hắn lại bất ổn, đập rất nhanh.
“Tam thúc, còn nhớ đêm hôm đó, cách đây hơn bốn tháng không?” Vân Mộng Chỉ dường như không chút quan tâm đến sự kích động của hắn, bàn tay vẫn dịu dàng vuốt ve bụng mình, trên mặt lộ ra nụ cười dịu dàng.
“Ngươi có ý gì?” Vân Phụng Khải nhíu mày, trong mắt hiện lên sự bối rối.
“Tam thúc không nhớ ra chuyện gì đặc biệt sao?” Vân Mộng Chỉ lơ đãng nhắc nhở.
Sắc mặt Vân Phụng Khải trở nên tái nhợt. Buổi sáng hôm đó khi hắn tỉnh lại liền nhìn thấy trên giường có vết máu, lúc đó hắn còn tưởng rằng kinh nguyệt hàng tháng của Tinh nhi đến, cũng không quan tâm nhiều chuyện. Thế nhưng sau này đại phu lại nói Tinh nhi đã mang thai hơn ba tháng, nói cách khác lúc đó Tinh nhi đã có thai, như vậy thì không thể có kinh nguyệt.
“Đêm đó…” Một sự thật đáng sợ đang dần hình thành trong đầu Vân Phụng Khải.
“Là ta! Hơn nữa, Tinh nhi cũng ở trong phòng nhìn chúng ta” Vân Mộng Chỉ nhếch môi, nói tiếp: “Tam thúc không chịu giúp Chỉ nhi lấy được hạnh phúc của mình, cho nên Chỉ nhi đành phải nghĩ cách đòi lấy hạnh phúc trên người tam thúc thôi”
“Đồ điên!” Vân Phụng Khải đẩy mạnh Vân Mộng Chỉ ra, Vân Mộng Chỉ lui về phía sau vài bước, thân thể ngã ầm trên đất.
Máu tươi từ dưới thân nàng chảy ra, nhuộm đỏ lớp quần áo màu trắng.
Vân Mộng Chỉ ôm bụng, sắc mặt cực kỳ đau khổ: “Tam thúc, ta đã làm sai cái gì? Ta muốn gả cho Tứ vương gia, ngươi không đồng ý, ta liền đòi lấy toàn bộ từ ngươi, ta có cái gì sai? Tại sao ngươi không giúp ta? Vậy mà ngươi còn giết con của chúng ta, ngươi có sai không?”
Vân Phụng Khải lui về phía sau vài bước, sắc mặt tái nhợt.
“Tiểu thư!” Nha hoàn nghe thấy thanh âm bên trong liền chạy vào, không ngờ lại nhìn thấy Vân Mộng Chỉ té ngã trên đất.
Chỉ chốc lát sau, nha hoàn, bà đỡ cùng đại phu chật vật chạy tới, đưa Vân Mộng Chỉ lên giường. Từng chậu máu đỏ tươi không ngừng được bưng ra khỏi phòng, tiếng kêu tham thiết của Vân Mộng Chỉ liên tục vang lên.
Không biết qua bao lâu, có bà đỡ từ trong đi ra, cảm thán: “Là hai đứa bé trai, thật sự đáng tiếc! Thế nhưng không ngờ đại tiểu thư lại làm ra loại chuyện bại hoại như vậy!”
Vân Phụng Khải nghe thấy những lời kia, tinh thần hoảng hốt rời khỏi Vân gia.
Không lâu sau, Vân Mộng Chỉ thành thân, trở thành Trắc phi của Ngũ vương gia, theo Ngũ vương gia đến Đồng thành.
Một khoảng thời gian dài sau đó Vân Phụng Khải cũng không trở về Vân gia.
Hình ảnh dừng lại vào ngày thành thân của Vân Mộng Chỉ. Mỹ nữ áo đỏ nhìn Vân Liệt Diễm, hai mắt nàng đã đỏ bừng từ lâu, đỏ đến kinh khủng.
“Sao rồi? Bây giờ đã biết Vân Mộng Chỉ độc ác như thế nào chưa? Vì trả thù Vân Phụng Khải, nàng ta không tiếc dùng thân thể của mình. Những người biết rõ chuyện năm đó đều đã chết hết, cho nên chuyện có thể điều tra được chính là Vân Phụng Khải dưới sự bức bách của Vân Phụng Thiên mà tha cho Vân Mộng Chỉ, nhưng sự thật chính là Vân Phụng Khải không thể tiếp nhận chuyện này cho nên đã rời khỏi Vân gia” Mỹ nữ áo đỏ nói.
“Sau này, khi thúc thúc trở về Vân gia cũng không nhắc đến chuyện Vân Mộng Chỉ” Vân Liệt Diễm cảm thấy kỳ lạ, nhắc tới Vân Mộng Chỉ nhưng thúc thúc cũng không có cảm xúc đặc biệt. Nếu như Vân Mộng Chỉ đã làm những chuyện như vậy với hắn, chỉ sợ có chết cũng sẽ không quên.
“Có người vì quá đau khổ nên tự che kín nỗi đau của mình, cho nên ngay thời khắc Vân Phụng Khải rời khỏi Vân gia cũng đã tự quên mất chuyện này. Có lẽ hắn chỉ nhớ Tân Tinh chết là vì Vân Mộng Chỉ, còn chuyện giữa hắn và Vân Mộng Chỉ thì đều quên. Chuyện tàn nhẫn như vậy cũng chỉ có Vân Mộng Chỉ làm ra được” Mỹ nữ áo đỏ cảm thán một hồi.
“Ta nên để thúc thúc rời khỏi nơi này hay không bỏ qua cho Vân Mộng Chỉ đây?” Vân Liệt Diễm nhíu mày: “Nếu thúc thúc nhớ lại lần nữa, hắn nhất định sẽ đau khổ”
“Lâu như vậy mà hắn vẫn không có cách nào yêu người khác, không chỉ là vì Tân Tinh mà còn tiềm thức che đậy tình cảm trong tiềm thức của hắn. Nếu không thể vượt qua vướng mắc này, vĩnh viễn hắn cũng không cách nào buông tay” Mỹ nữ áo đỏ vô tình cắt đứt suy tư của Vân Liệt Diễm: “Huống hồ, ngươi chịu tha cho Vân Mộng Chỉ sao?”
“Nằm mơ!” Trong mắt Vân Liệt Diễm xuất hiện sự khát máu. Vân Mộng Chỉ, vì không chiếm được một nam nhân mà nhẫn tâm trả thù thúc thúc ruột của mình, ả ta so với Hiên Viên Hi còn điên hơn.
“Có thế chứ!” Mỹ nữ áo đỏ khoát khoát tay, nói: “Đồng thành này nhất định không đơn giản, về phần chuyện gì không đơn giản thì đành dựa vào ngươi rồi. Đêm nay ngươi nên cẩn thận một chút, tránh chuyện ngoài ý muốn thật sự xảy ra”
“Ừ!” Vân Liệt Diễm gật gật đầu, nàng ta nói cũng có lý. Tuy chuyện này thật sự rất tàn nhẫn, nhưng nếu thúc thúc vĩnh viễn không thể đối mặt thì hắn nhất định sẽ đau khổ cả đời. Cuộc đời của hắn còn rất dài, không thể cứ để tương lai kết thúc như vậy, hắn còn có thể gặp rất nhiều nữ tử xinh đẹp, một trong số họ có lẽ sẽ ở bên hắn cả đời. Hắn đã gặp nhiều đau khổ như vậy, không nên cứ âm thầm chịu đựng mãi.
Cho dù là Tân Tinh hay Vân Mộng Chỉ cũng không phải người có thể ở bên hắn. Tân Tinh quá mức yếu đuối, từ đầu đã không thích hợp với hắn. Mà Vân Mộng Chỉ thì lại quá tàn nhẫn, dùng hận thù để hủy diệt cuộc đời hắn.
Bất luận thế nào, nàng đều phải giúp thúc thúc vượt qua cửa ải khó khăn này, bắt đầu một cuộc sống mới. Thúc thúc đã làm nhiều chuyện vì nàng như vậy, nàng cũng nên vì hắn mà bỏ ra chút công sức.
Vân Liệt Diễm mở mắt, Hàn Chỉ vẫn ngồi bên cạnh nàng. Nàng nhìn thấy đoạn hình ảnh kia vượt qua rất nhiều năm tháng, nhưng thời gian thật sự dường như cũng chỉ hai tiếng mà thôi.
“Tỉnh?” Hàn Chỉ nhìn thấy Vân Liệt Diễm mở mắt ra liền dịu dàng hỏi.
“Bốp!” Một cái tát, Vân Liệt Diễm không chút lưu tình đánh vào mặt Hàn Chỉ.
Hàn Chỉ nhìn Vân Liệt Diễm với ánh mắt khó hiểu, trong mắt xuất hiện sự đau đớn rất nhanh nhưng không chút biểu hiện ra bên ngoài.
“Đều do ngươi!” Vân Liệt Diễm tức giận, không ngừng đánh thùm thụp lên người Hàn Chỉ, thật ra bây giờ nàng rất muốn khóc. Thúc thúc rất đau lòng, ngây ngốc đứng nhìn người mình yêu chết đi, nhìn Vân Mộng Chỉ dùng cách thức điên khùng để trả thù mình, hắn thật sự rất đau khổ.
Hàn Chỉ ôm Vân Liệt Diễm vào trong ngực, nhìn thấy nàng không sao hắn mới thở dài một hơi. Lúc nãy hắn còn tưởng rằng nàng không muốn hắn ở bên cạnh nàng.
Hắn cảm thấy không hiểu loại cảm giác lo được lo mất khi nhìn thấy ánh mắt lạ lẫm cùng đẫm máu của nàng, dường như hận không thể nuốt tươi hắn.
“Thật xin lỗi! Thật xin lỗi! Đều là lỗi của ta, nàng đừng tức giận nữa” Hàn Chỉ nhận ra tâm tình của Vân Liệt Diễm rất không tốt. Tuy không biết trong khoảng thời gian nàng ngủ đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn có thể cảm nhận được bi thương trong mắt nàng. Là lỗi của hắn, hắn đã hiểu lầm nàng!
Vân Liệt Diễm úp mặt vào ngực Hàn Chỉ, rốt cuộc cũng rơi lệ. Nếu có một ngày nàng mất đi Hàn Chỉ, có phải nàng cũng sẽ đau đớn thấu tâm can hay không? Còn có một người như thế, mặc kệ nàng làm bậy, mặc kệ nàng vui vẻ hay khổ sở cũng đều ôm lấy nàng, làm chỗ dựa vững trải cho nàng hay không?